Yêu Đôi Môi Em - Chương 03

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ đã bỏ đi, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có thể vì đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, sau này cô sẽ không bao giờ tới đây chơi golf nữa, cho dù có tới cũng chưa chắc đã gặp anh.
Lái xe đi mãi, cô đi vào đường 13 khu Hương Xá lúc nào không biết, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trái tim cô lại quặn đau. Tình cảm ba năm vẫn không chống nổi sự cám dỗ của tiền bạc và địa vị! Cô lặng lẽ nhìn khung cửa sổ quen thuộc, nhìn giò hoa lan quân tử treo trên đó, chiếc xích đu bằng gõ khẽ đong đưa trong gió, nước mắt bất giác trào ra. Cô tưởng rằng trái tim mình đã đủ lạnh lùng, vậy mà cô vẫn còn rơi nước mắt vì con người đó.
Nhìn chiếc Chevrolet màu xám bạc của “hắn” đậu bên đường, quay đầu nhìn lại chiếc Chevrolet màu trắng của mình. Hai chiếc xe này là năm ngoái anh giúp công ty hoàn thành một vụ giao dịch lớn, được công ty thưởng cho 40 vạn nên bỏ tiền ra mua. Anh biết cô thích màu trắng nên để chiếc xe màu trắng lại cho cô, còn anh đi chiếc xe màu xám bạc. Nhưng tình cảm của anh giờ đã không còn nữa, đã để dành cho người phụ nữ khác, trong mắt anh, cô chẳng là gì nữa.
Lạc Tiểu Phàm không nhìn thấy trong chiếc xe BMW màu trắng sau xe anh có một đôi mắt đang nhìn cô, nhìn cô rơi lệ, nhìn cô đau khổ, nhìn đôi vai run rẩy của cô, nhưng lại không dám làm gì.
- Lạc, anh có lỗi với em! Hãy quên anh đi! Đừng bao giờ nhớ tới điều gì liên quan tới anh nữa. – Lòng anh thầm nói với cô như vậy.
Anh đã chuyển sang đường 10 khu Hương Xá từ lâu, đó chính là nơi mà anh hằng mơ ước, là nơi mà anh đã phấn đấu hết sức mình để mong có nó. Nhưng bây giờ anh không cần phấn đấu nữa, bởi vì anh đã cưới một người đàn bà giàu có, tất cả những thứ này anh đều có được dễ dàng. Cái gì đạt được quá dễ, quá đơn giản ngược lại càng khiến anh không dám tin là nó có thật. Còn căn phòng nơi đây, anh không bán đi, thi thoảng anh vẫn về lại nơi này. Ngày trước lúc nào cũng muốn thoát khỏi nó, bây giờ anh phát hiện ra, thì ra nơi này mới là nơi anh trân trọng nhất, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn, quá muộn rồi, anh dùng hạnh phúc và tình yêu ở đây để đổi lấy một căn biệt thự lạnh lẽo. Anh nhìn Lạc Tiểu Phàm lau khô nước mắt, bướng bỉnh ngẩng cao đầu, khởi động xe rồi biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Mặt trời dần dần khuất sau ngọn núi, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng, cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa trên cửa sổ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dịu dàng.
Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, hai tay duỗi thẳng, lặng lẽ nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì, không có cảm giác, không muốn suy nghĩ, cũng không muốn làm gì. Từ sau khi Khương Hạo rời bỏ cô, cô thường xuyên cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ, nó giống như một dòng nước đang chảy, từ trong suy nghĩ của Lạc Tiểu Phàm lan đi khắp nơi, khiến cô luôn chìm đắm trong bóng đêm của sự cô đơn.
Bỗng dưng Lạc Tiểu Phàm ngồi bật dậy, hình như cô đã không chịu đựng được sự cô đơn, lắc mạnh đầu, đứng lên. Cô mở cái máy tính để đầu giường, kích chuột vào bài hát mà cô vẫn thích, ngay lập tức, một giai điệu du dương lọt vào tai cô, hình như chỉ có bài hát này mới có thể thay Lạc Tiểu Phàm nói lên tâm trạng:
Vì anh mà em quên mọi thứ
Những lời nguyền rủa giấu kín trong chiếc bình thủy tinh
Tự cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn thận
Âm thầm yêu anh
Không cẩn thận, không nhìn thật kỹ
Phát hiện ra anh còn quá nhiều bí mật
Hình như em không phải là duy nhất của anh
Bởi vậy anh luôn tỏ vẻ bất cần
Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tới anh
Anh cũng đừng tưởng rằng anh là giỏi giang
Chỉ một trò chơi thôi, em không muốn thua chính bản thân mình
Cứ cho rằng trong lòng em còn nhớ tới anh
Cũng chỉ là một điệp khúc lãng mạn mà số phận đã an bài
Anh có thể để lại cho em
Thêm một vài hồi ức đẹp
Những điệp khúc lãng mạn…
Lạc Tiểu Phàm cũng nhớ tới Lâm Nam Vũ, nhớ tới nụ cười của anh, nhớ tới dáng vẻ anh khi giận dữ, cô không nhịn được bật cười, sự xuất hiện của Lâm Nam Vũ ít nhiều gì cũng làm nhạt bớt hình ảnh của Khương Hạo và làm giảm bớt nỗi đau trong tâm hồn cô.
Có người nói, nếu muốn cứu vớt linh hồn mình khỏi nỗi đau thất tình thì hãy bắt đầu một tình yêu mới! Tâm hồn bạn tự nhiên sẽ được giải phóng. Mình có thể không? Mình có còn đủ trái tim để yêu không? Lạc Tiểu Phàm cười chua chát, mình cảm thấy hình như mình đã mất đi khả năng yêu một ai đó.
Chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, Lạc Tiểu Phàm ấn nút nghe, đó là đồng nghiệp ở công ty cũ, Tùy Thiên Thiên. Sau khi rời khỏi công ty đó, lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:
- Tiểu Phàm, tối nay cậu có rảnh không?
Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Thiên, có việc gì không?
- Ồ! Là thế này, tớ có mấy tấm vé tham gia dạ tiệc của ông Tổng giám đốc cũ.
- Ồ! – Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ.
- Nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều anh chàng đẹp trai cũng tham gia, mà toàn là người giàu có. Tớ biết cậu mới thất tình, ra ngoài cho đỡ buồn! Nói không chừng gặp được tình yêu mới, Lệ Lệ và Đào Đào cũng đi, họ bắt tớ nhất định phải rủ cậu đi cùng. Cậu đi nhé! Chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp nhau.
Lạc Tiểu Phàm đang định từ chối, nhưng nghe nói Lệ Lệ với Đào Đào cũng đi, đúng là lâu lắm rồi cô không gặp họ, mặc dù thời gian làm việc chung không dài, nhưng ngày trước họ cũng thường cùng đi chơi với nhau. Lạc Tiểu Phàm nghĩ một lát rồi nói:
- Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?
- 7 giờ, bọn tớ ở chỗ ngã tư trước nhà chờ cậu, ba người bọn tớ sẽ lái xe tới đó đón cậu. Không được thất hẹn đâu đấy!
- Được, tớ chờ các cậu.
Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Tiểu Phàm cũng tốt hơn nhiều. Cô khẽ uốn người, thầm nghĩ, ở nhà cũng chán, thôi cứ ra ngoài cũng được, lâu lắm không tham gia các hoạt động xã hội rồi.
Mở tủ quần áo ra, mặc bộ nào được nhỉ? Không biết là ba người họ sẽ mặc quần áo như thế nào! Hy vọng là đừng mặc giống nhau. Cô cầm một bộ trang phục dạ hội màu đỏ, hình như hơi nổi bật, bỏ xuống; lại cầm lên một bộ đồ màu đen, soi mình trong gương, lắc đầu, gần đây sắc mặt cô hơi xấu, mặc bộ đồ này trông tối quá. Bỗng dưng nhìn thấy chiếc váy màu trắng như công chúa, cô đưa tay ra, cảm thấy hơi buồn. Bộ đồ này là do Khương Hạo tặng cô nhân dịp sinh nhật 22 tuổi. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm rất hạnh phúc, có người thích mình, quan tâm mình, luôn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã biến mất, nhìn lại chiếc váy này, sao cô có thể không đau lòng?
Lạc Tiểu Phàm lấy chiếc váy xuống, đó là một chiếc váy quây ôm ***, phần hông có một sợi dây lụa màu trắng, bên dưới rủ xuống như chiếc váy của một nàng công chúa. Chiếc váy này hợp với giấc mơ được làm công chúa của mọi cô gái. Khi Lạc Tiểu Phàm lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã thích mê. Nhưng khi đó cô và Khương Hạo vẫn còn là học sinh, không có nhiều tiền, không ngờ Khương Hạo lại lén cô đi làm thêm ở quán bar vào buổi tối, dùng tiền kiếm được mua cho Lạc Tiểu Phàm chiếc váy này. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm cảm động trong suốt một thời gian dài, cô cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất trên thế gian, vậy mà bây giờ chiếc váy này lại như đang cười nhạo thứ hạnh phúc ngắn ngủi đó của cô.
Lạc Tiểu Phàm chầm chậm thay quần áo, chiếc váy vẫn vừa vặn với thân hình cô, chỉ có điều người giúp cô buộc thắt lưng đã không còn nữa. Lạc Tiểu Phàm tự thắt một cái nơ bướm chỗ thắt lưng, nhìn kiểu gì cũng thấy cái nơ không đẹp. Ngày trước đều là Khương Hạo thắt giúp cô, nơ anh thắt vừa to vừa đẹp, ngay cả người bán hàng cũng phải khen anh. Lạc Tiểu Phàm mỉm cười với chính mình trong gương, rồi lại lắc đầu.
Thiên Thiên, Lệ Lệ và Đào Đào gặp Lạc Tiểu Phàm đều không nhắc gì tới Khương Hạo, có lẽ vì họ không muốn khiến cô đau lòng. Lạc Tiểu Phàm cũng hài lòng với việc đó, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhắc tới Khương Hạo nữa. Thiên Thiên một tay lái xe, tay kia mở nắp xe ra, ánh trăng lập tức ùa vào trong xe, để lại một màn sáng bàng bạc bao quanh bốn người.
Chiếc xe lái tới đường 9 khu Hương Xá, các căn nhà nơi đây mặc dù không đẹp và sang trọng như nhà ở đường 10, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, nhất là phía sau gần với hồ Trăng, suối Ting Tang, đều là những nơi nghỉ ngơi rất tốt.
Mọi người đều thở dài. Lệ Lệ và Đào Đào nhìn những vườn hoa gia đình với ánh mắt ngưỡng mộ. Lệ Lệ nói:
- Tiểu Phàm, cậu bảo bao giờ bọn mình mới có một căn nhà như thế này, thích quá đi mất.
Thiên Thiên cười nói:
- Nhìn là được rồi, đừng có đặt vào trong mắt rồi muốn lấy ra không lấy được. Với ngoại hình của ba đứa mình được ở một căn nhà trên đường 8 khu Hương Xá là đã tốt lắm rồi, đừng có tham lam quá. Nhưng mà Tiểu Phàm nói không chừng có thể được vào ở đường 10 đấy.
Lạc Tiểu Phàm cười nhẹ:
- Tớ cảm thấy ở đâu cũng như nhau, tớ chẳng có yêu cầu gì về nhà cửa cả, chỉ cần có một cái vườn hoa thật to là được rồi.
Lệ Lệ chắp hai tay lại với nhau:
- Xin ông trời hãy ban cho mỗi người chúng tôi một người đàn ông tốt, nhưng xin ông đừng quên, còn phải có một cái vườn hoa thật rộng nữa nhé. – Bốn người đều bật cười.
Thiên Thiên dừng xe lại bên đường, bốn người cùng xuống xe.
Bữa tiệc được tổ chức ở hậu hoa viên của nhà họ Trương, để chúc mừng kỷ niêm 3 năm ngày cưới của chủ nhân căn nhà, Trương Hàn Lâm và Tô Xảo Vân, bởi vậy khách mời ngày hôm nay đa số là những người trẻ tuổi. Đúng là không ít người tới tham dự, trong vườn không thiếu những chàng trai anh tuấn, hào hoa, nhìn họ đều là những người lịch sự, rất phù hợp với mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng các cô gái, những cô gái tới đó đều trang điểm vô cùng tỉ mỉ, cố gắng để thu hút sự chú ý của người khác.
Bốn người cùng chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, Trương Hàn Lâm từng có tình ý với Lạc Tiểu Phàm, nhưng vì khi đó trong lòng Tiểu Phàm chỉ có một mình Khương Hạo nên Trương Hàn Lâm thất vọng mất một thời gian rất dài. Trước bữa tiệc, anh đã nghe nói tới chuyện Lạc Tiểu Phàm và Khương Hạo chia tay nhau, trong lòng thầm cảm thấy rất thoải mái. Mời Lạc Tiểu Phàm tới tham dự bữa tiệc của mình cũng là ý của anh, anh muốn Lạc Tiểu Phàm phải thấy hối hận vì đã không chọn anh. Nhìn thấy thân hình tiều tụy của Lạc Tiểu Phàm, Trương Hàn Lâm thoáng cười lạnh, lẩm bẩm:
- Báo ứng, đây chính là báo ứng vì năm xưa em không chọn tôi, không ngờ Lạc Tiểu Phàm cũng có ngày hôm nay. – Anh khoác vai người vợ trẻ xinh đẹp, cố ý lượn đi lượn lại trước mặt Lạc Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm không hề nghĩ nhiều như vậy, chỉ có điều Thiên Thiên, Lệ Lệ và Đào Đào hình như đã hẹn trước với nhau, Lạc Tiểu Phàm vừa mới quay người đi, quay lại đã không thấy họ đâu. Lạc Tiểu Phàm chán nản đứng uống sâm-panh một mình, ăn mấy miếng bánh ngọt. Lúc đầu, cũng có mấy chàng trai thấy Lạc Tiểu Phàm đứng một mình, khuôn mặt thì xinh đẹp, đáng yêu nên tới bắt chuyện, nhưng thấy Lạc Tiểu Phàm tỏ ra dửng dưng thì chỉ đứng một lát rồi kiếm cớ bỏ đi.
Những người đang bị tổn thương càng nhìn thấy người khác vui vẻ thì lại càng thấy mình cô độc. Lạc Tiểu Phàm nhìn từng đôi nam nữ đi qua đi lại trước mặt mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, bởi vậy một mình đi theo bờ tường của vườn hoa, đi về phía hồ Trăng dưới núi. Trong một khu rừng trúc, có một chiếc ghế dài bằng gỗ, Lạc Tiểu Phàm ngồi xuống.
Mặt hồ màu xanh thẫm bị bóng trăng phủ lên, đẹp như cảnh trên tiên giới. Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trạng, rồi không biết từ lúc nào, cô ngủ thiếp đi. Cũng không biết bao lâu sau, cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
- Ồ, không cần sao? Anh tệ thật, lừa người ta tới đây làm gì? – Giọng một cô gái nũng nịu.
Sau đó là tiếng cười của một chàng trai:
- Em không thích sao? Nếu không thích thì anh đi tìm người khác, có rất nhiều phụ nữ thích anh đấy!
Lạc Tiểu Phàm nghe thấy câu nói này mà thấy buồn nôn, không biết gã đàn ông mặt dày nào mà dám nói năng điên cuồng như thế, nổi cả gai ốc, đàn bà thích loại đàn ông này mới lạ! Ngẩng đầu lên, thấy trên thảm cỏ cách chỗ mình không xa đang có một màn kịch vô cùng “hot”. Áo của người con gái đó đã bị kéo xuống quá nửa, vốn dĩ cái áo đã ngắn, bây giờ thì gần như phơi toàn bộ cơ thể ra.
Cơ thể người phụ nữ đó hiện ra lồ lộ dưới ánh trắng, bộ *** đầy đặn, cân đối, vòng eo thon, cặp ௱ô** nảy nở, đúng là gợi cho người ta nhiều liên tưởng. Người đàn ông bên cạnh cô ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có đôi tay là lướt nhanh qua thân thể của người phụ nữ, khiến cô ta không ngừng ***.
Lạc Tiểu Phàm chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa định đứng lên khỏi chiếc ghế thì lại cảm thấy không hợp lý, ở gần họ như vậy, đứng lên một cái là họ phát hiện ra ngay, như thế thì không hay lắm, nhưng cứ ngồi lại đây thì cảm thấy gai ốc nổi khắp người.
Cô gái đó quấn lấy người gã đàn ông. Chỉ nghe thấy cô ta hỏi:
- Anh thích em không?
- Thích, đương nhiên là thích, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì anh đều thích. – Nghe những lời miệng lưỡi của gã đàn ông, Lạc Tiểu Phàm thấy gã đàn ông này đúng là mặt dày, những lời như thế mà cũng dám nói ra trước mặt bạn gái, nếu là cô thì cô đã cho hắn hai phát tát rồi.
Nhưng người đàn bà ở cùng anh ta hình như không nổi giận, chỉ có trọng nói có vẻ chua chát:
- Anh thật là tệ, anh nói thật đi, có phải khi ôm em anh còn nghĩ tới người đàn bà khác không? Lẽ nào em không có sức quyến rũ đối với anh sao? Anh nói đi, có phải anh hai lòng không?
Gã đàn ông đó *** áo ra đặt dưới đất, ôm người đàn bà nằm xuống, nghe thấy tiếng thở của anh ta hòa lẫn trong những lời nói như rót mật vào tai:
- Sao anh lại như thế được, cục cưng của anh, trong lòng anh chỉ có em. Chỉ cục cưng Kiều Phụng Phụng thôi. Đàn ông trên đời này có ai mà không muốn ôm em trong lòng, sao em lại không tự tin như thế? Chẳng phải có gã từng nói rằng chỉ cần em ngủ với hắn, hắn có ૮ɦếƭ cũng cam lòng sao?
- Vậy anh có cam lòng không?
- Ha ha ha… anh mà ૮ɦếƭ rồi thì ai ngủ với em, hầu hạ em. Em không nỡ để anh ૮ɦếƭ, phải không cục cưng?
Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tên Kiều Phụng Phụng, há hốc mồm kinh ngạc, nghe nói bây giờ cô ta là ngôi sao nổi tiếng nhất chuyên đóng phim cấp ba, cũng là người có danh tiếng trong xã hội thượng lưu, không biết bao nhiêu công tử con nhà giàu có mối quan hệ mờ ám với cô. Sao cô ta lại ở đây? Còn gã đàn ông bên cạnh cô ta chắc chắn là một anh chàng con nhà giàu ăn chơi nào đó.
Lạc Tiểu Phàm nhìn họ “diễn” càng ngày càng mạnh mẽ thì nhắm mắt lại, quyết tâm đi khỏi chỗ này, không muốn tiếp tục xem màn kịch rẻ tiền này nữa, cho dù là miễn phí. Lạc Tiểu Phàm khom lưng, đi chầm chậm về phía cánh cổng của hậu hoa viên, đôi mắt thi thoảng lại liếc về phía đôi nam nữ đó. Lúc phân tâm, do không cẩn thận, cô ngã xuống đất. Lạc Tiểu Phàm đau đớn kêu “ai da” một tiếng rồi ngay lập tức bụm miệng lại, nhìn thấy đôi nam nữ kia lập tức buông nhau ra.
Cô gái kia vội vàng chỉnh lại quần áo, còn gã đàn ông thì đi về phía Lạc Tiểu Phàm. Thật là khâm phục hắn, quấn với nhau một hồi lâu mà quần áo vẫn còn chỉnh tề. Chỉ có cô gái kia là không thấy cái áo đâu.
Lạc Tiểu Phàm ngồi dậy định quay người chạy, lúc gần về tới cửa của hậu hoa viên thì bị người ta giữ chặt tay lại, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn châm biếm:
- Sao hả, xem phim xong rồi sao? Trên đời này làm gì có chuyện nào dễ dàng như thế, xem phim miễn phí, cô không nghĩ cô nên để lại cái gì đó sao?
Lạc Tiểu Phàm vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào? Trong lòng thầm mắng:
- Có phải tôi muốn xem đâu, là tại các người cứ đòi diễn kịch trước mặt tôi đấy chứ! Anh tưởng tôi thích xem hả? Nhìn màn biểu diễn buồn nôn của hai người, thà về nhà xem phim cấp 3 còn hơn. – Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông kia, cô sửng sốt.
Lâm Nam Vũ còn kinh ngạc hơn cả Lạc Tiểu Phàm, đôi mắt nheo lại thành một đường nhỏ xíu, dồn Lạc Tiểu Phàm vào góc tường, lạnh lùng cười:
- Xem có đã mắt không? Có cần tôi biểu diễn lại lần nữa cho xem không?
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt của Lâm Nam Vũ, giống như nhìn thấy cái gì đó đáng ghê tởm nhất trên đời, môi chu lên, hai tay ra sức giãy đạp, nói:
- Anh buông tôi ra, thật ghê tởm, anh tưởng tôi muốn nhìn sao! Là tôi tới chỗ đó trước, ai bảo các người không chọn chỗ cẩn thận, cứ thích biểu diễn ở đó? Vả lại màn biểu diễn của các người ai thèm xem, tởm lợm.
Lâm Nam Vũ khinh miệt hất cằm Lạc Tiểu Phàm lên, đôi mắt hung dữ như muốn nuốt chửng cô:
- Không thích xem, vậy sao không bỏ đi sớm? Tôi nhìn thấy có người ở đó từ lâu rồi, tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú nên mới cố tình diễn cho cô xem.
Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc chỉ Lâm Nam Vũ:
- Anh… anh biết tôi ở đó, vậy mà anh còn… Anh đúng là đồ mặt dày, anh không phải con người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc