Yêu Em, Chờ Em - Chương 22

Tác giả: Tịnh Linh

Được xây dựng theo phong cách phương tây, đó là ngôi biệt thự cổ kính rộng gần hai trăm mét vuông. Mái ngói đỏ tươi cùng những ô cửa sổ hình tam giác, ban công với mái vòm cong cong… Tất cả làm người ta liên tưởng đến lâu đài trong các câu chuyện cổ tích, huyền ảo mà thơ mộng. Phía trước có khoảng sân vườn rộng lớn mà trung tâm là đài phun nước, hai bên là vườn hoa đủ màu sắc sặc sỡ kéo dài từ cổng cho tới trước cửa. Hàng cây cổ thụ bao bọc lấy vườn hoa, giữa trưa nắng chói chang vẫn đưa đến từng đợt gió mát lạnh.
Đứng trước cổng sắt được tạo hình tỉ mỉ, Hải Lam cố gắng hít sâu, cảm thấy ***g *** nghèn nghẹn như bị chặn lại. Thật lâu sau, cô mới cứng ngắc quay đầu, môi run run hỏi.
_Đây là nhà ba mẹ anh?
_Ừ.
Cô thoáng trầm mặc, bỗng dưng xoay người bỏ chạy. Sớm lường trước được phản ứng của cô, anh nhanh chóng vươn tay, dễ dàng giữ chặt eo Hải Lam.
_Em đã hứa sẽ không bỏ đi.
_Đấy là vì anh không nói trước!
Tức giận trừng mắt anh, đến giờ cô mới hiểu mình bị lừa, lúc trước anh bắt cô hứa hẹn đều là cố ý! Đình Phong nắm tay cô ngăn cô khỏi lộn xộn, đầy mặt đều là bất đắc dĩ.
_Nếu anh nói trước, em có chịu đến không?
Xác thực, nếu biết cô đã sớm chạy, tuy nhiên đó cũng không phải lí do anh giấu diếm cô!
_Anh biết anh sai, anh không nên giấu em, nhưng đến cũng đã đến rồi, ít ra em phải gặp ba mẹ anh đã chứ… Em yên tâm, ba mẹ anh không như ba mẹ Trịnh Duy, họ rất dễ tính, nhất định sẽ không làm khó em.
Thấy cô có vẻ thỏa hiệp, anh bèn dắt tay cô đi vào. Cảnh đẹp xung quanh cũng không làm trái tim cô bình tĩnh, trái lại càng đập dồn dập hơn, vốn dĩ đã căng thẳng thì cơ thể lại càng thêm cứng ngắc. Vừa thấy hoang mang vừa lạc lõng, giống như… nơi này căn bản không dành cho cô.
_Đừng sợ, đến rồi. – Anh thì thầm vào tai cô, càng siết chặt tay cô hơn.
Vừa qua cửa chính, một tràng tiếng cười đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của Hải Lam. Trong phòng khách, một cô gái trẻ đang ôm bụng cười đến không còn hình tượng, bên cạnh là người phụ nữ cùng người đang ông trung niên cũng đầy mặt ý cười. Bất giác cô rụt lui đứng sau lưng anh.
_Con là Hải Lam đúng không? – Người phụ nữ bỗng tiến lên cầm tay cô, dịu dàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Cô hơi mất tự nhiên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt cổ vũ của anh, cuối cùng cũng gắng bình ổn cảm xúc chính mình.
_Cháu chào… hai bác.
_Ôi trời, còn bác gì nữa, chị phải tập gọi ba mẹ đi là vừa. – Đình Ngọc cười trêu cô, làm Hải Lam lúng túng nắm góc áo. Nhớ đến mình từng hiểu lầm hai anh em họ, mặt cô lại càng đỏ hơn.
_Vừa nãy mọi người đang vui vẻ gì đấy? – Đình Phong giải vây cho cô, liếc mắt cảnh cáo em gái không cần đùa quá mức. Đình Ngọc tuy im lặng, lại không phục lè lưỡi với anh.
_Em và ba đánh cược, khi chị dâu thấy nhà chúng ta sẽ phản ứng thế nào. Ba đoán chị sẽ kinh ngạc rồi vui vẻ đi vào, em đoán chị sẽ bỏ chạy, kết quả — Lamborghini(*) đã thuộc về em. Ha ha… – Vẻ đắc ý của cô làm mọi người cũng bị cười lây. Hải Lam cũng cười, nhưng nụ cười chứa nhiều cô đơn. Bọn họ… nghĩ cô vì tiền sao?
_Phải rồi, Hải Lam, ba mẹ con giờ làm gì? – Đột nhiên, ông Phạm mở miệng, giọng nói tuy thoải mái, nhưng nghe vào tai cô không khác nào tảng đá nặng ngàn cân.
_Ba, không phải ba nói còn công vụ phải xử lý sao? – Anh vội chen ngang, thầm trách mình quên không nhắc nhở ba mẹ. Chỉ tiếc đã quá muộn.
_Ba mẹ cháu… đã li dị. Hiện giờ cháu sống một mình. – Cô buông xuống mí mắt, che giấu cảm xúc ẩn sâu bên trong. Cảm giác lạnh lùng dần tụ tập quanh cô, tựa như rào cản ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chợt Hải Lam ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ lại làm tất cả những người có mặt cảm thấy nhói đau.
_Bác… còn câu hỏi nào nữa không?
Thời gian như ngưng đọng, không khí như bị đóng thành băng. Bà Phạm trách cứ trừng mắt ông Phạm đang vẻ mặt vô tội, đến khi quay sang cô lại đổi vẻ mặt hiền hòa.
_Xem ta này, vừa gặp mặt con dâu thì cái gì cũng quên. Đi, Hải Lam, vào phòng ta, ta có vài món đồ dành cho con.
Nhìn bóng cô đi theo mẹ biến mất ở cầu thang, cảm giác đau lòng dâng lên trong anh. Rốt cuộc cô đã chịu đựng những gì? Bên dưới vỏ bọc kiên cường chẳng qua chỉ là tâm hồn yếu ớt ôm đầy vết thương. Anh thật ngốc, lẽ ra anh nên trở về sớm hơn, vì sao lại ngốc nghếch lãng phí mất mười năm? Ít ra nếu anh bên cô, cô sẽ không cô độc như thế…
_Ba, thời gian này công ty làm phiền ba rồi.
_Ba không cố ý! – Ông không khỏi nhảy dựng lên.
Đình Phong cũng mắt trợn trắng.
_Nếu ba cố ý, ba cũng khỏi cần nhàn rỗi đi du lịch vòng quanh thế giới cùng mẹ rồi.
Ông Phạm âm thầm kêu khổ, biết thế ông đã chẳng thèm hỏi han tỏ vẻ quan tâm con dâu rồi, aizz…
(*) Xe Lamborghini
Sau khi bà Phạm dẫn cô vào phòng, Hải Lam mới dần bình tĩnh lại.
_Cháu xin lỗi. – Dù gì đó là ba mẹ anh, đáng lẽ cô không nên có thái độ như thế. Chỉ là… Con người thì sẽ có nhược điểm, mà “ba mẹ” là cụm từ cô không muốn nhắc đến nhất.
Bà Phạm để cô ngồi xuống ghế, dịu dàng mỉm cười.
_Con thực sự nghĩ mình không xứng với thằng Phong?
Hải Lam cắn môi, cảm giác bị đâm phá tâm sự như là bị kim châm, nhói đau.
_Không phải ta đề cao con trai mình, với điều kiện thằng Phong, nó muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được, vì sao nhất định phải chọn con?
Bờ vai cô khẽ run lên, trong mắt thoáng xuất hiện vết rách. Phải rồi, cô vẫn luôn không hiểu, chính vì không hiểu nên mới thấy bất an. Nếu là trước kia, cô có thể lừa mình dối người, tự áp chế nỗi sợ hãi trong lòng thì giờ cô — dao động. Chưa từng nghĩ khoảng cách giữa họ lại xa thế này, xa đến mức khiến cô chùn bước. Không phải cô không tin anh, mà là cô không tin chính mình, không tin bản thân có thể đáp ứng những điều kiện anh cần. Điều gì đảm bảo cô và anh sẽ không giống như Tịnh Yên và Trịnh Duy?
Đột nhiên, bà Phạm xoa đầu cô, dù tiếp xúc không lâu bà vẫn nhận ra lí trí cùng sự phòng bị nặng nề của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là dạng hoàn cảnh nào khiến cô phải tự phong bế chính mình?
_Đứa bé ngốc, trong cảm tình, không có xứng hoặc không xứng, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Mà chúng ta yêu quý Đình Phong, cho nên sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó. Con đừng lo, thật ra bọn ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần hai con có thể sống hạnh phúc với nhau là được.
_Bác… – Hải Lam kinh ngạc, đồng thời lại thấy khóe mắt cay cay. Cảm giác đáy lòng ở *** nhất bị chạm tới, quen thuộc mà ấm áp…
_Còn gọi bác à? Không thấy ta cũng gọi con là con rồi ư? – Bà không nhịn được trêu chọc.
Hải Lam mặt đỏ lên, thật lâu sau mới nghẹn ra được một câu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Thực sự cô vẫn không quá thói quen.
_Vâng… mẹ…
Bà Phạm cười hài lòng, không trêu cô nữa mà lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp.
_Đây là trang sức mẹ đeo khi lấy ba Đình Phong, bây giờ tặng cho con. – Xét thấy cô lại chuẩn bị từ chối, nhớ tới lời con trai bà lại bồi thêm. – Chỉ là ít đồ trang sức bình thường, nếu con không thích mẹ có thể mua thêm.
Quả nhiên, nét mặt cô hoảng sợ, vội vàng xua tay.
_Không cần, cháu… À không, con…Như vậy là được rồi, cám ơn… mẹ.
Trông vẻ khẩn trương của cô, bà không khỏi buồn cười. Trước giờ chỉ nghe con dâu chê ba mẹ chồng nghèo, chưa từng thấy ba mẹ giàu cũng bị ghét bỏ. Song bà vẫn vui vẻ, tất cả chỉ chứng minh — con trai bà không nhìn nhầm người.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Đình Ngọc thò đầu dò xét rồi tiến vào.
_Mẹ, nói chuyện gì mà lâu vậy, có thể cho con mượn chị dâu một lát được không?
_Được rồi, đi đi. Bà Phạm vừa khoát tay, cô đã vui vẻ chạy tới lôi kéo Hải Lam.
_Chị dâu, đi thôi, vào phòng em. Em có cái này cho chị xem, hay lắm.
Đình Ngọc thần bí làm cô tò mò. Chỉ thấy cô ấy dẫn cô vào phòng xong thì cẩn thận đóng cửa, tiếp đó lại cúi đầu tìm tòi trong gầm giường, một lát sau mới lôi ra được chiếc thùng phủ đầy bụi. Cô lau qua một chút rồi mở ra, bên trong là một chiếc hộp, trong hộp lại là một cuốn album. Đình Ngọc như hiến vật quý đặt nó vào tay cô.
_Chị xem đi.
Hải Lam hiếu kì mở ra, nhất thời hai mắt tỏa sáng. Đó là hình ảnh một “bé gái” cực kì đáng yêu khoảng mười hai tuổi trong bộ đầm công chúa xinh đẹp. Đôi mắt to tròn trong veo ngập nước với hàng mi dài cong cong. Hai má đánh phấn hồng nhạt, chiếc mũi thon nhỏ cùng đôi môi chúm chím đỏ hồng… Phải nói là dùng từ “thiên thần” cũng không đủ để hình dung.
_Ai vậy? – Cô quay sang hỏi Đình Ngọc, lại thấy biểu tình cô có vẻ kì quái.
_Chị đoán xem.
Hải Lam suy tư một lát, không chắc chắn hỏi.
_Là em hồi nhỏ à? – Nhưng hình như không giống lắm, mặc dù cô thấy quen quen.
_Đừng ngạc nhiên nhé. – Đình Ngọc ghé sát vào tai cô thì thầm. – là anh Phong đấy…
_À… Hả? Cái gì? – Miệng Hải Lam phút chốc há hốc, đủ để nhét vừa cả quả trứng gà.
_Suỵt, chị nói nhỏ thôi. – Số ảnh này là cô vất vả lắm mới lưu lại được, anh Phong mà biết thì cô ૮ɦếƭ chắc!
_Thật là Đình Phong!? – Cô vẫn không tin nổi.
_Khó tin đúng không? Bởi vì hồi nhỏ anh Phong rất xinh gái, nên thường bị mẹ cùng các bác em đem ra trang điểm. Mới đầu anh ý tuy khó chịu nhưng cũng không phản đối, nhưng chẳng hiểu sao sau khi lên lớp bảy dù nói thế nào anh ấy cũng không chịu cho ai vẽ loạn trên mặt nữa…
Thảo nào lần trước anh lại thuần thục với việc trang điểm đến thế… Cứ nghĩ đến cảnh Đình Phong bị ép trang điểm, tô son rồi mặc váy, cô không nhịn được bật cười.
_Chị không biết đâu, hồi cấp một anh ấy còn được nam sinh tặng hoa tỏ tình cơ. Chị không tưởng tượng nổi lúc đấy mặt anh ấy xanh mét đến thế nào đâu! Hoa bị anh ấy dẫm nát dưới chân, còn kẻ xấu số kia bị đập cho một trận bầm dập te tua.
Phốc! Ha ha… – Không được rồi, bụng cô đau quá.
_Còn có công ty vô tình thấy ảnh anh Phong, thậm chí muốn mời anh ấy đóng quảng cáo… Mà vai quảng cáo còn là…- Đột nhiên Đình Ngọc im bặt, cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng làm khóe môi cô đang giương lên cũng *** tại chỗ.
_Sao thế? Sao không kể nữa đi? – Giọng anh như ác quỷ từ phía sau vang lên, rõ ràng trời đang nóng mà cô thấy lạnh thấu xương. Đình Ngọc cứng ngắc xoay người, phát hiện mình đang cầm gì, vội vã ném cuốn album đi.
_Ha ha… anh… – Miệng cô cười khan còn méo hơn cả khóc. Xong rồi xong rồi… Lần này cô gặp nạn thật rồi.
Đình Phong như pho tượng khắc bằng băng, hai mắt lại ẩn ẩn đám lửa, khớp hàm gắt gao banh chặt chẽ. Xem ra gần đây anh đã quá hiền lành, nên có người mới không biết sợ là gì.
_Khụ! Ha ha ha, Đình Phong… Anh thật rất… đáng yêu, ha ha… – Vào lúc này, Hải Lam bất ngờ ôm bụng cười lớn làm hai anh em đang giằng co cũng giật mình. Đình Ngọc âm thầm giật giật tay áo cô ý nhắc nhở, cô lại làm như không thấy.
_Chị Lam… – Chị không nhìn mặt anh càng lúc càng đen à?
_Khụ… Ha ha… Ha… – Cô vẫn cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, Đình Ngọc lẫn Đình Phong lại ngây ngẩn cả người.
Anh đưa mắt ý bảo Đình Ngọc một chút, cô thức thời lui ra ngoài. Đình Phong thở dài, cúi người ngồi xuống cạnh Hải Lam, ngón tay mềm nhẹ lau khóe mắt cô.
_Em sao vậy, đừng khóc.
Sao biết anh vừa nói “đừng khóc”, cô lại khóc nhiều hơn, nước mắt tựa như dòng suối nhỏ, vĩnh viễn cũng không ngừng.
_Tại sao… Đây không phải gia đình em? – Vì sao? Cô không cần phải giàu có, cô chỉ muốn một gia đình bình thường, vì sao cũng khó đến thế? Không ai cả… tất cả đều rời bỏ cô.
Nhìn đau thương trong mắt cô, tim anh không tự chủ được co rút nhanh. Đình Phong bỗng nâng mặt cô lên đối diện mình, còn thực sự nói.
_Nghe này, Hải Lam. Gia đình anh cũng là gia đình em, vậy nên đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?
Hải Lam hai mắt mờ mịt nhìn sâu vào mắt anh, không tiếng động khẽ mỉm cười, phải rồi, may mắn… may mắn còn có anh…
_Phong… cám ơn anh yêu em.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc