Yêu Em, Chờ Em - Chương 11

Tác giả: Tịnh Linh

Trông cô thất thần nhìn mình đến quên cả chớp mắt, anh bất giác bật cười, giọng cười trầm thấp đã đánh thức cô.
_Nhắm mắt lại!
Mặt cô phút chốc nóng rực, vội vàng nhắm mắt không dám nhìn anh. Quá mất mặt, làm sao cô lại mất tự chủ như thế?
Đình Phong nhẹ nhàng đánh phấn mắt cho cô, mặt ngoài tưởng rằng bình tĩnh, kì thật cũng tâm thần không yên. Đối diện đôi mi cô buông xuống nhẹ run rẩy, đôi má phiếm hồng, đặc biệt khi quét son lên đôi môi hơi hé mở kia, anh đã phải cực lực khắc chế mới không xông lên hôn cô.
_Xong rồi. – Tra t** ngọt ngào, cuối cùng kết thúc. Nếu lâu thêm chút nữa không biết anh có kiểm soát nổi mình nữa không.
Hải Lam chớp mắt, lại chớp mắt, không thể tin nhìn hình ảnh trong gương. Đây là…cô sao?
Không chỉ riêng cô, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến quên cả phản ứng. Mấy nữ nhân viên bán hàng cũng không ngờ “bà cô” quê mùa vừa nãy mới chỉ trang điểm một chút đã có biến hóa lớn như thế.
Ngắm lại “kiệt tác” của mình, anh hài lòng mỉm cười. Không tệ, tay nghề vẫn chưa lui bước.
Kinh ngạc qua đi, Hải Lam lại thấy ngại ngùng đứng lên. Cô chưa bao giờ trang điểm, cũng chưa bao giờ mặc đẹp thế này, cứ có cảm giác như…mình biến thành một người khác.
Suốt dọc đường đi, tâm tình anh luôn trong trạng thái vô cùng thư sướng, cho đến khi được cô “tặng” một gáo nước lạnh.
_Cám ơn anh, tất cả hôm nay hết bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ trả. – Cô biết tất cả đều là hàng hiệu, chắc chắn sẽ không rẻ. Chỉ riêng bộ váy này thôi, cả tháng lương của cô chưa chắc đã đủ. Nhưng cô lại không biết là, sự “sòng phẳng” của cô đã làm sắc mặt ai đó đen thui.
Gân xanh trên trán giật giật, anh nghiến răng nói.
_Không cần trả, cứ coi như tôi tặng em. – Với lại anh cũng không thiếu mấy đồng lẻ đó!
Dường như không nhận thấy tín hiệu nguy hiểm từ anh, Hải Lam vẫn tiếp tục kiên trì.
_Tôi không muốn mắc nợ ai cả, hay là anh cho tôi số tài khoản của anh đi, sáng mai…
Không để cô nói hết, Đình Phong đột ngột cúi xuống che lại môi cô. Cô nói nhiều lắm, mà nói câu nào tức ૮ɦếƭ anh câu đấy! Nhưng anh cũng chỉ ấn lên đó một chút rồi tách ra. Đành vậy, nếu không công sức của anh chẳng phải là mất hết?
_Son hơi đậm, tôi giúp em lau.
_Anh…
Nếu hồng nhạt được coi là đậm thì màu trắng đã được coi là màu trầm!
Hải Lam vừa thẹn vừa quẫn trừng mắt anh, mặt trướng đến đỏ bừng. Anh lại không sao cả khẽ vuốt môi cô, tâm trạng có vẻ tốt hơn rất nhiều.
_Hình như còn chưa đủ nhạt…
_Không biết xấu hổ! – Vốn không biết mắng **** người, nghẹn khuất mãi cuối cùng cô chỉ phun ra được câu này. Tức giận đẩy anh sang một bên, không quay đầu lại bước nhanh vào công ty. Đình Phong cười cười hai ba bước đuổi kịp cô, không để ý cô phản đối nắm lấy tay cô.
Vừa vào đại sảnh, lập tức mọi sự chú ý đều đổ dồn lên họ. Trong đám đông, tiếng xì xầm càng lúc càng lớn.
_Giám đốc Phong! Lúc nào anh ấy cũng phong độ như thế…- Ánh mắt mơ màng.
_Người bên cạnh là ai vậy, bộ dạng cũng không tệ. Không phải nghe nói anh ấy quen với cô quản lý cùng phòng sao?
_Chắc là chia tay rồi. – Giọng nói có vẻ hả hê.
_Trời ạ! Chính là cô ta!
_Không thể nào…
Đối diện đủ loại ánh mắt soi mói, Hải Lam cảm thấy như bị gai đâm, cực độ mất tự nhiên. Hừ, lẽ ra cô nên đoán trước, chỉ cần xuất hiện cùng anh, muốn không nổi bật cũng không xong!
_Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
Dù rất muốn ở cùng cô, nhưng có một số việc anh vẫn cần phải xử lý.
_Được rồi, anh đi đi.
Mạnh miệng nói vậy, song anh vừa đi khỏi, cảm giác lạc lõng trong cô lại dâng lên. Tựa như một người bị vứt trong đám đông xa lạ, không quen ai, cũng không biết nói chuyện với ai.
Tìm một góc khuất cạnh bàn tiệc ngồi đợi, cô buồn chán nhìn lướt xung quanh. Nhà ăn được bố trí lại phù hợp một bữa tiệc đứng. Bên trái là dãy bàn trải khăn hồng nhạt với hai hàng đĩa bánh ngọt cùng đồ uống, bên phải là dãy ghế cùng bàn tròn dành cho những ai muốn nghỉ tạm. còn ở giữa là khoảng trống để khiêu vũ. Thay vì nói là tiệc kỉ niệm thành lập công ty, chẳng bằng nói nó là tiệc làm quen cùng bàn chuyện làm ăn. Tóm lại chỉ một câu — nhàm chán. Thà rằng cô ở nhà lên mạng xem phim còn thú vị hơn.
_Quý khách có muốn dùng một ly? – Người phục vụ bê khay đồ uống lịch sự hỏi cô.
Hải Lam cũng thấy chút khát nên tùy tiện lấy ly màu đỏ, mỉm cười nói cảm ơn làm anh chàng hơi sững sờ.
_Sao vậy?
_Không có gì. – Phát hiện mình thất thố, anh ta xấu hổ cười cười. – Cô rất đẹp.
Cô thoáng sửng sốt, tiếp đó mặt chợt nóng lên. Từng nghe có người nói mình xấu xí, lỗi thời hay quê mùa, nhưng được khen xinh đẹp vẫn là lần đầu tiên.
_Cám ơn.
Cầm ly cocktail đỏ, Hải Lam trước tiên là nhấp thử một ngụm. Không có mùi R*ợ*u mà là mùi thơm của dứa cùng dâu tây, vị ngòn ngọt cay cay, rất dễ uống. Cô không nhịn được uống một hơi cạn sạch. Lại liếc qua mấy ly xanh xanh vàng vàng trước mặt, bỗng cô nổi lên tò mò, không biết chúng sẽ có vị gì?
A, thật thơm, là mùi xoài. Còn này là vị cam, cái này vị táo…
_Cô không nên uống liền một lúc nhiều như vậy, sẽ bị say.
Quay sang nhìn người tới, cô hơi ngượng ngùng đặt chiếc ly không biết thứ bao nhiêu xuống bàn. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cô mới thấy đầu mình cũng bắt đầu có điểm vựng.
_Chẳng phải chỉ là nước trái cây sao? – Lầm bầm lầu bầu, nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe được.
Trọng Quân quả thực muốn cười. Ban nãy lúc lơ đãng anh đã chứng kiến một màn hết sức thú vị. Một cô gái nhỏ tới tới lui lui thử các loại cocktail, mỗi lần thử xong một loại đều tỏ vẻ ngạc nhiên hào hứng. Khuôn mặt hồng hồng, cánh môi hồng hồng, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, thật sự rất đáng yêu. Anh biết từ “đáng yêu” này dùng cho một cô gái đã trưởng thành có vẻ hơi kì lạ, nhưng anh lại không tìm được từ nào khác thích hợp. Từ khi nào thì công ty xuất hiện người như vậy mà anh không biết?
_Nó có pha thêm chút R*ợ*u, độ cồn tuy thấp nhưng nếu uống hơn…- Đột nhiên ngưng bặt, anh không thể tin mở lớn mắt. – Quản…Quản lý Lam!?
Dù từng tiếp xúc với cô nhiều lần vì công việc, song trong ấn tượng của anh, quản lý Lam vẫn luôn là người lạnh lùng ít lời, luôn mang vẻ xa cách làm người ta không dám thân cận. Vậy mà tối nay…cô lại gây cho anh một cảm giác khác. Nói thế nào nhỉ, nếu bình thường cô là băng, vậy bây giờ cô là gió, nhẹ nhàng thanh thoát mà khó nắm bắt.
_Giám đốc Quân, anh bị mất trí nhớ sao? – Hải Lam nháy mắt, đùa cợt hỏi. Có chút men say, dường như cô trở nên cởi mở hơn, cũng không còn lớp vỏ lãnh đạm thường ngày.
Trọng Quân hơi ngẩn ra, cuối cùng bật cười thành tiếng. Nói thật, so với lúc trước anh càng thích bộ dạng lúc này của cô hơn. Không ngờ khi uống R*ợ*u vào cô lại thú vị như vậy.
_Không phải tôi mất trí nhớ, mà là tối nay cô quá xinh đẹp làm tôi nhất thời không nhận ra. – Anh cũng nửa đùa nửa thật nói.
_Giám đốc, anh không cần phải lịch sự đến thế đâu, tôi có tự mình hiểu lấy mà.
Anh ta làm bộ nghiêm trang giơ tay lên.
_Xin thề, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn là người thành thật nhất.
Cô bị dáng vẻ nghiêm túc đó chọc cho nở nụ cười.
_Với tố chất của anh, không đi đóng phim hài quả thật là lãng phí…
Đình Phong quay lại trông thấy cảnh tượng là như vậy, cô đang nói nói cười cười bên cạnh người đàn ông khác. Hừ, với người khác thì thân mật, còn đối diện anh ngay cả một nụ cười cũng khó? Bỗng chốc một đoàn lửa giận hừng hực dâng lên, thiêu đốt lí trí anh hầu như không còn. Cố gắng bình ổn cảm xúc, anh tiến lên ôm eo cô, không dấu vết ngăn trở tầm mắt giữa hai người.
_Bảo em đợi tôi trở lại, làm sao lại đi lung tung? – Quan trọng nhất là, vì sao không cẩn thận để đám “ruồi bọ” vây quanh? Bây giờ anh thực sự có chút hối hận vì đã đưa cô đi. Biết thế cứ để cô mặc như lúc chiều, để xem còn ai dám tiếp cận cô?
Hải Lam còn chưa trả lời, Trọng Quân đã nói xen vào.
_Phòng tiệc đâu có lớn, hơn nữa cô ấy cũng đâu phải trẻ con? – Thì ra là anh ta, lúc trước liên tục có tin đồn với tổng giám đốc, còn giờ là đang quen với cô.
_Anh là ai? Tôi với bạn gái tâm sự với nhau thì liên can gì đến anh? – Khiêu khích nhìn anh ta, dường như thị uy đem cô ôm sát vào người mình. Hình ảnh thực tương ứng với câu “tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt”.
_Giám đốc phòng công nghệ thông tin, hình như trí nhớ anh không được tốt, chúng ta đã từng gặp mặt qua vài lần.
_Hóa ra trí nhớ anh cũng không được tốt à? – Cô khúc khích cười, thuận tiện sờ sờ đầu anh.
Đình Phong nhíu mày, cuối cùng nhận ra sự khác thường của cô.
_Em uống R*ợ*u? – Nếu là lúc khác, anh có thể sẽ thưởng thức dáng vẻ của cô lúc này, nhưng hiện giờ…
_Không phải, là nước trái cây.
Khóe mắt liếc thấy mấy chiếc ly trống không vẫn chưa kịp dọn trên bàn, mày anh nhăn càng sâu.
_Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?
_Một…hai…ba…bốn…Không nhớ. A, không thể nào, cả tôi cũng mắc bệnh đãng trí tuổi già sao?
Xem ra cô uống không ít.
_Chờ chút, để tôi đưa em về.
Hoàn toàn bị bỏ quên, Trọng Quân cười khổ lắc đầu, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Nhưng mà, có chủ rồi thì sao?
Ở một góc khác trong bữa tiệc.
_Hừ, cô ta còn không bằng một góc của cậu, trang điểm thì thế nào? Cóc ghẻ làm sao biến được thành thiên nga. Cũng không biết là giở thủ đoạn nào mà được giám đốc Phong để ý? – Cô gái mặc váy đỏ ghen tị nói.
_Xem kìa, đã thế còn vô liêm sỉ đi quyến rũ người khác. Giám đốc Phong thật là…Thấy vậy mà còn không nói lời nào, chắc chắn anh ấy bị làm mờ mắt rồi. – Cô mặc váy tím tiếp lời.
_Chướng mắt quá, thật muốn cho cô ta một bài học.
_Điên à? Không nhớ bài học của Tuyết Dung sao? Nghe nói tình trạng cô ta rất thảm, làm việc chỗ xa xôi hẻo lánh không nói, đã thế lão trưởng phòng còn là đồ dê xồm háo sắc…
Cô ở giữa mặc váy ngắn đen bó sát gợi cảm vốn im lặng nãy giờ cũng đột nhiên mở miệng.
_Cũng không phải là không thể. – Nói rồi cô ta cầm ly vang đỏ trên bàn, đi thẳng tới chỗ họ.
Hải Lam đột ngột bị va phải, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm giác trước *** ướt đẫm.
_Xin lỗi, tôi không cố ý…Rất xin lỗi…- Vờ dùng khăn tay lau nước cho cô, lại cố ý làm nó loang rộng hơn.
Sự cố khiến cho tất cả mọi người chú ý. Hải Lam cố gắng tránh tay cô ta, chỉ thấy trước *** đã là một mảng đỏ nhạt.
_Không cần…
Làm như không hiểu cô đang nói gì, cô ta vửa tỏ vẻ hoảng hốt, vừa dùng sức mạnh hơn.
_Xin lỗi…Thực sự xin lỗi…
_Có chuyện gì? – Đình Phong giữ cổ tay cô ta, vừa thấy tình trạng Hải Lam liền cau mày, không nói hai lời *** vest ngoài ra khoác cho cô. Anh mới đi một lát mà đã xảy ra chuyện rồi, đúng là một tấc cũng không nên rời cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tuyết Băng.
_Là cô làm?
_Tôi không cố ý…- Trang vẻ điềm đạm đáng thương, đôi mắt ngập nước tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ chảy ra, nếu là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy thương tiếc. Đáng tiếc người cô ta gặp là Đình Phong, sự thương tiếc của anh chỉ dành cho một người.
_Em có sao không?
Dựa vào người anh, cô bỗng thấy an tâm hơn, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng biến mất.
_Không sao, tôi muốn về nhà.
_Được.
Anh ôm vai cô bước đi, mọi người tự động rẽ sang hai bên nhường lối cho họ. Từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt Tuyết Băng một cái. Bàn tay cô ta khẽ nắm chặt, trong mắt thoáng qua chút oán hận cùng không cam tâm.
Khụ khụ, spoil nè, chương sau có H nhẹ nhé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc