Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si - Chương 03

Tác giả: Tịch Quyên

Ba ta là một chủ thầu xây dựng lớn ở miền nam, ‘bầy đàn thê thiếp’ của ông xa nhất chỉ có thể rải rác ở phía nam Đài Trung đến phía bắc Bình Đông. Ở tại Đài Trung, tất nhiên là mẹ ta; còn ở Bình Đông, là người vợ chính thức vì sự ghẻ lạnh của ba mà bị gởi đi lưu đày ở vùng xa xôi đó; ba người thiếp thất khác toàn bộ đều ở tại Đài Nam, nhà mỗi người ở cách nhau trong vòng bán kính 20 km. Kỳ lạ là, ba ta luôn khăng khăng ở riêng một mình, khi muốn người đàn bà nào, sẽ tự mình lên đường đi tìm hoa, tuyệt không giữ một người đàn bà nào qua đêm trong nhà ông.
Ta nghĩ, đó là ta chỗ duy nhất ta giống ông.
Từ khi ta lên Đài Bắc học đại học, mẹ mua cho ta một căn hộ ở tầng hai mươi, nhà của ta cũng chưa từng có người ngoài nào được bước chân vào; còn mẹ, mỗi lần lên Đài Bắc cũng sẽ đến biệt thự của ba để nghỉ ngơi, để mặc ngôi nhà nhỏ của ta cho ta toàn quyền sử dụng. Gần bảy năm qua, thế giới vũ trụ của ta chưa từng chia sẻ với ai. Mẹ ta nói, ta là một đứa bướng bỉnh lại khép kín, nhưng bà chưa bao giờ có ý định thay đổi ta; bởi vì bà nói mỗi người nên có nhân cách độc lập tự chủ riêng. Không nên vì ai mà thay đổi.
Mấy ngày gần đây mẹ thường xuyên lên Đài Bắc, vì chuyện phòng tranh của bà; nên ta liền có cơ hội thường xuyên gặp bà.
Hôm nay là ngày hẹn. Sáng sớm ta ăn mặc gọn nhẹ, son phấn không tô điểm, tóc tai không chải bới. Quá giang xe đến Nội Hồ bái kiến mẫu thân đại nhân của ta. Khiến bà nhìn hình thù ta bằng con mắt hình viên đạn.
Vài năm gần đây mẹ ta không mở cuộc triển lãm tranh nào, tuy rằng vẫn có tác phẩm, nhưng không có dự định công khai, bà thích cống hiến đề bạt tài năng trẻ hơn, bởi vì đối với nghề “hoạ sĩ” bà không còn hứng thú, ngược lại có tham vọng lớn đối với nghề “bán tranh”. Cũng trùng hợp trong số các học trò bà đã dạy có một người rất có tiềm năng. Lần này lên đây, mẹ ta chính là muốn xem tình hình sáng tác của học trò mình, cũng như thảo luận xem làm thế nào để ‘lăng xê’ một hoạ sĩ.
Khi ta đến biệt thự, vị tài năng trẻ kia còn chưa tới; ta và mẹ ngồi trên ban công uống trà trái cây.
“Còn nhớ nguyện vọng của con khi tốt nghiệp đại học là gì không?” Mẹ hỏi, chiếc áo khoác trắng bị gió xuân thổi phật phù, vô cùng duyên dáng.
Ta nhìn mê mẩn, trả lời: “Làm một chiếc bình hoa.”
“Khi Chung tiên sinh nghe mẹ thuật lại, ổng phun hết cả trà trong miệng ra.” Bà cười sang sảng.
Mẹ luôn gọi ba là Chung tiên sinh trước mặt ta, còn lúc bình thường khi hai người ở chung chỉ gọi ông là Chung, khiến ta mãi đến năm mười tuổi vẫn không biết tên đầy đủ của ba là gì.
“Lúc đó ba đã đuổi theo tới Đài Bắc nói rằng phải lôi con về nhà.” Tuy rằng ta không theo họ Chung, nhưng ta vẫn là con gái duy nhất của Chung Thiệu Chính. Bất kỳ một người cha bình thường nào cũng sẽ không cho phép con gái của mình suy đồi đến mức bán phấn buôn hương, hơn nữa ba lại chính là người chuyên chơi bời ong bướm, nên đặc biệt càng không thể chấp nhận.
“Cho tới hôm nay ông ấy vẫn còn oán trách mẹ đã phóng túng cho con.” Mẹ nhìn mặt ta: “Nhưng mẹ luôn cảm thấy con biết cách làm cho mình hạnh phúc. Giá trị cuộc sống còn gì hơn điều đó.”
Ta tựa đầu trên vai mẹ, nhẹ giọng nói:
“Trước mắt con muốn nếm thử tư vị tình yêu.”
“Ồ! An toàn không?” Mẹ lay lay mớ tóc dài của ta, thì thào bên tai ta: “Tin nhầm người có thể sẽ thê thảm lắm. Có một số đàn ông sẽ yêu con đến ૮ɦếƭ, lỡ dính vào, đến ૮ɦếƭ cũng dứt không ra. Rất phiền phức.”
“An toàn, hắn là một kẻ lăng nhăng, phong lưu đến độ không có trái tim, tuyệt đối an toàn. Con cũng không mong chờ tình yêu, con chỉ định dành chút thời gian chơi bời một tí, nếu đã muốn chơi, thì phải tìm một tay thánh thủ tán gái mới đáng giá.”
Đôi mắt mẹ thoáng sửng sốt: “Đó là kết quả mà con đã vất vả giả dạng bình hoa đó sao?”
“Lúc đầu thì không phải, nhưng có được kết quả này con rất thích. Con chỉ muốn nếm thử tư vị của một kẻ bị người người phỉ nhổ xem thế nào, hợm hĩnh, diêm dúa, tham tiền, con đang phô bày *** vốn có trong lòng mỗi con người một cách rất khoa trương, không ngờ ai ai cũng phỉ nhổ. Mẹ à, lòng người thật sự rất thú vị! Nếu con cứ ngoan ngoãn đứng ở chuyến tuyến đạo đức trong mọi việc, làm sao thấy được trăm ngàn sắc thái của con người được? Làm không tốt còn bị thêm mấy tên bừa bãi bám lấy, vậy con trốn đi đâu?” Mẹ lại hỏi: “Trưởng phòng Phương kia đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
“‘Tâm’ vô hình bị vỡ thêm vài lần đối hắn cũng có lợi, bảo hắn về sau mở to mắt một chút, nồi nào úp vung nấy, đừng quá vọng tưởng.” Ta bài xích tính si tình, đặc biệt là ở những kẻ bội nghĩa. Theo ta cảm nhận, tình yêu cũng là một loại *** mà con người luôn tìm cách cường điệu hóa, có thể tồn tại, nhưng vì sao kết quả của sự tồn tại là phải trói buộc hai con người tự do chung sống cả đời chứ? Kết thúc cuộc đời ở tuổi hai mươi, ba mươi thật sự là quá u ám, ta tuyệt đối không chấp nhận. (Maroon: một triết lý đáng ngưỡng mộ)
Mẹ dịu dàng vỗ vỗ vào gáy ta, ta tiện thể nói tiếp sự bất cam trong lòng: “Mẹ à, con nhất định sẽ lên giường với hắn, nhưng con không định để cho hắn chiếm ưu thế, như vậy sẽ khiến cho hắn muốn nghiên cứu con. Mẹ biết đó đàn ông đều có phức cảm tự tôn về ‘trinh nữ’, kiểu như ai mở bao thì kẻ đó là chúa tể. Con phải làm thế nào để cho hắn biết đêm đầu tiên của con không phải là giữ gìn vì hắn, và chắc chắn có một tình huống nào đó, để hắn trùng hợp trở thành người tới trước?”
“Vậy hãy tìm một thằng trẻ tuổi khỏe mạnh lên giường trước. Đợi cậu trai lát nữa tới cũng được lắm, làm không tốt thì cũng là xử nam, hai đứa tìm hiểu thử xem.” Mẹ nghiêm túc nghĩ cách cho ta.
Nếu là xử nam, ta có thể sẵn lòng hơn, vì thế ta không hề phản đối, nếu để cho Lâu Phùng Đường nhìn thấy lạc hồng của ta mới là hỏng bét! Là xử nữ không quan trọng, phải tìm ra một đống lý do giải thích mới oan uổng; ta tội gì phải mệt như vậy?
“Con định chơi với gã đó bao lâu?”
Mẹ biết tính ta không đủ kiên nhẫn.
“Hắn trung bình ba tháng bỏ một cô, con nhiều nhất chỉ kéo dài nửa năm, đến lúc đó con sẽ bỏ việc; dù sao những thứ đáng chơi của cái công ty kia cũng đã chơi hết, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa. Aha! Sau này con có thể rất đắc ý mà dẫn con cháu đến đứng trước tòa nhà Lâu thị khoe khoang cái thành tựu vĩ đại của con.” Nếu khi đó kẻ đứng đầu Lâu thị chính là Lâu công tử thì càng tuyệt hơn.
Mẹ chỉ khuyên ta một điều: “Đàn ông trăng hoa thì phải đề phòng một chút. Mỗi lần nhất định phải dùng BCS, nếu không, có được khoái hoạt mà còn thuận tiện mang căn bệnh chữA(bệnh aids) trở về, thì con thực có lỗi với mẹ đó.”
Ồ! Điều này ta lại không nghĩ tới! Đích xác phải đề phòng một chút, ai biết trên người hắn có tiềm ẩn thứ gì dơ bẩn hay không.
“Oa! Mẹ à! Năm đó mẹ cũng can đảm thiệt. Không thèm dùng bao?” Nếu không sao có ta được?
Mẹ lập tức đẩy ta ra, thở dài: “Lần đó bao bị rách. Hại mẹ sau khi có thai sợ cũng mắc mấy thứ bệnh lây qua đường S*** d***, sau khi xác định không có việc gì mới cho phép ba của con đến gần mẹ. Mẹ rất sợ ૮ɦếƭ! Khi đó Chung tiên sinh rốt cục cũng biết mẹ thật sự chỉ yêu tiền của ông ấy, chứ không tiếp tục cho rằng mẹ thật sự yêu ổng.”
Nói thực ra, ta cảm nhận được, cho dù sau mẹ ta, ba còn có một cô vợ bé nữa, nhưng người ba yêu thương hết thảy vẫn là mẹ, có điều người mẹ phóng-túng-mà-lý-trí này của ta lại thẳng thừng cự tuyệt. Nếu nói cả đời bà có người nào bà không thể không yêu, thì chỉ có mình ta, bởi vì ta là cốt nhục của bà; năm đó nếu đã là Bán th*n thể đổi lấy tiền tài, bà sẽ không trả giá thêm gì khác để cho bản thân phải chịu lỗ vốn như vậy. (ý là không chịu có con)
Ba thì có chút tham lam, không xứng đáng chiếm được.
Dưới lầu truyền đến tiếng chuông điện, ta và mẹ cùng đi xuống. Còn lại chút thời gian riêng tư, mẹ ôm ta nói:
“Con gái à, con nhất định phải hạnh phúc, đường có rất nhiều lối rẽ, mà chúng ta thì chỉ có một mình. Bỏ lỡ rất nhiều cơ hội là tất nhiên. Nhưng con chỉ cần chọn đúng con đường mình cần đi là tốt rồi.”
“Con biết.” Ta đáp lời. Trái tim đã bay đến dưới lầu, muốn xem thử tên xử nam mà mẹ đề cử kia có xuất sắc hay không, ta chỉ muốn có thêm vài điều kiện có lợi cho mình khi tham già vào trò chơi tình ái với Lâu Phùng Đường mà thôi.
Ta là một nữ đấu sĩ không muốn bại trận.
***
Ứng Khoan Hoài chính là ứng cử viên sáng giá mà mẹ ta chọn. Aizz, đáng tiếc ta lại không cùng anh ta lên giường.
Không phải anh ta không hợp nhãn ta, cũng không phải ta không hợp nhãn anh ta. Trên thực tế anh ta đem so với danh hiệu “kẻ bừa bãi” thì còn cách xa một vạn tám nghìn dặm. Dựa trên góc độ họa sĩ mà nói, có thể xem anh ta là một người nổi bật, cộng thêm dáng người cao gầy, chưa kể gương mặt anh tuấn pha chút khí chất giữa nhã nhặn và cuồng quyến[1], một người rất hấp dẫn; nhưng mà, tình cảm nóng bỏng của anh ta chỉ thích hợp dành cho mẹ ta thôi. Anh ta đúng là cuồng luyến, âm thầm yêu mến mẹ ta, mới khiến cho anh ta giờ tuy đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa chạm đến đàn bà; đương nhiên, có ૮ɦếƭ anh ta cũng sẽ không ***ng vào ta, bất quá chúng ta rất hợp ý nhau.
Đúng là yêu ai yêu cả tông chi họ hàng, sau khi mẹ ta trở về Đài Trung, Ứng Khoan Hoài vẫn rất chiếu cố ta, ta cũng không mấy bận tâm đến việc trở thành bạn của anh ta. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông rất hấp dẫn. Lúc này, ta cần thêm nhiều người bạn khác phái để hiểu được quan điểm của đàn ông, nếu không khi đối mặt với trò chơi mới của ta, e rằng chỉ cần vô ý một chút, ta sẽ bị ૮ɦếƭ rất thảm; Lâu Phùng Đường không phải dễ xơi.
Hôm nay lúc tan sở, anh ta mời ta đến nhà ăn cơm; dù sao cũng tiện đường, ta liền ghé qua.
Sau khi thấy tác phẩm của anh ta, thật sự khiến ta có chút hối tiếc. Người này là một kẻ tài hoa có thừa, lại vì việc hợp tác với kế hoạch của mẹ mà đi vẽ những tác phẩm theo sở thích người khác. Lần trước ở biệt thự xem tranh, chỉ cảm thấy thanh nhã mỹ lệ, không chút tỳ vết, lại vô cùng tinh tế. Trong tranh vẽ truyền thống Trung Quốc, thì lối vẽ công Pu't[2] là tinh xảo, tráng lệ nhất, nhưng bởi vì rất khó học, nên rất ít người theo, nhưng mà giá tranh lại luôn rất cao, mẹ nhắm đến thị trường này, quyết tâm bồi dưỡng Ứng Khoan Hoài thành một hoạ sĩ công Pu't. Theo ta biết, tranh công Pu't bất kể được vẽ hoành tráng đến mức nào, cũng chỉ có thể được gọi là “độc đáo”. Bởi vì quá tả thực, quá tinh xảo, chú trọng miêu tả kỹ thuật, sự đánh giá của nó không giống như các loại tranh thuộc trường phái ấn tượng. Thế giới hội hoạ kỳ thực cũng khiến cho người ta rất khó hiểu phương pháp ứng dụng tiêu chuẩn.
Tranh thuỷ mặc của Ứng Khoan Hoài có thể khiến người ta cảm thấy một bầu không khí an lành trong cái cô độc, ta nghĩ, đây chính là cái gọi là cảnh giới chăng! Nhưng mẹ lại không cho anh ta bộc lộ bản thân trong phương diện này, vì sao? Lần tới gặp mẹ nhất định phải hỏi mới được.
“Tranh của anh có phong cách của Tịch Đức Tiến[3].” Ta đứng trước một bức tranh nhận xét.
Ứng Khoan Hoài bưng ra một đĩa mỳ Ý lớn và một tô súp khoai hải sản, đặt lên bàn ăn rồi bước đến, mỉm cười:
“Bức tranh này được vẽ cách đây bốn năm rồi, khi đó học vẽ thủy mặc, nên chép bức “Hải Sơn tương chiếu” của Tịch Đức Tiến, sau đó sửa đổi thành bức này.” Anh ta nhìn ta: “Nhãn quang không tồi, vì sao không kế thừa nghề họa sĩ của cô?”
“Em rất ghét tay bị bẩn, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng thưởng thức thôi.”
Anh ta đứng yên chăm chú nhìn ta một hồi lâu.
Ta đưa tay ra trước mắt anh ta huơ huơ:
“Đừng tìm nữa, trên người em không có khí chất của mẹ em đâu, tướng mạo cũng chỉ giống năm phần mà thôi.”
Anh ta thở dài, kéo ta đến bàn ăn ấn xuống ghế, gắp mì múc canh cho ta.
Ta hai tay chống cằm, ghẹo anh ta:
“Em không đẹp sao?”
“Rất đẹp.”
“Có người nói em đẹp hơn mẹ.”
Anh ta gật đầu, khẩu khí có chút buồn buồn:
“Nói vậy chắc ba em rất bảnh.”
Ta cười to, ghẹo anh chàng này rất dễ a. Ta thật sự không thể tưởng tượng được một người đàn ông hai mươi tám tuổi lại có thể ái mộ một phụ nữ ‘già’ đã bốn mươi tám tuổi. Đúng vậy, mẹ ta tuy vẫn còn phong tình quyến rũ, nhưng dấu vết năm tháng không hề lưu tình khắc hoa trên khuôn mặt bà, sao còn có thể có người không có mắt mà đi ái mộ chứ? Hơn nữa còn ái mộ suốt bảy năm trời, thật sự là lãng phí thời gian! Hơn nữa nhất định còn không được hồi báo.
“Ăn đi, hy vọng hợp khẩu vị của em.”
Ta nhận bát mì, ăn khí thế. Nhoáng một cái đã ăn xong, đưa bát cho anh ấy múc thêm, ta hỏi:
“Một người đàn ông nếu chỉ thích chơi bời, giải tỏa nhu cầu sinh lý của mình, vậy anh ta sẽ mong muốn tìm một cô gái như thế nào để chơi?”
Anh ấy giương mắt nhìn ta quái lạ, sau đó dùng ánh mắt sắc bén của một nghệ thuật gia nhìn ta một hồi mới nói:
“Em thật sự muốn đùa với lửa ư?”
Thành thực mà nói, từ hôm Chủ Nhật lúc mới gặp nhau lần đầu ta đã dọa anh ấy đến phát khiếp; chào hỏi xong ta liền hỏi anh ấy có muốn lên giường với ta, giúp giải quyết phiền muộn của ta không. Sau đó ảnh thà ૮ɦếƭ cự tuyệt nhưng cũng rất thắc mắc lý do vì sao ta lại làm như vậy. Ta chỉ nói rằng cảm thấy chán cảnh làm ‘trinh nữ’ mà thôi; xem ra tối nay anh ấy không có tâm trạng để đùa rồi, quyết tâm bằng mọi giá hỏi cho ra lẽ.
“Thế nào gọi là đùa với lửa chứ? Cuộc sống rất ngắn ngủi lại quý giá như vậy, sao em có thể sống lãng phí trong dốt nát và tuân theo những khuôn phép cũ rích? Nghệ thuật gia các anh không phải so với người bình thường càng nổi loạn hơn sao? Sao có thể cho rằng hành vi của em không thích hợp?”
“Chỉ cần em thật sự hiểu được mình đang làm cái gì, và thực sự hưởng thụ điều đó, mà sẽ không bị trò chơi làm tổn hại.” Anh ta lắc đầu: “Em phải đủ lạnh lùng mới được, nhưng em đâu phải.”
Ta nhướn mày:
“Ôi, hiểu em nhanh vậy sao? Em thật sự trong sáng nha!” Không bận tâm chuyện người khác bình luận mình thế nào là phương thức làm việc của ta, bởi vậy đối với cách nói của anh ta, ta không định biện hộ, chỉ cười. Anh chàng này rất dễ dàng quan tâm đến người khác. Khó trách sẽ tùy tiện lãng phí một phần tình cảm của mình.
Nhưng thân là một nhà nghệ thuật, trong tính cách tất nhiên phải có xu hướng bướng bỉnh và cuồng quyến, mới có thể định ra phương hướng và đặc thù riêng cho sáng tác của mình, cho nên ta không làm hoạ sĩ là vậy! Cuộc sống nếu cứ đơn giản định ra phương hướng và tâm tính, vậy chẳng phải là vô cùng tẻ nhạt hay sao?
Ta vẫn khăng khăng vấn đề vừa mới hỏi:
“Trả lời em đi. Để em quyết định.”
Anh ta bỏ đũa xuống, ngón tay sờ sờ cằm, suy nghĩ thật lâu:
“Anh không biết gã mà em muốn đùa giỡn có điểm đặc biệt nào không, nếu hắn chỉ là một kẻ trăng hoa bình thường, như vậy hắn sẽ kỳ vọng em xinh đẹp, nghe lời, không gây phiền toái cho hắn, sau đó dùng tiền bạc là có thể giải quyết gọn lẹ, sẽ không đòi hỏi tình yêu hay hôn nhân từ hắn; trên TV không phải đều diễn như vậy sao? Anh có vài đứa bạn cũng làm như vậy. Bọn họ sẽ cưới những cô gái dịu dàng thuần khiết làm vợ, nhưng đối tượng T*nh d*c của bọn họ tốt nhất phải là loại kinh nghiệm tình trường, quyến rũ nhiệt tình. Hoàn toàn không nói đến chuyện đạo đức khi sống buông thả. Cách nghĩ này của đàn ông rất xấu, tốt nhất trước tiên em hên hiểu được điểm này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc