Yêu Bà Xã Lạnh Lùng - Ngoại truyện 02

Tác giả: Thiên Mỹ Khả

Cuộc sống ngọt ngào
“Bà xã, hôm nay sinh nhật con trai, em nghỉ ở nhà không?”- Cố Hạo Thần nhìn trong gương, tay vuốt ít sáp lên đầu. Thỉnh thoảng lại ngó qua phòng vệ sinh- “Sao em lâu vậy bà xã.”
Triệu Mạn Di mở cửa, trên mặt là nét cười gượng gạo, so với nét mặt lạnh tanh thường ngày còn dọa người hơn.
“Em muốn ra ngoài một lát, khỏi cần anh đưa đi, tiệc sinh nhật đằng nào cha mẹ chúng ta chẳng làm to gấp mấy lần đầy tháng, em cũng không tiện lo.”
Sau lần tiệc đầy tháng, Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần thề với nhau, chuyện sinh nhật hay kỉ niệm gì đấy nhất định không ***ng vào, hai người chỉ mới ***ng một chút như đặt ít bánh ngọt hay R*ợ*u vang mà bị cả bốn người già cả hét lên, nói cái gì mà “được tổ chức cho cháu trai yêu dấu là hạnh phúc của chúng tôi, hai anh chị được hạnh phúc làm cha mẹ rồi, giờ lại đoạt đi niềm hạnh phúc làm ông bà của chúng tôi.” Thật là dở khóc dở cười.
“Ờm, vậy được.”
Buổi tối, khi Cố Hạo Thần về nhà thì đúng thật không thể dùng từ “lớn” để miêu tả, phải gọi là hoành tráng hơn cả ngày mà tổ quốc giành được độc lập.
Vội vàng chạy lên lầu đón Triệu Mạn Di xuống tiếp khách quý thì bị một bộ dạng cô làm cho tức nghẹn cổ.
“Triệu Mạn Di, em thay bộ đó đi, không hề đẹp.”
Suốt gần nửa tiếng, Triệu Mạn Di đã thay ra gần như hơn chục chiếc váy, cơ bản vì Cố Hạo Thần thấy xấu. nhưng cô thấy thật lạ, kể cả Dương Nhậm Vũ hay những người làm hay mẹ chồng đều khen rất đẹp nhưng Cố Hạo Thần lại chê xấu.
“Cố Hạo Thần, rốt cục anh có để em xuống tiếp khách quý không?”- Triệu Mạn Di không chịu được mà dùng cái giọng lạnh băng ra hỏi.
“Em còn nói?”- Cố Hạo Thần ấm ức- “Em nhìn trong gương đi, chỗ này…”- anh chỉ vào *** cô, do sinh xong nên đẫy đà không ít “Lớn như vậy, em muốn mọi người nhìn hết à?”
Một cỗ không khí quỷ dị chợt dâng lên trong phòng, trừ Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần ra, mọi người đột nhiên phịch xuống cái ghế gần nhất mà cười lăn cười bò. Thì ra là ông xã đại nhân không muốn vợ yêu cảnh xuân lộ liễu trước mặt người khác.
“Thần, anh được lắm, chỉ vì thế mà anh ép tôi thay đến nhừ cả người ra.”
Cuối cùng, dưới sự chọn lựa của ông xã đại nhân, Triệu Mạn Di mặc một thân váy kín cổng cao tường. Cố Hạo Thần miễn cưỡng bắt vợ khoác thêm một chiếc khăn để che thêm đi.
Tất cả đều chỉ mình anh được ngắm thôi.
Có một bàn tiệc riêng cho gia đình ba người, Triệu Mạn Di bế Cố Hạo Văn, bên cạnh là Cố Hạo Thần đang cười đến độ hai mắt híp lại. Ai có thể ngờ Cố tổng lạnh lùng hôm nay có thể cười thoải mái vậy. Mà nữ tổng giám đốc Triệu Thế Vương thì vẫn keo kiệt chỉ nở nụ cười trong chớp mắt.
Kính xong bàn tiệc của tất cả các bạn, hai người tới bàn tiệc của Bạch Phi Hằng, Triệu Mạn Di khẽ rùng mình một nhát, không phải chứ? Cái bộ dạng mời R*ợ*u đó.
“Ha ha ha, chị dâu, Cố Hạo Văn cũng được một năm rồi, từ nửa năm nay cũng đã đi dự một vài yến tiệc, giờ tôi kính chị một ly, lần này không được từ chối đâu.”- Bạch Phi Hằng nháy mắt với vài người xung quanh, rất nhanh nổi lên phản ứng.
Cố Hạo Thần chỉ nhìn Triệu Mạn Di âu yếm.
“Chỉ một chút thôi nhé, em không được uống nhiều đâu.”
Chẳng hiểu thế nào, hai bên ông bà của Cố Hạo Văn lại đi tới.
“Bạch Phi Hằng, cậu vất vả rồi.”- Cố lão gia cùng vợ nâng một ly R*ợ*u lên. Bên cạnh, Triệu lão gia cùng phu nhân cũng cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng đang ngại ngùng ở giữa.
“Mạn Mạn, con uống một chút đi, rồi cùng đi những bàn khác cùng chúng ta.”- Cố phu nhân dịu dàng nhìn con dâu nhỏ đang bối rối.
“Di, sao thế? Em không khỏe à?”
Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn xem Triệu tổng thế nào lại bối rối như vậy? Mọi khi vẫn là vẻ mặt lạnh tanh nghìn chén không say mà.
“Con… con…”- cô đầu cúi ngày một thấp, tưởng chừng như sắp cộc vào trán Cố Hạo Văn đến nơi.
Cô thấy mãi thế này không phải cách, càng như vậy sẽ càng gây sự chú ý. Cô trao Cố Hạo Văn cho mẹ chồng bế.
“Dương Nhậm Vũ.”- cô gọi trợ lý.
Anh lập tức đưa túi xách cho cô.
Triệu Mạn Di từ trong túi xách rút ra một tập giấy, dúi vào tay Cố Hạo Thần.
Anh khó hiểu nhìn cô, mà cô thì quay sang Bạch Phi Hằng.
“Tôi không uống được R*ợ*u, chí ít là hết một năm nữa.”- rồi mặt đỏ ửng cúi gầm xuống.
Đập vào mắt Cố Hạo Thần là dòng chữ: Có thai.
DING… lại trúng thưởng.
Không khí sau đó khỏi nói cũng có thể đoán ra, Cố Hạo Thần ôm chặt vợ mình, vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai người lại sắp có bé cưng, sợ vì anh nhớ lại ngày cô sinh Cố Hạo Văn. Triệu Mạn Di chỉ ngại ngùng mà cúi gầm mặt xuống. Cha mẹ Cố Hạo Thần và cha mẹ Triệu Mạn Di thì sung sướng như thể được trường sinh vậy, Cố lão gia thì lập tức tuyên bố với mọi người tại đó.
Vậy là sau ngày sinh nhật con trai đầu lòng, trên báo lại xuất hiện những cái tít dạng như: “Mừng sinh nhật con trai, Triệu tổng Triệu Thế Vương mang thai ba tuần tuổi.”
Chỉ có một kẻ đến giờ bực tức nhiều hơn mừng và sợ, thầm nghĩ: “Lại thêm mấy tháng Cấm d**.”
Nàng công chúa của hai tổng giám đốc.
Suốt mấy tháng sau, Triệu Mạn Di ung dung ở nhà dưỡng thai, cũng may bác sĩ Lâm nói, qua một lần sinh nở, cơ thể của cô cũng đã thích nghi hơn với việc sinh con. Cố Hạo Thần làm cô gần như phát điên, cứ hai ngày lại sinh hoạt chuyện kia. Cô cảnh cáo anh là có em bé, anh vẫn không nghe và chỉ độc một câu: “Anh sẽ cẩn thận.”
Nhàn rỗi mãi cũng chán, không chơi với Cố Hạo Văn thì cũng là dạo quanh vườn. Công việc của cô ở Triệu Thế Vương không vì cô có thai mà ngừng lại. Triệu Mạn Di giờ cũng nhàn hơn trước, cô chỉ phê duyệt các kế hoạch và dự án. Phần thực hiện cô giao cho trợ lý Dương Nhậm Vũ đảm nhiệm. Cô cũng không phải đầu tắt mặt tối như trước thức đến thâu đêm nữa. Chiếu theo lời ông xã thân yêu một lần giảm lượng công việc đi.
Triệu Mạn Di hận không thể ném cái bụng bầu sang cho Cố Hạo Thần. Anh không hủy hợp đồng ở nước ngoài thì cũng là giao toàn bộ cho Bạch Phi Hằng đảm nhiệm, làm anh ta tối mặt tối mũi. Còn Cố Hạo Thần thì thản nhiên ngày nào cũng như ngày nào trừ thứ bảy chủ nhật ra, sáng chín giờ đến Cố thị, chiều mới có gần bốn giờ đã phi thẳng về nhà với vợ yêu. Báo chí lại một phen náo loạn, chỉ là mang thai thôi mà, có nhất thiết phải suốt ngày cuốn lấy vợ thế không?
Bốn người già thì suốt ngày chỉ xoay quanh chơi với cháu trai, tranh nhau bế ẵm, tranh nhau cho ăn. Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần với chuyện này chỉ có thể cười khổ. Bốn người kia còn hồn nhiên “đề nghị” cô và anh sinh bốn đứa để không ai phải tranh với ai. Triệu Mạn Di sau khi nghe xong đề nghị này thì mặt lạnh tanh bỏ lên phòng, Cố Hạo Thần thì chạy theo vợ yêu xin cứu trợ. Thôi đi nha, anh chỉ thích hưởng thụ quá trình, còn kết quả thì hai đứa là được rồi.
Cuối cùng thì gần tám tháng sau sinh nhật một tuổi của Cố Hạo Văn, Triệu Mạn Di cũng sinh ra một cô công chúa đáng yêu. Nhưng tuyệt nhiên, khi sinh ra, nó chỉ khóc vài tiếng cho có, rồi “mặt lạnh” quay đi. Điều này khiến mọi bác sĩ và y tá ngạc nhiên, Cố Hạo Thần chỉ nhún vai ra bộ “mẹ nào thì con đấy”.
“Con muốn con gái theo họ con.”- một tháng sau sinh, Triệu Mạn Di mới đưa ra quyết định của mình. Ngồi trước hai bên cha mẹ, Triệu Mạn Di ôm con gái vào lòng, đưa ra tờ giấy khai sinh.
Cố Hạo Thần đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên, anh sớm biết cô sẽ làm như vậy.
“Thật sự ta thấy con bé theo họ ai không quan trọng, dù gì Triệu Thế Vương cũng phải có người thừa kế.”- ông Cố gật đầu tán thành- “Ta nghĩ cha mẹ con cũng không phản đối, hơn nữa, ta và mẹ Cố Hạo Thần tư tưởng rất thoáng.”
“Vâng, con cảm ơn cha mẹ. Triệu Di Vân là tên con muốn đặt cho con gái.”- cũng may nhà chồng vô cùng hài lòng. Hai bên đều là hai tập đoàn lớn, thừa kế là chuyện đương nhiên.
Đầy tháng cô công chúa Triệu Di Vân cũng được tổ chức rất lớn, khiến mọi người không nhịn được mà thốt lên “tầng lớp tư sản”
Triệu Di Vân được giới báo chí dự đoán sẽ thành băng sơn mĩ nhân trong tương lai.
Dù sao cũng không thể biết chắc được, nhà có hai tảng băng, sớm sẽ thành một châu Nam cực nho nhỏ mất.
Về hệ liệt
“Em thích là được.”- Triệu Mạn Di nói trong điện thoại. Em họ Triệu Nhiên Hy vừa về nước đã làm thư kí cho tổng giám đốc Đoàn thị, tối nay lại đi dự tiệc ở Tề gia.
Suốt thời gian hai năm qua em họ ở Mĩ, cô đã vận dụng mọi mối quan hệ để ngầm giúp đỡ. Cô rất thương em họ mình.
Gặp lại, bên cạnh Triệu Nhiên Hy lại là người đàn ông không phải cha của con trai em họ, Triệu Mạn Di có phần không hài lòng. Cô vẫn trách em họ không chịu giải thích với Dương Quý Vũ.
Trò chuyện một lúc thì phải đi gặp Tề tổng, quay lại thì thấy Triệu Nhiên Hy đã về. Triệu Mạn Di nhìn thấy Dương Quý Vũ, cô cũng lẳng lặng bước qua, ai ngờ anh ta lại gọi cô lại.
“Triệu tổng giám đốc, Cố tổng.”
Cố Hạo Thần đang ôm eo cô thì dừng lại.
“Dương tổng, chào.”- anh lịch sự cười chào Dương Quý Vũ. Triệu Mạn Di bên cạnh mặt vẫn lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc.
Triệu Mạn Di thầm nghĩ không bằng tiết lộ một chút thông tin về Triệu Nhiên Hy, biết đâu Dương Quý Vũ vẫn còn tình cảm với Triệu Nhiên Hy.
“Dương tổng, tôi vừa khéo có chút chuyện muốn nói với anh.”
Cố Hạo Thần giật mình, anh quay sang nhìn, rõ ràng Dương Quý Vũ cũng đẹp trai, nhưng so với anh thì sao bằng được chứ. Khoan đã, anh nghĩ cái quái gì vậy chứ?
“Vợ à, em có chuyện gì muốn nói với Dương tổng chứ?”- anh là vẫn phải đề cao cảnh giác nha, bà xã anh xinh đẹp quyến rũ bây giờ thỉnh thoảng vẫn nhận được điện hoa từ nhiều người lắm. Họ tuy biết anh và bà xã tình nghĩa mặn nồng nhưng vẫn ấp ủ hi vọng đấy. Cũng không thể hiểu được tại sao sau khi kết hôn với Triệu Mạn Di, anh lại trở nên mất hết sức quyến rũ. Mà sự thu hút của vợ anh ngày một tăng. Cũng may bà xã lãnh huyết vô tình chỉ yêu mỗi anh.
Triệu Mạn Di bất mãn thầm kêu khổ trong lòng, có nhất thiết anh phải coi cô là bất khả xâm phạm thế không?
“Thần, em chỉ muốn nói với anh ta về Hy Hy.”
Dương Quý Vũ cười, anh không ngờ Triệu Mạn Di lại tinh ý đến thế, chả trách trên thương trường lại lẫy lừng như vậy.
“Xem ra chúng ta rất hiểu nhau, Triệu tổng.”
“Này này…”- Cố Hạo Thần xen vào- “Hợp là sao hả? Ai hợp nhau?”
Úp tay lên trán, Triệu Mạn Di thở dài, mọi người xung quanh cũng ngửi thấy mùi chua nồng nặc vội quay đi cười. Ai nói đây là Cố tổng nổi tiếng đào hoa. Giờ thì rõ ràng rồi, sợ vợ bỏ đi với người khác.
Dương Quý Vũ cũng nén cười tới cực điểm. Thư kí của anh và Bạch Phi Hằng- trợ lý của Cố Hạo Thần lắc đầu cười. Cố Hạo Thần không phải là làm quá lên chứ.
Mất lúc lâu dàn xếp được Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di cho Dương Quý Vũ địa chỉ của Triệu Nhiên Hy.
“Tôi mong sẽ không phải thấy em họ mình gặp chuyện không hay nữa. Nếu không thì… thật sự, tôi cũng khá có hứng thú với việc thu mua Dương thị.”
Cô cười như không cười khiến mọi người xung quanh một cỗ quỷ dị. Ai chẳng biết một khi Triệu tổng có hứng thú là sẽ phải có bằng được.
Dương Quý Vũ ngừng lại, anh đằng hắng vài tiếng.
“Tôi còn chưa biết, nhưng hi vọng nếu có dịp sẽ hợp tác vui vẻ.”
Nụ cười trên mặt Triệu Mạn Di lạnh tanh, cô khoác tay Cố Hạo Thần đi ra. Dương Quý Vũ chỉ biết cười khổ, phụ nữ Triệu gia quả khó nắm bắt.
Nghĩ tới chuyện gặp lại Triệu Nhiên Hy, anh có cảm xúc rất khó tả, sau khi gặp sẽ nói gì chứ?
Tối hôm đó, điều mà Triệu Mạn Di không sao hiểu nổi là Cố Hạo Thần liên tục ép cô đến không nổi. Khi về, anh nói muốn hai người về riêng, vừa đến nhà, cô định mở cửa xe xuống thì anh kéo cô lại, hôn cô đến tối tăm mặt mũi. Cái khoản kia đương nhiên không thể thiếu. Cô bị anh ép một lần trên xe, Cố Hạo Thần căn bản không còn sợ cô nữa.
“Cố Hạo Thần, anh cư nhiên phát dục như vậy.”- giận dữ đây Cố Hạo Thần ra, Triệu Mạn Di che kín thân thể lại.
“Em…”- bị đẩy ra, Cố Hạo Thần có phần tức giận- “Có phải em đã thích cái tên Dương Quý Vũ đó không? Hắn có gì hơn anh chứ hả?”
Triệu Mạn Di không tin nổi nhìn Cố Hạo Thần, xin đi nha, cô và anh đã có với nhau hai đứa con rồi. Tuy còn nhiều người thích cô nhưng ngoài anh ra, cô còn yêu ai nữa đâu chứ?
“Cố Hạo Thần, anh được lắm, đến giờ anh vẫn không tin rằng tôi chỉ yêu anh. Tôi và anh đã có hai đứa con rồi, sao anh không chịu hiểu hả?”
Cố Hạo Thần chợt lạnh sống lưng, anh không muốn bị phạt ngủ ở phòng làm việc nữa đâu.
“Di, anh xin lỗi. Chỉ là anh không chịu được cái cảnh em có người đàn ông khác để ý.”
Mặt anh xị xuống trông rất đáng thương. Triệu Mạn Di chợt mềm lòng. Tổng giám đốc của cô thì ra cũng chỉ mỏng manh như vậy sao.
Nhẹ nhàng ôm Cố Hạo Thần, cô đặt lên môi anh nụ hôn. Đáp lại sự nhiệt tình của vợ, anh chỉnh lại quần áo cho hai người rồi ôm cô vào nhà.
Người làm tự biết lùi ra, thật sự hai ông bà chủ rất thử thách người nha. Hại họ phải lén lút chạy ra, tiện thể kéo theo thiếu gia cùng tiểu thư nhỏ ra nơi khác chơi.
Đêm đó, một đêm cuồng nhiệt.
Chuyện tốt sau cơn ghen
“Di, anh biết anh sai rồi, anh sẽ không tái phạm nữa đâu. Tha lỗi cho anh.”- Cố Hạo Thần đứng ngoài cửa nói vọng vào, âm thanh nhỏ như muỗi kêu. Chuyện này nếu để gia nhân trong nhà biết, anh sẽ đến mức độn thổ mất.
Triệu Mạn Di bên trong mi không động, nhàn nhã xử lý công chuyện.
Nói cô tha thứ? Không có đâu. Nhìn mấy tờ giấy cùng hình ảnh loằng ngoằng trên bàn làm cô muốn điên lên.
Tại sao mỗi lần Cố Hạo Thần nổi máu ghen lên, họ nhất định trúng số độc đắc?
Lần biết có Triệu Di Vân, cô cũng kiểm tra qua, xác định thời điểm có thai chính là ngày Cố Hạo Thần thấy cô nói chuyện khá vui vẻ với Doãn Đường Viễn- anh kết nghĩa cũng là tổng giám đốc của Doãn Tư, trong vụ đi khảo sát công trình.
Mà lần này, lại là sau vụ đi dự tiệc ở Tề gia.
Mà lần này, chính là ở trên xe lẫn trên phòng, bọn họ làm tới trên dưới chục lần.
Mà lần này, cô thế nhưng chính là mang thai một cái long phượng…
Sinh đôi…
Một trai một gái.
“Tôi tha cho anh mới là lạ.”- Triệu Mạn Di lẩm bẩm, đùa cô sao? Lần trước rõ ràng hai người có nói với nhau chỉ dừng lại ở con số hai đẹp đẽ, vậy thì tại sao giờ lại lên hẳn gấp đôi?
Cô tuy bây giờ mới hai mươi sáu, nhưng sinh hai lần cũng làm cô đủ mệt.
Ba năm bốn đứa. Liệu bọn họ có phải quá khủng pố rồi không?
Hai bên gia đình nghe xong tin này vội vàng chạy tới, còn vội vàng xem ngày, đặt tên, thai long phượng không phải không có, nhưng trường hợp chính là rất ít. Triệu Mạn Di lại may mắn có phúc đó.
May mắn? Ok, cô sẽ xem là may mắn nếu đó là chuyện của ba năm trước. Nhưng bây giờ thì không.
“Tổng giám đốc, cô thật mắn…”- Dương Nhậm Vũ trước mặt mọi người mà nói ra. Giờ anh chẳng sợ cô nữa. Bởi Cố Hạo Thần đã thuyết phục thành công Triệu Mạn Di mang Kiki về với rừng xanh, đúng hơn là cho vào viện sinh thái. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cái con thú đó vẫn khá là dễ thích ứng. Anh hiện giờ cảm thấy đã bớt đi một yếu tố gây hốt hoảng cho mình.
Triệu Mạn Di liếc xéo Dương Nhậm Vũ. Ánh mắt của cô liếc hết chỗ này đến chỗ khác. Toàn những lời chúc mừng của mọi người. Nhưng tại sao cô không thể cười nổi.
Cô kiếp trước chính là heo mẹ sao?
Chợt thấy Cố Hạo Thần đứng phía góc phòng nhìn bụng cô cười ngây ngốc. Trong lòng cô lại có cảm giác lạ.
Anh như thể lần đầu nghe tin cô có thai vậy.
Đúng, cô đầu hàng trước anh.
Nhẹ nhàng xuống giường đi đến bên anh. Trước mặt mọi người mà hôn lên môi anh. Cô thì thầm.
“Vì anh, thêm hai đứa nữa đều có thể.”
Không gian không lãng mạn, nhưng đủ cho mọi người thấy, họ chỉ cần có nhau. Mà gia đình có thêm hai thành viên nữa cũng không có vấn đề gì.
Tính hay ghen của chồng yêu
Triệu Mạn Di nhìn thoáng qua màn hình laptop, lông mày khẽ nhíu rồi giãn ra luôn, cô lại tiếp tục đánh văn kiện cho tháng sau.
Rầm rầm rầm.
Tiếng đập cửa bên ngoài khiến Triệu Mạn Di không thể tập trung nổi nữa.
“Chuyện gì? Ai vậy?”
“Là anh, mau mở cửa.”
Là tiếng Cố Hạo Thần, hôm nay anh tới đây làm gì chứ? Cô tuy biết ngày nào cũng có người mang canh dưỡng thai tới, nhưng chẳng lẽ hôm nay họ đình công sao?
“Anh tự mở đi, cửa đâu có khóa.”
Cửa mở, Cố Hạo Thần xông ngay vào, anh vứt ngay tờ tạp chí xuống trước mặt cô, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh trên bìa tạp chí. Đó là hình ảnh sáng nay đám phóng viên chụp được. Tổng giám đốc Vân Đỉnh cầm bó hoa hồng đỏ, cô đứng đối diện khẽ nhíu mày. Phía dưới là dòng tít: “Triệu tổng Triệu Thế Vương sau kết hôn vẫn cuốn hút được tổng giám đốc Vân Đỉnh.”. Sáng nay, khi cô vừa xuống xe, định vào công ty thì tổng giám đốc Vân Đỉnh đã chờ sẵn ở đó, anh ta mặc vét trắng, tay cầm một bó hoa hồng rất to tiến tới và tặng cô.
Khi cô còn chưa hiểu gì thì máy ảnh khắp nơi xung quanh đã tanh tách vang lên.
“Triệu tổng, tôi biết cô và tổng giám đốc Cố thị đã kết hôn, nhưng hai người nhất định là hôn nhân kinh doanh, vậy cho phép tôi được theo đuổi cô, được chứ?”- Tổng giám đốc Vân Đỉnh nói, anh ta nở nụ cười mê hoặc với Triệu Mạn Di, nhưng với cô, tất cả đều không thể so được với Cố Hạo Thần.
Cô quay đi, không nói một lời nào, cũng không nhận hoa, tất cả chỉ là ánh mắt lạnh lùng quay đi, để lại tổng giám đốc Vân Đỉnh đứng như trời trồng cùng bó hoa hồng đỏ chói mắt.
“Em giải thích đi, này là sao hả?”- Cố Hạo Thần hét lên, thật không ngờ sáng nay vừa vội đi họp CEO, để cô tự tới Triệu Thế Vương lại xảy ra chuyện này.
Giờ đây nhìn quý ông chồng đang nổi máu Hoạn Thư trước mắt, cô cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Em đâu biết gì đâu, đó là chuyện của anh ta, em yêu anh cơ mà, anh quên à?”
“Biết là vậy nhưng anh không muốn họ nghĩ hôn nhân của chúng ta là do kinh doanh.”- Cố Hạo Thần buồn bã ngồi xuống.
Triệu Mạn Di thở dài đến bên Cố Hạo Thần.
“Em yêu anh, chúng ta yêu nhau, mình biết điều đó là được rồi, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. Có hiểu không?”
Cố Hạo Thần nhìn sâu vào đôi mắt cô, nở nụ cười.
“Anh yêu em, mãi mãi…”
Chỉ là ngay hôm sau, Triệu Mạn Di đã yêu cầu sắp xếp một cuộc nói chuyện với chủ tịch của một tạp chí nổi tiếng, mà cuộc nói chuyện chưa đầy năm phút, tính cả thời gian mời ngồi và uống chút nước. Triệu Mạn Di chỉ nói vài câu, nhưng vài câu này mà nói, đối với mọi người để lại vô cùng nhiều ấn tượng, nhất là với chủ biên tạp chí hôm qua đã đăng ảnh cô lên.
“Tôi và Cố Hạo Thần yêu nhau gần một năm và kết hôn, tôi đang có cục cưng, chúng tôi sẽ vô cùng vui nếu như mỗi ngày đều không thấy mình chình ình trên báo với những dòng tít vớ vẩn. Tôi ghét bị chụp hình trộm, và tất cả mọi người đều biết khi ghét một thứ, tôi sẽ làm thế nào rồi đấy, tôi sẽ làm đủ mọi thứ khiến toàn thế giới này biết tôi ghét thứ đó thế nào. Và nếu như một ngày nào đó tôi lại nghe thấy cụm từ “kết hôn vì kinh doanh” một lần nữa, nhất định tôi sẽ sửa chữa thật tốt cái bàn phím của người đó. Nên mong ngài sẽ cẩn thận quản lí những thông tin mà tạp chí tung ra.
Cảm ơn.”
Từ đó trở đi, mọi người đều không thấy tin gì về Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần kết hôn vì kinh doanh nữa, thay vào đó là những mẩu tin dài hàng vài trang giấy tung hô Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần lãnh đạo hai tập đoàn tài tình như thế nào, tổ ấm của họ hạnh phúc ra sao.
Triệu Mạn Di không quan tâm những điều đó, cô chỉ cảm thấy những kẻ làm báo là những kẻ có mặt dày hàng vài cái tường thành.
Nhưng không ai nói… số lượng điện hoa cho cô giảm xuống cả.
Và vậy là… cho dù bất mãn nhưng dường như Cố Hạo Thần đã thay nhân viên dọn rác của biệt thự quẳng tất cả hoa và quà gửi cho Triệu Mạn Di vào thùng rác.
“Tổng giám đốc… cô có nghĩ nên can thiệp không?”- Dương Nhậm Vũ nhìn người đàn ông đang cật lực khuân hoa và quà ném vào thùng rác sau nhà qua cửa sổ thư phòng.
Triệu Mạn Di vẫn chỉ để ý vào đống sổ sách, tai vẫn nghe loáng thoáng những âm thanh tức giận bên dưới qua cửa sổ.
“Này thì quà… các ngươi là lũ mặt dày… ta và vợ nợ nần gì các người mà các người bám bọn ta không tha?”
Cô khẽ thở dài.
“Kệ anh ta, tháng này trả thêm lương cho anh ta là được.”
“Tổng giám đốc, không ngờ cô cũng có khiếu hài hước.”
“Dương Nhậm Vũ, anh làm việc với tôi được bao nhiêu năm rồi? Về hưu sớm không phải là vấn đề lớn nhỉ?”
“Tổng giám đốc, tháng sau nhất định tôi sẽ phấn đấu tăng doanh thu lên 15%”
“Đó là anh nói.”
“Vâng, tôi đảm bảo điều đó.”
Đôi khi… khiếu hài hước của băng sơn mĩ nhân cũng làm cho người ta nghẹn cổ.
Việc tăng lương cho tổng giám đốc Cố thị… ừm… có thể suy nghĩ mà.
Phụ: Một nhà sáu người.
Từ bên ngoài chạy vào hai cục cưng nhỏ sinh đôi một trai một gái. Gọi là cục cưng nhưng hai đứa cũng đã mười lăm tuổi. Triệu Mạn Di mỉm cười đứng khỏi ghế.
“Lại đây nào hai con…”- cô hôn hôn lên mặt chúng. Vừa xong thì Cố Hạo Văn đi vào.
Con trai càng lớn càng giống cha, năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi.
“Mẹ, kí cho con bảng điểm.”- trên mặt cậu không có vẻ gì vui vẻ, thậm chí còn nhàn nhạt mà lướt qua hai đứa em sinh đôi kia.
Triệu Mạn Di thấy con trai, cũng thả hai đứa bé xuống, cô tới cầm lấy bảng điểm. Ừm rất tốt, kết quả rất cao. Mười mấy năm qua đều như vậy.
Kí xong cô đưa cho con trai.
“Ngoan, mai là sinh nhật con, chúng ta sẽ tổ chức cho con thật vui vẻ.”
Cố Hạo Văn cười nhẹ.
“Sao cũng được ạ.”
Mẹ Cố Hạo Thần nói Cố Hạo Văn giống hệt Cố Hạo Thần ngày trước, nên Triệu Mạn Di cũng không thấy lạ khi thái độ của con trai lại hời hợt. Nhưng có một điều cô biết. Thực chất cậu lại là người quan tâm mọi người trong nhà hơn ai hết.
Lần Triệu Mạn Di bị ốm, cậu xăm xăm chỉ ở bên mẹ, khi lấy cái này, lúc lấy cái khác. Đêm cũng đòi ngủ với mẹ, mặc dù vừa đặt lưng xuống là ngủ say.
Cố Hạo Văn biết rõ mọi người thích gì, thích hai em út, nhưng cực kì dị ứng với đứa em hai Triệu Di Vân.
“Mẹ ơi…”- ác mộng của Cố Hạo Văn xuất hiện, Triệu Di Vân mặc trên người toàn đồ đen đi vào, nhìn thấy anh hai thì mặt biểu lộ mất hứng bước qua. Thấy hai đứa em thì gườm gườm mắt rồi ngó thẳng vào mặt chúng mà nói.
“Hai ngươi hủy hoại cuộc đời ta.”
“Vân Nhi.”- Triệu Mạn Di giọng lạnh lùng- “Con đang nói cái gì hả?”
Một câu của mẹ làm Triệu Di Vân giật mình. Cô tim đập hơi nhanh, phải bình tĩnh lại. Bao năm qua mẹ vẫn làm cô thấy sợ bởi vẻ lạnh lùng ấy mà.
“Con về phòng.”- biết chiến tranh sắp nổ ra, lại không có hứng nghe ca hát miễn phí, Cố Hạo Văn lẳng lặng nói một câu rồi về phòng.
Cố Hạo Lâm và Cố Di Y thấy tình thế không ổn, nhìn nhau gật đầu rồi lủi ra ghế sofa, bao năm qua chị hai đối với họ vẫn là không vừa mắt nha. Theo như lời kể của ông bà nội, khi họ mới sinh ra, Triệu Di Vân đã ít lui tới. Khi họ hai tuổi thì chị hai đã biết cách nhờ người rao bán trẻ con trên mạng rồi.
Bởi vì sao? Bởi vì mẹ sinh họ ra nên chị ít được sủng hơn chứ sao? Nhưng cha mẹ vốn đối xử công bằng. Tại chị hai cả nghĩ đấy thôi.
“Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi? Hai em không hủy hoại cuộc đời con.”- Triệu Mạn Di đối với chuyện Triệu Di Vân ghen tị với hai em ban đầu không để ý, nhưng bây giờ mấy đứa đều lớn cả rồi mà.
“Con biết rồi mà.”- Triệu Di Vân xịu mặt xuống.
Đúng lúc này, Cố Hạo Thần- cứu tinh của Triệu Di Vân xuất hiện.
“Cha…”- Triệu Di Vân kêu lên cầu cứu. Cha vốn là rất cưng chiều cô nha.
Cố Hạo Thần ấy thế mà nhìn bà xã một lúc rồi quay ra.
“Cả bốn đứa các con mới là hủy hoại cuộc đời cha.”- rồi anh nhanh chóng đẩy Triệu Di Vân cùng hai đứa nhỏ ra bên ngoài.
Anh mới chính là kẻ thua thiệt nhất. Một mình chống lại bốn đứa con cơ mà.
Triệu Mạn Di ôm đầu gục trên bàn làm việc. Năm đó có phải cô đã sai khi lơ là cảnh giác, để đến giờ chịu hậu quả không? Một nhà sáu người, nhưng có đến bốn đứa con, mà lại còn thêm một kẻ chẳng khác trẻ con là mấy.
Thật mệt mỏi.
Nhìn đứa ông chồng đang chăm chú nhìn mình, cái ánh mắt kia.
Ôi không phải đấy chứ? Triệu Mạn Di thầm kêu rên, cô khi nào vấp phải loại đãi ngộ này?
Nhưng thôi, vẫn là kết cục hoàn mỹ phải không?
Con gái 22 tuổi
“Con mới là không sợ mẹ, cha à, có nhất thiết phải vậy không? Con mới 22 mà thôi, còn đang học đại học, không phải mẹ muốn tống tiễn con ra ngoài chứ?”- Triệu Di Vân ai oán than trời than đất, bộ dạng một khuôn mẹ đúc ra nhưng lại là một cô nàng thích náo loạn. Đôi môi xinh đẹp cong lên.
Cố Hạo Thần bỏ tờ báo xuống, năm tháng trôi qua nhưng anh vẫn ngày trở nên chín chắn, nhưng có một điều không thay đổi là tình yêu dành cho Triệu Mạn Di và gia đình.
“Nên cân nhắc trước khi nói không sợ mẹ, mẹ có thể xuất hiện sau con bất cứ lúc nào.”
Triệu Di Vân bỗng lạnh sống lưng, không phải cô chưa từng nếm qua cảm giác đó. Mẹ thương yêu bốn anh em cô thật nhưng cái vẻ “lạnh” của mẹ đôi khi khiến cô thấy rất sợ hãi.
Quay lại để xác định không có mẹ đằng sau, Triệu Di Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, trái tim con mỏng manh vô cùng, không cần thiết dọa con như vậy.”
Cố Hạo Thần bất đắc dĩ, đối hành động cùng lời nói của con gái không thể coi là anh dũng mà là điếc không sợ S***g.
“Di Vân, mẹ con chưa để con tiếp quản Triệu Thế Vương đã là rất may rồi, giờ con mới chỉ phải làm quen một chút, còn nhớ khi trước mẹ con mới 16 tuổi đã phải làm quen rồi 18 tuổi tiếp quản tập đoàn, giờ mẹ con mới chỉ nhắc con chuyện tình yêu thôi, đâu có sớm quá.”
Triệu Di Vân xị mặt xuống, cha cô chẳng qua là sợ mẹ cô đi.
“Nhưng con chẳng thích gì cả.”
“Có gì không thích sao?”- một giọng nói lạnh lùng cất lên, chấm dứt mọi ý niệm oán thán của Triệu Di Vân.
“Mẹ…”- cô quay đầu lại chỉ thấy mẹ mình một thân mệt mỏi đứng đằng sau, trên tay cầm một xấp tài liệu, theo sau là Dương Tuấn Khải- con trai của Dương Nhậm Vũ- trợ lí cũ của mẹ cô.
Triệu Mạn Di mệt mỏi ngồi xuống ghế, Cố Hạo Thần vội chạy đến bên vợ yêu đỡ cô ngồi xuống.
“Anh nói em rồi, để cho Tiểu Vân lên làm có phải đỡ hơn không?”- Cố Hạo Thần thương xót. Đây không phải lần đầu anh nhắc bà xã để con gái lên chức, nhưng cô thủy chung chưa đồng ý, vì…
“Anh xem, con gái mình, không học chuyên môn, kinh nghiệm không có, anh bảo em giao Triệu Thế Vương cho nó thế nào đây?”- cô lạnh lùng liếc Triệu Di Vân, khiến Triệu Di Vân lạnh buốt cả sống lưng.- “Giao Triệu Thế Vương cho nó, chỉ sợ trụ không nổi một ngày.”
Triệu Di Vân cũng đành bất lực, biết sao được chứ? Cô không có một chút hứng thú với sự nghiệp của mẹ già, cô chỉ có hứng thú với vẻ đẹp có một không hai của mẹ thôi.
“Mẹ à, con đã nói là con sẽ học theo mẹ về tiếp quản tập đoàn, nhưng mà nó thật sự khó lắm.”
“Cha thấy không có gì là khó cả, con nhìn anh trai con xem, anh làm rất tốt đó thôi.”- Cố Hạo Thần lên tiếng phản bác, nhắc tới Cố Hạo Văn làm anh cảm thấy rất tự hào. Từ lúc hai mươi tuổi đã đường đường chính chính tiếp quản Cố thị. Nhưng có điều làm anh thấy có phần chán ghét đó là Cố Hạo Văn hoàn toàn không thích cái gọi là tình yêu. Thật kì lạ.
“Vâng…”- Triệu Di Vân kéo dài giọng.- “Cái loại người một chữ tình yêu bẻ đôi không biết đúng không?” rồi cô ngửa đầu lên cười sảng khoái, hoàn toàn không giữ chút hình tượng thục nữ.
Sau tiếng cười chói tai, Triệu Di Vân dừng lại, nụ cười vụt tắt như đốm lửa nhỏ bị dội nước. Một dáng người cao lớn đứng phía chân cầu thang lạnh lùng nhìn cô.
Triệu Di Vân nuốt nước bọt cái ực, thầm kêu không ổn, hôm nay là ngày gì mà cô toàn đắc tội với hai nhân vật quan trọng nhất nhà thế này chứ?
“Anh trai…”- cô giương ánh mắt đáng thương lên nhìn anh.
Cố Hạo Văn liếc về phía phòng bếp, nam đầu bếp thấy vậy liền nghiêm mặt ra vẻ sẽ làm mọi việc vì thiếu gia.
“Hôm nay chỉ làm cơm năm người.”
“Anh trai…….”- Triệu Di Vân gào lên thê thiết, trời ơi, số cô rõ ràng là quá xui xẻo mới ***ng phải người anh trai tàn nhẫn này.
Triệu Di Vân quay sang phía cha mẹ, nhưng cha mẹ cô còn đang mải mê trao đổi tình cảm, cô vội bịt mắt phóng vèo lên cầu thang, vượt mặt cả người anh trai tâm hồn sắt đá kia.
Này này, cha mẹ, hai người thử thách con cái vừa thôi chứ, ôm ấp nhau đã đành, còn hôn môi nữa. Cô chưa một mảnh tình vắt vai sao có thể chịu được.
Cố Hạo Văn thấy cha mẹ như vậy, nhíu mày rồi lên phòng, cha mẹ là sao vậy chứ? Trêu ngươi anh sao? Chuyện tình yêu không phải anh không muốn, chỉ là nữ nhân kia khiến anh thực đau đầu, gì mà cho không anh mấy cô người mẫu chứ? Anh không cần, anh chỉ cần mỗi cô thôi. Vậy mà cô không một chút để ý, hay anh có nên dùng chính sách ép cưới trước không nhỉ?
Triệu Mạn Di cùng Cố Hạo Thần trao đổi tình cảm xong, cũng biết các con đã lủi lên phong, ngồi lại nói chuyện với nhau một chút.
Cô tựa vào *** Cố Hạo Thần.
“Một ngày nào đó, em sẽ thật già, thật xấu xí.”
Anh không rõ sao cô lại nói vậy, chỉ là nghe xong, anh thấy khóe mắt cay cay.
“Anh sẽ mãi yêu em, giống như ngày ấy.”- anh ôm cô thật chặt. “Em biết không, anh vẫn giữ tờ giấy đó đấy.”
“Tờ giấy nào?”- Triệu Mạn Di hỏi.
“Tờ giấy lần đầu tiên gặp nhau em đã để lại đó.”
Triệu Mạn Di bật cười nhẹ nhàng. Cô chậm rãi.
“Nghĩ lại thấy ngày đó thật buồn cười. Sao em lại có ý niệm phóng túng với một người mà mình không yêu cơ chứ?”
“Chẳng phải bây giờ yêu rồi sao?”- Cố Hạo Thần cắn nhẹ Ng'n t cô.
Triệu Mạn Di rụt tay lại, nhăn mặt với Cố Hạo Thần.
“Anh biết không, ngày đó khi phát hiện ra yêu anh, em thật sợ hãi. Còn khi biết mình có thai, em lại thấy thật bình thường. Chẳng lẽ lúc đó trong đầu em tự có ý niệm đến với anh à?”
“Cũng không chắc, nhưng nói thật.”- anh ghé vào tai cô- “Nếu không có đêm em phóng túng mình, hôm nay chúng ta đã không có đến bốn đứa con.”
Triệu Mạn Di bật cười hạnh phúc. Hai người cùng đứng dậy ra ngoài đi dạo ở ven hồ gần đó. Vừa đi vừa nói những chuyện thật vui vẻ. Tựa như lúc mới cưới.
Mười Ng'n t đan xen. Phải rồi, ngày trước họ chẳng cần biết mai sau ra sao, chỉ cần biết đến hiện tại. Cho tới cái “mai sau” của bây giờ, họ có một cái kết thật viên mãn.
Có thể sau này trong một câu chuyện tình của bốn đứa con, họ lại xuất hiện với vai trò là người đi trước. Cũng không biết được trước điều gì.
Chỉ là chúng ta cũng chỉ biết đến hiện tại thôi. Phải không?

Có thể bạn quan tâm:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc