Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc - Chương 40

Tác giả: NatalieNguyn

Đoạn Tuyệt

Trước câu nói của chủ tịch Lã, ông Vương không chỉ ngạc nhiên mà còn vô cùng tức giận. Đôi mắt ông bỗng chốc sắc lạnh đến lạ, không còn nét hiền hoà khi nãy. Ông tằng hắng giọng:
- Bác nghĩ cháu không cần phải đắn đo quyết định. Bác tự nguyện trả hết khoản bồi thường một lượt.
- Ý của bác...
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ xót xa. Điều hắn chưa bao giờ muốn nghe đã đến lúc phải nghe hay sao?
- Bác muốn con chia tay Ái Ngọc. Bác muốn con bé khi sang Mĩ sẽ chẳng còn gì tiếc nuối ở đây
- Con thích Ngọc thật lòng. Chẳng nhẽ không còn cách nào khác hay sao bác. Xin bác hãy cho phép...
- Anh Phong... Quả thật bác rất thích con. Con là một chàng trai tốt. Một năm qua bác nhận thấy rõ Ái Ngọc thay đổi rất tích cực. Thế nhưng... hãy thông cảm cho bác. Dù có cách giải quyết khác thì hết cấp 3, Ngọc vẫn phải theo gia đình về Mĩ, chẳng bao giờ trở về đây. Người bên này, người bên kia Trái Đất, sao có thể hạnh phúc?
Vừa nói ông vừa rướn người mở bản hợp đồng bồi thường trước mặt Anh Phong
- Bác biết con rất khó xử. Thế nhưng nếu con yêu Ngọc thật lòng thì... hãy giúp nó vui vẻ mà đi, mà sống. Công ti con cũng tránh nguy cơ sụp đổ. Đối với hai bên đều có lợi
Ông Vương cố gắng đốc cây Pu't vào tay hắn. Nhưng tay hắn giờ đây chẳng còn chút sức lực. Hắn thật sự không muốn. Hắn kí vào bản hợp đồng tức hắn đã từ bỏ. Thế nhưng hắn phản kháng thì liệu kết quả có khác đi? Đến sau cùng Ngọc vẫn phải định cư sang Mĩ. Hắn và nó vẫn phải mỗi người một phương. Phải để Ngọc sống trong nhớ nhung mà đau khổ, hắn không đành lòng. Thôi thì cứ để hắn một mình chịu nỗi đau dày vò. Còn nó, chỉ đau một lần thôi là có thể bình thản bước đi về con đường mới, về chân trời mới. Ông Lã khẽ siết vai hắn truyền thêm sức mạnh. Ông có thể cảm nhận rõ nỗi đau này của con trai. Cái cảm giác không thể bảo vệ người mình yêu sao mà bất lực, sao mà xót xa. Một nét...hai nét... rồi ba nét. Chữ kĩ dần hiện lên trên bản hợp đồng. Cơn gió chẳng biết từ đâu chợt ùa tới, cuốn bay những chùm hoa bò cạp mỏng manh. Như tình cờ, một cánh hoa nhỏ rơi ngay ngắn dưới nét mực chưa khô. Chính hoa bò cạp vàng mở đầu cho cuộc tình vụn dại này thì nay chính sắc vàng của nó đánh dấu sự kết thúc. Từ giây phút này trở về sau, hắn và nó... đã chính thức xa nhau.
- Xem như vấn đề đã được giải quyết.Bác sẽ nhanh chóng trả số tiền đó. Cuối năm học này Ái Ngọc sẽ về Mĩ. Cho đến lúc ấy, bác mong con sẽ khiến Ái Ngọc thật sự quên con. Con hãy xem như đó là việc cuối cùng con có thể giúp nó
Nói rồi ông nhanh chóng đứng dây bỏ ra về, đồng thời vẫn không quên thay cha con họ Lã trả tiền cho bữa ăn hôm nay. Có lẽ trong thâm tâm ông có chút áy náy với hành động vô cảm của mình khi nãy chăng? Hay đó chỉ lả phép lịch sự tối thiểu của một công ti bồi thường?
- Con trai, chúng ta về thôi
Ông Lã cũng nhanh chóng đứng dậy, khẽ bảo. Thế nhưng hắn vẫn cứ ngồi lì ở đấy, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình- đôi bàn tay chỉ một vài phút trước đã làm một việc thật ích kỉ.
- Con muốn ở một mình
Hắn nói trong vô thức và lững thững đi vào khu vườn của nhà hàng, nơi có những cánh hoa bò cạp đang bay. Bỗng nhiên hắn muốn ngồi dưới gốc cây ấy, một mình. Những cánh hoa thật đẹp. Một cơn gió lại thoảng qua. Hàng trăm cánh hoa lại lìa cành, bay là đà xuống đất, tạo nên một chiếc màn mỏng trước mặt Anh Phong. Lớp hoa ấy như cánh cửa đưa hắn về quá khứ có người con gái mang tên Vương Ái Ngọc.
.
.
.
.
- Đừng làm phiền tôi ngủ
Nó ngước mắt ngơ ngác nhìn hắn với hai con mắt in rõ dấu chấm hỏi:
- Cút. Cô ồn ào quá!
Cục tức dường như dồn lên tới tận não.Thấy trong trường giờ này cũng vắng, nó quên luôn nỗi mặc cảm và bản tính thật sự của nó là đây:
- Anh nghĩ mình là vua một cõi à. Tôi ngồi đâu là quyền của tôi. Bộ chỗ này anh đăng kí là người sở hữu à. Mà nãy giờ tôi có ***ng chạm gì anh. Anh ngủ ở phía ghế đá đằng sau thì liên quan gì tôi.
- Cô hát
- Tôi hát đâu có lớn. Ai biểu tai anh thính. Trả anh đó. Ông cụ non- nó bỉu môi khó chịu rồi ôm truyện, cặp ngúng nguẩy bỏ đi
.
.
.
.
- Cô nói sẽ dạy tôi bài học sao hoài chẳng thấy?
- Anh có biết bao người bảo vệ, sao tôi dám? Tôi muốn cấp III này được yên ổn
- Yên ổn???- hắn đột nhiên phá lên cười- Dù cô không làm gì tôi thì cũng như thế mà thôi.Vì cô quá xấu xí, quá lập dị.
Nó tức giận, giơ tay chuẩn bị giáng một bạt tay lên mặt hắn.1s...2s...3s... Không một tiếng động gì cả, nó khẽ bỏ tay xuống. Thay vào đó là những giọt nước như pha lê khẽ rơi .
- Có lẽ anh nói đúng.
Nói rồi nó quay gót bỏ đi, che đi những giọt nước mắt.
.
.
.
.
Dịu dàng, nhẹ nhàng, hắn từ từ tháo dải băng trên chân cho nó. Rửa sạch vết thương và cẩn thận băng lại. Nó cố cắn răng chịu đựng, chẳng dám rên một tiếng. Mặt nhăn nhúm lại chả khác gì cún con. Nhìn nó như thế, Anh Phong chợt mỉm cười nhẹ. Nó nhìn hắn thay băng cho mình không chớp mắt.
- Tôi biết tôi đẹp nhưng không cần ngắm lộ liễu thế đâu.
Vừa làm hắn vừa nói đá đểu nó mà chẳng cần nhìn nó lấy một lần. May là như thế đấy, không thì hắn sẽ chiêm ngưỡng được dung nhan đỏ như quả cà chua của nó rồi.
- Tôi...tôi ngắm anh hồi nào? Tôi chỉ...chỉ...ngắm cái chân tôi thôi chứ bộ. Ôi! Cái chân ngọc ngà.-_-
- Cô gọi cái chân voi này ngọc ngà?- Hắn hỏi mà nắm nguyên chân nó kéo giựt lên
- ĐAU
.
.
.
.
Anh Phong từ từ ngồi đến bên nó. Những nét lạnh lùng trên mặt hắn tan biến đâu hết. Bỗng hắn đưa tay lên lau dòng máu rỉ nơi khoé môi nó. Hắn cười nhẹ
- Có đau lắm không?- Giọng hắn nhẹ nhàng đến lạ
Chưa kịp suy nghĩ, Ái Ngọc liền rướn người ôm chặt lấy hắn, khóc như một đứa con nít
- Sao giờ này anh mới tới. Tôi ... mong hức ...anh biết... hức ... nhường nào.
Hắn hơi bất ngờ trước hành động của nó. Nhưng rồi lại ôm chặt nó vào lòng. Khẽ vỗ vỗ lưng
- Ngốc quá! Tôi tới rồi nè. Xin lỗi.
.
.
.
.
- Tôi thích anh rồi đó. Anh đã hài lòng chưa? Tôi thích anh. Thích anh nhiều lắm!
Anh Phong liền chạy tới ôm gọn nó vào lòng, thật chặt, thật chặt. Hắn sợ sẽ lạc nó mất. Đưa bàn tay lên xoa đầu nó, cậu an ủi nó với cả tấm chân tình
- Đừng nói nữa. Anh nghe rồi. Anh sẽ không rời xa em nữa. Lã Anh Phong này sẽ không bao giờ buông tay Vương Ái Ngọc
Và rồi, hắn nhẹ đặt lên trán nó một nụ hôn.
.
.
.
.
Cả hai đang lao xuống dốc với tốc độ chóng mặt. Trong truờng hợp như thế, Ái Ngọc chẳng những không cố gắng giữ chặt tay lái mà còn buông thõng cả hai tay để che mặt và la oai oải. Thoáng nghĩ thôi cũng đủ hiểu kết quả sau cùng. Vâng, ngay lập tức Anh Phong hét lên khi thấy trước mặt là bờ hồ:
- Bỏ xe
Thế là cả hai té sõng soài ra đất và chỉ cách hồ nước tầm một thước hơn. Tim Ngọc và Phong đập thình thịch trong lòng ngực. Nhanh chóng, hắn đi đến bên nó hỏi han với khuôn mặt tái mét vì lo:
- Em không sao chứ?
Người ta ga lăng, lịch thiệp như thế, vậy mà nó lại cười hì hì đáp lại.
.
.
.
.
- Sẽ cùng nhau vựơt qua
Một giọng nói thứ ba vang lên làm hai cậu con trai hơi bất ngờ. Một giọng nói mà bao lâu hắn luôn mong chờ. Ái Ngọc bước ra từ một gốc cây gần đó. Đôi mắt nó rưng rưng, đỏ hoe. Đôi môi run run cất thành từng lời chẳng mấy rõ ràng:
- Tại sao anh không kể với em. Tại sao lại một mình chịu đựng như vậy?
Hắn nhanh chóng đi tới siết chặt Ái Ngọc vào lòng. Mặt nó áp vào *** hắn. Hơi ấm phả vào mặt nó, len lỏi đến từng tế bào. Bỗng chốc, nó òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Hắn chỉ biết xoa đầu nó và khẽ thì thào vào mang tai:
- Anh ở đây rồi. Chỉ cần bên cạnh em, đau khổ mấy anh cũng chịu được.
Nước mắt lại chảy trên khuôn mặt Ngọc. Nhưng đó là giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.
.
.
.
.
Bất giác hắn nở một nụ cười. Nụ cười ấy có chan chứa niềm vui nhưng cũng đầy nét xót xa, tiếc nuối. Một nụ cười đắng lòng khiến tâm can người nhìn thấy cũng bỗng chốc quặn thắt. Những kỉ niệm đẹp xưa cũ dường như mới chỉ xảy ra gần đây chứ chẳng phải từ lâu. Mới ngày hôm qua, cả hai vẫn còn đắm chìm trong màu hồng của niềm hạnh phúc. Ấy vậy mà giờ đây, tất cả đã chấm dứt. Tất cả đã tan thành cát bụi. Giữa cả hai chẳng còn gì ngoài dĩ vãng dành cho nhau. Vẫn còn yêu nhiều lắm nhưng cũng đành "lực bất tòng tâm". Nếu ông trời đã sắp đặt cả hai không thể bên nhau thì thôi hắn sẽ giúp nó quên sạch sẽ những gì liên quan đến người con trai bội bạc này để nó đừng mãi đau khổ, để nó tiếp tục giữ nụ cười tươi tắn kia trên môi. Còn những vết bụi của tuổi thanh xuân, hắn sẽ thay nó ôm trọn vào lòng mà gìn giữ thật kĩ.
- Alo! Minh Khiết hả? Đến nhà hàng "hoa điệp vàng" đi, tao có việc cần nhờ.
Lôi chiếc điện thọai ra khỏi túi. Hắn nhanh chóng gọi cậu đến. Mặc cho trái tim đang rỉ máu, hắn vẫn đành thực hiện ý định mà ông Vương nhờ vả. Một vở kịch lớn do chính hắn dàn dựng.
*****************************
Sau bao phút đắn đo, Na quyết định sẽ mở sòng cá cược về kết thúc của "yêu anh có bao giờ hạnh phúc" .Nó bắt đầu từ chap 37 nghen... Có ba lựa chọn
1)SE
2)HE
3)OE
Các bạn cmt để cá cược hen. Đến khi chốt Na sẽ thông báo xem cái nào được nhiều người chọn nhất. Nếu đó là đáp án chính xác Na sẽ tặng các bạn ngoại truyện nga
(phần thưởng chẳng hấp dẫn mấy đâu, chỉ là mang tính chất giải trí thôi ^_^, để mấy bạn thoải mái khi đọc truyện của Na ấy mà)
- Mày làm gì mà như người mất hồn vậy?
Minh Khiết khá ngạc nhiên khi thấy bộ dạng hiện tại của hắn. Khuôn mặt hắn cứ thẩn thờ, chẳng chút thần sắc. Còn đâu dáng vẻ cao ngạo thường ngày của một Lã Anh Phong? Đáp lại, hắn chỉ khẽ cười khẩy- một nụ cười bất cần:
- Tất cả đã xong rồi. Kết thúc rồi
- Mày đang nói cái quái gì vậy- cậu nhướn mày khó hiểu, đồng thời ngồi xuống cạnh hắn- nói rõ đầu đuôi thì tao mới có thể giúp mày được
Hắn thở dài và bắt đầu kể. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám tin những điều xảy ra gần đây là sự thật. Nó quá đau khổ, quá tàn khốc đối với hắn. Mà khi đã quá đớn đau, nước mắt cũng dành cho con trai. Hắn muốn khóc để trong lòng bớt nặng nề, để từng nhịp thở dễ dàng hơn. Nhưng hắn không khóc được, chỉ giữ nụ cười đắng ngắt trên môi. Có lẽ vì quá đau khổ đến không thể khóc nên đành cười vậy thôi.
- Mày nỡ lòng làm thế với Ái Ngọc sao?
- Không thể cũng phải được. Thế nên tao mong mày hãy lau nước mắt cho cô ấy, hãy ở cạnh bên an ủi cô ấy... thay tao. Nếu cô ấy đòi gặp tao, hãy ngăn lại. Tao sợ... mình không đủ mạnh mẽ nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn kia
Hai vai Minh Khiết buông thõng. Trong giây phút này đây, chính cậu cũng chẳng biết phải nói lời gì để nguôi ngoai nỗi đớn đau trong lòng hắn. Nhìn thằng vào đôi mắt vô hồn kia, cậu nói với vẻ lo ngại:
- Không trốn tránh mãi được đâu. Hết nghỉ tết, hai người vẫn sẽ gặp nhau
Nghe đến đây, ánh mắt của hắn bỗng trở nên xôn xao. Hắn bỗng đưa tay siết chặt vai cậu, có vẻ như Phong muốn trấn an thằng bạn thôi lo lắng cho mình. Hắn là vậy đấy, sau cái lớp cao ngạo thường ngày lại là trái tim nồng ấm. Bao giờ cũng lo nghĩ cho người bên cạnh trước, mặc bản thân ra sao cũng chẳng quan tâm. Hắn cố trả lời ra chiều chắc chắn lắm nhưng trong giọng nói vẫn xen chút gì đó run run:
- Đến lúc đó tao tự biết giải quyết. Giờ thì đến bưu điện gần nhà Ngọc đi để mày tiện đưa cho cô ấy giúp tao
Vậy là cả hai đến nơi mà Phong đề cập. Một tờ giấy trắng,một cây Pu't mua tại nơi đó, đã đủ để hắn bắt đầu viết một bức thư. Thật lạ nhỉ? Trong thời buổi công nghệ hiện đại, hắn lại chọn cách truyền thống nhất. Vì hắn sợ. Hắn sợ nếu nhắn tin trên mạng xã hội, hắn sẽ không kìm được lòng mà ngồi đợi hàng giờ chấm xanh kia hiện lên mà rep. Khi đó hắn sẽ chẳng thể nào tuyệt tình nỗi. Hắn cũng chẳng dám gọi điện cho nó vì hắn sợ phải nghe giọng nói trong trẻo kia. Đáng sợ hơn hăn không muốn nghe tiếng khóc thổn thức từ người con gái hắn vẫn luôn hết lòng bảo vệ. Vậy nên hắn quyết định viết thư. Chỉ đơn giản thế thôi. Đơn giản nhưng sâu sắc đến xé lòng người.
- Đưa cho cô ấy đi
Nhận bức thư từ tay Phong, ánh mắt Khiết nhìn hắn vẫn chưa thôi ái ngại. Cậu dè dặt, ngập ngừng chẳng dám bước
- Mày chắc chắn rồi chứ. Đã đưa rồi thì không thể nào quay đầu lại được đâu
- Được rồi gửi đi
Hắn đâm ra phát cáu trước sự lưỡng lự của thằng bạn. Cậu có biết sự đắn đo của cậu khiến hắn thêm nao lòng. Ý chí ban đầu vốn đã mong manh cũng suýt sụp đổ vì cậu. Đến lúc này, cậu biết mọi chuyện đã chẳng thể dừng lại nên đành miễn cưỡng giúp đỡ. Mọi chuyện... đến cuối cùng sao lại thê thảm đến thế.
Khoảng cách giữa bưu điện và nhà Ngọc chẳng bao xa nên Khiết cố đi từng bước chậm rãi. Cậu chỉ mong chuyện tình đôi bạn kéo dài thêm vài giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng hôm nay... sao lại tới nhanh thế. "King koong... king koong" Tiếng chuông vang lên. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông lịch lãm xuất hiện trước mặt cậu, là ông Vương. Sau buổi gặp gỡ khi nãy, ông liền đi ngay về nhằm bàn bạc lại với vợ mình. Chưa kịp trở lại công ti thì Minh Khiết lại tới.
- Cháu đến đây làm gì?
- Anh Phong nhờ cháu gửi bức thư này cho Ngọc- cậu bỗng nhiên trở nên rụt rè trước ánh mắt dò xét của ông Vương
- Anh Phong?- ông khẽ nhướn mày ngạc nhiên- Được rồi, cháu về đi, bác sẽ đưa cho Ngọc
Ngay khi dứt câu, ông liền nhận bức thư và quay gót bước vào nhà. Cô con gái bé bỏng vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra. Nghe đến hai từ "Anh Phong", nó liền hí hửng phóng xuống nhà. Khuôn mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc. Nhưng nụ cười kia bỗng trở nên tê dại, hai mắt nó căng lớn đọc những dòng thư. Sấm sét nổ đùng vang trời ngay bên tai Ái Ngọc. Từng dòng chữ ngay ngắn, như những con dao, từ từ ghim vào tim nó và... xé toạc
++++++++++++++++++
Ái Ngọc!
Em còn nhớ lời hứa sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn dạo trước chứ? Anh xin lỗi vì đã không còn có thể thực hiện lời hứa đó cùng em. Sau khi suy nghĩ kĩ, anh chợt nhận ra mình thích Hoàng Thảo từ khi nào cũng không hay. Anh không muốn cô ấy hiểu lầm về mối quan hệ của hai ta nên anh muốn xác định rõ trong bức thư này
Bao lâu nay, anh cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh quan tâm, an ủi, cổ vũ. Em luôn là người mang đến nụ cười cho anh. Em cho anh những giây phút bình yên nhất. Đối với anh, em như một đứa em gái ngoan ngoãn, hiền lành không hơn không kém. Anh cảm ơn em rất nhiều về thời gian qua. Nhưng sự thân thiết này anh nghĩ chúng ta nên tiết chế lại. Hãy thông cảm cho anh vì anh yêu Thảo thật lòng. Anh biết em sẽ rất giận anh. Thế nên khoảng thời gian này chúng ta khoan gặp nhau, tránh khó xử cho đôi bên. Em đừng cố tìm anh vô ích. Anh xin lỗi!
Anh trai của em
LÃ ANH PHONG
++++++++++++++++++++
"Bịch" Ái Ngọc ngã quỵ xuống đất ngay khi đôi mắt lướt qua những con chữ cuối cùng. Em gái? Bao lâu nay, hắn bên nó, yêu thương bảo vệ nó chỉ vì hắn xem nó là em gái thôi sao? Lời hứa một năm trước sẽ bên nó cũng chỉ là lời hứa của một người anh trai dành cho em gái? Bao kỉ niệm ngọt ngào cũng chỉ đơn giản là sự thân thiết giữa hai anh em? Đau. Trái tim nó như vỡ vụn ra từng mảnh. Còn gì đớn đau hơn khi một người đang hưởng những giây phút hạnh phúc trên chín tầng mây bỗng chốc tan biến hết và rớt sâu vào địa ngục. Hụt hẫng, tuyệt vọng, trước mắt nó chỉ một màu xám ngắt. Từng giọt nước mắt nặng nề lăn dài trên má Ngọc. Nó muốn thét cho thỏa nỗi đau, nhưng lại chẳng thể cất nổi thành tiếng. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khó khăn. Chẳng hiểu sao ***g *** nó như nghẹn lại, đến không thể thở được. Nó không tin. Nó chẳng tài nào chấp nhận được. Nó phải tìm hắn hỏi cho ra nhẽ. Nghĩ là làm, mặc cho nước mắt cứ tuôn,nó cố ngồi dậy và bước ra khỏi cửa. Nhưng chẳng mấy chốc, ông Vương đã ngăn lại:
- Con tính đi đâu trong tình trạng như thế?
- Con phải đi tìm Phong.
Nó nói trong vô thức. Trong giọng nói chẳng còn bộc lộ chút gì của xúc cảm, chỉ còn nghèn nghẹn của nước mắt và tiếng nấc. Nhìn Ái Ngọc như thế, ông không khỏi nhói lòng. Càng xót xa bao nhiêu, ông càng giận nó bấy nhiêu:
- Con còn tìm đứa con trai tuyệt tình đó làm gì? Có đáng hay không? Ba còn chưa trách con giấu ba chuyện này.
- Con đã lớn rồi. Con yêu ai là quyền của con
- Cấp 3 mà đòi lớn hay sao. Con còn trong tuổi ăn tuổi học. Suy nghĩ chưa chín chắn nên gìơ con thấy hậu quả chưa? Bị tên ấy lừa.
Vô tình ông Vương đã nhắc đến điều nó đang cố chối bỏ. Như một cơn sóng thần, nước mắt nó tuôn trào chẳng thể kiểm soát. Nó ấm ức gào lên trong đớn đau:
- Không có. Anh ấy không lừa con. Chắc chắn có hiểu lầm. Con phải tìm anh ấy hỏi rõ
- Vào phòng. Không hỏi han gì hết. Từ nay về sau ba cấm con qua lại với tên Anh Phong đó.
Ông Vương siết chặt tay nó lôi vào phòng. Dẫu nó vùng vẫy ra sao cũng không thể chống lại sức ba mình. "Rầm, cạch". Cánh cửa phòng đóng sầm và khoá chặt. Những phút giây đầu, Ái Ngọc cố đập cửa thật mạnh. Nhưng rồi sức lực ngày một cạn kiệt, nó trượt dài theo bức tường, tay đập cửa những phát yếu ớt
- Ba thả con ra đi mà. Con phải gặp Anh Phong. Thả con ra.
Tiếng nó cất lên thều thào. Đôi mắt tinh nghịch ngày thường cứ đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Tiếng kim đồng hồ kêu "tích tắc" đều đều, chậm rãi. Khi sự im lặng tràn về, nỗi cô đơn lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bao kỉ niệm xưa cũ, như một thước phim trắng đen hiện lên trong tâm trí nó. Nó nhoẻn miệng cười mà nước mắt tuôn rơi.
Hắn thật vô tâm. Hắn nói hai chữ "em gái" nhẹ tênh như một điều hiển nhiên. Vậy ra bao lâu nay chỉ một mình nó đơn phương. Thế mà nó vẫn kênh kiệu, ngạo mạn tự nhận mình là bạn gái của hot-boy Lã Anh Phong. Phải, chính nó cũng tự nói hắn là hot-boy. Hot-boy thì phải xứng đôi bên hot-girl chứ, làm gì còn chỗ cho một đứa con gái tầm thường như nó. Họa chăng được kề bên thân thiết, làm em gái của hắn cũng đã phước phần hơn nhiều người. Chỉ là nó "được voi đòi tiên", tự nó ảo tưởng, đánh gia cao năng lực bản thân. Nó đã sai. Sai vì đã yêu hắn. Sai vì ngay từ phút ban đầu đã dấn thân vào cụôc tình này.
Ở góc đường, Anh Phong cũng đang đau đáu nhìn vào ngôi nhà có người con gái mà hắn yêu. Minh Khiết đứng kế bên chỉ biết lặng im, thở dài. Vì cớ sự gì mà cả hai phải chịu đau đớn như thế. Cái kết của những con quân trong ván cờ số phận phải chẳng đều không tránh khỏi nghiệt ngã?
Sau khi hoàn thành chap, Na chỉ muốn thét lên vui sướng. Chời ơi, ai tin bức thư có chút xíu à mà Na xóa đi viết lại cả chục lần. Phong tình cảm quá chi mà hành Na quá vậy. Có ai thương Na không? (p′︵‵。)(p′︵‵。)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc