Yêu Đôi Môi Em - Chương 05

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Bạn đang đọc truyện Yêu Đôi Môi Em tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Lạc Tiểu Phàm từ sân sau nhà họ Trương chạy ra đường cái, dừng lại một chút, thở hổn hển. Trời ơi! Cô thực sự khâm phục người đàn ông đó, anh ta không phải là người, nếu không sao da mặt lại dày như vậy, còn dày hơn cả một bức tường. Vừa định đón taxi để đi thì Lạc Tiểu Phàm nghe thấy có tiếng người đuổi theo sau lưng, sợ quá vội vàng nấp sau một bụi hoa mẫu đơn ở ven đường, nhìn Lâm Nam Vũ đuổi ra.
- Con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt! Cô mau ra đây cho tôi! Đâu cần phải nhát gan như thế! Nếu không muốn là lợn thì may cút ra đây cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Lạc Tiểu Phàm đâu có muốn ૮ɦếƭ, cô vỗ nhẹ *** mình, hy vọng Lâm Nam Vũ mau bỏ đi. Ai mà ngờ Lâm Nam Vũ cứ như thể biết là cô đã trốn, không chịu bỏ đi, Lạc Tiểu Phàm nửa quỳ nửa đứng sau khóm hoa, hai chân tê dại hẳn đi.
Lâm Nam Vũ hắt xì hơi, xoa xoa mũi, cảm thấy người mình run lập cập, thêm vào đó là cái mùi khó chịu trên cơ thể, rồi lại chờ một lúc lâu không thấy Lạc Tiểu Phàm bước ra, nghĩ chắc là cô đã trốn đi lâu rồi. Anh giận dữ, chỉ trách mình quá sơ ý, lẽ ra lúc nhìn thấy cô cười với anh, anh phải nhận ra cô có âm mưu mới đúng. Vậy mà anh còn tin cô! Lại để cô tuột khỏi tay, mối thù này không biết bao giờ mới trả được, anh sờ cái quần ướt sũng, đi tới bên cạnh chiếc xe của mình rồi leo lên.
Lạc Tiểu Phàm thấy chiếc xe của Lâm Nam Vũ đã đi xa mới dám chui ra khỏi bụi hoa mẫu đơn, trái tim như sắp rơi ra khỏi ***g ***. Cô phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, đang định gọi xe thì có người vỗ vai cô. Cô giật mình, mãi không dám quay lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, quay đầu lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải Lâm Nam Vũ mà là anh chàng lần trước tới quán bar cùng Lâm Nam Vũ.
Bạch Hạo Uy nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lạc Tiểu Phàm, bật cười:
- Cô sợ Lâm Nam Vũ tới vậy à? Thế sao cô còn trêu chọc cậu ấy, cô không sợ cậu ấy tìm cô tính nợ hả?
Lạc Tiểu Phàm nhún vai:
- Tôi đâu có đắc tội với anh ta! Tại anh ta cứ đi theo tôi gây chuyện đấy chứ, tôi đâu còn cách nào khác! Đàn bà trên đời này nhiều như thế, sao anh ta cứ bám lấy tôi không tha nhỉ!
Bạch Hạo Uy cười, nhìn chiếc lá cây dính trên mặt Lạc Tiểu Phàm, đưa tay ra định giúp cô lấy xuống. Lạc Tiểu Phàm giật mình:
- Anh định làm gì? – Thấy chiếc lá trong tay Bạch Hạo Uy, mặt cô đỏ ửng. – Xin lỗi, tôi tưởng…
- Cô tưởng mọi người đàn ông trên thế giới này đều háo sắc hả? – Trong ánh mắt Bạch Hạo Uy có một nụ cười, nhìn Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm chẳng biết nên cười hay nên khóc, chỉ “hi hi” hai tiếng. Bạch Hạo Uy kéo tay Lạc Tiểu Phàm:
- Đi thôi! Tôi đưa cô về nhà. Nếu không đi, coi chừng Lâm Nam Vũ lại quay lại tìm cô tính sổ.
Lạc Tiểu Phàm vốn dĩ không muốn Bạch Hạo Uy đưa mình về nhà, nhưng vừa nghe thấy ba tiếng “Lâm Nam Vũ” lập tức lao thẳng về phía chiếc xe của anh. Bạch Hạo Uy cố nén để không bật cười.
Bạch Hạo Uy nhìn lén Lạc Tiểu Phàm, cô rất xinh đẹp. Hôm nay cô không trang điểm đậm nên trông càng xinh đẹp hơn, một vẻ đẹp thuần khiết, khiến người ta muốn tới gần, giống như giọt sương của mùa xuân, trong suốt. Con gái bây giờ ít ai còn giữ được vẻ đẹp tự nhiên và trong sáng như cô.
Lạc Tiểu Phàm cảm thấy Bạch Hạo Uy cứ nhìn mình mãi bèn đưa tay lên sờ mặt, hỏi:
- Mặt tôi có cái gì hả?
Bạch Hạo Uy lắc đầu, rồi lại nhìn Lạc Tiểu Phàm, hỏi:
- Thực ra Lâm Nam Vũ không phải là loại người như cô nghĩ đâu. Cậu ấy đào hoa, nhưng cũng có giới hạn.
- Cái gì mà có giới hạn, tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mặt dày như anh ta, cho dù có ném ra đường cũng chẳng ai thèm! Rác rưởi! Hừ! – Lạc Tiểu Phàm vừa nghĩ tới Lâm Nam Vũ là lửa giận lại bốc lên.
Bạch Hạo Uy cười cười:
- Chẳng nhẽ cô không thích cậy ấy hả? Nhưng có rất nhiều phụ nữ đều thích cậu ấy. Cô không thấy cậu ấy vừa có tiền, vừa đẹp trai lại tài giỏi sao? Cậu ta là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái đấy.
- Thích anh ta? Nằm mơ hả? Nhìn thấy anh ta là tôi buồn nôn, chưa bao giờ tôi gặp người nào mặt dày như thế, dám làm việc đó với đàn bà ngay bên hồ, biết rõ là có người ở đó mà còn *** áo, đúng là lưu manh! – Lạc Tiểu Phàm nói đầy giận dữ.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiểu Phàm coi Lâm Nam Vũ không đáng một xu, trong lòng thầm nghĩ, nếu Lâm Nam Vũ mà biết vậy, chắc anh thổ huyết vì giận mất. Anh quay đầu lại hỏi Lạc Tiểu Phàm:
- Cô định làm thế nào?
- Cái gì thế nào? – Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Cô với Nam Vũ thế nào? Không thể cứ gặp mặt là cãi nhau suốt như thế được!
- Cái gì chứ! Chúng tôi còn gặp mặt nữa hả? Tôi không muốn gặp lại anh ta đâu, nhìn thấy anh ta là lộn ruột, tốt nhất cả đời này đừng có gặp lại anh ta lần nào nữa! – Lạc Tiểu Phàm nghiến răng trèo trẹo.
Bạch Hạo Uy dừng xe lại, quay hẳn người sang nhìn Lạc Tiểu Phàm, thấp giọng:
- Tôi… hỏi cô một câu hỏi, cô đừng nổi giận, hôm… hôm đó, tại sao cô không chọn tôi? Có thể nói cho tôi biết vì sao không?
Lạc Tiểu Phàm không ngờ Bạch Hạo Uy lại hỏi câu hỏi này, mặt đỏ bừng:
- Anh là người tốt, tôi không muốn làm tổn thương anh. Anh ta thì không giống anh, xấu xa thậm tệ, bởi vậy…
- Vậy tại sao cô lại cho Vũ tiền? Cô có biết không, cô làm thế là tổn thương tới lòng tự trọng của cậu ấy.
Lạc Tiểu Phàm giận dữ nói:
- Anh ta thì làm gì có lòng tự trọng! Tôi thấy anh ta còn không có cả trái tim nữa! Cho anh ta tiền tôi đã thấy ấm ức lắm rồi, nếu sớm biết anh ta tệ như vậy, tôi đã chẳng cho một xu, làm tôi mất 6000 tệ. Bây giờ phải ở nhà uống nước gặm bánh bao. Nghĩ tới là tôi lại tức, tôi không tìm anh ta tính sổ, anh ta lại còn nổi giận, đúng là chưa thấy ai mặt dày như thế.
Bạch Hạo Uy cảm thấy Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng thú vị:
- Ha ha ha… Cô cho Lâm Nam Vũ hết tiền ăn cơm? Thế cô sống thế nào?
Lạc Tiểu Phàm chu môi:
- Tôi còn có 200 tệ, không biết sống thế nào đây! Tôi đã như thế rồi mà anh ta còn nổi giận, thật vô lý!
Bạch Hạo Uy không nhịn được, lại cười:
- Nếu đã không có tiền, hôm đó Vũ cho cô tiền, sao cô không cầm?
Lạc Tiểu Phàm hừ lạnh:
- Rốt cuộc là anh đang giúp ai hả? Có phải giúp cái gã khốn nạn đó không? Tôi không giống anh ta, ngày nào cũng bán thân, tôi việc gì phải cầm tiền của anh ta, anh dừng xe đi, để tôi xuống xe!
Bạch Hạo Uy vội vàng xin lỗi:
- Được rồi, coi như tôi nói sai. Nếu không tôi cho cô mượn tiền, khi nào cô có tiền thì trả lại tôi, cô thấy được không?
Lạc Tiểu Phàm bướng bỉnh lắc đầu:
- Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh, tôi tiết kiệm một chút cũng được, cũng sắp trả lương rồi.
Bạch Hạo Uy cười nói:
- Tiết kiệm thế nào thì cũng không đủ, con gái ai mà không thích quần áo đẹp, đồ trang sức cao cấp, rồi còn đi chơi, 200 tệ đủ sao nổi.
Lạc Tiểu Phàm hơi không vui:
- Sao lại không đủ, người bình thường như chúng tôi đều sống như vậy, đương nhiên không thể so sánh với những người giàu có như anh.
Bạch Hạo Uy thăm dò:
- Cô cũng có thể làm người giàu có! Chỉ cần cô lấy Lâm Nam Vũ thì sẽ giàu có ngay thôi. Tôi cảm thấy hai người rất hợp nhau, cô…
Lạc Tiểu Phàm giận dữ vỗ mạnh vào cửa xe, nói:
- Anh dừng xe mau, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, anh mà không dừng lại là tôi nhảy xuống đấy.
Bạch Hạo Uy thấy Lạc Tiểu Phàm làm như sắp nhảy xuống, bèn vội vàng dừng xe, còn chưa kịp nói gì, cô đã giận dữ đẩy cửa xe, quay người đi một mạch, không ngoái đầu lại.
- Này! Tôi vẫn còn chưa biết tên cô! – Bạch Hạo Uy gọi với theo nhưng Lạc Tiểu Phàm vẫn làm như không nghe thấy gì, gọi một chiếc taxi rồi leo lên. Bạch Hạo Uy lắc đầu, – Bướng bỉnh y như Lâm Nam Vũ. – Nói rồi anh gọi điện thoại cho Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ về tới nhà, vừa từ xe bước xuống, sợ đi cửa chính, để mẹ nhìn thấy toàn thân ướt sũng của mình, thể nào cũng truy hỏi tới cùng, bèn trèo qua cửa sổ phòng bếp rồi lẻn lên phòng. Nhưng anh không cẩn thận bị ngã, chân rách một miếng, mặt nhăn nhó vì đau. Hôm nay đúng là xui xẻo, đầu tiên là ***ng phải cô nàng xui xẻo kia, sau đó lại bị ngã, cả người thì lạnh như bị cảm, liên tục hắt xì hơi. Anh vội vàng uống thuốc cảm, rồi đi tắm nước nóng, chui vào trong chăn, nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, quả là không nén được cười. Cô nàng ૮ɦếƭ tiệt đó, lại để cho cô chạy mất, lần nào cũng thế, thật là bực mình!
Điện thoại đổ chuông, anh nhấc máy.
Bạch Hạo Uy cười:
- Nam Vũ, ngủ rồi hả?
Lâm Nam Vũ chán nản nói:
- Ngủ cái gì mà ngủ, chỉ mới tức quá mà ngất đi thôi.
- Ha ha ha… – Bạch Hạo Uy cười lớn, nói. – Vì cô gái đó sao? Vừa nãy tôi gặp cô ấy.
- Gặp cô ta, ở đâu, chỗ nào? – Lâm Nam Vũ bật dậy khỏi giường, muốn ngay lập tức đi tìm cô gái đó tính sổ, để xem cô còn có những bản lĩnh gì.
- Cô ấy đi rồi, về nhà rồi. Nam Vũ, có phải cậu thích cô ấy không? Nếu không thì sao lại nổi giận?
- Cậu nói cái gì! Tôi thích cô ta? Cô nàng xấu xa đó sao, ha ha ha, thật là buồn cười, buồn cười quá đi! Sao tôi có thể thích cô ta được? Cậu xem cô ta có chỗ nào giống phụ nữ không hả, hoang dã, ngang ngược, vô lý, không có chút nữ tính nào cả. – Lâm Nam Vũ vừa nhắc tới Lạc Tiểu Phàm là trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu.
- Nhưng cô ấy nói cô ấy thích cậu, yêu cậu.
- Cái gì? – Sắc mặt của Lâm Nam Vũ bình tĩnh hơn. – Cô ta thực sự nói như vậy sao? Nói là cô ta thích tôi? Sao có thể như thế được, tôi thấy cô ta hận tôi đến ૮ɦếƭ.
Bạch Hạo Uy cố nén cười, xem ra mình đoán không sai, Nam Vũ thực sự thích Lạc Tiểu Phàm rồi, chỉ có điều ngay cả anh cũng không biết mà thôi:
- Cậu đoán không sai, đúng là cô ấy hận cậu tới ૮ɦếƭ, còn nói cậu là người tồi tệ nhất trên đời này, là người không đáng tiền nhất. Nếu biết sớm như thế thì cô ấy đã không bỏ ra 6000 tệ để mua một đêm của cậu, bây giờ cô ấy hối hận lắm, cô ấy nói cả đời này không muốn nhìn thấy cậu nữa, còn nói…
Lâm Nam Vũ hét lên trong điện thoại:
- Bạch Hạo Uy, cậu muốn ૮ɦếƭ hả? Hay là ngứa chân ngứa tay?
Vừa nãy sao cậu dám nói là cô ấy thích tôi, cậu muốn chơi tôi hả?
- Tôi chỉ muốn để cậu hiểu rõ trái tim cậu đang nghĩ gì thôi. Khi cậu nghe thấy tôi nói cô ấy thích cậu, có phải cậu thấy rất ngọt ngào không? Tôi bảo cậu thích cô ấy mà cậu còn không thừa nhận. Tôi thấy hai người đều thích nhau nhưng ૮ɦếƭ cũng không chịu nhận. Thực sự là hết cách với hai người rồi, ngang bướng như nhau…
Đây là một cô người mẫu mà anh mới quen, có một thân hình đẹp, chỉ có điều *** hơi nhỏ, được cái khuôn mặt cũng đẹp, đôi chân thì cũng chấp nhận được. Anh xóa tin nhắn đi, anh không có thói quen trả lời những tin nhắn như thế nào, những người phụ nữ thích anh cũng phải quen với việc chờ đợi “lệnh gọi” của anh bất cứ lúc nào.
Bạch Hạo Uy còn chưa nói xong, Lâm Nam Vũ đã cúp điện thoại. Lời nói của Bạch Hạo Uy khiến anh kinh ngạc: Anh thích cô rồi? Có thể không? Mình mà thích cô ta sao? Bất quá hai người chỉ gặp nhau ba lần thôi mà!
Nằm trên giường, Lâm Nam Vũ nghĩ tới nhất cử nhất động của Lạc Tiểu Phàm, cảm giác cô cũng không đáng ghét như trước, lại còn hơi đáng yêu nữa, ít nhất thì khi ở cùng cô, anh cũng không cảm thấy nhạt nhẽo, cũng khá là thú vị.
Nhưng Lạc Tiểu Phàm thì không nghĩ như vậy. Cô căm ghét Lâm Nam Vũ, hy vọng cả đời đừng bao giờ gặp lại gã khốn nạn đó. Tại sao trên đời này lại có người như vậy nhỉ, da mặt thật là dày, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt. Trời ơi! Lạc Tiểu Phàm ôm đầu, sao mà cô xui xẻo thế, gặp phải người như vậy? Năm nay đúng là năm hạn của cô mà!
Ánh mặt trời buổi sáng mang theo cảm giác trong lành và mới mẻ, chiếu rọi lên từng chiếc xe và mọi người đang vội vàng qua lại trên đường. Một ngày mới lại tới. Tòa nhà Hương Xá tọa lạc trên đường 3 khu Hương Xá, phía Đông giáp biển, phía Tây dựa vào núi, đây là khu vực thương nghiệp có giá trị nhất trong thành phố này. Tập đoàn Lâm Thế được đặt ở tầng 15 nhà Z.
Thời tiết tốt cũng mang lại cho Lâm Nam Vũ một tâm trạng tốt hiếm thấy. Hình như anh đã quên mất người đàn bà đáng ghét kia. Bước xuống khỏi chiếc xe Ferrari màu đỏ, bộ comple Givenchy màu trắng, chiếc cà vạt cùng màu, đôi giày da Missoni trắng, mái tóc hất ngược về sau, không một sợi rối, đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng là một nụ cười lạnh lùng, tất cả những điều đó đều đủ để người đi đường dừng chân lại, nhìn anh một cái. Đó chính là Lâm Nam Vũ, không bao giờ thiếu những ánh nhìn ngưỡng mộ chú mục vào mình.
Nhân viên gác cửa vội vàng giúp anh mở cánh cửa kính nặng nề, khép người cung kính:
- Chào tổng giám đốc.
Lâm Nam Vũ mỉm cười gật đầu, đi vào cái thang máy chuyên dụng của tòa nhà, trước đó đã có một cô nhân viên lễ tân mặc đồng phục màu đen giúp anh ấn nút. Anh gật đầu với cô gái. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, khi cô cười, cả khuôn mặt sáng lên như một đóa hoa đào mới nở. Ngoài ra cô còn có một đôi môi vô cùng gợi cảm, thân hình mảnh mai với các đường cong rõ ràng, đặc biệt, bên trong chiếc váy bó chặt là đôi chân trắng và dài, khiến Lâm Nam Vũ động lòng không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lâm Nam Vũ luôn tuân thủ nguyên tắc “thỏ không ăn cỏ gần nhà”.
Ánh mắt cô nhân viên lễ tân nhìn anh như oán trách, cô cũng chưa bao giờ như các nhân viên khác, chào Tổng giám đốc Lâm. Cô chỉ dùng đôi mắt long lanh ướt của mình để nhìn anh với bao nhiêu ẩn ý. Đối với nhân viên, anh rất không hài lòng với thái độ không lịch sự của cô, nhưng đối với người đẹp thì lại khác, huống hồ anh thích hàng sáng cô dùng ánh mắt đó để nhìn anh, cho dù đã có rất nhiều cô gái nhìn anh như thế, nhưng anh vẫn tham lam hy vọng rằng tất cả những cô gái đẹp mà anh từng gặp, đều nhìn anh bằng ánh mắt oán trách và hờn dỗi.
Chỉ có điều hôm nay anh lại nhớ lại khuôn mặt đáng ghét đó, anh cố ép mình không được nhớ tới cô, nhưng càng như vậy, anh càng nhớ cô một cách vô ý thức, tâm trạng anh lại trở nên tồi tệ. Cửa thang máy mở ra, thư ký của Lâm Nam Vũ, cô Sử đã đứng ở cửa thang máy chờ anh.
Trưởng phòng thư ký của Lâm Nam Vũ thực ra không xinh đẹp, thậm chí cô còn không thể nào so sánh được với những người con gái anh từng qua lại, điểm này có chút khác biệt với tác phong chỉ thích gái đẹp thường ngày của anh. Nhưng Lâm Nam Vũ có suy nghĩ riêng của mình. Người anh cần là thư ký, có thể giúp anh lo lắng mọi việc, xử lý mọi việc, có những lúc người đẹp lại không phù hợp với công việc này. Anh có thể nhìn thấy người đẹp ở nhiều chỗ khác nhau, nhưng làm thư ký thì phải giỏi giang.
Sử Phi Phi mặc một bộ đồ công sở màu đen, nhưng phía dưới cô không mặc váy như những cô gái khác mà thích mặc quần dài, có thể là vì cô muốn che đi đôi chân của mình. Cô thấy sắc mặt của Lâm Nam Vũ không bình thường, hình như hơi u ám. Anh rất ít khi có tâm trạng xấu vào buổi sáng.
Sử Phi Phi thong thả đi sau lưng Lâm Nam Vũ. Cô và Lâm Nam Vũ tốt nghiệp cùng một trường đại học, nhưng cô học sau anh hai khóa. Khi cô vào trường, Lâm Nam Vũ đã là Chủ tịch Hội học sinh của trường, còn là cục cưng của cả trường trong các kỳ thi thể dục thể thao, và là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái. Không những bởi vì anh đẹp trai mà bởi vì danh tiếng công tử đào hoa của anh, bạn gái của anh hình như mỗi tuần lại thay một người, người sau luôn đẹp hơn người trước. Nhưng chưa bao giờ cô nghe người ta nói anh dừng lại bên người nào, cho dù chỉ là hơn một tuần.
Cô cũng giống như những người con gái khác, cũng coi Lâm Nam Vũ là hoàng tử trong lòng mình, nhưng cô biết Lâm Nam Vũ không coi trọng phụ nữ. Cô cũng từng vì Lâm Nam Vũ mà rơi lệ, mà đau lòng, mà thất vọng, chỉ biết hàng ngày trốn ở một nơi thật xa nhìn Lâm Nam Vũ ôm ấp người con gái khác nhưng không bao giờ dám xuất hiện trong tầm mắt của anh, ngay cả dũng khí để nói chuyện với anh, cô cũng không có.
Lâm Nam Vũ sau khi tốt nghiệp lập tức sang Anh quốc tu nghiệp, khi anh trở về, cô đã tốt nghiệp đại học, dựa vào kiến thức chuyên môn xuất sắc của mình, cô tìm được một công việc rất tốt. Trong một buổi họp mặt các học sinh cũ, cô biết Lâm Nam Vũ đã trở về, hơn nữa công ty anh đang tuyển nhân viên. Cô lập tức từ bỏ công việc mà bao nhiêu người mong mỏi để tới làm một nhân viên quèn trong công ty của anh, rồi nhanh chóng, năng lực của cô được Lâm Nam Vũ khẳng định và cất nhắc cô lên làm thư ký riêng cho anh, luôn ở bên phục vụ anh. Tối hôm đó, cô mất ngủ cả đêm, chỉ cần có thể được ở bên anh, cô không cần những điều khác.
Lâm Nam Vũ quay đầu lại, thấy thư ký nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Này.
Sử Phi Phi lúc này mới sực tỉnh:
- Sếp tổng có chỉ thị gì ạ?
Lâm Nam Vũ vô tình đưa tay lên kéo cổ áo, mặc dù hôm nay anh cố ý chọn một chiếc áo sơ mi cổ cao nhưng vẫn hơi lo, nếu để nhân viên của mình nhìn thấy vết cắn trên cổ thì còn gì là uy nghiêm của một tổng giám đốc nữa. Anh mở miệng nói:
- Cái đó… có cái gì có thể che đi một thứ mà mình không muốn người khác nhìn thấy không?
Sử Phi Phi muốn cười nhưng cố không để tiếng cười bật ra khỏi họng. Lần đầu tiên cô thấy Lâm Nam Vũ nói chuyện ấp úng như thế, nhưng cô vẫn không hiểu anh định nói gì:
- Sếp tổng, anh có ý gì? Tôi không hiểu lắm.
Lâm Nam Vũ từ trước tới nay không che giấu Sử Phi Phi điều gì, bao gồm cả các mối quan hệ giữa anh và những người phụ nữ khác, có nhiều lúc anh còn nhờ Sử Phi Phi giúp anh xử lý các cuộc hẹn với người khác. Sử Phi Phi không những là thư ký của anh trong công việc, mà còn là trợ lý của anh trong cuộc sống. Lâm Nam Vũ đẩy cửa phòng làm việc, sắc mặt trầm xuống, mở cúc trên cùng của áo sơ mi ra, vết cắn trên cổ hình như còn rõ hơn ngày hôm qua:
- Có cái gì có thể che cái này đi không?
Bỗng dưng trong lòng Sử Phi Phi cảm thấy khó chịu, cổ anh rõ ràng là bị ai đó cắn. Nhưng cô đã ở cạnh anh ba năm, cô biết anh luôn rất cẩn thận, không chỉ vì anh đã có vị hôn thê mà còn vì anh đủ nhẫn tâm để dứt tình với những người đàn bà từng cùng anh lên giường. Người phụ nữ nào cũng coi anh là trung tâm, không ai dám làm trái mệnh lệnh của anh. Cô cũng biết anh không sống chung với vị hôn thê, bởi vậy dấu vết này chắc chắn không phải của cô ấy. Nếu là người khác, những cô gái anh từng qua lại cô đều biết hết, không người nào dám cắn anh như thế.
Thấy Sử Phi Phi thẫn thờ nhìn mình, Lâm Nam Vũ “hừ” mạnh một tiếng, mặt hằm hằm:
- Làm thế nào? Cô mau nghĩ cách giúp tôi đi! Con đàn bà ૮ɦếƭ tiệt đó, lần sau… Không có lần sau, đừng để tôi tóm được cô, tôi quyết không tha cho cô đâu.
Sử Phi Phi nhìn Lâm Nam Vũ càng lúc càng tức giận, giật thót mình, vội nói:
- Tôi mang cho anh kem phủ nhé, nói không chừng có thể che đi được, mà nếu không che được thì cũng còn hơn là bây giờ.
- Vậy cô mau mang tới đây, như thế này sao tôi gặp người khác được?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc