Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc - Chương 09

Tác giả: Điển Điển

"Đã hơn mấy tháng không có tin tức của cậu ấy rồi, có lẽ là bận về việc….. Việc học đi! Một người có tính cách như Mộ Văn, một khi đã chuyên tâm làm việc gì đó, thì ngay cả người thân cũng không buồn nhận.
Năm ngoái khi cậu ấy đến Pháp, đã từng viết cho tôi một lá thư, nói rằng tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, cậu ấy nói cậy ấy luôn có lòng tin về con đường mình đã chọn, cậu ấy còn nói. . . . . ." Anh ta có vẻ bừng tỉnh nhìn vào Tâm Dao.
"Còn nói cái gì?"
"Cậu ấy nói, nếu như không có ánh sáng của cô chiếu rọi, cậu ấy căn bản không biết bản thân mình vẫn đang ở trong bóng đêm."
Tâm Dao nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra lần nữa, viền mắt đã chứa đầy nước mắt.
Cô nhẹ giọng nói: "Cuối cùng coi như là tôi đã không phụ lòng anh ấy. . . . . . Thôi, không nói những chuyện này nữa, trở lại chuyện chính, tôi tới đây để mua tranh đấy."
"Bức tranh ở góc đại sảnh kia, đúng không?"
Tâm Dao mở lớn đôi mắt nhìn Tiểu Lâm, không nói.
Tiểu Lâm gọi một người phục vụ tới, "Cậu đi lấy bức tranh đang treo ở góc đại sảnh của ông Hà mang vào đây!"
Chỉ chốc lát sau, phục vụ mang bức tranh tới. Tiểu Lâm nhận tranh, nhìn Tâm Dao.
"Thật ra, đối với bức tranh này, tôi có chút khó khăn khi phải xa rời nó, nhưng hôm nay, tôi không còn lý do gì để lưu lại nó nữa." Dường như anh ta đã quyết định, đặt bức tranh trước mặt Tâm Dao, "Cô là chủ nhân tốt nhất của bức tranh này."
"Cám ơn anh, bây giờ tôi phải đi rồi!" Cô đứng dậy, mỉm cười nói: "Nói cho tôi biết giá tiền, ngày mai tôi sẽ mang đủ số tiền tới đây."
"Nếu như cô coi tôi là bạn bè, xin cô hãy vui lòng nhận nó, đừng nhắc tới từ ‘ tiền ’, từ này rất dễ làm người khác bị tổn thương."
Cô ngớ ra trong chốc lát, "Vậy làm sao có thể! Tôi. . . . . ."
"Không có có thể hay không!" Tiểu Lâm lập tức cắt ngang lời cô, chân thành nói: "Bức tranh này, về tình về lý cũng nên thuộc về cô, nếu như Mộ Văn vẫn còn ở Đài Loan, nếu như cậu ấy biết cô đã quay trở lại, cậu ấy cũng sẽ làm như vậy. Đừng gây khó khăn cho tôi nữa, được không?"
"Tôi hiểu ý của anh, nhưng . . . . . ."
"Đừng nhưng nữa." Anh ta kiên trì nói: "hãy ghi lại địa chỉ, điện thoại của cô, ngày mai tôi sẽ đem bức tranh qua cho cô."
Tâm Dao không nói gì nữa, sự cảm kích hiện lên trong ánh mắt.
Cô lưu lại địa chỉ, điện thoại, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó liền xoay người lại, trong ánh mắt có thỉnh cầu.
"Đừng quên giữ bí mật này giúp tôi."
Lờ nhắn nhủ đã hoàn tất, cô xoay người, hết sức duy trì bước chân thăng bằng, đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Một làn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, trên người cô là chiếc váy dài màu đen, làn váy nhẹ nhàng, bay lặng lẽ, thê lương, lẳng lặng biến mất ở đầu kia hành lang
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Xe chạy như bay dưới những hàng cây rợp bóng mát ở đường Nhân Ái, Tâm Dao càng ngày càng có cảm giác "Quen thuộc".
Không bao lâu, tắc xi đã đi vào ngõ hẻm, cô xuống xe ở đầu hẻm.
Nhìn thấy cửa nhà, cô lảo đảo bước nhanh hơn, rốt cuộc dừng ở cánh cửa vô cùng quen thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập hương Ngọc Lan, sau đó, đưa tay nhấn cửa, tiếng bước chân dồn dập truyền đến rất nhanh, tiếp đó, cửa được mở ra -- là mẹ Hàn!
Mẹ Hàn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Tâm Dao, cả người đều ngây dại.
"Mẹ!" Tâm Dao kêu lên một tiếng, lao về phía trước, ôm chặt cổ mẹ mình, kêu to: "Mẹ, con rất nhớ mẹ! Thật sự rất nhớ mẹ!"
"Tâm Dao, là con thật sao?" Mẹ Hàn khe khẽ đẩy con gái ra, nắm chặt cánh tay của cô, quan sát từ trên xuống dưới, nước mắt đã đảo quanh khóe mắt.
"Mẹ! Là con, con đã trở về!"
"Sao không nói một tiếng đã về tới đây? Hoài Triết đâu? Sao nó không cùng con trở về?"
"Là con kiên quyết muốn về một mình." Đôi mắt Tâm Dao sớm đã bị nước mắt làm mờ tầm nhìn, "Mẹ xem, con đã khỏe lắm rồi, chuyện gì cũng có thể làm, con vẫn là đứa con gái trong cảm nhận của mẹ, đúng không?"
"Đúng! Đúng!" Mẹ Hàn không kìm được ôm con gái vào lòng, vừa khóc vừa cười nói: "Con vẫn là con gái ngoan ngoãn, hiền lành xinh đẹp trong suy nghĩ của mẹ!"
Cha Hàn nghe tiếng động cũng chạy ra, đứng ở bên cửa, trên mặt hiện lên một nụ cười cảm động, viền mắt ướƭ áƭ nhìn cô, thật lâu, mới tiếng gọi khẽ :
"Tâm Dao!"
Tâm Dao lập tức ngẩng đầu lên, thời điểm tiếp xúc với ánh mắt của cha, cô phát hiện cha mình gầy đi, tóc mai đã điểm vài sợi bạc, trong tích tắc ấy, cảm động, đau buồn, vui mừng. . . . . . Từng chút từng chút đan xen trong lòng.
"Tâm Dao!" Cha Hàn kêu thêm một tiếng nữa, giang hai cánh tay.
Tâm Dao lập tức bước những bước chân tập tễnh, lao vào vòng tay của cha.
"Không cần nói gì hết." Cha Hàn ôm cô thật chặt, mặc dù hết sức duy trì bình tĩnh, nhưng làm cách nào cũng không ngừng được nước mắt, "Có cha nâng đỡ giúp con, sẽ không để cho con ngã."
Tâm Dao nâng lên đôi mắt đẫm lệ, khóe miệng hiện lên một nụ cười tràn ngập sự tự tin.
"Cha, cha không cần phải nâng đỡ con, thật đấy!" Cô đẩy cha mình ra, sải những bước lớn đi vòng quanh, thể hiện niềm tự hào của mình: "Cha xem, con đã hoàn toàn bình phục, con có thể đi lại rất vững vàng, thật sự!"
Cha Hàn mỉm cười, những giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt, Ông chưa bao giờ thấy con gái của mình xinh đẹp, rực rỡ như thế.
Mẹ Hàn nhấp nháy đôi mắt tràn đầy nước mắt chào đón, đặt tay lên bờ vai của Tâm Dao nói: "Được rồi, Tâm Dao, đi vào ngồi xuống rồi từ từ nói, bay lâu như vậy, mệt không?"
Đoàn tụ gia đình, luôn luôn khiến người ta có cảm giác đáng yêu, ấm áp và thân thiết như vậy.
Tâm Dao vào trong nhà, bước đi thong thả vào phòng ngủ của mình. Tất cả mọi thứ ở đây vẫn duy trì như trước.
Đi tới trước cửa sổ, cô vén rèm cửa ra, ngồi vào ghế, hai tay chống má, sững sờ nhìn những tàng cây xanh biếc ngoài cửa sổ.
Năm ngoái đến năm nay, những thăng trầm của cuộc sống, thay đổi bao nhiêu?
"Cha con vừa gọi điện thoại cho Tâm Uyển, nói thật về tình hình của con trong thời gian qua, Tâm Uyển nói lập tức tới ngay." Mẹ Hàn bưng một ly trà nóng đi vào, hương trà thoảng bay trong phòng, xông vào mũi.
"Chị con và anh rể có hạnh phúc không?" Tâm Dao đứng dậy, nhận ly trà trên tay mẹ Hàn.
"Hai đứa này đúng là trời sinh một đôi, giống như một đôi sam, chung quy mỗi lần về đây lại mang theo một loạt chuyện cười. Tháng trước, hai vợ chồng còn lái xe ô tô vòng ra bờ biển Bắc một vòng, nói là mừng kỷ niệm hai năm kết hôn, thiệt là!" Mẹ Hàn thở ra vẻ thỏa mãn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
"Chị con là một người phụ nữ hạnh phúc." Tâm Dao nhấp một ngụm trà, thốt lên những lời tự đáy lòng.
Nụ cười trên gương mặt mẹ Hàn bỗng nhiên cứng ngắc, Bà ôm bờ vai Tâm Dao, ngồi xuống giường, vuốt ve mái tóc, gương mặt của cô, nước mắt lại viền quanh khóe mắt.
"Tâm Dao. . . . . ." Bà dịu dàng nhẹ kêu: "Trong thời gian ở Mĩ, Hoài Triết đối xử với con có tốt không?"
"Rất tốt, mẹ." Tâm Dao mỉm cười nói: "Anh ấy giống như một người anh trai, chăm sóc con, cưng chiều con, đúng ra là anh ấy muốn con chờ anh ấy báo cáo luận văn tốt nghiệp xong, sau đó sẽ cùng con trở về, tại con kiên trì không cần anh ấy đưa về, con muốn tự mình xử lý tất cả mọi việc."
"Vậy nó có. . . . . ." Bà dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn phải nói ra khỏi miệng: "Cầu hôn con nữa không?"
"Mẹ!" Tâm Dao sửng sốt, "Con cùng Hoài Triết không thể nào phát triển tiếp được! Không có kết quả đâu mẹ à!"
"Con chưa trả lời câu hỏi của mẹ." Mẹ Hàn nhìn cô chằm chằm.
Tâm Dao thấy mẹ muốn truy hỏi tới cùng, đành gật đầu.
"Như vậy, tại sao con còn trở về một mình?" Bà cầm tay con gái, có chút không nén được tức giận, "Chẳng lẽ con từ chối nó?"
"Đúng vậy, mẹ." Giọng nói của Tâm Dao mềm mại mà chân thành: "Con và Hoài Triết không thể có một cuộc sống đồng sàng dị mộng được, con thật xin lỗi, mẹ, con thật sự không làm được." Trong giọng nói tràn đầy thê lương.
Mẹ Hàn im lặng, bà có thể hiểu rõ một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ như thế nào.
Nhưng. . . . . . Cũng không thể để Tâm Dao sống cô độc hết cả đời này được!
"Con bé này, chẳng khác gì phá hủy chính mình, con biết không?" Mẹ Hàn dùng ánh mắt đau xót chăm chú nhìn vào con gái.
Khóe mắt Tâm Dao có chút ướƭ áƭ, nhưng bên môi lại hiện lên vẻ mỉm cười, "Mẹ, không cần lo lắng cho con, con quả thật rất tốt, miễn là cha mẹ đừng hỏi tới chuyện này nữa, con sẽ sống thoải mái hơn, con đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hết rồi."
Mẹ Hàn bỗng chốc cảm thấy nghẹn ngào, bà không còn có thể nói bất cứ câu gì, chỉ mong ông trời sẽ vì con gái yêu quý của bà, mà ban cho nó một chút công bằng và hợp lý.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Trong điện thoại, Tâm Uyển nghe cha kể lại tình hình Tâm Dao đã trải qua trong thời gian ở Mĩ, bản thân kinh hãi tột độ.
Cuộc sống có nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán, nhưng, tại sao cố tình rơi vào Tâm Dao?
Cô lập tức bỏ hết mọi công việc, chạy về nhà mẹ, xông vào phòng ngủ, nhìn thấy Tâm Dao, cô kích động lao tới trước mặt em gái, ôm cô, luôn miệng nói:
"Em gái ngốc! Tội gì em phải ђàภђ ђạ mình như vậy?"
Hai chị em ôm nhau khóc, thấy mẹ Hàn cũng đi theo một bên, viền mắt đỏ lên.
"Được rồi, hai chị em tâm sự một chút đi, mẹ đi chuẩn bị bữa ăn tối."
Mẹ Hàn dụi dụi đôi mắt ướt của mình, trong lòng cũng không biết là buồn hay vui, ra khỏi phòng.
Hai chị em lại ôm nhau lần nữa, Tâm Uyển cầm tay Tâm Dao nói: "Tâm Dao, chị vẫn không nhịn được phải hỏi em mấy câu, rốt cuộc em là đứa em gái yêu quí nhất của chị, tại sao lại bày ra một câu chuyện để lừa dối chị, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!" Giọng của Tâm Uyển tràn đầy kích động.
"Tha thứ cho em, em chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Tâm Dao áy náy nói.
"Em cho rằng làm như vậy, là có thể đem tình cảm giữa em và Mộ Văn xóa sạch không còn dấu vết sao?" Tâm Uyển càng nói càng kích động.
"Chuyện này. . . . . ." Tâm Dao không phản bác được.
"Em làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ được." Đáy mắt Tâm Uyển hiện lên một tia thương tiếc thật sâu, không khỏi lắc đầu một cái, miệng thở dài nói: "Nhưng, có lẽ tất cả còn kịp cứu vãn, ngày mai chị gọi Vĩ Quần đến Vũ Hiên hỏi thăm tin tức của Mộ Văn, sau đó thông báo. . . . ."
"Tâm Uyển!" Tâm Dao lập tức hét lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Tâm Uyển.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, thân thể mất đi thăng bằng, loạng choạng thối lui mấy bước. Tâm Uyển lập tức xông tới đỡ cô.
Tâm Dao ổn định bước chân, ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt cười cười, "Chị nên thông cảm cho sự khó xử của em! Cho nên. . . . . . Sẽ để cho bí mật này mãi mãi vẫn là bí mật đi! Nếu như chị thật muốn phơi bày nó, vậy em không thể làm gì khác hơn là rời đi, lặng lẽ biến mất, thật sự, em sẽ làm như vậy!" Cô kiên quyết nói xong, nước mắt đầy tràn khóe mắt cô, "Hiện tại em không muốn suy nghĩ điều gì nữa, chỉ muốn sống yên tĩnh qua ngày, xin đừng ép em rời khỏi cái nhà này!"
Tâm Uyển nhanh chóng ôm cô, một câu cũng nói không nên lời, thật lâu, cô mới ngẩng đầu lên, dùng khăn tay lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt Tâm Dao, nói: "Chị đồng ý với em, tất cả mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi."
Hoàng hôn màu xám mờ mịt từ cửa sổ chiếu vào, ngoài cửa sổ, vẫn là những cơn mưa phùn rả rích. . . . . .
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tính từ khi Tâm Dao từ Mĩ quay về, đã trải qua hai năm.
Trong hai năm này xảy ra rất nhiều việc, nàng tiếp tục làm giáo viên, một lần nữa quay trở lại bục giảng. Mỗi ngày, cô bận rộn tiếp xúc với học sinh, bận rộn giải quyết những vấn đề khó khăn của họ, bận rộn đưa họ đi ra ngoài trời, hít thở hương thơm mỗi mùa.
Bận rộn đôi khi không phải là một chuyện xấu, nó làm cho người ta không còn thời gian để nhớ lại quá khứ, đối với Tâm Dao mà nói, rốt cuộc cô có thể có được một cuộc sống yên bình mà cô vẫn mong muốn.
Cứ như vậy, mùa thu lặng lẽ đến.
Đó là một buổi chiều trời trong nắng đẹp, Tâm Dao ngồi ở vị trí trong góc nhà hàng thức ăn nhanh MacDonald, nhìn chăm chú vào Tâm Uyển trước bàn ăn.
"Tâm Dao, chị thật sự rất lo lắng cuộc sống của em, tất cả mọi thứ."
Tâm Uyển mặc một bộ quần áo bà bầu màu xám thẫm, mặc dù bụng đã lớn, nhưng trên mặt vẫn có vẻ xinh đẹp có hồn.
"Tâm Uyển, không phải lo lắng cho em." Tâm Dao không trang điểm nên vẻ mặt có hơi tái nhợt, nhưng lại có vẻ duyên dáng, tinh khiết, "Mặc dù rất bận, nhưng em là người bận rộn hạnh phúc, từ trong công việc, em đã tìm kiếm được niềm vui thú vô tận."
"Công việc! Công việc! Lại là công việc!" Tâm Uyển rất không bằng lòng, nói: "Em còn trẻ, nên biết tận hưởng cuộc sống, chứ không phải cả ngày chúi đầu vào công việc."
"Đây là cuộc sống mà em muốn nhất."
"Cha mẹ chỉ vì em, mà lòng luôn luôn lo lắng, em biết không?" Tâm Uyển nhìn Tâm Dao, vẻ mặt ảm đạm, "Chẳng lẽ em định cứ cô đơn lẻ loi cả đời như vậy sao?"
"Em sẽ không cho phép bản thân mình cô đơn, bây giờ không có thời gian để cô đơn, những học sinh của em đã đủ khiến em bận rộn cả ngày!" Tâm Dao vừa uống Côca, vừa nói.
"Được rồi, vậy em cũng đang bận rộn đến nỗi không rảnh để đọc báo hôm nay chứ?"
"Em chưa có đọc." Tâm Dao thở dài, "Hôm nay bận rộn chuẩn bị bài thi, đến bây giờ mới có thời gian để thở."
Tâm Uyển rút trong túi xách ra một tờ báo Văn Hóa - Nghệ Thuật màu sắc rực rỡ, mở ra, đưa tới trước mặt Tâm Dao.
"Có tin tức gì quan trọng sao?" Tâm Dao nghi ngờ hỏi.
"Em hãy nhìn kỹ những dòng chữ mà chị dùng 乃út đỏ khoanh lại."
Cô cầm tờ báo lên, thấy một tiêu đề rất lớn, đọc thấy tiêu đề này lập tức khiến cô run rẩy:
Hoạ sĩ trẻ Hà Mộ Văn sau khi học thành tài về nước triển lãm những bức tranh xuất chúng tại ‘Nghệ Linh’.
Tâm Dao không nói một câu, bình tĩnh một cách ngạc nhiên, cô từ từ đọc toàn bộ nội dung trong đó, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tâm Uyển.
"Anh ấy đã trở lại, đúng không?" Cô để tờ báo xuống, nhẹ giọng hỏi.
"Chị nghĩ chắc là đúng! Chị cũng mới đọc thấy tin này vào sáng nay." Tâm Uyển nhìn Tâm Dao một lúc lâu, mới nói: "Tâm Dao, đừng có bướng bỉnh nữa, hãy theo đuổi hạnh phúc của mình đi! Hạnh phúc hay không, đang ở trong tầm tay của em!"
"Chỉ mong anh ấy đã tìm được một cái cô gái tốt hơn so với em." Tâm Dao nở nụ cười, từ từ gấp tờ báo, bỏ vào trong túi xách.
"Tâm Dao!" Tâm Uyển kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Đi thôi!" Tâm Dao đứng dậy, cầm túi xách lên, chuẩn bị rời đi, "Không phải chị muốn em cùng đi với chị để mua một ít đồ dùng em bé. . . . . ." Bỗng dưng, cô dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một người đàn ông đang chọn thức ăn trên quầy, "Trời ơi. . . . . ."
Tâm Uyển nhìn Tâm Dao chằm chằm, thận trọng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì sao?"
Tâm Dao vẫn sững người đứng im tại chỗ, không nói một lời nào.
Tâm Uyển theo tầm mắt của Tâm Dao nhìn qua, thì thấy một người đã lâu không gặp - Mộ Văn, đang mang theo một đôi mắt sáng quắc, nhìn Tâm Dao chằm chằm!
Hai người họ lẳng lặng nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt như vậy.
Haaaa...! Thật là thật trùng hợp ngẫu nhiên! Tâm Uyển vui mừng nghĩ, nhất định là ông trời thương xót cho số phận của những người đáng thương, nên có thiện ý sắp xếp cho họ gặp nhau.
Thật lâu sau đó, Mộ Văn cất bước đi về phía hai cô, Tâm Dao chợt cảm thấy cả người như không có sức, run rẩy không ngừng.
"Tâm Dao, đã lâu không gặp!" Mộ Văn đứng ở bên cạnh bàn, vươn tay.
Theo bản năng cô cũng đưa tay, "Đã lâu không gặp!"
Cô cảm thấy những ngón tay mạnh mẽ của hắn siết chặt tay của mình, thật chặt, đến nỗi khiến cho trái tim của cô đập liên hồi trong Ⱡồ₦g иgự¢ không có cách nào kìm chế được.
Cô nhanh chóng rút tay trở về, mơ hồ nhìn vào cái bàn trước mặt.
"Mộ Văn, rất vui khi gặp lại anh." Tâm Uyển cũng đưa tay ra, chân thành bắt tay Mộ Văn, "Tôi và Tâm Dao vừa nhắc tới anh xong! Chúc mừng anh, anh nên cảm thấy tự hào."
"Cám ơn." Mộ Văn nở nụ cười thân mật, nhìn vào bụng của cô, "Tôi cũng xin chúc mừng cô và Vĩ Quần, sắp sửa lên chức cha mẹ rồi."
"Đến lúc đó nhất định mời anh uống rượu đầy tháng." Tâm Uyển thẳng thắn, nhiệt thành nói, đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý tưởng, "Thật xin lỗi, tôi hẹn gặp bác sĩ lúc hai giờ nên bây giờ phải đi trước, Tâm Dao, em ở lại nói chuyện với Mộ Văn một lát nhé."
Tâm Dao yên lặng không nói, chỉ nhì Tâm Uyển với ánh mắt không hài lòng.
Làm sao cô lại không hiểu Tâm Uyển đang có mưu ma chước quỷ gì!
"Mộ Văn. . . . . ." Ánh mắt Tâm Uyển chuyển sang Mộ Văn, "Tối mai, có tiện đến nhà tôi ăn một bữa cơm đạm bạc không?"
"Cám ơn cô đã mời, tôi nhất định sẽ đến." Mộ Văn cười nói.
Tâm Uyển nhìn Tâm Dao nháy nháy mắt, sau đó cầm túi xách rời đi.
Mộ Văn điềm đạm ngồi xuống, không thể nào rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô được.
"Em không thay đổi một chút nào." Mộ Văn mở miệng trước.
"Anh cũng thế." Tâm Dao cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Mộ Văn đột ngột xuất hiện khiến tay chân cô luống cuống, những tình cảm đã chôn giấu thật lâu trong nội tâm, dường như đang giãy giụa trỗi dậy.
Hắn mặc bộ đồ rất nhẹ nhàng, một cái quần jean và một cái áo sơ mi, mặc dù đơn giản, gương mặt hơi có vẻ tái nhợt, gầy gò, nhưng đôi mắt hắn lại lóe ra một thứ hào quang, vẫn có thể khiến người ta cảm thấy một sức hấp dẫn vô hình tồn tại.
"Sao em lại ở đây? Anh vẫn nghĩ em đang ở Mĩ." Hắn nhìn cô không hề chớp mắt, "Không thích ứng với khí hậu bên đó sao?"
Trong mắt của hắn vẫn lóe lên sự quan tâm như trước kia.
"Rất tốt." Cô định nở nụ cười tươi tắn, nhưng không mở miệng được, "Con người là một loài động vật luôn luôn hoài cổ, luôn luôn nhớ về người thân, bạn bè của mình, em dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, vì thế nên em quay về."
"Bạn bè?" Hắn hỏi: "Bao gồm cả anh sao?" Hắn thực sự muốn biết tình trạng của cô.
"Vâng!" Cô nhẹ nhàng đáp lời: "Dĩ nhiên bao gồm cả anh." Cô nỗ lực kiểm soát không để lộ ra một tia tình cảm nào.
"Như vậy. . . . . . Em cũng có nhớ đến anh sao? Em nhớ anh, phải không?" Hắn cẩn thận dè dặt hỏi.
Cô nhìn hắn, khóe mắt từ từ dâng lên một làn hơi nước, nhìn khuôn mặt hắn tỏa sáng với ánh mắt nhìn cô tràn ngập những tia hy vọng thì trong lòng càng lướt qua một hồi đau đớn.
"Tâm Dao. . . . . ." Hắn đau xót kêu một tiếng, đôi tay đưa qua mặt bàn, nắm chặt tay của cô, "Anh ta đối xử với em có tốt không?"
"Ai?" Đầu óc cô nhất thời xoay không kịp, không biết ‘anh ta’ là ám chỉ ai.
"Đương nhiên là người bạn thanh mai trúc mã của em."
"Ah. . . . . . Oh!" Tới đây thì cô hiểu ý, bối rối nhấn mạnh : "Rất tốt! Anh ấy rất tốt với em."
"Vậy sao?" Hắn nắm tay cô chặt hơn, đôi mắt thâm thúy, như hai ngọn đèn thiêu đốt cô, "Như vậy. . . . . . Em có hạnh phúc không?"
Cô nhìn hắn, viền mắt từ đầu đến cuối luôn luôn ướt.
"Mộ Văn, bây giờ nói những chuyện này, dường như cũng không làm gì được nữa, không phải sao?"
"Không làm gì được nữa." Thanh âm hắn hơi khàn khàn nói: "Nhưng, biết em đang hạnh phúc, vui vẻ, là anh an tâm rồi."
"Anh. . . . . . Anh không hề hận em sao?" Cô lầm bầm hỏi, khóe mắt càng ướt.
"Anh chưa từng hận em." Giọng nói của hắn thật nhẹ nhàng.
"Vậy. . . . . . Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?"
"Dĩ nhiên." Ánh mắt của hắn dịu dàng tinh tế, "Anh vẫn luôn hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."
Cô nuốt nước miếng, miễn cưỡng nở ra nụ cười tươi tắn.
Nhưng bên trong nụ cười của cô lại ẩn sâu sự chua xót, "Hy vọng anh sẽ sớm gặp một cô gái khiến anh yêu thích."
"Trái tim của anh sớm đã thuộc về một người, hôm nay anh là người không có trái tim, muốn tìm trái tim đó về, dễ dàng vậy sao." Giọng nói của hắn trầm thấp, ẩn giấu sự đau đớn.
Tâm Dao nhìn hắn, nước mắt viền quanh trong khóe mắt đã lâu, rốt cuộc lăn xuống gò má.
"Thật xin lỗi, Tâm Dao." Hắn nắm chặt tay cô, "Không nên nói với em những câu này."
Tâm Dao thử rút tay của mình về, nhưng Mộ Văn vẫn nắm chặt không buông.
Ánh mắt của hắn quan sát cô thật chăm chú, hai người trầm mặc nhìn nhau, thật lâu, hắn mới buông tay ra, bất chợt nở nụ cười.
"Em còn nhớ không?" Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Nhớ cái gì?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Còn nhớ rõ trong vườn Mai ở Vũ Hiên, lần đầu tiên anh vẽ tranh về em?" Hắn tha thiết nhìn cô nói: "Ngày đó, sau khi cơn mưa đã qua, bầu trời trở nên trong suốt, ánh mặt trời xuyên khe hở của các nhánh cây, nhuộm tóc em sáng lấp lánh, em giang hai cánh tay, hơi ngửa đầu, toàn thân đẹp như một bức tranh, anh vội vàng phác họa hình ảnh đó, em còn nhớ không?"
"Em nhớ." Cô nói nho nhỏ: "Em mãi mãi nhớ."
"Sau đó, anh đã đem tô màu trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh." Hắn cười nói: "Vì anh không có ý định biến nó trở thành hàng hóa, nên chỉ lưu giữ tạm thời trong ‘Nghệ linh’, trong thời gian anh đi Pháp, Tiểu Lâm vẫn giúp anh bảo quản. Anh nói với em điều này, là bởi vì anh muốn tặng bức tranh đó cho em, hy vọng em đừng từ chối."
Tâm Dao trong phút chốc trở nên ngây dại!
Thì ra là bức tranh đó không phải để bán!
Thì ra anh ấy vẫn không biết bức họa đã không còn ở ‘Nghệ Linh’!
Đúng rồi! Anh ấy mới vừa trở về nước, có thể còn chưa gặp Tiểu Lâm.
Nhưng. . . . . . Nếu là hàng không bán, vì sao Tiểu Lâm lại lén lút đưa bức tranh cho cô? Cô nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu có chút hiểu.
Mộ Văn mở to đôi mắt đen, thâm sâu nhìn thẳng vào cô."Sao thế? Em từ chối sao?"
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, hốt hoảng nói: "Không có! Cám. . . . . . Cám ơn anh."
"Được rồi." Hắn nở nụ cười hớn hở, "Như vậy, bây giờ anh liền lái xe đến ‘Nghệ Linh’, mang tranh tới đây, ước chừng khoảng 20\', em ở đây chờ anh!"
Dứt lời, hắn đứng lên, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt cô chuyển thành tái nhợt, đưa mắt nhìn Mộ Văn biến mất ở cửa ra vào, một hồi lâu, mới máy móc đứng lên, cầm túi xách, dáng đi loạng choạng, ý thức bềnh bồng rời khỏi nhà hàng thức ăn nhanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc