Yêu Em, Chờ Em - Chương 16

Tác giả: Tịnh Linh

Hải Lam giật mình bật dậy, hoảng hốt xem đồng hồ, Đang định hất chăn ra thì bị bàn tay đặt ngang hông chặn lại. Tiếp theo cả người một lần nữa ngã xuống giường, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng anh cười khẽ.
_Hôm nay là chủ nhật.
Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lười nhác của anh gần trong gang tấc, phải mất một lúc mới nhớ đêm qua anh ngủ ở nhà cô. Hơn nữa…bọn họ còn nằm chung một chiếc giường. Cho dù thực chất cả hai cũng không phát sinh chuyện gì, mặt cô vẫn không tự chủ được nóng lên. Hải Lam bối rối chống tay trên *** anh, muốn rớt ra chút khoảng cách, song chỉ đổi lại anh ôm cô càng chặt hơn. Từ đầu Ng'n t truyền đến xúc cảm nóng rực cùng nhịp tim đập mạnh mẽ, trầm ổn của anh làm cô càng thêm quẫn bách, không khỏi thấp giọng gắt lên.
_Anh còn định nằm đến bao giờ? Mau buông!
_Vẫn sớm, nằm thêm lát nữa đi. – Thanh âm khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ, anh dụi dụi cằm *** đầu cô, thoải mái nhắm mắt lại.
_Buông, em dậy anh có thể ngủ tiếp!
_Hải Lam.
_Sao?
_Anh đi công tác, mỗi ngày ngủ chưa được ba tiếng.
_…
_Em còn muốn bắt anh dậy nữa không? – Giọng nói lên án, tựa như cô đã phạm phải tội ác cực kì to lớn làm Hải Lam đen mặt. Cô có nói vậy sao?
Thấy cô rốt cuộc không động đậy nữa, khóe môi Đình Phong vui vẻ nhếch lên, a, anh biết cô rất dễ mềm lòng mà!
Cảm nhận mùi hương trên người cô, nội tâm anh đong đầy sự thỏa mãn. Không biết qua bao lâu, khi cô tưởng anh đã ngủ, Đình Phong lại thì thầm vào tai cô.
_Hải Lam…
_Gì nữa?
_Chúng ta kết hôn được không?
Như vậy anh có thể nhìn cô từ trong lòng mình tỉnh lại mỗi ngày.
Hải Lam thoáng căng thẳng, vừa nghe đến từ “kết hôn”, thân thể cô lập tức cứng đờ. Đợi anh phát hiện có điều không đúng, cô đã tránh thoát vòng tay anh, vội vã bước xuống giường.
_Em…Xin lỗi…Muộn rồi, em còn phải chuẩn bị bữa trưa.
Xong không để anh kịp phản ứng, cô như trốn chạy ra khỏi phòng. Bỏ lại anh một mình, bàn tay trống rỗng cương giữa không trung.
Giây lát sau, nắm đấm anh siết chặt, nặng nề nện vào tường.
_Chết tiệt!
Lấy anh, với cô kinh khủng thế sao?

Đình Phong không nhắc lại chuyện đó nữa.
Giá như anh phẫn nộ, hay rít gào hỏi cô tại sao, có lẽ cô còn hiểu được, đằng này…
Anh vẫn cười đùa, vẫn thản nhiên, vẫn cùng bình thường cơ hồ không có gì khác biệt. Song biểu hiện đó chỉ khiến cô bất an nhiều hơn.
Bất giác cô khẽ thở dài, không nghĩ tới bản thân lại phản ứng mạnh đến thế. Có lẽ…anh rất thất vọng đi.
Kết hôn.
Một tờ giấy và vài con dấu, ràng buộc được pháp lý, ràng buộc không được tâm. Không ngăn được phản bội, cũng chẳng ngăn được thay lòng.
Con người thay đổi, thường hay đổ lỗi hôn nhân làm họ thay đổi, lại không thừa nhận vì họ đã ảo tưởng quá nhiều, mà thất vọng quá nhiều.
Cô chưa bao giờ thích ảo tưởng. Loại tình yêu trong tiểu thuyết, cô có thể xem, có thể hâm mộ, song tuyệt đối sẽ không khờ dại tin tưởng. Tịnh Yên từng nói cô giống như vỏ sò tự phong kín, không chịu mở ra, cũng không nguyện cho ai bước vào. Tịnh Yên còn nói ai mà thích cô, chắc chắn phải ăn nhiều đau khổ. Lúc ấy, Hải Lam đáp lại chỉ là cười nhạt.
Cô không biết thế nào là yêu, bởi cô chưa bao giờ cho phép mình yêu. Cô sợ những mối quan hệ, bởi cô sợ đổ vỡ. Càng là người quan trọng nhất, càng dễ dàng tổn thương ta sâu nhất. Mà cô, hèn nhát nên không dám mạo hiểm. Đối với cô, giao trái tim cho người khác, chưa bao giờ là giao dịch an toàn.
Vậy nên cô không mong ước nhiều, chỉ cầu một cuộc sống đơn giản, không nước mắt, không lo âu. Cô thậm chí định đơn độc cả đời, khi nào tịch mịch, lại nhận đứa con nuôi…
Song, tính toán tỉ mỉ nhất, vẫn sẽ có sai; kế hoạch hoàn hảo nhất, cũng sẽ phát sinh biến hóa. Hiển nhiên, Đình Phong xuất hiện đảo lộn toàn bộ dự định kia. Mọi lời nói, hành động của anh làm cô mê mang. Từ ban đầu hiểu lầm (Cái vụ ĐP vs TD á), sau lại lẩn tránh anh, gây xích mích với anh, cho đến cuối cùng tiếp nhận anh…Dường như cô luôn là người bị động, chưa từng trả giá điều gì.
Có phải…cô đã quá vô tâm rồi không?
*****
_Tài liệu để trên bàn được rồi.
_Anh… – Cô chưa kịp mở lời, đã bị anh cắt đứt.
_À, hôm nay anh có việc, chắc không đưa em về được. Buổi tối anh ăn ở ngoài, em không cần chờ anh đâu.
Thấy anh cũng không ngẩng đầu nhìn mình, những gì cô muốn nói lại nuốt trở vào. Hải Lam thoáng ảm đạm lui ra ngoài, bàn tay nắm vạt áo trước *** có chút trắng bệch. Anh… đang giận cô sao?
_Hải Lam, cô làm sao vậy? – Tần Lan nghi hoặc nhìn cô. Cả ngày cô cứ thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng còn ngẩn người, không hiểu đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ là cãi nhau với giám đốc Phong?
_Tôi không sao. – Cô chợt phục hồi tinh thần, nhợt nhạt cười đáp. Lật bản kế hoạch ra xem xét lại, cô cố bắt mình tập trung vào công việc. Nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt sững sờ của anh lại hiển hiện trước mắt cô, muốn vất bỏ cũng không được.
Hải Lam cắn môi, cảm giác áy náy cùng bứt rứt thay nhau giằng xé cô. Cứ thế cho tới giờ tan tầm, cô không biết mình cất đồ bằng cách nào, xuống tầng, ra bến xe buýt bằng cách nào. Chuyến xe nối tiếp chạy qua, cô lại giống như không thấy.
Đột nhiên cô dứng dậy, chạy ngược về hướng công ty. Đình Phong, anh chắc chắn còn đang trong phòng làm việc. Cô muốn tìm anh nói rõ ràng, ít nhất…cũng không để anh hiểu lầm.
Đại sảnh vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người xong việc muộn còn đi lại. Hải Lam đi thẳng đến thang máy tầng một, nhấn nút lên tầng tám. Hai má cô đỏ ửng, do chạy vội mà hơi thở có phần gấp gáp, nhưng không thể che khuất ánh sáng lấp lánh trong mắt cô. Tựa như…một người rối rắm đã lâu, rốt cuộc hạ quyết định nào đó.
Phòng giám đốc tầng tám.
Đình Phong đang sắp xếp lại tài liệu trên giá, bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Anh cất nốt tập tài liệu cuối cùng mới quay ra lạnh nhạt lên tiếng. Đợi khi thấy người tới là ai, anh chợt hờn giận nhíu mày.
_Tại sao lại là cô?
Cô gái ở cửa mặc chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ, cùng áo khoác lông màu trắng hờ hững khoác trên vai, đi giày cao gót cũng màu đỏ cùng quần tất đen làm nổi bật đôi chân quyến rũ thon dài. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, làn da trắng cùng đôi môi đỏ tươi sáng bóng. Mái tóc xoăn thành từng lọn, tùy ý buông xõa. Theo bước chân phập phồng bờ *** như ẩn như hiện làm Đình Phong không khỏi nghi ngờ, cô ta không biết lạnh sao?
_Em mang đến bảng báo giá phòng kế toán. – Tuyết Băng nhẹ giọng đáp lời, không chớp mắt ngóng nhìn anh.
_Được rồi, để đó đi.
Cô ta đặt tài liệu lên bàn, vẫn không chịu rời đi. Được một lúc, anh hơi nhướng mày, lạnh lùng mở miệng.
_Còn gì nữa không?
Tuyết Băng mím môi, làm bộ muốn nói lại thôi.
_Giám đốc, em có chuyện…không biết có nên nói không…
_Nói! – Đình Phong bắt đầu mất kiên nhẫn, gần đây tâm tình anh không tốt, hơn nữa, anh không có thời gian cho những người không liên quan.
_Mấy hôm anh đi công tác… – Cô ta lén ngắm sắc mặt anh, ra vẻ khó xử. – Em thấy chị Lam cùng giám đốc Quân…
Nghe đến từ “giám đốc Quân”, ánh mắt anh xẹt qua một tia tối tăm, nhanh đến không thể nắm bắt.
_Nói xong!? Nếu xong thì đi ra ngoài.
Cô ta nhất thời nghẹn lời, lại cho là anh không hiểu ý mình.
_Nhưng…trông họ…rất thân mật…
_Tôi nói cô đi ra ngoài!
Bất giác cô ta siết chặt tay, cam tâm sao? Dĩ nhiên là không. Cô phải chờ rất lâu mới tìm được cơ hội này, làm sao dễ dàng bỏ cuộc?
Bỗng dưng, cô ta tiến lên ôm chặt lấy anh.
_Phong, em thích anh…Cho em một cơ hội được không?
Không kịp đề phòng bị “đánh lén”, khi bờ *** cô ta cố ý cọ trước người anh, Đình Phong mới phục hồi tinh thần, chỉ thấy vô hạn ghê tởm cùng chán ghét. Anh đang định đẩy cô ta ra thì cửa phòng bật mở.
Hải Lam giật mình đứng chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh hai người đang “ôm nhau”. Giây lát sau, cô quay người chạy đi.
Hải Lam giật mình đứng chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh hai người đang “ôm nhau”. Giây lát sau, cô quay người chạy đi.
_Hải Lam! – Anh mạnh vung tay, cô ta bị hất ngã xuống sàn, đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra.
_Giám đốc…
Đình Phong cắn răng, lửa giận che kín hai tròng mắt, từng chữ nói ra lại rét lạnh như băng.
_Cô — ૮ɦếƭ chắc rồi.
Nói xong anh vội đuổi theo cô, bỏ mặc Tuyết Băng run rẩy ngồi dưới đất, sợ hãi phút chốc len lỏi toàn thân.
Cô…có phải chọc tới người không nên chọc rồi không?
Hải Lam ấn tay che ***, những mong giảm bớt áp lực nơi đó. Cảm giác đau nhói xa lạ dâng lên, cô không mục đích lảo đảo chạy loạn. Bước chân càng lúc càng trầm trọng, đến mức cô bước không nổi, cuối cùng đành dựa vào tường thở dốc.
_Hải Lam, nghe anh nói, không phải anh, là cô ta…
Đình Phong bắt lấy tay cô, khoảnh khắc trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô bỗng hoảng sợ, vội vàng ôm cô vào lòng, không ngừng lặp lại trấn an.
_Xin lỗi…Hải Lam…Xin lỗi…
_Tại sao phải xin lỗi?
Anh đã làm gì có lỗi với cô sao?
_Vì anh không cần thận, nếu anh đề phòng, chuyện này đã không xảy ra. Tin tưởng anh, nhất định sẽ không có lần sau.
Cô thoáng trầm mặc, hô hấp dần dần bình tĩnh lại. Hơi ngẩng đầu đối diện anh, cô nhợt nhạt mỉm cười.
_Em tin anh.
Anh là người yêu của cô, cô nên tin anh, đúng không?

Ba ngày sau.
Tại đại sảnh, vài nhóm người đang chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Cách đó không xa, ba người đang tiến đến, trong đó hai người mặc quần áo bảo vệ, còn một người ôm thùng đồ.
_Ai vậy?
_Tuyết Băng phòng kế toán.
_Làm sao lại bị đuổi?
_Nghe đâu vì năng lực yếu kém, tác phong còn không đứng đắn.
_Ôi trời, nói thế vẫn còn nhẹ, cô ta căn bản chính là đồ lẳng lơ. Các cô biết không, trưởng phòng kế toán cũng bị cách chức rồi, danh nghĩa là vì biển thủ công quỹ cùng dung túng bao che nhân viên. Nhưng ai cùng phòng mà chẳng biết bọn họ có quan hệ mập mờ với nhau!
_Tôi lại nghe đồn cô ta đắc tội với giám đốc Phong nên mới…
_Suỵt, đừng nói lung tung, coi chừng bị người nghe được.
Đúng lúc Hải Lam vừa vặn tiến vào, khi trải qua ba người nọ thì bỗng cảm giác được luồng ánh mắt địch ý.
Tuyết Băng oán hận trừng cô, có ghen ghét, có không cam lòng, nhưng càng nhiều là dè chừng cùng kiêng kị.
Phải, là kiêng kị, không sai, mặc dù cô không biết mình có điều gì uy hiếp được đến người khác.
_Hừ, đừng quá đắc ý, một ngày nào đó cô cũng giống tôi thôi!
_Phải không!?
Đình Phong đột ngột xuất hiện, tới gần cô ta. Anh vẫn đang cười, chỉ là tươi cười không mang theo độ ấm. Khi không ai chú ý, anh bỗng dùng thanh âm thấp chỉ hai người mới nghe được.
_Tôi đang thắc mắc, nếu ba cô biết chỉ vì cô mà ông ta mất việc, liệu ông ta sẽ phản ứng thế nào?
Rồi không để ý vẻ mặt trắng bệch không thể tin của cô ta, anh đi về phía Hải Lam, dịu dàng nắm tay cô làm cô khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
_Là anh làm?
_Em nghĩ thế nào? – Vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, lại càng chứng thực suy đoán trong lòng cô.
_Làm sao anh có thể!? Tổng giám đốc biết không?
Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ tới, nếu không chỉ là một giám đốc, sao có thể tùy tiện can dự vào công việc nội bộ phòng khác?
_Đừng đứng đây nữa, chúng ta lên phòng thôi. – Đình Phong lười giải thích, dù sao sau này cô cũng biết thôi.
*****
Dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc, anh cẩn thận che chở cô lách khỏi đoàn người đông đúc, bước vào giáo đường. Bên trong rộng mở trong sáng, nhà thờ hiện ra với phong cách cổ kính mà trang nghiêm. Mái vòm cao cao hình bầu dục, được chia làm nhiều ô vuông, mỗi ô vuông khảm một bức tranh tinh xảo.
Cả hai lẳng lặng ngồi vào hàng ghế gần cuối. Phía trên thánh đường, một dàn đồng ca mặc lễ phục đang cất giọng hát ấm áp trong veo. Đội hình xếp hình chữ V, nhỏ nhất khoảng sáu, bảy tuổi, lớn nhất mười lăm, mười sáu tuổi, tất cả đều là những gương mặt xinh xắn rất đáng yêu.
Bài hát kết thúc, kế tiếp là hoạt cảnh lễ giáng sinh, cô từng đọc qua nên cũng biết sơ sơ. Song bởi lần đầu xem, Hải Lam vẫn thấy mới mẻ cùng thích thú. Đôi lúc vẻ mặt cô nghi hoặc, đôi lúc lại giật tay anh hỏi này hỏi kia, điển hình một đứa trẻ ham học hỏi. Đình Phong kiên nhẫn giảng giải từng vấn đề vụn vặt của cô, khóe miệng thủy chung vẫn treo mỉm cười.
Đến khi cha xứ đọc kinh, cô bắt đầu vụng trộm dụi dụi ánh mắt. Thấy cô dường như mệt mỏi, anh chợt thì thầm vào tai cô.
_Em muốn đi hóng gió một chút không?
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Đi tới chỗ gửi xe, anh giúp cô đội mũ bảo hiểm, xong mới đến chính mình. Nhìn chiếc xe phân khối lớn màu đen trước mắt, cô vẫn là không quá tin tưởng.
_Anh đi được thật không đấy?
Anh cười đầy ẩn ý, chờ khi cả hai ngồi yên ổn, mới quay sang nói với cô.
_Ở Mỹ, anh từng tham gia một đội đua xe.
Hải Lam quả thực khóc không ra nước mắt. Bên tai vù vù tiếng gió nhắc nhở cô, việc nghi ngờ anh là ngu xuẩn đến mức nào.
Trong nội thành, anh chỉ đi được bình thường, song vừa ra đến đường cao tốc, tốc độ anh lại đề cao gấp đôi. Cô chẳng thể làm được gì ngoại trừ la hét cùng ôm chặt thắt lưng anh.
Không biết qua bao lâu, khi cô tưởng mình sắp không chịu nổi, anh rốt cuộc giảm tốc rồi dừng hẳn. Lúc xuống xe cô còn choáng váng đầu suýt ngã, may mà anh đỡ kịp.
Sau khi vịn vào một gốc cây nôn khan, cô tức giận trừng mắt anh.
_Về sau không cho phép anh tiếp tục đi xe máy nữa!
Phóng xe bạt mạng như vậy, ngộ nhỡ tai nạn làm sao bây giờ?
_Đừng lo, bình thường anh chỉ đi ở trường đua thôi.
_Vậy cũng không được!
Đình Phong áy náy sờ sờ mũi, xem ra anh đùa hơi quá, lần này thực sự đem cô dọa sợ rồi.
_Được rồi, em xem phía kia đi.
Cô phản xạ quay sang hướng anh chỉ, nhất thời ngây dại.
Toàn cảnh thành phố về đêm hiển hiện trước mắt cô. Vô vàn ánh đèn sáng rực, lấp loáng trong những khu nhà cao tầng, những con đường, những khu chợ sầm uất đen nhánh nhỏ xíu…
Bất chợt tiếng pháo vang lên, từng chùm hoa ánh sáng nổ tung, chầm chậm rơi xuống, lóng lánh hơn cả những ánh sao.
Chưa hết ngỡ ngàng, cô lại cảm giác trước cổ bị ***ng chạm, Hải Lam cúi xuống nhìn, lập tức bị hấp dẫn bởi mặt dây chuyền hình giọt nước màu lam trong suốt. Đột nhiên, sống mũi cô cay cay…
_Là quà Noel, em thích không?
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Tươi cười như mùa xuân nở rộ, ngọt ngào xen lẫn cảm động, giọt nước trong suốt vỡ tan theo khóe mắt ngã nhào.
_Thích.
Đình Phong nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, tiếp đó thật sâu lưu lại trên môi cô. Thời gian như ngừng lại, in dấu bóng dáng hai người bên nhau. Mãi đến khi không khí trong *** cô sắp bị hút cạn, anh mới hơi chút buông cô ra, khẽ mỉm cười.
_Còn đây là quà của anh.
Giáng sinh, với cô chưa bao giờ là một ngày đặc biệt, cho đến buổi tối hôm đó.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, mỗi dịp giáng sinh, đoạn đường này vẫn trở thành điểm hẹn bí mật của họ. Không cần nhiều lời, không cần hứa hẹn, chỉ cần tay cầm tay, vai kề vai, hai trái tim cùng chung nhịp đập…
Hạnh phúc, cũng chỉ đơn giản đến thế…
Tuy là ngày cuối tuần, nhưng quán vẫn yên lặng và vắng khách. Tiếng nhạc không lời không ngừng quanh quẩn bên tai, réo rắt mà trầm buồn.
Trong một góc khuất, Hải Lam không nhanh không chậm khuấy cà phê, cảm nhận mùi hương dìu dịu làm tâm hồn thanh thản. Đối diện cô, Tịnh Yên dẫn đầu mở miệng.
_Dạo này chị thế nào?
_Ừm, bình thường. – Cô lơ đãng mỉm cười, không tự chủ toát ra vẻ nhu hòa.
_Ha ha, đúng là yêu rồi có khác! Trông chị sắc mặt hồng hào, chắc là quan hệ với anh Đình Phong cũng không tệ? Thảo nào gần đây toàn “bơ” em, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bị nhắc trúng tâm sự, mặt cô bỗng chốc đỏ lên. Đúng là vì chuyện với Đình Phong, dạo này ít khi cô nhớ đến Tịnh Yên. Hôm nay vẫn là Tịnh Yên liên lạc trước, bằng không chắc cô cũng quên rồi. Bất giác càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
_Bây giờ chị bù cho em được không? Buổi chiều chúng ta đi xem phim.
_Đừng đừng, em chỉ đùa thôi! – Tịnh Yên rối rít xua tay, lát sau lại nháy mắt tinh nghịch. – Em cũng không dám chiếm giữ chị quá lâu đâu, kẻo “anh rể” oán trách thì ૮ɦếƭ!
Bàn tay cô chợt khựng lại, giọng nói hơi đổi.
_Đừng gọi linh tinh!
_Tại sao lại linh tinh? Chẳng lẽ chị định lấy ai khác ngoài anh Phong à? – Thật ra cô muốn nói thêm là, dù chị muốn thế, anh ấy sẽ cho phép sao?
Hải Lam mím môi, trong lòng rối loạn, ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
_Tạm thời… chị chưa có ý định kết hôn.
_Cái gì? Chị Lam, chị cũng gần ba mươi rồi đấy! Chị có biết phụ nữ tuổi càng cao thì sinh con càng khó không?
Thấy cô càng nói càng xa, Hải Lam phiền chán nhíu mày.
_Được rồi, chừng nào em cùng người kia kết hôn thì chị cũng kết hôn.
Tịnh Yên cứng họng, trái tim bỗng nhói một chút, bên môi nổi lên cười khổ.
_Đừng ngốc, đừng chờ em. Bọn em là không có khả năng.
Mày cô nhăn càng chặt, khó hiểu hỏi.
_Vậy sao em còn sống chung với anh ta?
_Không lâu đâu. Sắp… kết thúc rồi.
_Tịnh Yên, rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Hải Lam mẫn cảm phát giác cô có điều không đúng.
_Không có gì, chị đừng lo.
_Em nói thế làm sao chị bớt lo được chứ?
Tịnh Yên cười cười, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.
_Chị Lam, anh Phong là người tốt, đừng để lỡ mất anh ấy.
_…
_Nhất định chị… phải hạnh phúc hơn em.
_Tịnh Yên?

Cùng lúc đó, chung cư cao cấp Lạc An.
_Thật sự cậu muốn làm như vậy?
Trịnh Duy dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc, rút ra một điếu cuối cùng giơ trước mặt anh.
_Cậu có muốn!?
_Không cần, Hải Lam không thích mùi TL.
Trịnh Duy nhún vai, thản nhiên tiếp tục châm lửa. Từng vòng khói nhẹ phả ra, phiêu đãng trong không gian.
_Phong, không phải tôi nói cậu, đừng quá nuông chiều một người phụ nữ, bằng không cô ta sẽ sinh hư.
Khóe môi anh giật giật, bắt đầu thấy ngứa cổ tay.
_Cứ lo chuyện cậu đi, việc của tôi không cần cậu lo! – Nhẫn một lúc, anh vẫn không nhịn được ra tiếng nhắc nhở. – Cũng đừng làm quá tuyệt, chặt hết mọi đường lui rồi đến lúc hối hận cũng không kịp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc