Yêu Hận Vô Tận - Chương 08

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Dùng rất nhiều nước súc miệng, Uất Lam vẫn muốn phun ra.
Mật xanh mật vàng gì cũng đã phun ra hết rồi. Mật xanh mật vàng? Uất Lam nhàn nhạt cười, đau khổ trong lòng nàng nếu có thể nôn hết ra thì có lẽ sẽ nôn đến ૮ɦếƭ mất. Càng ngày càng khổ, khổ đến tận cùng … sẽ không còn khổ nữa.
Nằm trên giường một lát, cuối cùng nàng cũng lấy lại được chút sức lực.
Ngoại trừ ghê tởm, như vậy cũng tốt... Ít nhất nàng không đau đớn. Bây giờ thứ có thể Tra t** nàng chỉ còn cái xác này. Trái tim, đã gần như ૮ɦếƭ lặng.
Nhìn bóng mình trên nền đất, trời đã sắp trưa, có lẽ Dung Khiêm đã đợi lâu lắm rồi.
Đi trên đường, sức mạnh cơ thể dường như đã thoát ly khỏi ý chí, một mình tồn tại, làm sao có thể đi được như thế này nàng cũng không biết. Nàng cười, càng ngày càng phát hiện bản thân rất thần kỳ, có lẽ, suốt ba năm bị ốm đau ђàภђ ђạ đã rèn cho nàng khả năng chịu đựng rất giỏi.
Trước kia nhịn đau là vì chờ hắn, chờ để gả cho hắn. Hiện tại là vì cứu em trai, mặc kệ cho mục đích là gì, chỉ cần nàng không buông được, thì nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Ngoài cửa nhỏ phía Đông, vẻ mặt Dung Khiêm dường như mất hết kiên nhẫn, thấy nàng chậm rãi đi ra có chút oán giận bước tới: "Thuốc đâu?"
Uất Lam đờ đẫn nhìn y, nâng tay lên. Y chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, giựt lấy hộp thuốc."Lần sau ra sớm một chút, Tứ tiểu thư ạ. Lão chờ cả nửa ngày rồi."
Uất Lam không nói gì.
"Người trong nhà … vẫn khỏe chứ?” Nàng vội vàng dẫn ngựa cho y.
"Khỏe, khỏe." Dung Khiêm nhảy lên ngựa, "Lần sau giờ Tỵ lão sẽ chờ ở đây." Y tiếp, "Bảo trọng, Tứ tiểu thư, lão đi đây."
Uất Lam cười khổ, ngay cả cái gật đầu của nàng y còn chả buồn liếc.Thật ra, nàng hy vọng y an ủi nàng vài câu, hỏi han nàng sống như nào. Tuy không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng sẽ làm cho nàng cảm thấy vẫn còn có người nhớ thương nàng, quan tâm nàng.
Nhưng … y không hề.
Quá khờ khạo, cho dù y nói, y hỏi, thì nàng biết trả lời ra sao? Nói thì có thể thay đổi được gì. An ủi nàng... có tác dụng ư?
Trước khi nàng đến đây, họ đều đã rõ. Cho nên — bây giờ nàng đã hiểu ánh mắt của cha mẹ, của Uất Thanh ngày đó nhìn nàng có ý nghĩa gì. Nếu chấp nhận mà nàng có thể bảo vệ Uất gia, bảo vệ Uất Thanh … vậy cũng đáng.
Về tới trong sân, vừa vặn tới thời gian làm việc buổi trưa.
Điều duy nhất không tốt khi hàn độc bị kiềm chế chính là nàng bắt đầu sợ ánh nắng gay gắt. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào những tảng đá bóng loáng càng thêm chói mắt, làm cho nàng cảm thấy chỗ nào cũng trắng bóng không phân biệt được.
Lúc ì ạch xách thùng nước lên, nàng cảm thấy hơi choáng váng.
Không cần để ý, nàng vốn mệnh số ti tiện, cứ gắng sức, đừng để ý tất cả sẽ qua thôi.
Nàng quỳ trên mặt đất, dùng sức chà lau, mặt trời sao càng lúc càng chói? Đâm thẳng vào mắt nàng khiến nàng gần như không thể mở, một mảnh trắng bóng kia rốt cuộc cũng ập đến, làm nàng không còn thấy gì được nữa.
Râm mát làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tấm màn hoa lệ, hơi quen mắt.
Đảo mắt nhìn qua thấy ngay hắn đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đặt bên giường, nàng run lên. Nàng nhớ ra đây là đâu rồi, là phòng hắn.
Nàng vội vàng ngồi dậy, tự nhủ phải nhanh chóng rồi khỏi đây! Những đau đớn với hắn trong trí nhớ bắt đầu từ nơi này, bắt đầu từ cái giường này!
Cuống quít nhổm dậy, trước mắt lại đen kịt, cơ thể không chịu nghe theo điều khiển té nhào xuống, đầu đánh mạnh lên thành giường làm bằng một loại gỗ rất cứng có chạm khắc hoa văn. Đầu đau quá, đau như muốn nứt ra luôn rồi ấy, lại càng choáng váng hơn.
May quá, hắn vẫn ngồi im không động đậy.
Nàng bất đắc dĩ chờ cho cơn choáng váng qua đi, sợ lại té xỉu một lần nữa. Cho dù có muốn té xỉu thì cũng nên xỉu ở nơi người khác không thấy ấy. Nàng nằm chờ một lát … rồi ngồi dậy cuộn chiếc khăn trải giường đẹp đẽ kia lại.
"Cô làm gì? !" Hắn thấp giọng quát hỏi.
"Bẩn." Nàng biết thế biết thời cúi đầu trả lời, cuộn chiếc khăn trải giường ôm vào trước ***, không quên làm trọn bộn phận khom người chào hắn đi ra.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Ngay tại giây phút nàng đưa tay mở cửa, hắn lại nói: "Vì sao cô không giải thích?"
Nàng sửng sốt, giải thích?
Lại là cái kiểu cười châm chọc này, hắn nắm chặt tay lại!
"Giải thích có ích gì sao?"
Nàng không xoay người, chỉ thản nhiên cười cười.
Hắn mím môi không nói gì.
"Cho dù có giải thích, thì ta vẫn là người nhà họ Uất. Gia, có việc gì cần sai bảo nữa không?"
"Cút!"
Nàng thong thả bước ra ngoài, thân mình nhỏ bé yếu ớt vẫn còn chút run rẩy.
Nàng dựa vào cái gì mà bày ra cái dáng vẻ nản lòng thoái chí ấy?
Phạm sai lầm là nàng! Mắc nợ hắn cũng là nàng! Dựa vào cái gì mà nàng dám dùng vẻ mặt ấy với hắn? Giống như hắn phụ lòng nàng vậy!
Nghe tiếng khớp xương mình răng rắc, lúc này hắn mới buông tay.
Nếu nàng chịu nhận sai, nếu nàng chịu cầu xin hắn tha thứ … Hắn muốn nổi giận! Năm năm, hắn hận nàng suốt năm năm! Nghĩ đến mối hận ấy cho dù ngàn dao cắt da cắt thịt nàng cũng không thể giải thoát. Nhưng mà... thấy nàng mình gầy xương yếu té xỉu trên mặt đất, hắn lại làm không được, hắn không thể ngồi yên làm như không thấy được.
Mềm lòng có ích gì đâu? Chẳng phải chỉ đổi được vẻ mặt lẫn giọng điệu mỉa mai của nàng thôi đấy sao?
Giải thích cũng vô ích?
Phải, vô ích!
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đau lòng. Chỉ cần nàng mềm nhẹ nói một câu thôi, cho dù là một lời nói dối, hắn ….
Hắn hận! Thế mà hắn còn chủ động mở miệng cho nàng một cơ hội!
Cho người đàn bà đã phản bội hắn này! Cho người đàn bà đã hại hắn cửa nát nhà tan này!
Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ nỗi hận của hắn vẫn không thể lấn át được tình yêu của nàng sao?
Yêu? Sai lầm lớn nhất đời này của hắn chính là tin rằng nàng yêu hắn!
Ả đàn bà ૮ɦếƭ tiệt này nói đúng, giải thích cũng vô ích, tất cả đều vô ích!
Hắn và nàng là kẻ thù!
Hắn phải hận nàng hơn nữa, mới có thể buông tay để nàng ૮ɦếƭ. Tất cả người nhà họ Uất đều phải ૮ɦếƭ!
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Bộ Nguyên Ngạo đã mở cửa đi ra ngoài, Uất Lam có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua, nàng nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, hơi ngây ra một chút, lập tức biết giữ bổn phận mà cụp mắt xuống, tập trung vào làm công việc của mình.
Hắn ăn mặc rất trịnh trọng, hơn nữa dáng vẻ rất vui. Sớm như vậy _ chắc là đi đón một người quan trọng nào rồi.
Bên ngoài viện người quản ngựa đã sớm dắt một con tuấn mã đến, tuy là nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay của mình, nhưng trong phút chốc vẫn thấy được hình dáng tao nhã của hắn nhảy lên lưng ngựa.
Khi Lâm bà bà dẫn theo đám người đến phát bữa sáng, vẫn như thường lệ nàng cầm theo thùng nước rời đi.
“Uất cô nương.”
Bất ngờ Lâm bà bà gọi nàng lại, Uất Lam bỏ thùng nước xuống, lễ phép mỉm cười với bà.
“Cái này cho cô”, Lâm bà bà hai tay cầm lấy 4 cái màn thầu, lời nói không chấp nhận để nàng từ chối, nhét vào tay nàng.
“Lâm bà bà ……” Nàng vẫn muốn từ chối, lại bị Lâm bà bà nghiêm nghị trừng mắt.
“Cầm lấy! Tối nay Ân lão gia và Ân cô nương đến, buổi tối có mở tiệc. Chúng tôi phải đợi buổi tiệc kết thúc mới chia phần thức ăn thừa làm bữa tối, không biết tiệc sẽ kéo dài đến mấy giờ, cô không ăn sao chịu đựng nổi?!”
“Ân lão gia, Ân cô nương ……là Ân Tiến Đường Ân lão gia và Ân Bội Xu cô nương sao?” Nàng hơi hoài nghi, trong giới thương nhân mà nàng biết chỉ có họ mang họ Ân.
“Cô quen họ à?” Lâm bà bà hơi ngạc nhiên
Uất Lam gật gật đầu, khi nàng chưa đổ bệnh, Xu Xu thường đến nhà nàng chơi, rất hợp với Uất Thanh, mẹ còn nói hai đứa là môn đăng hộ đối, tuổi tác lại hợp, còn muốn hỏi làm vợ cho Uất Thanh nữa.
Sau này khi nàng và Uất Thanh cùng đổ bệnh, việc này cũng không còn được nhắc đến nữa, Xu Xu cũng rất ít khi đến nhà nàng chơi nữa. Cho dù có đến, nàng cũng không gặp được.
“Đúng là 30 năm sông phía đông, 30 năm sông phía tây.” (Thế sự thay đổi khó lường, lên voi xuống chó ba hồi). Lâm bà bà cảm khái nhìn Uất Lam, “Ban đầu là cô, ……bây giờ là tiểu thư nhà họ Ân trở thành vị hôn thê của Gia.” Lâm bà bà thở dài, “Ai khiến xưa kia Ân lão gia có ân lớn với Gia chứ.”
Những cái màn thầu nhanh chóng rớt khỏi tay, lăn lóc về 4 phương tám hướng.
Vị hôn thê của hắn? Thảo nào … hắn phải dậy rất sớm để đi đón khách.
Lâm bà bà thấy mặt nàng ngày càng tái, thầm trách bản thân đúng là già lẩm cẩm mất rồi, sao lại nói với con bé những việc này chứ?!
Uất Lam khó khăn nuốt nước bọt, bắt đầu nhặt những cái màn thầu rơi vãi trên đất lên.
"Bẩn rồi, để đổi cho cô mấy cái khác." Lâm bà bà có chút áy náy.
Nàng cười cười, “Còn ăn được, không cần đổi đâu ạ.”
Nàng quỳ trên mặt đất, cái đầu dường như sắp cúi thấp xuống tận đầu gối, ngón tay Pu'ng nhẹ những bụi đất bám trên bề mặt màn thầu. “Lâm bà bà ……Ân lão gia đối với Gia ……” nàng hít một hơi vào, hỏi có tác dụng gì chứ? Nhưng nàng lại muốn biết. “Có đại ân gì ạ?”
Lâm bà bà nhìn vào bộ tóc lởm chởm của nàng, trong lòng cảm thấy có chút không nhẫn tâm, con bé tốt nhất nên bỏ hết hy vọng về Gia! Không thì ôm đau khổ vẫn là bản thân con bé thôi. “Số tiền Gia chuộc lại người nhà … lại gầy dựng lại sự nghiệp đều do Ân lão gia bỏ ra.”
Nàng từ từ ôm chặt mấy cái bánh màn thầu trong lòng bàn tay, đại ân, đúng là đại ân.
Bữa tiệc quả nhiên diễn ra rất muộn, cả Du Hợp Trang đều chấn động, đến cả Di Luân Quán nơi nàng ở cũng trang trọng hơn thường ngày, nha hoàn tỳ nữ từng tốp từng tốp một cười nói đi lại nhộn nhịp, nhìn rất hân hoan.
Uất Lam im lặng ngồi trên bục thềm đá trước cửa nhà, ăn từng miếng từng miếng nhỏ chiếc bánh màn thầu đã trở nên cứng ngắc. May quá, buổi trưa nàng còn giữ lại một cái, nếu không muộn vậy vẫn chưa phát cơm, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Hai nha hoàn trẻ tuổi vui mừng khôn xiết chạy về phía bốn nha hoàn đang cầm đèn đi tới, giọng nói của họ mang đầy niềm vui, hôm nay là trường hợp đặc biệt có thể thả lỏng. “Đi nhanh nào, chị em ơi, sắp bắn pháo hoa rồi.”
Pháo hoa ……
Uất Lam nắm chặt bàn tay, những hạt cát chưa được phủi sạch trên vỏ màn thầu, những hạt cát nhỏ cắt vào răng nàng đau đớn, tiếng rộp rộp nổi lên nhẹ nhàng nhưng lại như làm chấn động cả con tim nàng, cơn đau sắc nhọn và kéo dài.
Nắm đó nàng khoảng chừng 13 tuổi, hắn 18, dưới đôi cánh bảo vệ của cha và huynh trưởng, tuy hắn mang dáng dấp của kẻ trưởng thành, nhưng thực chất vẫn là đứa trẻ vừa lớn lên.
Nàng cũng là một đứa trẻ.
Chỉ có những đứa trẻ mới yêu thích pháo hoa, tuy nó đẹp đó nhưng lại quá đỗi ngắn ngủi.
Hắn đến Uất gia, cha không cho nàng ở cạnh hắn quá lâu. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, hắn kêu nàng buổi tối đừng ngủ sớm quá, hắn muốn tặng cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Đêm đó …… hắn lệnh cho người đốt nửa cuộn pháo hoa, cả huyện thành đều chấn động, mọi người cười ồ, chạy bổ ra khỏi nhà, giống như ngày lễ tết vậy. Người trong nhà cũng chạy ra trước cửa viện nơi mình ở vui mừng hớn hở nhìn lên bầu trời đêm tràn ngập sắc màu rực rỡ.
Nàng bị những dải sáng liên miên của pháo hoa chói loà như dải ngân hà được thu lại gần tầm mắt làm cho cảm động đến nỗi hết khóc rồi lại cười.
Tất cả đều là hắn đốt cho nàng xem … Khi đó nàng cảm thấy mình là nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, người phụ nữ thuộc về hắn, người vợ của hắn.
Sau đó … Hắn lén lút lẻn vào viện của nàng, sau màn biến đổi màu sắc trên cao kia, thì ánh mắt của hắn lại đẹp đến nỗi khiến nàng như chìm đắm trong đó, sau khi cho người hầu lui xuống, hắn kéo nhẹ tay nàng, thì thầm khẽ cười, nói rằng sau này chỉ cần nàng vui vẻ, hắn sẽ vì nàng làm nên một bầu trời đầy hoa rơi.
Hắn hôn nàng, nụ hôn đầu đời của nàng…
Pháo hoa đầy trời dường như cũng đã nở rộ trong tim nàng.
Một tiếng nổ xa xôi, trên bầu trời đêm thăm thẳm nở rộ một đoá hoa màu vàng to lớn kiều diễm, tiếp đó là màu đỏ, màu xanh….. tiếng nổ liên tiếp, bầu trời dường như hoàn toàn được chiếu sáng.
Uất Lam ngước đầu lên nhìn cả bầu trời đầy pháo hoa , đẹp đến chóng mặt…. rực rỡ như buổi tối ngày hôm đó. Chỉ là người bắn pháo hoa đã thay đổi rồi, người ngắm pháo hoa kia ... cũng thay đổi rồi.
Với nàng mà nói, đây chỉ là thủ đoạn xa xỉ mua vui của chàng trai trẻ dành cho vị hôn thê của mình, nàng không nên đau lòng, cũng không có tư cách để đau lòng _ nhưng những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, rớt trên miếng màn thầu khô khốc, trong phút chốc tan biến không còn dấu vết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc