Yêu Đôi Môi Em - Chương 22

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiểu Phàm bèn đẩy Giang Lỗi Hằng đang bận bịu với mấy người đẹp xung quanh, nói:
- Cậu nhìn kìa, là Lạc Tiểu Phàm, tôi nói gì nhỉ, họ sẽ ở bên nhau, mau lấy 100 vạn ra đây!
Giang Lỗi Hằng buông cô gái bên cạnh mình ra, cùng Bạch Hạo Uy đứng lên.
Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra:
- Tôi là Lạc Tiểu Phàm, rất vui được làm quen với mọi người! – Lâm Nam Vũ đứng sau lưng cô, nháy mắt ra hiệu cho mấy người bạn, nhưng tất cả bọn họ đều giả vờ như không nhìn thấy. Bạch Hạo Uy thân mật kéo tay Lạc Tiểu Phàm, mặt anh gần như dính chặt vào người cô, khen ngợi:
- Tiểu Phàm, em xinh đẹp quá, anh thích lắm, chúng ta ôm một cái nào.
Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm lại, giận dữ ôm cô vào lòng, uy Hi*p Bạch Hạo Uy:
- Ôm cái gì mà ôm, vợ tôi để cho cậu ôm đấy hả? Có phép tắc một chút, phải gọi cô ấy là chị dâu.
Bạch Hạo Uy không coi lời của Lâm Nam Vũ ra gì:
- Ấy! Nam Vũ lạ thật, ngày trước cậu đưa bạn gái tới, chỉ cần anh em thích là cậu tặng cho ngay, sao hôm nay lại nhỏ mọn thế?
Thấy sắc mặt Lạc Tiểu Phàm dần thay đổi, Lâm Nam Vũ cười hi hi, thân mật vuốt tóc cô:
- Đó là chuyện lúc trước, sau này trong mắt tôi chỉ có Tiểu Phàm của tôi thôi, các cậu đừng giở kế ly gián. Phải không? Tiểu Phàm, bọn họ ghen tị với anh vì tìm được một người vợ xinh đẹp đấy, em đừng có nghe họ nói bừa.
Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng quay sang nhìn nhau, Giang Lỗi Hằng đứng lên, vỗ vai Lâm Nam Vũ, hóm hỉnh nói:
- Vũ, tôi đang định giới thiệu cho cậu một người đẹp, sao cậu đã chọn nhanh thế! Không muốn nhìn người khác nữa hả? Đừng nói là anh em không nhắc nhở cậu, cái gì tốt luôn ở phía sau.
Lạc Tiểu Phàm cười ha ha nói với Giang Lỗi Hằng:
- Tưởng rằng chỉ có đàn ông các anh mới thích xem người đẹp, em cũng thích, có người đẹp thế nào thì mau đưa ra đây cho mọi người cùng thưởng thức, đừng hưởng một mình.
Lâm Nam Vũ có Lạc Tiểu Phàm làm lá chắn, cười nói vui vẻ, ôm Lạc Tiểu Phàm ngồi lên đùi mình, mắt không nhìn sang hướng khác, không hề rời khỏi khuôn mặt xinh xắn của cô một giây nào, càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được, lén hôn cô.
Bạch Hạo Uy không dám nhìn nữa, cảm giác như gai ốc nổi khắp người, nói với Lâm Nam Vũ:
- Vũ, cậu không như thế được không, chàng chàng thi*p thi*p, cậu đang chê bọn tôi không có vợ hả? – Lâm Nam Vũ cười cười liếc anh ta, giọng thách thức:
- Sao hả? Uy, tôi hôn vợ tôi, liên quan gì tới cậu, cậu cũng có thể hôn vợ cậu mà! Nếu không có thì mau đi tìm, đừng có ở chỗ này cản trở tôi.
Những người khác đều thấy giận câu nói này của anh, quay sang nhìn nhau. Bạch Hạo Uy hỏi nhỏ Giang Lỗi Hằng:
- Bộ Tiểu Yên vẫn chưa tới hả? Cô ta là “sát thủ” cuối cùng của chúng ta đấy, tôi không tin Lâm Nam Vũ sẽ không động lòng! Nếu cậu ta thực sự thích Lạc Tiểu Phàm thì có thể vì cô ấy mà không cần những người đàn bà khác đâu.
Giang Lỗi Hằng cười cười:
- Sắp tới rồi, đang trên đường.
Bộ Tiểu Yên vừa mới bước chân vào cửa, mọi âm thanh đều như tắt hẳn, ánh mắt của hầu hết mọi người đều dừng lại trên khuôn иgự¢ cô. Cổ áo dựng đứng màu vàng kim vừa vặn tạo thành một hình chữ V ở иgự¢, một khe иgự¢ sâu thẳm quyến rũ thoáng ẩn thoáng hiện sau chiếc áo càng khiến người ta thêm tò mò về cái vật nằm bên trong đó, thêm vào đó là thân hình đầy đặn của Bộ Tiểu Yên khiến những người con gái có mặt ở đó cũng phải ghen tị.
Ngay cả ánh mắt của Lâm Nam Vũ cũng bị thu hút, những người có thân hình đẹp rất nhiều, nhưng khuôn mặt của họ lại không ưa nhìn. Nhưng Bộ Tiểu Yên chắc chắn là một ngoại lệ, khuôn mặt của cô còn quyến rũ hơn cả thân hình cô, đôi môi dày, gợi cảm, khuôn mặt mang nhiều nét của người phương Tây nhưng không hề làm hỏng nét đẹp của cô, ngược lại còn khiến ở cô có nét gì đó sang trọng và đặc biệt.
Lâm Nam Vũ không nhận ra Bộ Tiểu Yên nhưng cô ta vừa nhìn là đã nhận ngay ra anh, cô cười cười với Lâm Nam Vũ, ánh mắt vô cùng quyến rũ. Bộ Tiểu Yên đi tới gần, Lâm Nam Vũ cảm thấy như có một làn hương xộc vào mũi anh, nhưng Lâm Nam Vũ chỉ lạnh lùng gật đầu, vẫn thì thầm trò chuyện với Lạc Tiểu Phàm. Bộ Tiểu Yên chưa bao giờ thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích như thế.
Bạch Hạo Uy thấy Lâm Nam Vũ không mắc bẫy, bèn nâng cao ly rượu, nói:
- Nào, chúng ta cùng mời Lâm Nam Vũ và cô Lạc kể chuyện xem hai người yêu nhau như thế nào, tôi tin mọi người đều muốn biết, đó chắc chắn là một câu chuyện rất ly kỳ! Ha ha ha…
Lâm Nam Vũ tái mặt, lần đầu tiên quen biết với Lạc Tiểu Phàm là chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời anh, có đánh ૮ɦếƭ anh cũng không muốn nói ra. Bọn Bạch Hạo Uy biết anh không muốn nói, bởi vậy lại càng hỏi:
- Thế nào hả Vũ, chẳng nhẽ có chuyện gì không nói được sao? Không có bí mật gì chứ!
Lạc Tiểu Phàm vui vẻ đứng lên, nói:
- Tôi và Vũ quen nhau trong quán rượu, chúng tôi thuộc loại không đánh không quen nhau, nếu mà ở thời cổ đại thì là anh hùng gặp anh hùng.
- Cái gì mà anh hùng gặp anh hùng, chúng tôi muốn biết chi tiết, mọi người nói có phải không. – Giang Lỗi Hằng nói lớn.
Lâm Nam Vũ thấy họ càng nói càng linh tinh thì kéo Lạc Tiểu Phàm đứng dậy, nói:
- Anh em về trước đây, các cậu cứ chơi đi.
- Cái gì? Cậu định đi bây giờ sao!
Lâm Nam Vũ không cho họ cơ hội giữ anh lại, kéo Lạc Tiểu Phàm đi thẳng ra cửa quán bar, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo. Bạch Hạo Uy lắc đầu:
- Tôi nói rồi mà, Lâm Nam Vũ ᴆụng phải Lạc Tiểu Phàm là ᴆụng phải khắc tinh, các cậu còn không tin, lần này thì tin rồi chứ! Tôi thấy Lâm Nam Vũ thực sự yêu Lạc Tiểu Phàm rồi.
Bộ Tiểu Yên vừa tới, Lâm Nam Vũ đã bỏ về, cô vốn dĩ nghe nói là Lâm Nam Vũ tới đây nên mới tới, giờ trong lòng rất buồn phiền. Nhưng cô cũng rất tò mò về chuyện của Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ, bởi vậy hỏi Bạch Hạo Uy:
- Bọn họ quen nhau như thế nào, anh có biết không?
Bạch Hạo Uy uống một ngụm rượu, nói:
- Hai người cũng đừng ghen tức, chỉ có những người phụ nữ như Lạc Tiểu Phàm mới có thể trói được Lâm Nam Vũ thôi! Hai người gặp Lâm Nam Vũ chỉ biết cung phụng, hầu hạ cậu ta, làm gì có ai dám đánh cho cậu ta sưng cả mặt mũi, nhưng Lạc Tiểu Phàm thì dám, bởi vậy đàn ông có những lúc kỳ quái lắm, cô càng đánh hắn thì hắn càng thích thú. – Bạch Hạo Uy bèn kể cho mọi người nghe vì sao Lâm Nam Vũ quen Lạc Tiểu Phàm, nghe xong, mọi người đều sửng sốt, cảm thấy thật khó hiểu, chỉ có Bộ Tiểu Yên là vẫn im lặng không lên tiếng.
Lâm Nam Vũ lén lén nhìn bộ mặt hầm hầm của Lạc Tiểu Phàm, cười tươi như hoa, ghé mặt lại:
- Vợ, anh yêu vợ lắm.
- Tôi là người vợ thứ bao nhiêu của anh hả? – Lạc Tiểu Phàm vẫn biết Lâm Nam Vũ được nhiều cô gái theo đuổi, nhưng khi chính mắt mình nhìn thấy thì trong lòng cô lại không thoải mái, khi thấy Lâm Nam Vũ bắt đầu khua môi múa mép thì lại càng nổi giận.
- Để anh đếm xem nào… – Lâm Nam Vũ cố tình trêu Lạc Tiểu Phàm.
- Anh… – Lạc Tiểu Phàm mở cửa xe, định bỏ xuống thì Lâm Nam Vũ giữ chặt cô lại, nói nhỏ vào tai cô:
- Anh chỉ có một người vợ thôi, cô ấy tên là Lạc Tiểu Phàm. – Lạc Tiểu Phàm không nén được một nụ cười ngọt ngào trên môi, hai người ôm nhau thật chặt.
Triệu Nhan Lỗi ngồi một mình trong phòng làm việc, trái tim anh không thể nào bình tĩnh lại được, đấm mạnh tay lên bàn làm việc:
- Lâm Nam Vũ!
Đúng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào, đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ comple màu đen, ông ta cung kính gật đầu chào Triệu Nhan Lỗi rồi nói:
- Cậu chủ, chuyện lần trước cậu bảo tôi làm, tôi đã điều tra ra rồi, người đàn bà đó là… – Người đàn ông liếc Triệu Nhan Lỗi đang im lặng không nói, một lúc lâu mới dám can đảm nói tiếp – Là cô chủ.
- Cái gì? – Triệu Nhan Lỗi gần như nhảy dựng lên khỏi ghế, không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. – Ông có lầm lẫn gì không? Chính xác là cô chủ chứ?
Người đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Nhan Lỗi, trong lòng thoáng run rẩy, mặc dù cậu chủ từ trước tới nay chưa bao giờ mắng chửi người khác, nhưng khi anh nổi giận thì rất đáng sợ. Ông ta cúi thấp đầu, nói:
- Dạ vâng, có người chính mắt nhìn thấy, nói là cô chủ.
Triệu Nhan Lỗi xua tay:
- Ông ra ngoài trước đi! Tôi biết rồi. – Triệu Nhan Lỗi lại càng hận Lâm Nam Vũ hơn, anh ta coi em gái của Triệu Nhan Lỗi là cái gì, hay cũng coi cô như những người đàn bà khác, có thể tùy tiện chơi đùa? Cậu đừng ăn Hi*p người quá đáng! Anh thực sự muốn lập tức đi tìm Lâm Nam Vũ để tính sổ, nhưng lại nghĩ như vậy không hợp lý, Lâm Nam Vũ và em gái anh dù sao cũng đã có hôn ước, nếu em gái mình đã thích Lâm Nam Vũ thì sao không nhân cơ hội này để thúc đẩy đám cưới của hai người.
Lâm Nam Vũ đang ngủ ngon lành thì cảm thấy có người chui vào lòng mình, đôi chân nặng nề không khách sáo đặt lên bụng anh khiến anh có cảm giác khó thở. Mặc dù anh thích quấn lấy phụ nữ nhưng ghét nhất là khi ngủ có ai đó làm phiền mình, đang định nổi cáu thì bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, mở mắt ra, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm ngủ say như một chú mèo, khóe miệng hơi hé mở, gối của cô nằm trên cánh tay anh, hai tay thì ôm chặt lấy anh. Anh bất giác đưa tay lên sờ khắp người Lạc Tiểu Phàm, lại có cảm giác muốn có cô, bèn ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, ép xuống dưới người mình. Lạc Tiểu Phàm đang ngủ ngon, bị người khác làm phiền giấc mơ đẹp bèn đá mạnh vào người đó, cho tới khi người đó lăn ra khỏi giường mới thoải mái độc chiếm cả cái giường rồi lại ngủ tiếp.
Lâm Nam Vũ bị đá xuống giường đúng là dở khóc dở cười, đây là việc chưa bao giờ anh phải trải qua, anh giúp Lạc Tiểu Phàm đắp chăn cẩn thận rồi mình cũng chui vào trong, Có lúc anh nghĩ, anh yêu cô ở điểm nào, cô có chỗ nào đáng để anh yêu, câu hỏi nay ngay cả anh cũng không có lời đáp, anh chỉ biết anh thích Lạc Tiểu Phàm, thích sự hoang dại của cô, thích tính cách của cô, thích nụ cười trong trẻo của cô, thích mọi thứ ở cô. Trong mắt anh, Lạc Tiểu Phàm là người đẹp nhất, không hề có khuyết điểm, giống như khuyết điểm duy nhất của cô chính là cô không yêu anh lắm, điều này khiến anh thấy không hài lòng. Anh ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, vuốt nhẹ mái tóc cô, lẩm bẩm:
- Anh sẽ khiến em phải thích anh, vĩnh viễn không rời xa anh, rồi em sẽ yêu anh.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm trở mình bèn vội vàng ấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai, anh nghe thấy một giọng nói giận dữ vang lên:
- Nam Vũ, con đang ở đâu? Mau về nhà cho mẹ! Ngay lập tức! – Rồi bà cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên Lâm Nam Vũ thấy mẹ mình nổi giận như thế, không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc quần áo, thấy Lạc Tiểu Phàm vẫn say ngủ, anh lại giúp cô đắp chăn cẩn thận, hôn nhẹ lên trán cô, nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, anh không nhịn được lại mỉm cười:
- Lạc Tiểu Phàm thương yêu nhất của anh, chắc chắn anh sẽ đem cho em hạnh phúc, chắc chắn em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. – Đóng cửa cẩn thận, anh vui vẻ tưởng tượng về tương lai hạnh phúc của hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc