Yêu Em Thật Xui Xẻo - Chương 38

Tác giả: Tinh Dã Anh

Sự thổ lộ của ngưu lang
“Cô có biết tôi đã ngu ngốc chờ đợi cô cân nhắc, mặc dù sự cân nhắc của cô thực sự rất quá đáng, khốn kiếp!”
Hạ Thiên Lưu khác hoàn toàn sư phụ của mình. Anh ta chẳng mấy yêu quý trẻ con, càng không bao giờ thu nhận những đứa trẻ mồ côi mang về nuôi dạy. Nếu có thể, chắc anh hy vọng, cuộc sống nhàn cư, thanh tịnh của mình sẽ không xuất hiện “trẻ con”, thứ sinh vật mới nhìn đã muốn P0'p ૮ɦếƭ ấy. Nếu không, khi ngồi trước bàn ăn và phát hiện ra ba sinh vật lạ kia, sắc mặt anh ta đã không thay đổi rồi nhíu chặt lông mày như thế.
“Ai?”
Hạ Thiên Lưu mắm môi, giọng nghiêm khắc.
Tại sao trong nhà vốn có ba người, giờ lại thừa ra hai cô nhóc tay cầm thìa cùng nhìn anh không chớp mắt.
“Con dâu của anh.” Hồ Bất Động gắp một miếng cà tím, gãy gọn thông báo với anh rằng anh sắp lên chức bố chồng.
Phạn Đoàn nhét chiếc thìa vào tay Nguyễn Di Tô, xoa cái đầu đang run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của bố mình. “Bố, bố quay lại đây! Con giới thiệu với bố, đây là Nguyễn Di Tô, người bên cạnh cứ nhìn bố chằm chằm là Nguyễn Di Phấn.”
Anh nhìn cậu con trai mình đang vui vẻ gắp rau cho cô bé tóc ngắn mà chẳng thốt nổi nửa câu dạy dỗ, chỉ giơ đũa toan gắp một miếng rau. Chợt phía đối diện phát ra một tiếng đập bàn giận dữ, đĩa rau nẩy lên một cái, miếng rau anh vừa gắp rơi trở lại đĩa, anh nheo mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ rau mình vất vả lắm mới gắp được.
“Gọi tôi là Nguyễn đại tiểu thư!” Nguyễn Di Phấn có vẻ rất căm ghét cái tên của mình.
“Chị, hóa ra đây là bố chồng em. Đẹp trai quá!” Nguyễn Di Tô đúng là một con cừu non ngây ngô, chẳng hiểu gì chuyện đời.
“Vậy chỉ cần em thường xuyên đến ăn cơm với anh Phạn Đoàn là có thể gặp được ông ấy rồi. He he.” Trong khi Hạ Phạn Đoàn lại là một cao thủ tình trường, chuyên dụ dỗ trẻ nhỏ. Vì hạnh phúc của mình, không tiếc bán rẻ cả bố mình.
“Vâng!” Di Tô sung sướng giơ cao đôi đũa như muốn thốt lên “Anh Phạn Đoàn muôn năm”.
“Hạ Phạn Đoàn, cậu đừng tưởng có ông bố đẹp trai thì có thể qua được ải của tôi. Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu.” Di Phấn tiếp tục đập bàn, không cần biết mình đang làm ảnh hưởng tới sự ngon miệng của mọi người.
Đúng lúc lông mày anh đã nhíu chặt thì một miếng cà tím được gắp vào bát anh. Anh quay đầu nhìn Hồ Bất Động rồi lại nhìn miếng cà tím trong bát mình. Trước giờ cô chưa từng gắp thức ăn cho anh, tại sao hôm nay...
“Cô đang làm gì vậy?”, anh hỏi.
“Gắp đồ ăn cho anh.”, cô thản nhiên trả lời. Dưới gầm bàn, Hạ Phạn Đoàn liên tục đá chân ra hiệu cho cô. Nếu không phải vì đang giấu nó chuyện bố cô gọi điện về, cô đã chẳng cần chịu ấm ức thế này. Việc thằng nhóc lấy vợ hay cho bố nó ôm cháu đều chẳng liên quan gì đến cô.
Hạ Thiên Lưu nhìn miếng cà trong bát, cầm đũa lên, hất miếng cà ra rồi lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang cứng đơ lại của cô, thẳng thừng nói: “Tôi không ăn cà tím”. Cũng nhân tiện cho cô biết, đôi bên không thân thiết, càng ít tiếp xúc càng tốt.
Nguyễn Di Phấn nhanh chóng phát hiện ra không khí khác thường giữa “đôi vợ chồng” này, liền quay sang lườm Hạ Phạn Đoàn. “Nếu tình cảm của bố mẹ cậu không tốt, đổ vỡ, ly hôn, cậu càng không có hy vọng động vào em gái tôi. Tôi tuyệt đối không gả em gái tôi vào một gia đình không hạnh phúc.”
“He he, bà ấy đang đùa thôi, chứ bố tôi thích gì, bà ấy là người hiểu hơn ai hết. Tình cảm của hai người họ rất tốt, đúng không?” Để lấp ***, Phạn Đoàn lại duỗi chân đá Hồ Bất Động một cái, dùng ánh mắt thúc giục cô tiếp tục cố gắng.
“Đúng, đúng vậy! Tình cảm của chúng tôi luôn rất tốt, he he he he, phải không, bố nó?” Cô vội vã cầu cứu chi viện. Hu hu, nếu bây giờ anh đang trong giờ làm việc thì tốt biết mấy, chắc chắn anh sẽ nở một nụ cười tươi như hoa rồi cùng cô diễn xuất ăn ý. Nói thế nào nhỉ? Vì hạnh phúc của con trai mình, cứ lừa được con dâu về đã rồi hãy tính, mặt anh cứ lạnh như băng thế kia, chẳng lẽ không sợ gia đình thông gia chê cười sao.
Bố nó? Hừ...
Nghe cô gọi như vậy, anh anh mỉm cười nhưng nụ cười đó lạnh lẽo tựa băng giá. Vào cái thời khắc then chốt này, sao anh ta có thể nở nụ cười lạnh nhạt như vậy? Rõ thật là!
“Có phải vậy không?” Nguyễn Di Phấn nghi ngờ nhìn cặp “vợ chồng” quái dị trước mặt, một người cười nhạt, một người toát mồ hôi lạnh, còn “con trai” bọn họ cứ liên tục nháy mắt với “mẹ mình”. Làm sao nó có thể gả Nguyễn Di Tô ngốc nghếch, ngây thơ vào một gia đình thế này để cô bé chịu khổ chứ. Nó phải điều tra thật cẩn thận. “Mẹ Phạn Đoàn và bố Phạn Đoàn làm nghề gì vậy?”
“Tiếp phụ nữ...” Dưới gầm bàn, một bàn chân lại đá mạnh vào cô, cô giật mình vội vã đính chính: “Là tư vấn tâm lý cho phụ nữ.” Cô nhất thời cuống quá bèn mượn luôn lời lẽ của mụ tú bà chắc không đến nỗi bị mụ lôi ra đánh cho một trận chứ.
“Tư vấn tâm lý cho phụ nữ?” Nguyễn Di Phấn chớp mắt không hiểu, nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn cười nhạt nhìn “mẹ nó” vẻ cao thâm khó đoán. “Được rồi! Nghề đó có thể coi là một nghề chân chính. Câu hỏi tiếp theo, bố Phạn Đoàn bình thường thích làm gì nhất?”
“Vấn đề này còn phải hỏi sao? Số đĩa phim A trong phòng là...” Chợt thấy đầu gối hơi nhói lên, cô vội hạ thấp giọng, “Không! Số đĩa phim A đó đều là tôi xem, không liên quan đến anh ấy. Tôi... tôi... hu hu... Là do nhu cầu của tôi không được thỏa mãn, là tôi không biết xấu hổ... là tôi đã không lấy mình làm gương, tôi nhất định sẽ sửa chữa, sẽ sửa chữa. Từ nay về sau, sẽ không xem mấy thứ đồi trụy này nữa. Tôi sẽ đem vứt toàn bộ đi, sẽ không làm hư em gái em...”. Tiểu quỷ ૮ɦếƭ tiệt, sự trong sạch của cô đã bị hủy hoại trong tay nó rồi!
“Đúng đó! Số đĩa phim A đó không liên quan gì đến bố tôi. Bố tôi tinh thông cầm kỳ thi họa. Hằng ngày thích ở trong phòng đốt trầm hương luyện chữ, chấp Pu't làm thơ.”
Hồ Bất Động nhìn Phạn Đoàn giơ cao đôi đũa, lắc lư cái đầu tự tán thưởng bố mình. Nhưng sao cô cảm thấy nó đang miêu tả một người đàn ông khác chứ không phải gã đang ngồi cạnh cô dửng dưng cười nhạt kia. Gì mà đốt hương, luyện chữ? Gì mà chấp Pu't làm thơ? Sao không nói thẳng, bố nó thích lên núi đứng ngây như khúc gỗ hoặc tắm tiên dưới suối, làm du khách tưởng nhầm là tiên nữ?
Đầu gối cô lại một lần nữa nhói lên vì bàn chân của Phạn Đoàn, nó đang cảnh cáo cô bỏ ngay bộ mặt khinh ghét, coi thường đó đi, phải tỏ ra “yêu thật lòng”.
Được rồi, yêu thật lòng thì yêu thật lòng. Cô tiếp tục giả vờ khóc lóc, làm như thể cô không xứng đáng với bố nó, như thể bản thân thật may mắn vì được cùng người đàn ông hoàn hảo ấy sinh ra được đứa con hoàn hảo ấy, như thể cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Hả? Phì...
“Chị, chị đừng bắt nạt mẹ chồng em khiến bà khóc nữa. Bà ấy thật đáng thương! Bố chồng cứ nhìn mẹ không chớp mắt.” Nguyễn Di Tô lương thiện vừa và cơm vừa cất tiếng bảo vệ chính nghĩa.
“Hu hu, con đúng là con dâu ngoan. Mẹ chồng tương lai tuyệt đối không ức hiếp con. Mẹ nhất định sẽ yêu thương con như con gái ruột của mình.” Đôi khi nịnh hót một chút cũng rất có ích lợi.
“Di Tô, em đừng bị mấy giọt nước mắt giả tạo của bà ta lừa gạt. Bọn họ đâu có giống một đôi vợ chồng hạnh phúc chứ, giống cặp tình nhân đã chán ghét, coi thường lẫn nhau, chỉ hận không thể túm lấy cổ áo nhau mà hét lên ‘sự chân thành của anh ở đâu’ thì đúng hơn? Hạ Phạn Đoàn, bố và mẹ cậu có phải chưa kết hôn đã sinh ra cậu không?”
“...” Lợi hại! Con bé này ghê gớm chẳng kém gì Phạn Đoàn. Tiếp theo đây cô phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói với nó, theo pháp luật, cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, đợi sau hai mươi tuổi, cô lập tức sẽ được gả vào nhà họ Hạ, thay chồng dạy con, quy ẩn điền viên, nhàn tản bế cháu?
“Không phải!”, giọng anh lạnh ngắt vang lên bên cạnh cô, cô và Phạn Đoàn cùng lúc ngây ra. Người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im, không có ý hợp tác, đột nhiên thốt ra một câu thừa thãi. Thôi được, cô thừa nhận, cô thao thao bất tuyệt cả tràng dài cũng không có sức thuyết phục bằng hai chữ ngắn gọn của anh. Nhưng anh... anh ta muốn
“Không phải sao?” Nguyễn Di Phấn càng nghi ngờ.
“Cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, chỉ có điều...” Anh nghiến răng ken két, nhìn cô lạnh nhạt, rồi gắp một miếng cà tím, dường như rất ân cần, rất quan tâm bỏ vào chiếc bát đang run lên của cô. Chú ý, tất cả đều chỉ là dường như.
“Anh... anh đang làm gì vậy?” Cô bưng bát cơm, vừa nuốt nước bọt vừa nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh. Đột nhiên cô hiểu được tâm trạng khủng pố của anh lúc thấy cô gắp thức ăn cho mình. Thì ra, ân oán giữa họ đã sâu sắc đến như vậy rồi.
“Gắp thức ăn cho em.” Khóe môi anh cong lên, vẻ mặt càng lạnh lùng.
“Bố Phạn Đoàn, anh vẫn chưa nói xong, chỉ có điều là gì?” Nguyễn Di Phấn chờ đợi anh hoàn thành nốt câu nói.
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô bé nhướn mày rồi nói: “Ăn đi”.
“Tôi đang hỏi anh đó”.
“Em ăn trước đi rồi anh trả lời”.
“...”
“Em lại làm nũng nữa rồi? Muốn anh bón cho ăn chứ gì? Cũng được.” Nói xong, anh giơ đũa, gắp một miếng khác, đưa sát miệng Hồ Bất Động. Cô nhìn Phạn Đoàn như cầu cứu chợt phát hiện thằng nhóc đang lúi húi bận lau miệng cho cô bạn gái nhỏ của mình, làm gì có thời gian để ý đến người chị đang vì nó mà vào sinh ra tử, vì nghĩa diệt thân.
Cô run rẩy há miệng. Sao miếng cà này khó ăn quá vậy?
Anh hài lòng, đôi lông mày cũng vì thế mà giãn ra, anh bỏ đũa xuống, nhếch môi: “Cô ấy chính là người phụ nữ của tôi, chỉ có điều vị trí đó là do cô ấy trả tiền mà mua được.” Cô chẳng qua chỉ là người luôn đùa cợt anh, quan hệ của hai người chẳng qua chỉ có vậy. Hừ...
“Phì.” Cả căn phòng phát ra tiếng thở dài.
“Di Tô, chúng ta đi. Gia đình này thật biến thái. Chị tuyệt đối không đồng ý, ૮ɦếƭ cũng không đồng ý!” Nguyễn Di Phấn rút điện thoại ra, ấn ấn bàn phím. “A lô, quản gia, lái xe xuống dưới lầu đón hai chị em tôi. Chúng tôi đi ngay tức khắc!”
“Chị... chị thực sự trả tiền để đùa cợt bố em sao?” Phạn Đoàn đột nhiên chu miệng ra, nhìn cô như thể nhìn một tên đại gian ác.
“Mẹ chồng, mẹ thật xấu xa! Sao mẹ có thể ức hiếp bố chồng như vậy? Bố chồng thật đáng thương!” Ngay đến cô bé lương thiện, ngây thơ nãy giờ chỉ cắm cúi và cơm cũng lên tiếng chỉ trích cô.
Này... chuyện... chuyện gì vậy? Vì sao Hạ Thiên Lưu, anh ta mới mở miệng nói mấy câu mà tất cả mọi người đều bênh vực anh ta? Cô đã làm sai chuyện gì chứ? Cô trả tiền sòng phẳng, thuận mua vừa bán, chứ đâu có ăn quỵt, mọi người có cần nhìn cô hằn học vậy không? Đáng thương gì chứ, anh ta đáng thương chỗ nào? Cô lén quay sang nhìn anh... Xem kìa, xem kìa! Anh ta ăn mới ngon lành làm sao! Không còn ai đập bàn, quát tháo nữa, cuối cùng anh cũng được ăn một bữa cơm
“Anh ta đáng thương gì chứ? Anh ta vẫn ăn uống ngon lành thế kia cơ mà! Nhìn anh ta giống một người đang buồn bã vì bị đùa cợt sao?” Cô chỉ ra bằng chứng sắt đá để tố cáo anh tội vu khống.
“Vậy tôi phải như thế nào?” Anh nhướn mày, quay sang hỏi ý kiến cô, lẽ nào anh phải khóc cho cô xem? Hay là nhảy lầu, treo cổ tự sát? Nếu như vậy mới giúp cô và anh có tiếng nói chung thì chẳng thà cả đời này anh tránh xa cô.
“Tôi không cần biết các người làm thế nào để hiểu nhau, các người cứ ở đó mà cãi vã, tôi phải đưa em gái tôi đi! Không ai ngăn cản được tôi hết!” Nguyễn Di Phấn tóm lấy cổ tay Di Tô, nhảy xuống ghế, chợt phát hiện em gái mình đã bị cuốn vào chuyện xích mích của hai “vợ chồng” nhà kia.
“Chị, đợi một chút, em muốn xem bố chồng làm thế nào để chuyển bại thành thắng.”
Hồ Bất Động nhìn người đàn ông vừa mới lạnh lùng như băng, chớp mắt đã thản nhiên ăn uống, cô tức giận kiễng chân lên, muốn cãi nhau chứ gì? Hừ, đã vậy chẳng cần nể nang gì nữa, muốn nói gì thì cứ nói hết ra đi!
Hít thật sâu...
“Anh buồn bã nỗi gì. Lần nào kẻ đắc chí cũng là anh, còn tôi phải chạy theo lấy lòng anh, lại phải tuân thủ theo cái thời gian biểu ૮ɦếƭ tiệt của anh nữa. Cảm giác để phụ nữ xếp hàng đứng chờ thú vị lắm phải không? Chắc kiếp trước anh làm hoàng đế nên kiếp này mới phải làm trai bao. Dù anh là hoàng đế thì cũng là một hôn quân hại nước hại dân mà thôi. Anh trừng mắt gì chứ? Tất cả đều tại anh, hại tôi bị mụ tú bà kia uy hiếp, sai bảo, lại còn ngày ngày bị tên Trác Duy Mặc đó quát tháo. Chỉ có anh là sung sướng, lúc nào cũng đem bộ mặt giả nai kia ra lợi dụng tôi, xong việc liền trở mặt không nhận người! Ai yêu nổi bộ mặt băng giá của anh, còn dám nói chuyện yêu thật lòng. Yêu thật lòng chẳng phải cũng giống một trò đùa sao? Thích toàn bộ con người hay chỉ là thích ba chữ Hạ Thiên Lưu? Cô ta biết viết ba chữ đó thì anh liền cảm động rơi nước mắt sao?”
Anh nghe hết những lời oán trách, bất mãn của cô mà không có phản ứng gì, chỉ buông ra đúng một chữ: “Đúng”.
Đúng? Anh còn dám thừa nhận sao? Chuyện gì đúng? Chuyện bị cô bỡn cợt hay chuyện kiếp trước anh ta là hoàng đế? Hay anh thừa nhận anh đang lợi dụng cô? Ôi, sớm biết thế này, cô nên nói từng chuyện, từng chuyện một, báo hại cô giờ chẳng hiểu anh vừa thừa nhận chuyện gì nữa.
Thấy cô ngồi ngây ra hồi lâu, không nói năng gì, anh biết ngay cô đã quên hết những gì mình vừa nói, liền lừ cô một cái, rồi lạnh nhạt giải thích thêm: “Chỉ cần cô viết được ba chữ Hạ Thiên Lưu, tôi sẽ cảm động rơi nước mắt.”
“Đừng tưởng chỉ mình cô Sa... Sa gì đó có học thức. Hạ Thiên Lưu, ba chữ đó, tôi cũng viết được.”
“Vậy cô viết thử xem.”
“Hả?” Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một tờ giấy rất quen thuộc, giống hệt tờ giấy cô nhìn thấy vào lần đầu tiên đến Câu lạc bộ Bạch Mã.
“Viết đi!”
“Thực... thực sự phải viết sao?” Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà. Cái gì mà thích toàn bộ con người anh, cô thực sự không có hứng thú với khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Chẳng phải cô biết viết sao? Mau viết tên của tôi đi.”
“...” Viết xong rồi, chẳng phải ngày nào cô cũng phải chứng kiến khuôn mặt lạnh như băng thay vì nụ cười mê hồn sao? Không! Cô không muốn. Cô không muốn giống cô nàng Sa gì đó kia, tiêu tiền chỉ để cùng anh đọc sách.
Nhìn bộ dạng phân vân, do dự, nhìn trước ngó sau của cô, anh ăn mất ngon bèn buông đũa xuống, đứng dậy, móc chiếc điện thoại chẳng biết đã rung từ bao giờ ra, lướt qua chỗ hai tiểu quỷ như qua chỗ không người, nhận điện thoại. “Ừ.”
“Ở đó đợi tôi, tôi đến ngay đây.”
Anh vừa nói vừa định rút lấy tờ giấy trên bàn nhưng bị cô giữ lại. Cô... cô còn muốn cân nhắc thêm chút nữa, anh ta làm gì mà gấp gáp vậy?
“Cô cho rằng cô là ai? Tại sao tôi phải chờ đợi cô cân nhắc chứ?” Anh nhướn mày. Không thèm tranh giành tờ giấy đó với cô nữa, điều đó khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, anh quay người, mở cửa, giận dữ bỏ đi.
Cô ngồi ngây tại chỗ, nhìn tờ thông tin cá nhân trống không mà mình vừa tranh giành được. Anh đấu không lại cô liền bỏ chạy rồi, cô nên cảm thấy đắc ý mới đúng. Hơn nữa, cô đã giữ được thể diện trước mặt bọn trẻ con!
“Các em thấy rồi đấy, là anh ta cam tâm tình nguyện sa đọa, tự nguyện để cho người khác bỡn cợt. Người ta vừa gọi một cái liền chạy đi ngay.” Cô chỉ ra ngoài cửa, đương sự đã đi mất dạng, cho nên cô muốn nói gì thì nói.
“Mẹ chồng à, bố chồng hình như bỏ đi một cách rất khó chịu.” Nguyễn Di Tô nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Thần kinh chị có vấn đề hay sao mà nói anh ta cam tâm tình nguyện bỏ đi. Rõ ràng người ta hỏi sự chân thành của chị ở đâu, chị trả lời linh tinh gì vậy?” Nguyễn Di Phấn không nổi nữa, phải thốt lên một tiếng công bằng. “Di Tô, tuyệt đối không thể gả vào cái gia đình ngu ngốc này!”
“Haizzz! Chắc chị không hiểu câu cuối cùng của bố em có ý gì?” Phạn Đoàn vỗ vào cánh tay vẫn đang chỉ ra cửa của Bất Động, gợi ý cho cô một chút: “Ý của ông ấy là ‘Cô có biết tôi đã ngu ngốc chờ đợi cô cân nhắc, mặc dù sự cân nhắc của cô thực sự rất quá đáng, khốn kiếp!’. Đó ý ông ấy là như thế”. Cậu đã dùng lời lẽ trong tiểu thuyết ngôn tình để phiên dịch cho cô, chắc chắn cô phải hiểu chứ.
“Anh ta cũng nói ‘khốn kiếp’ sao?”
“Bởi vì ông ấy bị chị làm cho quá tức giận. Ông ấy đã thổ lộ với chị như vậy mà chị còn đòi cân nhắc?” Phạn Đoàn trừng mắt lườm cô.
“Thổ... thổ thổ lộ?!”
“Vớ vẩn! Nếu không ông ấy cần gì ép chị viết ba chữ ‘Hạ Thiên Lưu’? Nếu không ông ấy cần gì đưa chị đi xem phim khi thấy tâm trạng chị không tốt? Nếu không ông ấy cần gì cười với chị rồi tình nguyện để cho chị bỡn cợt? Chị nghĩ ông ấy đang làm gì?” Bố cậu thật sự đã thất bại thê thảm. Làm bao nhiêu chuyện như vậy mà rốt cuộc chỉ đổi lại ánh mắt đờ đẫn, ngây dại của cô, cuối cùng vẫn là Phạn Đoàn cậu phải ra mặt cứu nguy.
“...”
“Bây giờ em tiễn Di Tô và Di Phấn xuống dưới nhà, còn chị ở đây mà hối lỗi đi!” Nói rồi, Phạn Đoàn khoác vai Di Tô bỏ ra ngoài. “Đi nào! Anh Phạn Đoàn đưa em xuống dưới.”
“Hạ Phạn Đoàn, nếu mẹ cậu thực sự ngốc nghếch như vậy, tôi tuyệt đối không gả em gái tôi vào nhà cậu để nó chịu khổ!” vẫn đứng ngây ra đó, thực sự không dám tin mình mới được mỹ nam thổ lộ.
“Yên tâm đi, đó không phải mẹ anh. Mẹ anh xinh đẹp hơn chị ấy nhiều.” Cậu cười với Di Tô một cái, ve vuốt mái tóc tơ mềm mại của cô bé.
“Mẹ anh Phạn Đoàn rất đẹp sao?” Di Tô tròn mắt hiếu kỳ, ngây ngô hỏi.
“Ừ, đẹp như Di Tô vậy.”
“Thôi đi, cậu không cần tự khen mẹ mình. Nếu cậu không chịu ở rể, mọi chuyện khác miễn bàn!”
“Sạu này, Di Phấn muốn lấy một người chồng ở rể sao?” Phạn Đoàn vừa xuống cầu thang vừa ngoái đầu lại hỏi.
“Liên... liên quan gì đến cậu? Hừ!”
“Tôi thuận miệng hỏi thôi mà.” Phạn Đoàn nhún vai, nhìn chiếc xe đã đợi trước cổng nhà mình từ lâu. “Xe của hai người đến rồi. Hai người về cẩn thận nhé.”
“Anh Phạn Đoàn, lần sau đổi lại, anh đến nhà bọn em chơi nhé.” Di Tô lên xe rồi lại thò đầu ra nói.
“Đợi một thời gian nữa! Giờ vẫn chưa phải là lúc.” Nụ cười của thằng nhóc sâu sa, khó đoán, quay sang bác tài xế đang mỉm cười, gật đầu với nó. “Di Phấn, chăm sóc tốt cho Di Tô nhé.”
“Gọi là Nguyễn đại tiểu thư! Còn nữa, Di Tô là em gái tôi, chuyện này không cần cậu phải nói.”
Bác tài xế đóng cửa xe, rồi lại nhìn thằng nhóc, gật đầu cái nữa, mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và nổ máy.
“Xem ra, con không tìm nhầm người, bố, chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian dài nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc