Yêu Bà Xã Lạnh Lùng - Chương 14

Tác giả: Thiên Mỹ Khả

Dựa vào xe, ánh mắt Cố Hạo Thần buồn bã nhìn vào căn biệt thự lộng lẫy của Triệu Mạn Di.
Mới tuần trước, anh và cô còn vui vẻ, hôm sau làm xong việc anh lập tức tới biệt thự của cô. Không thấy cô, anh gọi điện cô cũng không nghe, gọi cho Dương Nhậm Vũ thì anh ta nói cô đã đi ra nước ngoài.
Lại đi rồi. Anh cười khổ, phải thế nào mới nắm chắc được cô đây? Lần trước cô đã đi hơn nửa tháng, lần này cô cũng đi đến hơn một tuần rồi. Ngày nào anh cũng gọi cho cô, ngày nào cũng đến đây đợi với hi vọng cô sẽ sớm về.
Anh từng nghĩ tới chuyện ra nước ngoài tìm cô, nhưng biết đi đâu đây?
Nhìn lên bầu trời xanh trên đầu, cô như một cơn gió, đến rồi lại nhanh phiêu tán vào không khí, cô ở nơi nào anh không thể biết, cũng không có cơ hội được biết.
“Rốt cục thì tôi là gì trong trái tim em đây?”- Cố Hạo Thần hét lên, nhưng đáp lại anh chỉ có căn biệt thự lạnh lẽo sừng sững trước mặt.
Gió ngày một lạnh, gần hết thu, đông sắp sang rồi. Mùa lạnh lẽo trong năm sắp tới.
Mùa đông lạnh lẽo là thế, nhưng có lạnh như trái tim của cô không?
Cố Hạo Thần thất vọng vòng lên cửa xe, mở cửa rồi sập mạnh vào trong.
Anh ngả người ra ghế, nhìn sang ghế bên cạnh. Chiếc xe này anh mới mua và cũng chỉ dành để chở cô. Hôm ấy hai người cùng nhau đi mua sắm, rồi hôm sau lại cùng nhau đi chơi.
Ngày đó sao anh ấy ấm áp mà hôm nay lại thấy lạnh lẽo vậy?
Khởi động xe, đạp ga hết cỡ. Anh không muốn ở lại nơi này nữa, nó chỉ làm anh nhớ cô và thất vọng với chính mình. Anh đường đường Cố thị tổng giám đốc, vậy mà một người con gái lại không thể nắm lấy bên mình.
Ở Mĩ suốt một tuần, rốt cục Triệu Mạn Di đã tra ra tất cả. Tìm được người kia, và thuyết phục được người đó lúc nào cần ra mặt sẽ ra mặt.
Cô chuẩn bị mọi thứ để trở về Đài Bắc, và cũng nghĩ nên gọi một cuộc điện thoại cho tiểu ai oán kia ( =)) )
Hơn tuần nay cứ nhìn thấy điện thoại là cô thấy nó phát sáng, chỉ là một người gọi, cũng làm cô nở nụ cười đến cả ngày, thế nhưng, cô thủy chung không nhấc máy.
Nếu anh có tình cảm với cô, một tuần chẳng lẽ không đợi được?
Bật điện thoại, bấm đến dãy số kia, cô nghe một âm thanh mệt mỏi.
“Di…”- anh thấy cô gọi cho mình, thực sự rất vui, nhưng vì một lí do khiến anh cười không nổi.
Anh… thế nhưng bị ốm.
Triệu Mạn Di thấy giọng anh kì lạ, nhíu đôi mày thanh tú, cô trầm giọng.
“Anh sao vậy?”
Cố Hạo Thần mắt nhắm nghiền, giọng khàn khàn.
“Tôi ốm.”
“Đã uống thuốc chưa?”
Cố Hạo Thần cười khổ sở.
“Chưa. Cho dù có uống cũng chắc không có tác dụng.”
Triệu Mạn Di im lặng, anh là làm sao vậy? không chú ý tới sức khỏe của chính mình sao?
“Tôi nhớ em.”- nói xong câu này, Cố Hạo Thần thấy tâm tình thật thoải mái, anh rất nhớ cô, suốt hơn tuần nay không lúc nào anh thôi nghĩ tới cô. Cho dù bao nhiêu dự án, anh cũng chỉ hoàn thành nhanh cho đủ, không còn tâm trạng làm bất cứ chuyện gì.
Triệu Mạn Di vì một câu nói này của anh mà tim như thắt lại, anh ốm, mà cô thì… cũng không có gọi điện thường xuyên. Là cô đã tính toán sai? Hay vì cô nghĩ ai cũng có thể dửng dưng với người mình có tình cảm?
“Chờ em.”- Triệu Mạn Di nhanh chóng cúp máy, gọi tới một số máy khác.
Và thế là chẳng cần biết ở bên kia Trái Đất đang là nửa đêm, Triệu Mạn Di hùng hồn tuyên bố cho Dương Nhậm Vũ đang ôm vợ điều phi cơ cá nhân tới đón, rồi chính anh cũng phải ra sân bay đón cô. Khiến anh muốn lao từ trên ban công phòng ngủ của hai vợ chồng xuống.
Mà cô, cũng không lo thanh danh của mình bị báo chí làm lộ.
Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Ngồi trên phi cơ, Triệu Mạn Di không ngừng gọi điện cho Lâm Kính, bác sĩ của bệnh viện gia đình cô.
“Giờ tôi lập tức tới đó.”
Nhận được đáp án mong muốn, Triệu Mạn Di tắt máy, Dương Nhậm Vũ đã đợi cô ở phi trường.
Chẳng biết mất bao lâu, lúc cô xuống máy bay cũng đã là năm rưỡi sáng, nhìn Dương Nhậm Vũ khoác chiếc áo khoác dày cộp mà cô muốn phát ngốt, cô lòng dạ đang như lửa đốt, cũng chẳng để ý đến mình có bị phóng viên chụp lén hay không, một mạch lên xe rồi phóng thẳng tới biệt thự của Cố Hạo Thần.
Dương Nhậm Vũ cũng tức thời không hỏi nữa, anh đã biết cô ở Mĩ làm gì, giờ trực tiếp tới gặp Cố Hạo Thần, chắc chắn là việc quan trọng.
Nếu anh biết cô đến chỗ Cố Hạo Thần vì chuyện lo lắng anh ta bị ốm, nhất định Dương Nhậm Vũ sẽ không ngần ngại mà lao thẳng xe xuống vực.
Đến biệt thự riêng của Cố Hạo Thần, tuy Triệu Mạn Di chưa đến bao giờ, nhưng cô có quên mất một điều ở đây an ninh cực kì tốt.
Nhưng có một điều Triệu Mạn Di không hiểu là chỉ cần vài câu nói của Dương Nhậm Vũ là họ có thể thành công đi vào tiểu khu đó.
Thực kì lạ.
Lâm Kính đợi hai người ở dưới, Dương Nhậm Vũ lại chỉ cần vài thao tác nhỏ có thể mở được cửa của nhà Cố Hạo Thần.
“Dương Nhậm Vũ, anh trước kia từng là kẻ trộm sao?”- Triệu Mạn Di nghi hoặc nhìn anh.
Dương Nhậm Vũ chỉ nhún vai.
“Không quan trọng, quan trọng là giờ đây cô cần gặp anh ta không phải sao?”
Triệu Mạn Di cùng Lâm Kính đi lên tầng, Dương Nhậm Vũ thì đi về ngay sau đó. Cô biết hành động của mình hiện giờ chính là xâm nhập trái pháp luật, cũng đang suy nghĩ nếu Cố Hạo Thần hỏi sẽ phải giải thích thế nào.
Vào một căn phòng đoán là của Cố Hạo Thần, cô nhẹ nhàng mở cửa.
Anh đang nằm trên đó, da nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt, mồ hôi chảy ra đầm đìa.
“Thần…”- Triệu Mạn Di xót xa sờ lên khuôn mặt anh. Anh gầy đi thấy rõ mặc dù mới chỉ có một tuần, cô gọi Lâm Kính vào khám cho anh.
Sau một hồi khám xét mặc dù Cố Hạo Thần vẫn đang ngủ, Lâm Kính vừa viết đơn vừa nói.
“Anh ấy bị cảm lạnh, suy nhược cơ thể, lại không chịu ăn uống nên đang thiếu chất. Tôi mang sẵn theo vài loại thuốc, cô cho anh ấy uống đúng bữa là được.”
Nói rồi Lâm Kính quay trở về, Triệu Mạn Di tiễn anh xuống dưới rồi lại nhanh chóng lên với Cố Hạo Thần.
Cô lấy khăn dấp nước rồi đắp cho anh, thỉnh thoảng lại vò lại khăn. Nhìn anh nhợt nhạt nằm trên giường, cô thấy thật căm ghét bản thân mình.
Sao cô có thể vô tâm đến như vậy? Cô định tỏ ra vô tâm với anh đến mức nào nữa? Chẳng lẽ cô không thể làm một nữ nhân bình thường khi ở bên anh sao?
Hay là nói, cô không phải người phụ nữ thích hợp với anh?
Cố Hạo Thần tưởng mình đang mơ, anh thấy Triệu Mạn Di đang ngồi lau những giọt mồ hôi trên trán anh, nhìn anh mà buồn bã.
“Di… là em?”
Anh cất tiếng thều thào không ra hơi, nhưng Triệu Mạn Di vẫn có thể nghe thấy, cô gật đầu, hơi mỉm cười với anh.
Về chuyện làm sao Triệu Mạn Di ở đây, Cố Hạo Thần không muốn quan tâm, chỉ cần cô đang ở bên anh là được rồi.
Triệu Mạn Di tiến đến hôn lên môi anh, cô chủ động dùng lưỡi nhỏ tách đôi môi đang nóng rực của anh.
Anh nhớ cô, cũng nhiệt tình đáp lại, nhưng chẳng lâu sau, anh vội quay đi.
“Di, anh đang bệnh.”- quay lại nhìn cô đang chăm chú nhìn anh- “Em sẽ bị lây mất.”
“Em bị lây, anh sẽ khỏe lại.”
Cô nhìn anh, cô không cười nữa, mà thay vào đó là vẻ buồn bã, yêu thương vô hạn.
Có lẽ, chỉ cần có những lời như vậy, cả hai con tim đã tự động tan chảy.
Triệu Mạn Di phải thúc ép mãi Cố Hạo Thần mới chịu uống thuốc. Ép anh uống xong, cô mệt mỏi xuống nhà bếp.
Nhìn nhà bếp sạch sẽ, trên tủ còn chưa bóc tem niêm phong cho thấy chủ nhân của nó rất ít khi lui tới. Cũng may trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, Triệu Mạn Di thật sự rất ngại phải ra ngoài vào lúc này.
Tài nghệ nấu ăn của Triệu Mạn Di trước giờ cô không tự cho là quá xuất sắc, nhưng vẫn là có thể nuốt trôi. Cô lại chưa làm cho ai ăn bao giờ nên có điểm chờ mong.
Nấu xong nồi cháo thịt bò, thêm một nồi súp nhỏ, cô chuẩn bị sẵn thêm một cốc sữa rồi đổ vào bình giữ nhiệt, nếu không anh ăn xong cháo và súp sẽ bị nguội mất.
Nhìn đồng hồ mới gần tám giờ, điện thoại Cố Hạo Thần có người gọi tới, không muốn anh tỉnh ngủ nên cô ấn nghe luôn.
“Tổng giám đốc, cậu làm gì sao bây giờ chưa tới? Bên Lệ Kim đã tới rồi.”- Bạch Phi Hằng vội vàng nói.
Triệu Mạn Di giật mình, Lệ Kim? Muốn hợp tác với Cố thị?
“Trợ lí Bạch, Cố Hạo Thần đang ốm, anh ấy không thể tới công ty được.”- Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần đang nhắm mắt ngủ say, nói vào điện thoại.
Bạch Phi Hằng thấy người phụ nữ nói, trái lại thấy khó hiểu, chẳng lẽ đêm qua Cố Hạo Thần lao lực quá độ?
“Cô là ai?”- Bạch Phi Hằng dừng lại tìm tài liệu, ngạc nhiên hỏi.
“Tôi là bạn của anh ấy.”- chừng vài giây, cô tiếp- “Trợ lí Bạch, nghe này, có thể anh sẽ thấy kì lạ, nhưng tôi mong anh đừng kí kết với Lệ Kim bất cứ một hợp đồng nào cả.”
“Tại sao?”- Bạch Phi Hằng nhìn xung quanh, đích xác không có ai mới tò mò hỏi- “Cô là ai?”
Triệu Mạn Di thở dài.
“Tôi đã nói chuyện này không quan trọng, nếu muốn xác minh, anh có thể gặp Cung Dương tổng của Thiên Kì, anh ấy sẽ cho anh biết tại sao, còn bây giờ mong anh hãy nghe những gì tôi nói, hoàn toàn không thiệt.”- cô không ngờ Lệ Đổng Nhân lại nghĩ ra kế đánh trực diện như vậy.
Cô sẽ cho ông ta biết, không dễ mà đánh đổ được thứ mà cô coi trọng.
Bạch Phi Hằng chần chừ, dự án này dù sao cũng chỉ là hợp tác Gi*t thời gian, không có cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
“Vậy được, tôi sẽ nghe cô, nhưng…”
“Chuyện này không thể để Cố tổng biết.”- Triệu Mạn Di khẳng định, chuyện này, cô có thể giải quyết giúp anh được.
Sau khi nghe Bạch Phi Hằng đồng ý và cam đoan sẽ không tiết lộ, cô cúp máy.
Tiến tới bên giường, cô cúi xuống gọi anh.
“Mau dậy thôi.”
Cố Hạo Thần dần dần mở mắt, thấy Triệu Mạn Di ngồi trước mặt mình, anh cười thật vui vẻ, như một giấc mơ vậy, anh tình nguyện cứ ốm như vậy suốt, cô sẽ ở bên anh.
“Em nấu cháo và súp bổ cho anh, ăn một chút sẽ đỡ hơn.”
Cố Hạo Thần chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hiện tại, cô chăm sóc anh, vì anh mà nấu ăn, giờ lại đang xúc từng thìa cháo cho anh.
“Thật ngon.”- anh nhìn cô âu yếm- “Ngày nào cũng thế này, anh thật muốn ốm mãi không bao giờ khỏe.”
“Anh muốn em cả đời cứ chăm sóc anh mãi sao?”- Triệu Mạn Di mặt lạnh, bắt cô chăm sóc suốt, chẳng thà cô cũng ốm luôn cho xong.
Cố Hạo Thần ngây người một lúc, cô nói “cả đời”, là “cả đời” sao? Bất quá cái liếc mắt của cô khiến anh không cười trêu cô được nữa.
Dù sao tính Triệu Mạn Di chính là hiếu thắng, lại kiêu ngạo, cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Có lẽ cứ để cô không để ý gì mà nói đi sẽ tốt hơn.
“Anh uống sữa đi.”- Triệu Mạn Di lấy bình giữ nhiệt đổ ra cốc.
Cố Hạo Thần nhìn cốc sữa, sữa này là mẹ anh mua cho anh để bồi bổ, anh đã cất tận góc tủ rồi mà sao cô lại thấy được. Mùi vị của nó thật đáng sợ.
Anh lắc đầu quầy quậy.
“Mau uống.”- Triệu Mạn Di hơi trừng mắt- “Anh là trẻ con ba tuổi sao? Có cốc sữa cũng không uống?”
Cố Hạo Thần vẫn duy trì lắc đầu.
Triệu Mạn Di ngẫm nghĩ chừng vài phút, cô nhìn anh, rồi tiến gần lại nói nhỏ bên tai anh một chút.
Cố Hạo Thần nghe xong, một ngụm đem cốc sữa đáng sợ kia uống hết, không sót lại một giọt nào.
Trên mặt anh còn lại một vẻ… hưng phấn.
Triệu Mạn Di hài lòng bê hai chiếc bát không và cốc thủy tinh trống rỗng xuống nhà, cho vào máy rửa bát, sắp xếp toàn bộ rồi lại đi lên.
“Em phải đi có việc, tầm ba rưỡi chiều sẽ về luôn. Và… thực hiện lời hứa. Ok?”
Cố Hạo Thần vẫn có điểm thất vọng, nhưng cũng đành phải để cô đi. Sau khi Triệu Mạn Di đi khỏi, anh mệt mỏi nằm xuống giường.
Quả này, không biết nên trả ơn Dương Nhậm Vũ thế nào đây?
Triệu Mạn Di gọi Dương Nhậm Vũ mang xe tới đón, hai người đến Triệu Thế Vương.
Tới nơi, Triệu Mạn Di lên phòng, theo như Dương Nhậm Vũ nói thì Cung Dương Á Miên đã ở lì trong phòng tổng giám đốc của cô hơn tuần nay, cũng chẳng đi đâu, thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, bao giờ thích thêm cái gì thì nhờ Vũ Bảo Lĩnh đi mua thêm.
“Cung Dương Á Miên, cậu định cắm rễ mãi ở đây sao?”- Triệu Mạn Di dựa vào tường, nhìn Cung Dương Á Miên đang chăm chú nhìn màn hình laptop, tay bóc ra cái kẹo dâu hình con chuột.
Cung Dương Á Miên ngẩng đầu, như nhìn thấy ánh sáng thiên đường.
“Di, cuối cùng cậu cũng đã trở lại, thật không ngờ cậu nhỏ bé như vậy mà phải làm những công việc quá nặng nề như thế a…”- Cung Dương Á Miên đứng dậy, chân trần chạy tới chỗ Triệu Mạn Di.
Cô không ngờ tập đoàn gia đình tưởng chừng thường là những công việc đơn giản như Triệu Thế Vương lại có khối lượng công việc đồ sộ như thế này. Quả đúng là nó yêu cầu Triệu Mạn Di luôn luôn phải tỉnh táo, phải tính toán thật kĩ càng. Đó cũng làm nên tính cách và con người của Triệu Mạn Di.
Triệu Mạn Di ừ hứ chẳng nói gì, không hiểu Cung Dương Á Miên làm thế nào mà có thể sống sót trong hơn một tuần mà chẳng đi bất cứ đâu.
“Cậu không thấy nhàm chán sao?”- Triệu Mạn Di xem xét đống giấy tờ trên bàn. Ừm… quả là Cung Dương Á Miên làm việc tốt lắm, làm hơn một tuần đã là khối lượng của cả tháng sau.
Xem chừng Dương Nhậm Vũ cũng biết lợi dụng nhân tài đấy chứ.
Nhìn sang Dương Nhậm Vũ đang cười tủm tỉm, lại thấy Cung Dương Á Miên đang nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, cô thế nào cũng không dám nói với Cung Dương Á Miên là cô ấy đã bị Dương Nhậm Vũ lừa một cách đau đớn.
Nhưng cô giúp Cung Dương Á Miên một hợp đồng phi trường A, cũng phải được phúc đáp chứ.
Xem ra tháng sau cô chỉ cần thư thả mà đi làm, nghỉ vài ngày cũng không làm Dương Nhậm Vũ hận ૮ɦếƭ cô được.
Mọi người cùng nhau nói chuyện một chút, Triệu Mạn Di kể cho Cung Dương Á Miên chuyện hợp tác giữa Cố thị và Lệ Kim, cô nghe xong, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, trực tiếp cầm điện thoại gọi tới cho Bạch Phi Hằng.
Cung Dương Á Miên nói qua về vấn đề hợp tác, nói Lệ Kim hiện giờ đang vướng bận vốn với hai công ty tại Las Vegas, đây là thông tin mật, nhưng vẫn muốn nói cho Cố tổng để đề phòng, không nên chỉ vì muốn Gi*t thời gian mà hợp tác có hại cho chính mình.
Triệu Mạn Di nâng ly rượu lên, uống một chút, mắt nhìn qua phía cửa sổ.
“Tôi hoàn toàn điều tra được mọi thứ, bây giờ chỉ cần chúng có bất cứ một động tĩnh nào, chính là giọt nước tràn ly. Hoàn toàn chúng phải chịu mọi trách nhiệm.”
“Kể cả nếu họ tiết lộ thân phận của cậu?”- Cung Dương Á Miên nhíu mày, quả thật chính cô cũng cảm thấy khó chịu như Triệu Mạn Di. Cô cũng là cùng hoàn cảnh với Triệu Mạn Di, cô hiểu chứ.
“Đương nhiên, thế nào tôi cũng ứng phó được. Cậu yên tâm.”
Nhìn Triệu Mạn Di khẳng định, Cung Dương Á Miên cũng không nói thêm gì, chỉ là trong bụng có chút chột dạ, cô biết Triệu Mạn Di hút thuốc lá, tuy dạo gần đây gặp lại không thấy cô hút nữa, nhưng vẫn là “lỡ tay” quẳng đi đống thuốc lá trong tủ kéo.
Lạy Chúa, Triệu Mạn Di đang nhìn về phía tủ kéo, cô ấy sẽ không vì căng thẳng bực tức mà hút một điếu chứ?
Nhưng rất nhanh Triệu Mạn Di đã nhìn đi chỗ khác.
Thật mệt, chuyện giúp Cố Hạo Thần tuy khiến cô thấy đau đầu, nhưng cô cũng phải giúp anh, coi như giúp chính mình.
Coi như, cô sẽ nhìn thấu được bộ mặt thật của Cố Thiên Tự.
Hoàn thành mọi thứ xong trước bốn giờ, Dương Nhậm Vũ đưa cô về biệt thự của Cố Hạo Thần. Còn Cung Dương Á Miên, vẫn thủy chung ở lại phòng tổng giám đốc của cô như khách sạn năm sao.
Bước vào biệt thự của Cố Hạo Thần lần nữa, Triệu Mạn Di có cảm giác, nơi này chắc chắn sẽ rất gắn bó với cô về sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc