Yêu Đôi Môi Em - Chương 15

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Lâm Nam Vũ từ quán R*ợ*u đi ra, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vào ngồi trong một khách sạn ven đường, uống R*ợ*u như nước, bất chấp lời khuyên nhủ của Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh. Lâm Nam Vũ đẩy mạnh tay Triệu Tiểu Mạn ra:
- Mặc kệ anh, để anh uống. – Sau đó quay sang liếc Triệu Tiểu Mạn. – Cũng muộn rồi, em về nhà trước đi! Để bác trai bác gái khỏi lo lắng, con gái về nhà muộn quá không tốt đâu.
- Không, em không về. – Triệu Tiểu Mạn bướng bỉnh lắc đầu, sau đó thận trọng nhìn sắc mặt của Lâm Nam Vũ. – Anh Vũ, anh có thể nói cho em biết cô gái vừa nãy là ai không? Anh với cô ta có quan hệ gì? – Nói xong, đôi mắt cô long lanh nước.
Lâm Nam Vũ uống nốt số R*ợ*u trong ly, nắm tay Triệu Tiểu Mạn, nói:
- Câu hỏi này anh có thể trả lời em sau không? Tối nay tâm trạng anh không tốt, hôm khác anh sẽ nói với em.
Triệu Tiểu Mạn bỗng dưng cảm thấy sợ cách nói chuyện này của Lâm Nam Vũ, anh trước mắt cô hoàn toàn khác với anh Vũ của cô ngày trước. Cô nói:
- Anh Vũ, anh không muốn nói thì em không hỏi nữa. – Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, thầm nghĩ mình không tin là mình lại không điều tra ra cô ta có mối quan hệ gì với anh Vũ, muốn ςướק anh Vũ của cô thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Triệu Tiểu Mạn đâu phải người dễ bắt nạt. Thấy Lâm Nam Vũ vẫn uống hết ly này tới ly khác, Triệu Tiểu Mạn lo lắng lay lay vai anh, – Anh Vũ, anh uống nhiều R*ợ*u quá, đừng uống nữa được không? Chúng ta về nhà đi!
Lâm Nam Vũ nhấc chai R*ợ*u lên, uống ừng ực từng ngụm lớn rồi đứng lên, giọng nói bắt đầu lè nhè, nghe không rõ tiếng:
- Được, vậy anh đưa em về nhà trước. – Nói rồi anh ném bừa mấy đồng tiền rút trong túi ra lên bàn, bước chân chệnh choạng đi ra khỏi khách sạn. Triệu Tiểu Mạn lo lắng đi theo sau lưng, Lâm Nam Vũ ngồi vào trong xe, thấy mắt mình lờ mờ, tâm trạng cũng không hề dễ chịu hơn mà càng thêm buồn bực, càng nhớ quay nhớ quắt người con gái đó. Sự tỉnh táo cuối cùng của anh là cô vẫn còn ngồi trong quầy bar, một mình, uống say mèm, không được, anh phải đi xem cô thế nào!
Khởi động xe, anh quay về con đường có quán R*ợ*u, chiếc xe lắc lư trên đường, Lâm Nam Vũ cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, Triệu Tiểu Mạn ngồi bên cạnh sợ hãi run rẩy, thi thoảng lại hét lên:
- Anh Vũ, đằng trước có xe, cẩn thận, bên trái có xe, cẩn thận!
Hai mắt của Lâm Nam Vũ ngày càng mờ đi, hình như xe anh đâm vào cái gì đó phía trước, thoáng chốc khiến Lâm Nam Vũ tỉnh táo hơn một chút, dừng xe lại, xuống xe kiểm tra, thì ra là đâm vào dải phân cách. Lâm Nam Vũ ôm đầu ngồi lên xe, hai mắt gần như không mở ra được, thần trí bắt đầu mê loạn, gọi:
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm…
Cái tên đó cứ bay đi bay lại trong đầu anh, nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt, anh chỉ muốn ngay lập tức được ôm chặt cô vào lòng.
Triệu Tiểu Mạn nhìn màn đêm tối đen xung quanh, rồi lại nhìn Lâm Nam Vũ đang dần chìm vào giấc ngủ, sỡ hãi lắc vai anh:
- Anh Vũ, chúng ta về nhà thôi! Chúng ta về nhà thôi! Chỗ này đáng sợ quá, anh Vũ…
Lâm Nam Vũ trong lúc mơ màng nghe thấy có tiếng người gọi, phản ứng đầu tiên của anh là Tiểu Phàm, anh quờ tay ra nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng:
- Tiểu Phàm, em có biết là anh nhớ em không? Tiểu Phàm… – Triệu Tiểu Mạn chưa bao giờ thấy Lâm Nam Vũ ôm mình như hôm nay, ngày trước, anh chỉ nắm tay cô, ngay cả hôn cô anh cũng không chịu. Triệu Tiểu Mạn nằm trong lòng Lâm Nam Vũ, nghe không rõ anh đang nói cái gì, nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô thích được Lâm Nam Vũ ôm như thế này, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim cô.
Lâm Nam Vũ cảm thấy người mình nóng bừng, anh xé rách quần áo của Triệu Tiểu Mạn, muốn được phát tiết, phát tiết nỗi nhớ của anh, nỗi hận của anh, hận cô không quan tâm tới anh, hận không thể cùng cô cả ngày lẫn đêm. Triệu Tiểu Mạn lúc đầu còn sợ hãi, đẩy Lâm Nam Vũ ra, hai tay hươ hươ trong không khí:
- Anh Vũ, đừng… đừng… – Nhưng cô lại nghĩ, mình sớm muộn gì cũng là người của anh, nếu mình có một đứa con với anh Vũ, vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ rời xa mình nữa.
Quần áo dần dần trượt xuống cùng với *** đang dâng cao. Phía xa xa vang lên tiếng du thuyền chở khách, xen lẫn là những tiếng cười nói của mọi người. Từng cơn sóng biển cô đơn vỗ mạnh vào bờ cát, nó có buồn rầu khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong xe không?
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên của buổi sáng hôm sau chiếu vào phòng, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu nặng chình chịch, ngồi dậy. Mở mắt ra, cô giật nảy mình, cô không dám tin vào mắt mình, liếc nhìn xung quanh, căn phòng bày trí đơn giản nhưng lại toát lên một vẻ xa hoa hiếm có. Cô nghĩ thầm, chủ nhân của căn phòng này đúng là người có con mắt thẩm mĩ. Chỉ có điều sao cô lại ở đây? Lẽ nào người hôm qua chính là Lâm Nam Vũ? Lạc Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng, nhảy xuống đất, kéo mạnh cửa rồi đi ra ngoài, đúng lúc đó ***ng phải Triệu Nhan Lỗi, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều giật mình.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Tiểu Phàm là nhìn lại quần áo trên người mình, cũng may, vẫn là bộ quần áo mà hôm qua cô mặc, trong lòng thầm chửi rủa bản thân, sa đọa một lần là được rồi, sao tối qua còn uống nhiều như thế, đúng là chẳng ra gì!
Triệu Nhan Lỗi mỉm cười nhìn Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt anh ánh lên nét dịu dàng khiến người ta có cảm giác đang được tắm trong một cơn gió xuân.
- Hôm qua cô uống nhiều R*ợ*u quá, sáng dậy ăn chút cháo sẽ tốt hơn, tôi đã nấu xong rồi, cô rửa mặt đi rồi cùng ăn với tôi.
Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ nhìn anh, bên cạnh Lạc Tiểu Phàm không thiếu những gã công tử ăn chơi đàn đúm như Lâm Nam Vũ nhưng lại hiếm khi gặp một người đàn ông có văn hóa, có đạo đức và tạo cho người ta cảm giác dễ chịu như Triệu Nhan Lỗi. Anh giống như một người anh lớn, khiến người ta không có cảm giác bị gò bó. Đối với một người từ nhỏ đã mất đi cha mẹ như Lạc Tiểu Phàm thì cảm nhận của cô vô cùng nhạy cảm, Triệu Nhan Lỗi cho cô một cảm giác an toàn, bất giác má cô đỏ lên, cúi thấp đầu, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Khi Lạc Tiểu Phàm ngồi vào bàn ăn, Triệu Nhan Lỗi quấn một cái tạp dề màu xanh, cẩn thận đặt bát cháo thịt hạt sen xuống trước mặt cô, trên bàn còn bày mấy đĩa thức ăn có màu sắc và kiểu dáng rất đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn luôn. Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm thi thoảng lại liếc nhìn Triệu Nhan Lỗi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông mặc tạp dề, rất muốn cười nhưng lại cố nhịn.
Triệu Nhan Lỗi cởi tạp dề ra, vắt lên thành ghế, nhìn Lạc Tiểu Phàm một cái, mỉm cười, giọng nói trầm trầm:
- Có phải cô cảm thấy đàn ông mặc tạp dề trông buồn cười lắm không?
Bị người khác đoán trúng suy nghĩ của mình, Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, chối nhanh:
- Ai bảo thế, tôi không nghĩ vậy đâu. Trên thực tế, nhìn anh mặc tạp dề trông đẹp lắm. – Rồi cô ăn vội một thìa cháo để che giấu sự ngượng nghịu của mình.
Triệu Nhan Lỗi thấy Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, khác hoàn toàn với biểu hiện của cô ngày hôm qua, nghĩ thầm bây giờ những cô gái biết đỏ mặt càng ngày càng ít rồi, giống như động vật quý hiếm vậy. Anh quan tâm hỏi:
- Tối qua sao cô uống nhiều R*ợ*u thế, lại còn có một mình? Như vậy nguy hiểm lắm. – Triệu Nhan Lỗi dừng lại một chút rồi liếc nhìn Lạc Tiểu Phàm, – Nếu không phải Lâm Nam Vũ nhìn thấy cô…
Suýt chút nữa thì Lạc Tiểu Phàm phun ra ngụm cháo vừa đưa vào miệng, cô nhớ mang máng là hình như hôm qua cô có nhìn thấy Lâm Nam Vũ, nhưng tại sao mình lại ở đây?
Triệu Nhan Lỗi hình như cũng biết Lạc Tiểu Phàm đang nghĩ điều gì, bèn nói với cô:
- Lâm Nam Vũ là em rể tôi, tôi nghĩ chắc hai người là bạn, hôm qua cô lại uống nhiều quá, Lâm Nam Vũ thì phải đưa em gái tôi về nhà, bởi vậy… Tôi cũng không biết nhà cô ở đâu, để một cô gái ở lại quán R*ợ*u thì không an toàn lắm nên tôi đành đưa cô về nhà ở tạm một đêm.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy nhói đau, mặc dù cô biết Lâm Nam Vũ đã có vị hôn thê, cũng biết cô và Lâm Nam Vũ chỉ là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm rồi không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng khi nghe thấy anh vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô lại quán R*ợ*u, trái tim cô bất giác thấy đau nhói, nhưng cô ngay lập tức kìm nén cơn đau đó, nói với lòng mình: “Anh ta ở cùng người đàn bà khác thì liên quan gì tới mình, anh ta cũng không phải của mình, anh ta thích ở cùng ai thì ở, Lạc Tiểu Phàm không thèm quan tâm tới”. Cô cố nở một nụ cười, nhưng vô cùng miễn cưỡng. Cô nhìn Triệu Nhan Lỗi, nói:
- Cảm ơn anh!
Triệu Nhan Lỗi nhìn sự thay đổi trên nét mặt của Lạc Tiểu Phàm, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Lâm Nam Vũ chắc chắn không bình thường, anh lại thở dài thay cho em gái mình.
Hai người đều không nói chuyện nữa, không khí dường như ngưng đọng, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy khó chịu, bèn ăn nhanh bát cháo rồi đặt bát xuống, đứng lên nói:
- Tôi ăn no rồi, cảm ơn lòng tốt của anh, giờ tôi muốn về nhà.
Triệu Nhan Lỗi cũng đứng lên:
- Chỗ này ít taxi lắm, để tôi tiễn cô.
- Không cần đâu, tôi…
Triệu Nhan Lỗi cười nhẹ:
- Không sao đâu, tôi cũng phải đi làm, nhân tiện đưa cô đi một đoạn. – Lạc Tiểu Phàm cũng không tiện từ chối, đành gật đầu:
- Vậy thì làm phiền anh.
“Cạch…”, Lâm Nam Vũ nghe thấy có tiếng động gì đó vang lên bên tai, bực bội nói:
- Mẹ, mẹ làm gì thế? – Quay người lại, đầu lại ***ng phải cái gì đó, Lâm Nam Vũ lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, giật mình khi thấy mình vẫn ngồi trong xe, rồi lại nhìn những người đang quây quanh xe anh, chỉ chỉ trỏ trỏ điều gì đó, Lâm Nam Vũ ngớ người ra. Khi nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc ***, anh đau đầu, điều khiến anh đau đầu hơn là cô gái đang nằm cạnh anh, mái tóc dài che lấp khuôn mặt, trên người chỉ đắp hờ hững chiếc áo sơ mi của anh, đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Ngoài cửa sổ có một viên cảnh sát ra hiệu cho anh hạ kính cửa xuống, Lâm Nam Vũ hoảng loạn mặc quần cẩn thận, vừa định lấy áo sơ mi thì phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh không mặc gì, phản ứng đầu tiên của anh là người này là Lạc Tiểu Phàm, nhưng anh lại cảm thấy không giống. Anh đành hạ cửa kính xe xuống một khoảng nhỏ, viên cảnh sát nghiêm túc nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh anh, rồi lại nhìn anh, nói:
- Xin xuất trình chứng minh thư của anh và của cô gái kia nữa. – Lâm Nam Vũ đưa chứng minh thư của mình ra, đúng lúc đó thì có ánh đèn flash chớp lên, chắc chắn là có ai đó đang chụp anh. Lâm Nam Vũ thực sự nổi giận, quay lại hét lên với người đàn ông trung niên đang chụp ảnh phía sau:
- Khốn nạn, đưa máy ảnh cho tôi.
Người đàn ông trung niên đó không chờ Lâm Nam Vũ xuống xe đã chạy mất dạng.
Triệu Tiểu Mạn vừa tỉnh dậy đã giật mình, cô kéo áo che kín người, giấu mặt vào lưng Lâm Nam Vũ:
- Anh Vũ, làm sao thế?
Câu nói này suýt chút nữa thì khiến Lâm Nam Vũ ngã ngửa ra sau, sao anh lại không hề nghĩ rằng người phụ nữ đó là Triệu Tiểu Mạn, anh cứ tưởng cho dù không phải là Lạc Tiểu Phàm thì cũng là một người đàn bà xa lạ nào đó mà anh gặp trên đường. Lâm Nam Vũ nhắm mắt lại, suy nghĩ như ngừng trệ, trước mắt anh lại hiện lên hình dáng Lạc Tiểu Phàm.
Viên cảnh sát thấy người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều bèn trả chứng minh thư cho Lâm Nam Vũ, rồi ghi lại số điện thoại và tên công ty của anh, sau đó chào Lâm Nam Vũ:
- Ông Lâm, vì sự an toàn, ông có thể đi trước. Nếu có bất cứ vấn đề gì, chúng tôi sẽ phái người tới liên hệ với ông.
Lâm Nam Vũ bây giờ cũng chỉ đành bỏ đi khỏi nơi đây thật nhanh, những việc khác anh không kịp suy nghĩ nữa. Khi lái xe tới một nơi không có bóng người, Lâm Nam Vũ dừng xe lại, đưa quần áo của Triệu Tiểu Mạn cho cô, sắc mặt ủ rũ:
- Em mặc quần áo vào trước đi! Anh đưa em về nhà.
Triệu Tiểu Mạn ôm chặt Lâm Nam Vũ, nũng nịu:
- Anh Vũ, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng anh, em đã thành người của anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.
Đầu Lâm Nam Vũ như muốn nổ tung, tình cảm anh dành cho Triệu Tiểu Mạn rất kỳ lạ, anh luôn có hứng thú lên giường với mọi người đàn bà khác, chỉ riêng Triệu Tiểu Mạn là không. Cũng không phải là yêu, không phải thích, không phải ghét, cô chỉ là một đại từ thay thế cho vị hôn thê của anh, còn bây giờ… Họ đã sắp kết hôn rồi, sống chung trước cũng không có vấn đề gì, nhưng Lâm Nam Vũ lại có cảm giác như mình sắp không thở được. Bây giờ anh vô cùng nhớ Lạc Tiểu Phàm, hình như chỉ có Lạc Tiểu Phàm mới có thể khiến mọi suy nghĩ trong anh bình tĩnh lại. Anh không đẩy Triệu Tiểu Mạn ra, nhưng giọng nói thì có vẻ không vui:
- Ngoan, mặc quần áo vào đi, anh còn có việc cần giải quyết.
Triệu Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Nam Vũ, lặng lẽ mặc quần áo:
- Nếu mẹ hỏi em sao tối qua em không về nhà thì phải nói thế nào?
Lâm Nam Vũ bực mình:
- Em là trẻ con ba tuổi sao? Chuyện gì cũng phải anh dạy em? Em muốn nói thế nào thì nói, tóm lại anh sẽ chịu trách nhiệm với em, thế là đủ rồi.
Triệu Tiểu Mạn ấm ức muốn khóc, nhưng lại sợ Lâm Nam Vũ không vui nên ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Lâm Nam Vũ đưa Triệu Tiểu Mạn về nhà rồi lái thẳng xe tới công ty. Tất cả mọi người đều thấy hình như Lâm Nam Vũ mới ăn phải thuốc S***g, khuôn mặt tái xanh, ngay cả cô nhân viên ở quầy lễ tân cũng tránh anh thật xa. Sử Phi Phi thấy khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, dưới cằm đã mọc râu xanh, quần áo thì nhàu nhĩ, lần đầu tiên anh xuất hiện trước cô trong bộ dạng này. Sử Phi Phi biết điều đứng sang một bên, không nói tiếng nào, thầm nghĩ: Chuyện này có liên quan gì tới cú điện thoại của mẹ Lâm Nam Vũ chiều qua không? Lâm Nam Vũ mà mình quen chỉ khi ***ng phải chuyện của Lạc Tiểu Phàm mới tỏ ra bất thường như thế.
Lâm Nam Vũ ngồi dựa lên ghế một lúc lâu mới mở mắt ra, thở dài một hơi, hai mắt thất thần, nói:
- Thư ký Sử, những người mà hôm nay Công ty Kate phái tới có Lạc Tiểu Phàm không?
Sử Phi Phi lắc đầu:
- Không ạ.
Lâm Nam Vũ xua tay:
- Vậy thì cô đi làm việc đi! À, đúng rồi, cô mua giúp tôi bộ quần áo. – Sử Phi Phi gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, Triệu Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người sống bên cạnh anh, có quan hệ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ sao anh lại thấy bực bội như thế, có phải là vì Lạc Tiểu Phàm không?
- Reng… – Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, Lâm Nam Vũ nhấc lên đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái. – Vũ, cậu bây giờ đúng là nổi tiếng thật rồi. Nhưng mà chỉ mặc một cái *** thì đúng là hơi gợi cảm quá đáng. – Lâm Nam Vũ mặc kệ tiếng cười chế giễu của Bạch Hạo Uy trong điện thoại, mồ hôi trên trán túa ra:
- Sao cậu biết?
- Vũ, cậu chưa đọc báo hôm nay hả? Cậu được lên trang nhất đấy, nói thật đi, cô gái nằm bên cạnh cậu là ai? Không những dáng người đẹp, lại còn đôi chân dài, nhìn ngon thật, mắt cậu đúng là…
Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam Vũ đã dập điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện này rồi, cô sẽ nghĩ gì về mình? Không được! Lâm Nam Vũ đứng lên, không thể chờ đợi được nữa, anh phải gặp Lạc Tiểu Phàm ngay bây giờ. Thực ra anh cũng không cần phải giải thích với Lạc Tiểu Phàm điều gì, họ chẳng có quan hệ gì cả, nhưng anh vừa nghĩ tới việc Lạc Tiểu Phàm cũng biết chuyện là trái tim anh đã không thể bình tĩnh nổi, nỗi đau khổ như muốn nhấn chìm anh trong phút chốc.
Khi Lạc Tiểu Phàm thay quần áo xong về tới công ty thì đã gần tới trưa, Lạc Tiểu Phàm ôm cái đầu đau như Pu'a bổ, hối hận vì mình đã uống quá nhiều R*ợ*u. Lúc đi qua hành lang, rất nhiều đồng nghiệp đều nhìn cô cười đầy ác ý, khiến Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ. Lý Giai cười híp mắt đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm:
- Nói thật đi, tối qua cậu đi đâu? Đừng nói với tớ là ở nhà ngủ nhé.
- Hỏi thế là có ý gì? Sao hôm nay ai nhìn thấy tớ cũng bụm miệng cười vậy? Tớ thấy những người bị tâm thần ở công ty này càng ngày càng nhiều đấy, thế giới đúng là thay đổi thật rồi, thành bệnh viện tâm thần hết rồi.
- Xì! Đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ! Nói cho tớ biết, hôm qua cậu đi đâu?
Lạc Tiểu Phàm nghĩ tới việc mình ở lại nhà Triệu Nhan Lỗi cả đêm, mặc dù không xảy ra việc gì nhưng chung quy lại… quá “cái đó”, bởi vậy đỏ mặt:
- Cái gì chứ? Tớ không biết cậu đang nói gì cả. Hôm qua tớ ở nhà ngủ chứ đâu.
Lý Giai lắc đầu:
- Không phải chứ? Lẽ nào cậu không ở cùng với Lâm Nam Vũ? Người đàn bà trong anh không phải là cậu hả? Tớ còn tưởng…
Lạc Tiểu Phàm cau mày ngắt lời Lý Giai:
- Đừng có lúc nào cũng kéo tớ vào chung với gã khốn nạn đó, bọn tớ chẳng có quan hệ gì cả, càng không thể ở với nhau, còn nữa, chuyện của hắn đừng có nói với tớ, tớ không muốn nghe.
Lý Giai ngồi phịch lên bàn của Lạc Tiểu Phàm, không dám tin vào tai mình, trợn mắt nhìn cô:
- Thực sự không phải cậu hả, tớ còn tưởng là cậu! Lâm Nam Vũ đúng là đa tình thật, cũng may cậu không có quan hệ gì với anh ta, nếu mà có thì chắc là tức ૮ɦếƭ mất. Tớ thấy Triệu Tiểu Mạn chắc là điên rồi, vị hôn phu của mình ngủ với một người đàn bà khác ở trong xe, quần áo xộc xệch, vừa nhìn là biết không làm điều gì tốt lành, lại còn bị người ta chụp ảnh, lên trang nhất báo ngày hôm nay. Mà nhìn Lâm Nam Vũ đúng là đẹp thật, ha ha…
Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Cậu đang nói gì hả? Cái gì mà trang nhất báo? Lâm Nam Vũ làm sao hả?
Lý Giai đặt tờ báo vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Cậu tự xem đi!
Lạc Tiểu Phàm mở tờ báo ra, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Lâm Nam Vũ chỉ mặc một chiếc ***, đang ngồi trong ô tô, trong lòng anh là một người đàn bà, người đàn bà đó đè nửa người lên thân anh, tay Lâm Nam Vũ thì đặt trên vai cô ta. Cô ta ăn mặc cũng chẳng ra gì, để lộ nguyên một khoảng lưng rộng và đôi chân dài trắng nõn, đầu tóc rối tung, nhìn không rõ mặt nhưng ngoại hình có vài nét giống với Lạc Tiểu Phàm. Bức ảnh thứ hai là vẻ mặt chát ghét và bối rối của Lâm Nam Vũ, rồi cả ảnh của những người đứng xem xung quanh. Tiêu đề vô cùng nổi bật: Công tử đa tình Lâm Nam Vũ qua đêm với một người phụ nữ xa lạ ngay trên xe.
Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt. Lý Giai còn nhiều chuyện ghé sát vào Tiểu Phàm:
- Này! Tiểu Phàm, cậu đoán người đàn bà này là ai? Nói không chừng mọi người đều nghi ngờ đó là cậu!
Lạc Tiểu Phàm cay mày, nghe ***g *** tưng tức, nói:
- Anh ta chẳng có quan hệ gì với tớ cả, bọn tớ cũng không gặp mặt nhau nữa đâu. Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường.
- Nhưng tớ lại không thấy thế! Tớ thấy… – Bỗng dưng Lý Giai im bặt, thì ra cô nhìn thấy Lâm Nam Vũ đang đứng ở cửa phòng nhìn Lạc Tiểu Phàm chăm chăm, sắc mặt anh tái xanh, đôi mắt thì hoe đỏ. Lý Giai suýt nữa thì không nhận ra Lâm Nam Vũ, anh hoàn toàn khác với bình thường, quần áo lôi thôi, râu dài chưa cạo, sắc mặt có vẻ hoảng hốt. Lý Giai vội vàng đứng lên, cười cười với Lâm Nam Vũ rồi vỗ vai Lạc Tiểu Phàm:
- Có người tới tìm cậu kìa. – Nói rồi cô chuồn nhanh khỏi phòng.
Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ, chẳng kịp nghĩ gì đã giáng lên má anh hai cái bạt tai, đánh xong, ngay cả cô cũng giật mình.
Lâm Nam Vũ không hề cử động, chỉ nhìn Lạc Tiểu Phàm đăm đăm:
- Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có thể tha thứ cho anh không? Em còn yêu anh không? – Tâm trạng Lâm Nam Vũ bỗng dưng trở nên kích động, – Anh xin thề, anh thề sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa.
Lạc Tiểu Phàm bất giác lùi về sau mấy bước, Lâm Nam Vũ nắm chặt tay cô:
- Thực sự không phải lỗi của anh, đều tại em nên anh mới…
Lạc Tiểu Phàm ra sức đẩy Lâm Nam Vũ ra:
- Anh không cần giải thích với tôi, tôi là cái gì của anh? Anh tới mà giải thích với vị hôn thê của mình! – Nói rồi cô quay người chạy nhanh ra ngoài.
Nước mắt Lâm Nam Vũ rơi ra, anh biết việc này chỉ càng khiến Lạc Tiểu Phàm thêm coi thường anh. Anh ngồi lên ghế của cô, vùi đầu vào lòng bàn tay, thực sự hy vọng mọi việc chỉ là giả dối, tất cả chỉ là một cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc