Yêu Bà Xã Lạnh Lùng - Chương 16

Tác giả: Thiên Mỹ Khả

Cố Hạo Thần lái xe vào bên trong gara rồi bước vào nhà, bên trong cả ông bà cha mẹ và Cố Thiên Tự ngồi đợi, không khí xem chừng rất căng thẳng.
“Ông bà, cha, mẹ, anh trai. Con đã về.”- đưa áo vest cho người giúp việc, anh ngồi xuống ghế.
“Cố Hạo Thần, hôm nay cha gọi con về là có chuyện muốn nói.”- cha anh lấy ra một tập tài liệu đưa cho anh.
“Chuyện gì vậy ạ?”- Cố Hạo Thần cầm lấy tập tài liệu, không để ý thấy bên kia Cố Thiên Tự đang mỉm cười gian ác.
“Chuyện ở chi nhánh bên Mĩ.”- ông nội anh thở dài- “Bên đó đang cần người lãnh đạo, tuy ngay lập tức thì chưa nhưng nếu có bất cứ chuyện gì thì chúng ta phải có mặt để giải quyết ngay.”
Cố Hạo Thần có phần cảm thấy kì lạ, trước giờ chuyện chi nhánh bên Mĩ không phải giao cho Cố Thiên Tự hay sao? Giờ lại nói anh phụ trách?
“Anh con giờ đang tập trung phát triển Tân Cố thị, không tiện đi lại nhiều, nếu con thấy mình có thể thì qua Mĩ giúp đỡ anh con.”- Cố phu nhân hiền từ nhìn Cố Hạo Thần rồi lại nhìn Cố Thiên Tự. Cố Thiên Tự tuy không phải con bà sinh ra, nhưng lại ngoan ngoãn, nghe lời, mọi việc xử lí rất tốt, tuy dự án với Âu Dương thị không thành công, nhưng vẫn là có quyết tâm cao xây dựng Tân Cố thị.
“Con sẽ suy nghĩ. Nếu chuyện chỉ có vậy thì con biết rồi. Con xin phép đi luôn, công việc còn rất nhiều.”- Cố Hạo Thần đứng dậy, cơn chóng mặt lại kéo đến. Anh vẫn mệt rất nhiều.
“Cố Hạo Thần, đây là nhà em mà.”- Cố Thiên Tự đứng dậy- “Cũng nên ở lại ăn cơm đã chứ.”
“Con xin phép về luôn, con hẹn bạn cùng ăn rồi.”- Cố Hạo Thần không để ý Cố Thiên Tự, hướng mọi người chào rồi đi ra. Kì thật ngay từ đầu mới nhìn thấy Cố Thiên Tự, anh đã không muốn tiến vào căn nhà này rồi.
Lái xe về biệt thự riêng, Cố Hạo Thần vào ngồi đợi Triệu Mạn Di tới, cô hôm nay sẽ đến và giữ lời hứa của mình. Nhưng vấn đề là anh sức khỏe cũng đỡ dần, nếu chỉ ngày mai đã khỏi thì quả thật không ổn lắm.
Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng không nghĩ ra cách nào để sức khỏe tồi tệ hơn, anh cũng mệt, nằm ngủ luôn trên sofa.
Dự án hợp tác với Âu Dương thị, Cung Dương Á Miên đã nắm chắc phần thắng, Triệu Mạn Di cũng hài lòng vì Cố Hạo Thần nghe theo lời cô, nếu không bây giờ nhất định anh sẽ thua rất đậm.
Tra xét qua một chút, xác định sắp tới Cố thị không hợp tác với Lệ Kim nữa, Triệu Mạn Di mới yên tâm thở ra. Bây giờ chỉ cần Cố Thiên Tự có động tĩnh sai trái, nhất định số tài liệu kia sẽ được giao cho nhà chức trách. Lúc đó, có trời cũng không cứu nổi anh ta.
“Nghe nói cậu với Nhật Đằng có một vụ hợp tác?”- Triệu Mạn Di lật lật công văn, sắp xếp qua rồi đưa Dương Nhậm Vũ chuyển xuống các phòng ban.
Cung Dương Á Miên giật mình, mặt tái mét quay lại nhìn Triệu Mạn Di đang kí công văn, giọng điệu của Triệu Mạn Di xem chừng rất thản nhiên, nhưng sao Cung Dương Á Miên nhận thấy dường như cô đã bị phát giác điều gì đó. Thật đáng sợ.
Có phải cô ấy đã biết gì rồi không?
“À… chỉ là hợp tác nhỏ thôi.”
Cung Dương Á Miên cười gượng, cho miếng táo nhỏ vào miệng, cắn xuống, ai ngờ cắn nhầm phải lưỡi.
Thật TM đau, cả miếng táo cũng phản lại cô sao?
Triệu Mạn Di cười thầm. quả là có tật giật mình, chưa gì đã cuống lên rồi.
“Cậu liệu mà thu xếp khỏi đây đi, đây cũng không phải khách sạn của cậu.”- Triệu Mạn Di cầm túi xách đứng dậy.- “Nêu muốn thì đến khách sạn của Nhật Đằng mà ở, có vẻ dịch vụ vô cùng tốt.”
Nói rồi cô rời khỏi, bỏ lại Cung Dương Á Miên ngồi phục xuống sofa.
Cô chính là muốn tránh hai chữ Nhật Đằng có được không? Cô không muốn đối diện cái kẻ Biến th' thích đàn ông như hắn.
Cô biết phải làm sao đây a? Công việc của gia tộc Cung Dương cũng đang vẫy gọi cô trở về nha… thế nhưng… cô làm sao trở về khi có một kẻ Biến th' như hắn?
Ở nơi của Triệu Mạn Di không phải rất tốt sao? Cô vốn không muốn ra ngoài nhiều, ở đây lại vô cùng kín đáo. Tuy kẻ kia nói sẽ tìm được ra cô, nhưng vẫn là chưa tìm được mà.
Ở đây, cô sẽ không phải lo mấy khoản nịt *** nịt ௱o^ЛƓ, cũng không cần đội tóc giả, không cần đi đứng như đàn ông con trai…
Ôi quả là thiên đường. Nhưng mà… Triệu Mạn Di đã ra lệnh đuổi khách rồi.
Cung Dương Á Miên ngồi thở dài rồi lại thở dài, nghĩ thế nào cũng không ra cách trốn khỏi kẻ đáng ૮ɦếƭ kia.
Xe hai người thành công đi qua bảo về tiểu khu mà không vấp phải một cản trở nào. Triệu Mạn Di nhìn Dương Nhậm Vũ.
“Lần trước anh đã nói gì để họ cho chúng ta vào?”
Dương Nhậm Vũ khựng lại, mồ hôi từng giọt chảy từ trán xuống hai bên mặt. Anh cố giữ bình tĩnh giải thích.
“Lần đó tôi đã nói chúng ta là người nhà đến thăm Cố tổng.”
“Họ không gọi anh ta để xác minh sao?”- Triệu Mạn Di chống tay lên thái dương. Nghi hoặc nhìn Dương Nhậm Vũ.
“Anh thậm chí còn biết rõ Cố Hạo Thần ở biệt thự nào nữa.”
Dương Nhậm Vũ thầm kêu không ổn, nhưng anh vẫn cố chống chế.
“Tôi có hỏi qua bảo vệ.”
Triệu Mạn Di thở ra, dù thế nào thì Cố Hạo Thần cũng không có thắc mắc, cô còn lo cái gì.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Dương Nhậm Vũ xuống mở cửa xe, Triệu Mạn Di cầm đồ ăn xuống. Dặn dò qua một số hợp tác rồi đi vào bên trong.
Dương Nhậm Vũ đưa Triệu Mạn Di đến biệt thự của Cố Hạo Thần rồi lại trở lại công ty, giờ mới có hơn bốn giờ chiều, cách giờ tan tầm những một tiếng rưỡi đồng hồ.
Đang định bấm chuông thì Triệu Mạn Di phát hiện cửa chỉ đóng chứ không khóa. Cô nhẹ nhàng mở ra thì thấy Cố Hạo Thần đang ngủ rất say trên ghế.
Cô vội đi tới, xác định anh là ngủ quá say chứ không phải là mệt quá mà ngất đi, mới yên tâm mang các thứ vào trong bếp.
Nhớ tới lời hứa với Cố Hạo Thần, cô cởi bỏ quần áo bên ngoài, chỉ mặc đúng đồ lót và đeo tạp dề.
Lời hứa có vẻ hơi K**h th**h thú tính của đàn ông, nhưng cô đã xác định anh chỉ cần khỏe hơn một chút thì liền trở về, nên cứ chiều anh một chút cũng được.
Sắp xếp các thứ ra bếp, Triệu Mạn Di cũng phải thừa nhận trong lòng là cô không giống các tiểu thư của các nhà một món nấu ra cũng không biết, làm ăn trong bếp thì đổ vỡ lung tung cả. Nên cũng thoải mái một chút mà nấu thêm vài ba món bổ dưỡng nữa cho Cố Hạo Thần.
Thế nhưng, về kiến thức ăn cái gì để bổ cái gì thì cô lại không nắm chắc lắm, vì vậy nên cứ nấu một loạt mà không để ý nữa.
Cô hi vọng lát nữa Cố Hạo Thần ăn sẽ ngon miệng một chút.
Anh có lẽ vì tiếng động ở bếp mà tỉnh dậy. Nhìn xung quanh vắng lặng, chỉ còn mỗi trong bếp, anh ngồi dậy, miệng khẽ nở nụ cười. Triệu Mạn Di đã đến rồi, cô còn giữ đúng lời hứa và đeo tạp dề nấu ăn cho anh.
Cố Hạo Thần đứng dậy đi vào bếp. Từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
“Di… em đã tới.”- thấy tóc cô vướng vào bên trong dây tạp dề, anh lấy tay gỡ ra, còn hôn nhẹ vào gáy cô.
“Để yên, em đang nấu ăn mà.”- cô tay vẫn thái sâm, rồi bỏ vào nồi nước đang sôi.
Cố Hạo Thần nhìn ra cô đang làm cái gì, thì mặt bỗng vặn vẹo.
“Em… em đang làm gì vậy?”
“Anh nhìn không thấy sao? Em đang nấu súp cho anh thôi mà.”- cô hơi nhích người ra, lấy một ít hà thủ ô đã rửa sạch cho vào nồi.
Mặt Cố Hạo Thần càng lúc càng đen, anh rời eo cô, cúi mặt đi ra ngoài sofa, bật TV lên xem.
Triệu Mạn Di không để ý đến anh, cô vẫn tiếp tục làm các món ăn mà cô cho là bổ dưỡng. Không biết rằng đây chính là ác mộng lớn nhất đời cô.
Sau đủ nỗ lực của Triệu Mạn Di thì tận sáu món ăn đã được dọn ra bàn, thêm một món súp riêng của Cố Hạo Thần và một món tráng miệng. Cô phải rất vất vả mới làm ra được.
Cô gọi anh vào ăn, bữa ăn diễn ra trong im lặng, cũng chẳng ai nói với ai câu gì. Cố Hạo Thần chỉ tập trung hướng ánh mắt hận thù về bát súp, còn Triệu Mạn Di thì thản nhiên gắp các thứ, rồi múc một bát súp nhỏ cho anh.
“Em thật sự muốn tôi ăn cái món này.”- Cố Hạo Thần chỉ chỉ, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
“Uống súp này có gì không tốt? Rất bổ mà.”- Triệu Mạn Di kiên quyết đẩy bát súp tới.
“Vậy được.”- Cố Hạo Thần cười gian tà. Anh sẽ cho cô biết hậu quả của chuyện này.
Cố Hạo Thần chỉ nhấp môi một chút, số còn lại thừa lúc Triệu Mạn Di quay đi thì đổ lại vào trong nồi.
Anh cũng đã chuẩn bị tốt, còn cô, anh sẽ cho cô ngày mai không nhấc nổi một ngón tay.
Ăn xong, Triệu Mạn Di dọn dẹp các thứ cho vào máy rửa bát, quay lại, Cố Hạo Thần ở ngay đằng sau.
“Anh không lên phòng luôn sao?”- Triệu Mạn Di có điểm hơi giật mình, nhìn mặt Cố Hạo Thần lúc này có vẻ… hơi đáng sợ.
Cố Hạo Thần từ từ tiến đến ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn lên cổ trắng nõn rồi đi xuống dưới ***.
“Này… anh làm gì vậy?”
“Em nhìn mà không biết sao?”- anh rời cô ra, khoanh tay trước *** nhìn cô.
“Di, cho tôi hỏi, cớ gì em bắt tôi uống thứ thuốc kia?”- anh nghiêm túc hỏi, trước giờ anh luôn nghĩ cô thỏa mãn Dưới *** anh là vì anh được về phương diện đó, giờ cô lại hất thẳng gáo nước lạnh vào anh bằng cách nấu súp giúp cho anh tốt hơn về khoản đấy. Cô thật hết muốn sống sao?
Uống thứ kia có gì không tốt? Triệu Mạn Di đảo mắt xem thường.
“Cố Hạo Thần, em chính là lo cho sức khỏe của anh có được không?”
“Chẳng lẽ em chê tôi không được…?”- Cố Hạo Thần quẫn bách đến phát điên- “Em chính là chê tôi khoản đó không tốt nên mới làm cái món kia phải không?”
Anh trừng mắt nhìn cô, bế bổng cô lên đặt lên bàn ăn.
“Được lắm, tôi sẽ cho em thấy hậu quả.”
Triệu Mạn Di giãy dụa, này là sao? Cô chỉ là dựa theo lời của Dương Nhậm Vũ nấu vài món bổ dưỡng cho Cố Hạo Thần mà thôi, sao bây giờ lại thành ra như vậy.
“Cố Hạo Thần, nếu anh không thích có thể bảo em, em sẽ làm món khác cơ mà.”
“Em đúng là cô gái ngốc.”
Cố Hạo Thần mắt thâm trầm, cúi xuống cắn lên vai cô.
“Vậy tôi muốn ăn em được không?”- suốt từ ngày cô nói sẽ mặc đồ lót khi chăm sóc anh, anh đã muốn ђàภђ ђạ cô đến ૮ɦếƭ rồi. Nhưng sợ cô giận nên anh không dám, nhưng hôm nay, cô lại chọc giận anh. Không có lí gì anh lại bỏ qua cho cô.
“Dừng lại…”- Triệu Mạn Di thở dốc, anh đã một cái vung tay cởi hết quần áo mỏng manh nhỏ bé trên người cô rồi. Bàn ăn lại thật lạnh.
Cố Hạo Thần không để tâm lời Triệu Mạn Di nói, cúi xuống ngậm lấy một bên *** cô.
Đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa xinh đẹp, hết gặm lại cắn, làm Triệu Mạn Di thở dốc không thôi, cô vô tình ưỡn *** lên, làm cho Cố Hạo Thần càng H**g phấn. Anh một tay kia xoa lên *** cô, véo một cái thật mạnh.
“A… đau…”- Triệu Mạn Di nhíu mày, xen vào một *** rỉ ngọt ngào.
“૮ɦếƭ tiệt, em là đồ yêu tinh.”- Cố Hạo Thần cởi đi quần áo trên người kéo cô lại gần phía mình, đặt hai tay cô lên trên, dùng một tay anh giữ lại.
Tay kia lần xuống nơi tư mật của cô, dùng ngón tay *** vào.
“Thần… em xin anh… đừng.”
Cố Hạo Thần không để ý đến cô, tay đâm vào càng sâu, hướng ngón tay lên phía bụng mà chạm vào một điểm nhỏ.
“A…”- Triệu Mạn Di cong người. Khi anh chạm vào đó, như có luồng điện xuyên qua cơ thể cô, cô hé miệng thở dốc, thuận lợi cho anh đưa lưỡi vào trong miệng cô mà khuấy đảo.
“Ưm…”- cô đáp lại anh, anh vì vẫn ốm mà trong miệng nóng rực, như một ngọn lửa cuốn lấy *** nhỏ của cô. Bên dưới, Cố Hạo Thần vẫn dùng tay *** vào điểm mẫn cảm đó, làm Triệu Mạn Di chảy ra không biết bao nhiêu mật dịch.
“Em xem, cô bé con của em làm ướt hết tay tôi rồi.”- anh rút tay ra đưa lên môi cô- “Em phải chịu trách nhiệm làm sạch nó.”
Triệu Mạn Di cả người vì kích tình mà làn da trở nên đỏ rực, thiêu đốt ánh mắt Cố Hạo Thần, giờ cô cũng không thanh tỉnh, đưa lưỡi *** lên ngón tay của anh, chầm chậm mà K**h th**h ánh mắt anh.
Cố Hạo Thần thấy cô như vậy, không khỏi nghĩ đến cảnh cô *** nơi đó của mình, anh đưa tay vào trong miệng cô khuấy động, hai ngón tay đùa giỡn với *** thơm tho của cô.
“Em thật không muốn sống rồi.”
Triệu Mạn Di nơi đó như muốn được lấp đầy, cả người cô nóng rực, đầu óc trống rỗng. Cô nhỏ giọng.
“Thần, cho em được không?”
Cô đôi mắt vương chút sương nhìn anh, đôi môi đỏ rực diễm lệ hơi cong lên, chân lướt nhẹ qua chân Cố Hạo Thần.
Anh không tiếp tục tranh cãi, lấy BCS đã chuẩn bị sẵn đeo vào, trực tiếp đi ***.
Anh sớm lấp đầy phía bên trong Triệu Mạn Di, đâm chọc đúng vào điểm mẫn cảm, mỗi khi chạm đến nơi đó, cả người Triệu Mạn Di run lên, cô cong người đón lấy sự chiếm giữ của anh, hai chân quấn lấy anh chặt hơn.
Cô rút hai tay ra khỏi tay Cố Hạo Thần, vòng lên ôm cổ anh, ghé miệng vào vành tai anh hôn nhẹ.
Cố Hạo Thần càng lúc dao động càng nhanh, xuân tình từ nơi kết hợp chảy ra ướt đẫm, từ bàn ăn xuống đất, anh vẫn không ngừng muốn Triệu Mạn Di, mà cô thì càng ngày kêu rên càng lớn, anh cứ bức cô như vậy, cô sẽ không chịu được mất.
Nơi đó của cô hút chặt lấy anh, anh phải kiềm chế mãi mới không phát tiết ra, nếu không, cô sẽ còn nghĩ anh như thế nào nữa?
Dao động ngày một nhanh, Triệu Mạn Di lại không ngừng ***, Cố Hạo Thần gầm nhẹ một tiếng rồi xuất ra.
“Di… em thật tuyệt.”
Triệu Mạn Di hơi động, lúc này là lúc cô nhận ra hai người đã làm cái chuyện đó trên bàn ăn.
Thật…
“Cố Hạo Thần, tránh ra.”- cô muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh, nhưng làm cách nào cũng không thoát được- “Anh… cư nhiên dám làm chuyện đó trên bàn ăn?”
Cô mặt tối sầm nhìn xuống hậu quả của hai người.
“Làm thì cũng đã làm rồi. Em cũng đừng nghĩ tất cả đã xong.”- Cố Hạo Thần cắn nhẹ lên người cô- “Đêm nay còn dài lắm.”
Triệu Mạn Di còn chưa hiểu, anh đã bế thốc cô mang ra ngoài ghế sofa.
“Cố Hạo Thần, buông em ra.”- giọng cô lạnh lùng đe dọa, anh thật điên rồi mới mang cô đang *** ra ghế sofa.
Trái lại, Cố Hạo Thần không hề sợ hãi, anh nhếch mép, ôm cô càng chặt hơn, rồi lại đặt cô xuống ghế.
Triệu Mạn Di ra sức dãy dụa, dùng tay ẩn anh ra. Cô mới không cần bị anh coi là một nữ nhân nhu nhược mà đè.
Cố Hạo Thần với carvat trên bàn trói tay cô lại để lên trên.
“Em nghĩ sao mà làm cái thứ thuốc *** cho tôi cho tôi uống hả? Em chê tôi không đủ thỏa mãn em hay sao?”
Triệu Mạn Di trợn tròn mắt. ***? Là thuốc ***?
“Thần… dừng lại.”- khi cô định thần lại thì cũng là lúc phát hiện cả chân cũng bị trói chặt.
“Em không hề biết cái đó…”- cô nói lớn- “Em chỉ muốn anh mau khỏe thôi mà.”
“Nói dối. Em nghĩ tôi sẽ tin à?”- Cố Hạo Thần cười khẩy- “Chẳng mấy khi em muốn khảo nghiệm tôi, tôi sẽ cho em thấy đủ.”
Triệu Mạn Di hoang mang, cô đến giờ vẫn chưa vỡ lẽ, chợt nhớ đến lúc chiều Dương Nhậm Vũ khi đưa danh sách những thứ cần mua cho cô thì có cười tủm tỉm, rồi lại xen vào một câu.
“Thỉnh thoảng vợ tôi- Như Lan cũng hay làm những thứ này để chúng tôi thêm thân mật, nên cô có thể thử xem sao.”
Triệu Mạn Di mặt đen lại, lúc đó, cô còn nói cảm ơn anh ta…
Cô chưa kịp giải thích rõ ràng, Cố Hạo Thần đã lấy từ trên bàn ra một chai R*ợ*u.
“Em thích Trivas hay Rémy Martin? Hay là…”- Cố Hạo Thần lấy thêm một chai nữa- “Bordeaux?”
“Anh định làm gì?”- Triệu Mạn Di khó hiểu, tự nhiên anh lôi R*ợ*u vang ra để làm gì chứ?
“Quên đi, vẫn là tôi giúp em chọn.”
Anh mở nắp chai Bordeaux, nghiêng chai, dòng R*ợ*u đỏ thẫm như máu tưới lên người Triệu Mạn Di.
“A… anh làm gì vậy? Bỏ ra.”- R*ợ*u thật lạnh, cô ra sức nghiêng người, nhưng Cố Hạo Thần chỉ nhìn cô mà nở nụ cười.
“Đừng cố nữa, em có làm thế nào thì kết quả vẫn là sáng mai sẽ không đứng dậy nổi.”- anh ghé vào tai cô, thở nhẹ- “Vậy nên đừng cố.”
Nắp lại nút chai, để chai R*ợ*u lên bàn, Cố Hạo Thần cúi xuống nhìn vẻ đẹp mê người của Triệu Mạn Di. Trên làn da trắng nõn là dòng R*ợ*u đỏ thẫm như máu phủ lên, tạo nên một sự tương phản K**h th**h đến kì lạ.
Mắt anh thâm trầm, giọng khàn khàn gọi tên cô.
“Di, em có biết bây giờ em đang rất đẹp không?”
Triệu Mạn Di nhắm nghiền mắt, cô điên rồi mới đáp lại anh vào lúc này. Dương Nhậm Vũ, tôi nhớ kĩ mối hận này, anh chờ xem.
Cố Hạo Thần cúi xuống, *** lên những nơi R*ợ*u phủ lên, ***, eo, bụng, nơi nào cũng có từng dòng Bordeaux đỏ thẫm, người cô đỏ ửng, mỗi nơi anh hết gặm lại cắn, khiến nhìn không ra là R*ợ*u hay hôn ngân.
Triệu Mạn Di cảm thấy từng cơn ngứa ngáy lan khắp cơ thể. *** căng tròn lên xuống theo nhịp thở.
“Em thật đáng yêu.”- Cố Hạo Thần lại đổ thêm R*ợ*u lên người cô.
Anh tháo dây trói chân cô ra, dang chân cô qua lưng mình, mạnh mẽ xâm nhập bên trong cô.
“A…”- Triệu Mạn Di hé miệng thở dốc, anh một lần đi vào sâu trong cô, chạm đến điểm nhỏ kia, cả người cô run lên, thoáng chốc đã khiến R*ợ*u trên người ấm lại.
Cố Hạo Thần vừa di động mạnh mẽ, vừa cúi xuống *** R*ợ*u trên người cô. Lưỡi anh đi đến đâu, Triệu Mạn Di thấy thân người tê dại đến đấy, cô uốn cong người, đón nhận từng trận tiến vào của anh.
Cố Hạo Thần ngày một nhanh, lại gặm cắn trên thân thể Triệu Mạn Di, chẳng mấy cô đã đạt cao trào, bên anh mà mê man thiếp đi.
Cố Hạo Thần nở nụ cười càng sâu. Anh còn chưa có thỏa mãn, cô đã nhanh như vậy sao.
“Di, xem chừng em mới là người cần bồi bổ phương diện đó.” (Khả Du: Anh thật là… tuyệt =)) )
Anh đánh mạnh vào ௱o^ЛƓ Triệu Mạn Di, khiến cô mở mắt.
“A… đau.”- Triệu Mạn Di ***, cô đang rất mệt, anh sao có thể làm vậy với cô.
“Thì ra em cũng biết đau.”- Cố Hạo Thần lật người cô lại, để hai khuỷu tay cô chống xuống sofa, hai đầu gối cô quỳ xuống.
Từ đằng sau, Cố Hạo Thần quan sát được mọi tuyệt tác trên người cô. Một tay lấy chai R*ợ*u đổ lên, một tay xoa đều ra khắp lưng Triệu Mạn Di.
Triệu Mạn Di như muốn điên lên rồi, R*ợ*u rõ ràng được lấy trong tủ lạnh ra, anh đổ trực tiếp như vậy hóa thành giết cô sao?
“Ưm…”- cô khó chịu vặn vẹo người, kết quả làm đằng sau chạm đến phân thân đang cương lên của Cố Hạo Thần.
“Không ngờ em cơ khát tôi đến vậy, xem ra em cũng không cần uống thứ thuốc kia rồi.”
Anh từ sau đâm thẳng vào bên trong, cô chúi người về phía trước, anh lại hai tay túm eo cô kéo ngược lại. Vòng eo thon nhỏ sao có thể chống lại anh. Anh đi vào thật sâu, lại đưa người về phía trước, một tay nắn P0'p *** cô, một tay chạm đến nơi hai người kết hợp, K**h th**h nơi tư mật nóng bỏng, anh hôn lên dọc lưng cô, ngậm lấy hết số R*ợ*u trên đó.
Phía dưới anh đi vào ngày một nhanh, cô càng không chịu nổi, anh lại càng đắc ý, mỗi lần đi vào, anh lại thúc mạnh vào nơi đó, làm cô kêu lên những tiếng kiều mị.
“Em kêu như vậy là rất thích sao? Rất muốn tôi sao?”- anh ôm lấy vai cô từ đằng sau, cho cô ngồi dậy, từ sau hôn lên vành tai cô- “Có phải tôi làm em rất thích đúng không? Em có thấy tôi rất được không?”
Triệu Mạn Di không biết anh đang nói gì, cô hoàn toàn trống rỗng, anh làm gì cũng không biết nữa, cô chỉ *** những tiếng khe khẽ, đôi môi đỏ rực hé ra, nói không nên lời gì.
“Em phải nhớ, tôi chân chính là của em, mà em cũng vậy, chỉ có tôi mới thấy được bộ dạng này của em, chỉ có tôi mới yêu em như vậy, chỉ có tôi mới làm em thét lên vì thỏa mãn.”
Mỗi lần như vậy, anh càng đi sâu vào cô, càng dao động nhanh hơn, lúc lâu sau, Triệu Mạn Di thét lên vì cao trào, nơi đó lại trào ra mật dịch. Cố Hạo Thần vẫn ở sâu bên trong cô, quay mặt cô lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia.
Bế Triệu Mạn Di lên phòng, Cố Hạo Thần thề, hôm nay không tiêu tốn một nửa hộp BCS, ngày mai anh sẽ không nhìn Mặt Trời.
Còn về Triệu Mạn Di, cô đã sớm không biết gì mà tiếp tục ngủ, ác mộng có lẽ vẫn còn dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc