Yêu Em Tomboy Lạnh Lùng - Chương 05

Tác giả: NHOCSIU

Cắm Trại
Đầu tuần, cô,nhỏ, cậu và anh bước vào trường,cô vẫn như thế, vẫn mặc bộ đồ nam sinh,vẫn đội tóc giả và 4 người vẫn nhận được hàng ngàn tiếng xôn xao của fan hâm mộ.Quà? Chất đầy. Hoa? Chất đống, nhiều đến nỗi không thể đếm xuể nữa...
-Nghe nói ngày mai trường sẽ tổ chức đi cắm trại!-nhỏ háo hức
-Cắm trại?-anh vừa đi vừa hỏi
-Vô vị! -cô tiếp lời
-Hầy... Hai người không thích thì đừng có nói ra chứ, thật sự tụt hứng a~-cậu câu cổ nhỏ
*Renggg renggg*
Tiếng chuông trường vang lên,học sinh dưới sân trường thì chạy thụt mạng vào lớp, chỉ trừ bốn con người bọn họ vẫn ung dung bước đi.
Vào lớp Gold Star,
Cô chủ nhiệm bước vào, dập tắt liền những tiếng ồn ào,náo nhiệt, cất giọng:
-Ngày mai trường sẽ tổ chức đi cắm trại cho khối 11,các em hãy chuẩn bị cho đầy đủ,5h sáng ngày mai sẽ xuất phát!
-YEAHHHH-cả lớp la toáng lên,chỉ trừ...cô và anh... tại sao?bởi vì hai con người này đang đeo tai nghe và...ngủ ngon lành... không chừng trời sập họ cũng không biết luôn ấy chứ... Cậu nói cả hai đều là sâu ngủ...quả thật không sai... huống gì ngày hôm sau phải xuất phát lúc 5h sáng nữa chứ...
Cơ mà hai người ngủ cũng y chang nhau, cho dù ngủ cũng rất là soái ca nha. Hai con người này thật không biết có cách nào để làm xấu bớt không nữa? Đẹp gì mà hết cả phần thiên hạ luôn rồi...
______________________________________
4h30 sáng hôm sau,
*Renggg renggg*
Cô đang ngủ ngon lành, bỗng tiếng chuông vang lên,nhìn vào màn hình thì là hai chữ "Thiên Ái",cô mắt lờ mờ nhấc máy:
-Mới có 4h30 sáng mà mày định qua nhà tao ăn cơm ké nữa à?
"MÀY LÚC NÀO CŨNG VẬY... HÔM NAY LÀ CẮM TRẠI ĐÓ ĐẠI TỶ ƠI! 5H XUẤT PHÁT RỒI!"-nhỏ la vào điện thoại
-Hở? Cắm trại?Sao tao không nghe cô chủ nhiệm nói?-cô bịt hai tay lại để tránh tiếng chửi của con bạn thân
"MÀY NGỦ NHƯ CHẾT THÌ BIẾT GÌ? MAU CHUẨN BỊ LẸ LÊN! 30P NỮA LÀ XUẤT PHÁT RỒI ĐÓ!!!"
*Cộp*
Cô bỏ máy xuống,trùm chăn ngủ tiếp...Cùng thời điểm đó, bên biệt thự Trương gia(nhà anh)
*Renggg renggg*
Anh đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại reo lên,ũ rũ nghe máy:
-Mới 4h30 sáng mà mày điện tao làm gì?
"MỚI? HÔM NAY LÀ NGÀY ĐI CẮM TRẠI ĐÓ ĐẠI CA! CÒN 30P NỮA LÀ XUẤT PHÁT RỒI!!"-bên đầu dây kia là cậu,la lớn vào điện thoại
-Cắm trại?Sao cô chủ nhiệm không nói?-anh lấy bông gòn bịt hai lỗ tai "tội nghiệp" của mình lại
"MÀY NGỦ NHƯ LỢN THÌ BIẾT CÁI MÔ TÊ GÌ! MAU CHUẨN BỊ ĐI!"
*Cộp*
Bỏ máy xuống,anh dụi dụi mắt rồi nằm xuống giường...ngủ tiếp... Hai người giống nhau đến quá đáng rồi đó...
15p sau, cả hai thức dậy, nhanh như bay VSCN rồi leo lên xe, một người đi Limo, còn người kia đi Lamborghini, ít nhất thì cũng không giống nhau ở khoản này...
5p sau, cả hai nhanh chóng đến trường với hai cặp mắt...tóe lửa của nhỏ và cậu... Thế rồi hai người, cô và anh liền nhận được "món quà buổi sáng" là được ăn "chửi" từ cô và cậu...
Cô buộc tóc đuôi ngựa,mặc chiếc áo thun đen, một đôi boots đen,thêm chiếc quần jeans dài và một cái nón kết đen. Trông cô xinh đẹp, cá tính và mạnh mẽ.
Nhỏ xõa tóc ngang lưng, vận chiếc đầm màu xanh da trời, thêm một đôi giày Pu'p bê. Ngược lại với cô, trông nhỏ dễ thương,đáng yêu như công chúa vậy.
Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần jeans,mang giày bata trắng trông tri thức.
Anh thì áo sơ mi đen và quần jeans, mang đôi giày thể thao đen cùng nón kết... đen...
Bốn con người này xác định là bản sao của nhau rồi... Nếu đi chung không chừng người ta sẽ bảo là đồ cặp mất...
Lên xe,đáng ra là nhỏ ngồi cùng cô, nhưng vì có "chồng"đi theo nên không nỡ xa, cái này có được gọi là "mê trai phản bạn"không?
Vì xe đã chật ních chỗ ngồi nên chỉ còn bốn chỗ thôi, nhỏ ngồi trên cùng cậu, và tất nhiên... cô ngồi dưới cùng anh... cô ngồi sát cửa sổ,cắm tai nghe vào tai rồi dựa vào kính cửa sổ ngủ,anh thấy không đành lòng, đợi cô ngủ say rồi bất giác đặt đầu cô lên vai mình làm bọn con trai lẫn con gái trong lớp "tóe lửa",một bên là fan của cô, bên còn lại là fan của anh...kiểu này thì trường Shining không đánh nhau thì cũng xung đột vì cô và anh thôi... Sắc đẹp... Quả thực đáng sợ... Bản thân anh cũng không biết tại sao lại làm như vậy nữa...khuôn mặt anh đỏ ửng... Muốn lấy đầu cô ra nhưng bàn tay lại không làm được... Nếu cô tỉnh lại thấy cảnh này thì sẽ thế nào đây?...
Nhìn cô ngủ,trôi hết cả những nét lạnh lùng, ngược lại còn đáng yêu,xinh đẹp, có lẽ người ta không biết, cô chính là ác quỷ nhưng nội tâm thiên thần, lạnh lùng... nhưng tốt bụng...
Bên cậu và nhỏ thì khác, nhỏ nằm trên đùi cậu ngủ thoải mái.
Vậy là bác tài xế và các học sinh trong lớp cô vừa được đi chơi... vừa được xem phim tình cảm ngay trên xe...
Xe đã đến nơi, đó là một bãi biễn rộng lớn,sạch sẽ và xanh ngát.Cô cứ ngủ và anh cứ nhìn.
Nhỏ ngồi dậy,hai người cậu và nhỏ thấy hai người kia dựa nhau mà ngủ thì nở một nụ cười gian xảo,cả hai thầm nghĩ *Đã nói là sắp đến ngày tao làm phù dâu/phù rể cho mày rồi mà!Băng Băng/Minh Phong*.
Cô ngủ say sưa,anh thì cứ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng,không biết đã đến nơi khi nào.
Bất chợt cô ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi xoay qua anh, anh đang đỏ mặt... là đỏ mặt đó... một cái tủ lạnh di động như anh biết đỏ mặt sao?Cô vẫn tỉnh bơ:
-Xin lỗi! Làm phiền anh rồi! -nói rồi cô bước xuống xe trước, để mọi người như bị hóa đá... không phải chứ...không có chút rung động hay xấu hổ luôn sao?...đúng là con người này có một trái tim vô cùng sắt đá a~
Cả bọn bước xuống,mặt anh cắt không một giọt máu, lần đầu tiên anh thấy có người lạnh lùng hơn anh luôn nha, lại là con gái,anh nhếch mép cười *Thú vị*
-Mày thật là!Đã ngủ trên vai người ta còn không có một chút đỏ mặt! -nhỏ bước đến chỗ cô, mặt phụng phịu
Cô nhìn nhỏ bằng ánh mắt lạnh băng không cảm xúc, rồi đưa tay lên nhéo má nhỏ làm nhỏ đau điếng:
-Au au... (đau đau) -nhỏ quơ tay múa chân
-Bớt nói đi!-cô bỏ tay ra,nói ngắn gọn
Bên anh và cậu,
Cậu khều khều anh, cười cười chọc:
-Có ý với người ta rồi à? Chưa bao giờ thấy cậu như thế!
*Bốp*
Mạnh hơn cô, anh cốc vào đầu cậu...
Cậu xoa xoa cục u trên đầu mình,giọng trẻ con:
-Đau lắm đó ư hư hư...
-Bớt nói đi!-anh nói bằng giọng lạnh như tiền
Xử xong hai tên "loi choi",anh và cô bước vào khách sạn.
Phòng cô và nhỏ ở đối diện phòng anh và cậu,sắp xếp đồ xong, nhỏ nũng nịu:
-Băng Băng à~mặc đi mà~
-Không! -cô chắc như bắp
-Mặc đi mặc đi!
-Không!
-Đi mà! Phong thấy mày trong bộ đồ này sẽ ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt đó!
-Không!
-Băng Băng yêu dấu! Dễ thương! Mặc đi mà~
-Không!
-Đại tỷ xinh đẹp à! Mặc đi mà!
-Không!
A few moments later...
-Phục mày rồi! -cô chịu thua, đứng dậy giật lấy bộ đồ nhỏ đưa vào phòng tắm
*Cạch*
Cửa phòng tắm mở ra, cô trong bộ bikini xanh biển,tóc buộc thấp, trông cô cực kì quyến rũ và xinh đẹp, không ai ở biển đẹp bằng cô đâu, cô chống nạnh nhìn nhỏ,nói cụt lủn:
-Hở hang!
-Không đâu! Đẹp lắm! Tao là con gái còn phải mê mày đây nè! -nhỏ nhào đến ôm cô
Cả hai bước xuống biển, nhỏ trong bộ bikini hồng nhạt đáng yêu, tóc Pu'i củ tỏi.
Anh và cậu đã ở đó từ bao giờ, thấy hai người, cậu vẫy tay:
-Trông hai người... hơ... -chưa nói hết câu thì cậu và anh đã bị cả hai mê hoặc mất thôi, xinh đẹp và đáng yêu...một người lạnh lùng... người kia thân thiện...hoàn toàn trái ngược...
Cậu và anh mặc áo thun, cậu thun trắng, anh thun đen, nếu cởi trần thì bọn con gái sẽ vây như tổ kiến mất, bây giờ cả bốn người bị bu quanh, thở còn không có...
Một lúc lâu sau,khó chịu vì đám "lâu la"này cứ vây quanh, cô và anh nói chỉ một từ, ngắn gọn, dễ hiểu, giọng lạnh như quan tài:
-Biến!
Lập tức, tất cả mọi người đều chạy đi...hai người này... thật đáng sợ... nhỏ và cậu run lên vì sợ... sát khí của hai người bao quanh khắp nơi...
Nhỏ và cậu bước xuống biển chơi tát nước,đuổi rượt,... vv... Cô và anh thì đứng trên bờ hóng gió...
Cô đứng trên cát, mắt nhìn ra biển,tóc cô bay bay trong gió, khuôn mặt dịu dàng mà ấm áp,có lẽ nơi đây có kỉ niệm đẹp đẽ nào đó với cô.
Anh nhìn cô cười mỉm...lần đầu tiên...anh cười vì một người con gái...có lẽ... cô rất quan trọng với anh...
Anh bước đến bên cô, giọng nhẹ nhàng:
-Cô có kỉ niệm với biển à?
Cô nhìn anh, rồi lại hướng mặt ra biển:
-Sao anh biết?
-Đoán! -anh đáp
-Phải! Đây là lần thứ hai tôi đến đây...-cô dang tay thấp xuống đón gió
-Vậy lần đầu tiên cô đến đây là khi nào?
-10 năm trước...khi tôi 7t...ba mẹ có dẫn tôi đến đây... nhưng sau đó cả hai đều bận rộn với công việc... một năm chỉ về hai lần... tôi chỉ ở nhà một mình với bác quản gia và người làm... Đôi lúc tôi nghĩ...họ vì công việc đã hầu như quên tôi mất rồi...-cô kể,khuôn mặt lạnh lùng, nhưng chứa đầy sự u buồn
-Ba mẹ tôi cũng vậy!-anh ngước nhìn mặt sóng đang nhấp nhô,cả hai người đều là con của những vị có trong tay tập đoàn lớn nhất nhì trên thương trường,công việc chất đống cũng là điều đương nhiên.
Cả hai im lặng, bỗng nghe có giọng kêu thất thanh:
-Cứu...Cứu với...
Nhìn qua nhìn lại, là một đứa bé đang kêu cứu,không nghĩ ngợi, cô liền nhảy xuống cứu đứa bé...
Cô bơi rất giỏi,từ khi sinh ra, cô không cần học và có thể bơi và lặn hàng 100 mét mà không mệt...
15p sau, cô đưa đứa bé về đất liền an đoàn,mẹ đứa bé cảm ơn cô rối rít,đối với cô mà nói thì những điều này là bình thường...đã nói rồi... cô lạnh lùng, ít nói nhưng rất quan tâm, tốt bụng với mọi người, mặc dù không quen,nhưng nếu gặp nguy hiểm, cô sẽ bất chấp tính mạng mà cứu người đó...
Cô, cậu và anh chạy đến bên cô, nhỏ ôm chặt cô:
-Con ngốc này! Lỡ mày có chuyện gì thì sao?
Cô chỉ biết cười trừ:
-Tao không sao!
-Em có bị thương không Băng Băng?-cậu hỏi
-Không có...Chỉ trật chân một chút! -cô bước đi thì bất ngờ khụy xuống
Anh khom người xuống trước mặt cô:
-Lên đi!Tôi cõng cô về khách sạn!-lo lắng, quan tâm, nhưng anh vẫn ráng giữ giọng điệu ra lệnh
-Không cần đâu! Tôi tự về được! -cô đứng lên cố gắng đi cà khập cà khễnh
-Haizz-anh thở dài, rồi cương quyết cõng cô đi
-N... Này...-cô lắp bắp-Thả tôi xuống!
Anh không màng đến lời nói của cô, quay qua nói với nhỏ và cậu:
-Hai người về trước đi!-nói rồi anh cõng cô đi để lại hai con người đang ngơ ngác đang bị bỏ rơi
-Mau thả tôi xuống!-cô cựa quậy, hôm nay thật mất hình tượng...
Anh vẫn im lặng như không có gì xảy ra
Một lúc lâu sau, anh hỏi cô:
-Sao cô liều lĩnh đến thế?
-Mạng người rất quan trọng! -cô trả lời ngắn gọn
-Không hổ danh là bang chủ Queen.
Bang chủ Queen xưa nay đều nghe nói cô là một người tàn nhẫn và lạnh lùng, nhưng không bao giờ *** vô tội cả, chỉ những ai đáng bị tội ૮ɦếƭ, cô mới ra tay thôi...
-Cô bao nhiêu kí? -anh không ngượng mà hỏi
-45kg
Anh bất ngờ, thầm nghĩ*17t mà chỉ có 45kg,gầy quá rồi...*
Về khách sạn, họ chuẩn bị hành lí để về, chân cô nhờ anh cũng đã khỏi hẳn, lần này cô phải biết ơn anh rồi.Nhỏ chọc:
-Ít nhất thì hai người cũng có cảnh lãng mạng trên biển hoàng hôn a~
Cô đỏ mặt, lần đầu tiên cô đỏ mặt, có lẽ...anh cũng là một người rất quan trọng với cô...
Bên cậu và anh,
-Khai thật đi!Cậu yêu Băng Băng nhà tôi rồi phải không? -cậu lấy tay đập vào lưng anh
-Không... Không có... Chắc vậy... -anh lắp bắp,mặt đỏ như cà chua
*Một tảng băng di động yêu một tủ lạnh biết đi...hẳn sẽ rất thú vị a~*-nhỏ và cậu cười nửa miệng thầm nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc