Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu - Chương 19

Tác giả: Cư Tiểu Diệc

Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, quảng trường náo nhiệt vang lên khúc thánh ca kinh điển, những giai điệu ấm áp đi vào lòng người xua tan giá lạnh mùa đông.
Sau khi bước ra từ quán McDonald, cô vô vọng nhìn bốn phía, đau xót khi phát hiện ra mình không có nơi nào để đi, cuối cùng đành mua một tấm vé xem bộ phim hài cuối năm rồi theo chân người ta vào rạp chiếu phim. Rạp chiếu phim tối om, chỉ có ánh sáng rực rỡ phát ra trên màn bạc. Vô số cảnh hài trên phim khiến khán giả cười nghiêng ngả, nhưng Nhan Nặc không thể cười nổi. Nếu ngay cả xem phim hài cũng không cười được thì thực sự là bi thương tới cực điểm.
Bộ phim kết thúc, lúc ra về Nhan Nặc cúi xem đồng hồ, mới tám giờ hai mươi, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm, đối với cô, điều đó chẳng khác gì sự giày vò.
Bất giác cô ngẩng đầu và thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi dẫn theo một bé gái đang len lỏi giữa dòng người, chiếc giỏ đựng đầy hoa hồng. Đứa bé mặc rất ít áo, đôi môi tím tái vì lạnh nhưng vẫn nắm chặt tay mẹ, đã thế còn liên tục sưởi ấm cho mẹ. Sau đó người mẹ cúi người thơm lên trán cô bé an ủi: “Ngoan lắm, chúng ta sắp được về nhà rồi.”
Những bông hồng trong tay cô bé chỉ được gói bằng lớp giấy đơn giản nên cánh hoa đã tơi tả giữa trời lạnh, rất nhiều người chỉ nhìn thôi đã lắc đầu.
Nhìn họ thất vọng hết lần này tới lần khác rồi lấy lại tinh thần đứng thẳng người, Nhan Nặc thấy sống mũi cay cay, cô đau lòng trước cảnh ấy, đang định làm điều gì đó cho họ thì có người tới trước cô, mua hết số hoa.
Hai mẹ con người bán hoa cảm ơn rối rít rồi vui vẻ dắt tay nhau rời khỏi quảng trường.
Nhan Nặc nhìn kỹ lại, bóng người đàn ông mặc áo măng tô màu đen ấy rất cao lớn. Đợi khi người đó quay lại, bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc ấy không biết phải nói gì, người ấy là Tần Phóng. Thế giới này quá nhỏ bé hay duyên phận hai người quá hợp nhau? Tại sao giữa biển người mêng ௱ôЛƓ này lại có sự gặp gỡ kỳ diệu đến thế?
Buổi tiệc từ thiện tối nay diễn ra ở khách sạn năm sao gần đây, họ mời Tần Phóng tham gia bằng được. Chỉ là từ trước tới giờ Tần Phóng không thích tiệc tùng, đặc biệt là cứ phải vác cái bộ mặt giả tạo tới tham dự, đi vài vòng là xong chuyện.
Hơn nữa cả tối tâm trạng anh cứ thấp thỏm nghĩ không biết tối nay Nhan Nặc hẹn ai.
Sau đó, anh chỉ chào hỏi mấy người bạn thân thiết rồi mau chóng ra về.
Cũng may anh về sớm, nếu không làm gì có cơ hội gặp cô chứ? Cô chỉ có một mình, là hẹn hò xong rồi hay không hề hẹn hò? Bất kể đáp án thế nào đi nữa anh đều thấy không vui.
Giờ Bắc Kinh: 9:00 PM
Tiếng nhạc sau lưng Nhan Nặc vang lên những giai điệu vui tươi, lúc trầm lúc bổng, ánh sáng đan xen vào nhau thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.
Thế nhưng trong không gian đầy màu sắc sặc sỡ ấy, anh chỉ nhìn thấy một mình cô.
“Hi, sếp Tần, sao lại trùng hợp thế?” Nhan Nặc thoải mái lên tiếng trước.
Tần Phóng chậm rãi bước lại phía cô, nói: “Ờ, vừa từ bữa tiệc từ thiện tới đây.”
Anh vốn muốn lại gần thêm chút nữa nhưng giỏ hoa lớn chặn giữa hai người nên đành phải dừng bước.
Thấy một người đàn ông cầm một giỏ hoa thế này, trông thật buồn cười, không nén được Nhan Nặc bật cười.
Gương mặt Tần Phóng ửng đỏ dưới ánh đèn phố, anh vò đầu bứt tai rồi nhét giỏ hoa vào tay Nhan Nặc, lườm cô: “Cười cái gì mà cười?”
Nhan Nặc đáp: “Tôi vui mà, anh đã làm một việc tốt, hai mẹ con họ cũng được về sớm, không phải một mũi tên trúng hai đích sao?”
Tần Phóng im lặng, cô đã nói đúng tâm trạng của anh.
Từ nhỏ, một mình mẹ nuôi anh khôn lớn, anh luôn phải dậy sớm để cùng mẹ đẩy xe tới các ngõ nhỏ bán đồ ăn sáng. Bất kể trời lạnh thế nào, mẹ anh đều cố bán hết đồ rồi mới về nhà. Lúc đó anh chỉ mong có người nào đó tốt bụng mua hết số bánh ấy hoặc mong mình mau mau lớn khôn để kiếm tiền nuôi gia đình, như thế mẹ anh sẽ không phải khổ nữa. Trong ký ức của anh, bánh bao mẹ làm ăn với nước đậu nhà tự xay chính là món ăn ngon nhất trên đời mà anh từng ăn.
Hồi ức giống như R*ợ*u ngon, càng để lâu vị càng đậm đà, nhưng lại không thể đắm chìm trong đó.
“Hình như cô đang khen tôi, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô đang chọc tôi thế?” Anh chau mày rồi hỏi cô: “Cô ăn cơm chưa?”
Nhan Nặc nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Vẫn chưa ăn.”
Bụng cô lúc ấy cũng kêu lên vài tiếng phụ họa.
“Không phải cô có hẹn rồi sao?” Tần Phóng nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Đúng thế, đúng là có hẹn nhưng anh ấy đã thất hẹn.”
Ánh mắt Nhan Nặc nhìn xa xăm, giải thích nửa đùa nửa thật. Đúng là cô đã từng hẹn với một người nhất định phải ở cùng nhau mỗi dịp lễ, chỉ là bây giờ đã hóa thành bong bóng.
Tần Phóng nhìn sâu vào mắt cô, nửa cười nửa không: “Tôi cũng chưa ăn gì cả, hay chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi.”
Chỉ là ngày lễ thế này quán ăn ở đâu cũng chật cứng người, Tần Phóng vốn không thích chờ đợi, suýt chút nữa còn đánh nhau với một thanh niên chen ngang khi xếp hàng.
Nhan Nặc vội kéo anh ra, lo lắng nói: “Ngày lễ phải vui vẻ chứ, anh đừng như mấy người văn hóa kém ấy làm gì, nếu bị thương thì phải làm sao?”
“Hứ!”
Tần Phóng lạnh lùng quay mặt đi, coi như nghe lời, nhưng mặt lạnh tanh hỏi: “Vậy cô nói xem nên làm gì bây giờ? Tôi đói tới mức dạ dày sắp dính vào ruột rồi.”
Nhan Nặc không nghĩ nhiều mà nói luôn: “Hay là tới nhà tôi nấu gì đó ăn tạm vậy, dù sao cũng ở gần đây...” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, bởi lúc cô ý thức được mình đang nói gì thì không thể dừng lại được nữa.
Nhưng Tần Phóng không cho cô cơ hội hối hận, anh vui tới mức muốn nhảy cẫng lên, mắt sáng như sao.
“Hay lắm, như thế không cần phải chen chúc với người ta rồi.”
Nhan Nặc đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Sếp Tần, tôi vừa nhớ ra nhà tôi ngoài trứng gà và mì ra, không có gì khác...”
Cô đã từng nghe Phương Lỗi nói Tần Phóng ghét ăn trứng gà nhất.
Tần Phóng không thể kiềm chế niềm vui này nên cũng không để ý tới chuyện vụn vặt ấy. Anh cười: “Vậy thì có gì phải lo lắng chứ, đi mua là được.”
Anh vội kéo Nhan Nặc đi siêu thị.
Từ lúc bước vào siêu thị, Nhan Nặc cứ há hốc miệng, tròn mắt nhìn Tần Phóng như muốn nhặt hết đồ trong siêu thị bỏ vào xe đẩy, sữa bò, sườn dê, cánh gà, súp lơ... chất thành đống cao như núi, anh còn mua cả R*ợ*u vang, anh nghĩ mình sẽ mở tiệc kiểu Tây sao?
Tần Phóng đi đằng trước đắc ý đẩy xe, thấy thứ gì vừa mắt là ra sức nhặt, đi tới quầy rau anh mới phát hiện cô không đi theo anh. Anh quay lại mới biết mình đã bỏ xa cô, đành phải quay lại, bức xúc nói: “Sao cô đi chậm thế?”
“Sếp Tần, xin hỏi lát nữa anh nấu cơm hay tôi nấu cơm?” Nhan Nặc nghiêm túc hỏi.
Tần Phóng làm bộ thản nhiên đáp: “Còn phải hỏi, đương nhiên là cô rồi.”
“Vậy tôi nói trước, tôi chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi.”
Nhan Nặc tỏ ra bất lực, cô chỉ vào lô thức ăn chất đầy trong xe đẩy và nói: “Hơn nữa hai chúng ta cũng chỉ có hai cái dạ dày, làm gì ăn nhiều thế chứ? Rõ ràng là đang lãng phí thực phẩm.”
“Tôi chỉ là...”
Chỉ là vui quá đấy mà, Tần Phóng cúi đầu giống như đứa trẻ bị oan ức, bộ dạng của anh khiến Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười.
Sau đó Tần Phóng im lặng bỏ đồ vào chỗ cũ, nhưng lúc anh bình tĩnh lại thì mới phát hiện ra, ban nãy Nhan Nặc vừa dạy dỗ anh sao? Anh tức giận đùng đùng quay lại định phản bác thì thấy cô đang cẩn thận chọn rau. Trong lòng anh khẽ xao động, cảm thấy chỉ cần được ngắm cô như thế này, chỉ cần được ngắm dáng vẻ nho nhã, dịu dàng thế này của cô là đủ rồi.
Lúc Nhan Nặc đứng xếp hàng cân đồ, Tần Phóng cứ loăng quăng gần quầy thu ngân, ngày lễ nên người đi mua đồ rất đông, có người bất cẩn va vào anh một cái, vội vàng nói xin lỗi rồi mau chóng chạy đi thanh toán. Anh phát hiện ra mình chạm phải giá đồ nên đánh rơi một cái hộp nhỏ, tiện tay cầm lên xem, thấy dòng chữ tiếng Anh trên đó anh đỏ bừng mặt, vội vã để lại chỗ cũ.
Lúc thanh toán, Nhan Nặc thấy Tần Phóng có vẻ hơi khác, mặt ửng đỏ, cô quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải nóng quá không? Trong siêu thị lúc nào chả thế.”
“Không, không sao. Mau thanh toán đi.” Tần Phóng lắp bắp đáp, cứ nhớ lại thứ đồ vật có hình hoa quả ban nãy là mặt anh nóng bừng, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.
Tần Phóng không đi xe nên hai người đi bộ về nhà.
Mặc dù trời lạnh nhưng tình cảm đang tan chảy.
Tần Phóng vui vẻ theo Nhan Nặc lên lầu, cảm giác khó chịu vì bị cô từ chối mấy hôm trước tan biến hết, nếu không phải như thế thì làm gì có chuyện anh có thể đàng hoàng vào phòng cô chứ? Anh càng nghĩ càng đắc ý, cười ngây ngô.
Nhan Nặc mở cửa vào trước, sau đó lấy một đôi dép lê đưa cho anh: “Ở đây rồi, vào đi.”
Phòng bật điều hòa, Tần Phóng bước vào phòng, *** khoác nhẹ nhàng đặt xuống sofa rồi tò mò nhìn khoảng trời riêng của Nhan Nặc. Đồ đạc được thu dọn sạch sẽ, đối diện với phòng khách là gian bếp, Nhan Nặc đang phân loại đồ vừa mua ở siêu thị về, chân váy khẽ tung bay. Cảnh tượng trước mắt khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp, anh nhìn đến chiếc bàn máy tính ở góc phòng, thấy con Pu'p bê vải lần trước anh tặng cô nằm ngoan ngoãn trên đó, bên cạnh là quả cầu pha lê, anh lặng người nhìn một hồi lâu cho tới khi mùi thơm bay tới.
Nhan Nặc đặt một tô canh lên bàn, nói: “Anh uống tạm ít canh trước, tôi nấu hai món nữa là xong.”
Tần Phóng gật đầu rồi ngồi xuống nếm thử món canh cá thơm lừng, tấm tắc khen: “Ngon lắm!”
Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn anh cười: “Thực ra tôi cũng chỉ biết thế thôi, không biết làm gì nữa đâu.”
Tần Phóng đắm chìm trong sự dịu dàng của cô, nhưng lại sợ cô phát hiện ra, anh vội cúi đầu uống canh, cảm giác vô cùng ấm áp.
Thịt băm nấu cà chua, gà xào nấm hương, canh súp lơ, chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn, chỉ là những món ăn đơn giản nhưng màu sắc rất bắt mắt khiến người ta có cảm giác muốn ăn.
Cũng không đợi Nhan Nặc thúc giục, Tần Phóng bắt đầu ăn không hề khách khí, anh ăn sạch sành sanh, nếu không phải đã ăn no căng bụng rồi thì có lẽ bát canh anh cũng không tha.
Nhan Nặc phì cười: “Sếp Tần, tôi có thể nghĩ là do tay nghề của tôi rất tốt không?”
Tần Phóng “ự” một tiếng chứng minh cho lời nói của cô.
Tần Phóng ngồi nghỉ trên sofa, Nhan Nặc dọn dẹp bát đũa, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi, cô ngước mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, hèn chi thấy mệt thế.
Tần Phóng cũng rất hiểu lòng cô, anh đứng dậy: “Muộn rồi, cô nghỉ sớm đi, tôi về đây.”
Nhan Nặc gật đầu rồi tiễn anh ra cửa: “Anh đi cẩn thận.”
Tần Phóng mới đi được hai bước, đúng lúc Nhan Nặc định đóng cửa thì anh quay lại, mỉm cười nói: “Cảm ơn bữa tối của cô, rất ngon. Merry Christmas!”
Nhan Nặc nghe thấy liền ngẩng đầu cười: “Anh cũng thế, ngủ ngon nhé!”
Tần Phóng sờ túi, trong đó là một chiếc trâm cài áo hình chú cá heo, nhưng cuối cùng anh cũng không lấy ra.
Anh nói với mình rằng, bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh không nên quá gấp gáp, có thể được ở bên cô như thế này là vui lắm rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc