Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy - Chương Cuối

Tác giả: Tử Trừng

Vu Phiên Phiên thương hại vỗ nhẹ gương mặt anh tuấn, đứng dậy kéo lại quần áo bị anh làm nhăn, đi ra ngoài mở cửa.
“Tùng tùng tùng…. Chúng tôi đến náo động đêm động phòng đây!” Huống Quyền Thủy chuẩn bị sâm banh, rượu vang và đồ ăn, không hề cảm thấy tội lỗi bước vào nhà họ Đường.
“Ôi… Chị bị anh ta cố tình kéo đến.” Ngô Khanh Thủy xấu hổi theo sau Huống Quyền Thủy.
“Còn có chị, chị thì từ trước tới nay không cần mời, tự nhiên mà tới, không chấp nhận cự tuyệt.” Cuối cùng là Đường Vi Đình, thái độ của cô còn kiêu ngạo hơn Huống Quyền Thủy.
Đường Uy Đình sầm mặt xuất hiện ở phòng khác, không thèm chào hỏi ai. “A! Đừng có xị mặt ra như vậy! Em trai!” Đường Vi Đình là chị, nên không thèm sợ vẻ sầm mặt của Đường Uy Đình.
“Hắc hắc, Đường lão vịt, phá hoại đêm động phòng nhất định phải có!” dùng sức lắc lắc sâm banh, Huống Quyền Thủy quay đầu cha nhắm ngay anh, “Mở sâm banh…”
“Phụt” một tiếng, trong nháy mắt Đường Uy Đình bị nước sâm banh phun đầy mặt và đầu cổ, không kịp trốn.
“Đùa như vậy rất vui sao?” Đường Uy Đình càng sầm mặt.
“Rất vui nha, rất rất vui!” Đường Vi Đình vỗ tay trầm trồ khen ngơi, thuận tay cầm lấy một chai sâm banh khác, có ý muốn mở nắp.
Đường Uy Đình tiến đến giật lấy “công cụ hành hung” trên tay chị mình, “Vui gì mà vui, đừng giỡn nữa!”
Vu Phiên Phiên từ trong toilet chạy ra lấy khăn mặt lau cho anh, ý cười trên mặt không giấu được.
“Này, chồng của em bị hai mà em vui vẻ vậy sao?” Anh tức muốn ૮ɦếƭ! Đã không được như ý, mấy người này còn cố tình làm rối, hỏi sao anh không tức?
“Không có! Thầy đừng nói vậy.” cô nín cười một cách vất vả.
“Trời ạ! Em dâu, đến bây giờ em còn gọi nó là thầy à?” Đường Vi Đình không thể tin được nhìn cô, rốt cục cũng cảm thông mà thương hại cho Đường Uy Đình.
Vu Phiên Phiên bất an kéo kéo góc áo. “Tại vì… em, em không sửa được miệng!”
“Bởi vậy! Tôi đã nói như vậy thật biến thái!” Huống Quyền Thủy vội vàng tán đồng, nhiệt tình cho mọi người biết ý kiến của mình.
“Sao mà biến thái?” Ngô Khanh Thủy muốn giúp đỡ Vu Phiên Phiên, tránh cho đàn em của mình xấu hổ quá.
“Hắc hắc.” Huống Quyền Thủy nâng mí mắt, nở nụ cười tà ác. “Đàn em à, không phải là những lúc “ăn cơm” em vẫn kêu Đường lão vịt là “thầy ơi, thầy ơi” chứ?” Anh ta giả bộ giọng nói yêu kiều của nữ giới, làm cho Vu Phiên Phiên và Ngô Khanh Thủy cùng lúc đỏ bừng mặt.
“Thầy, anh xem đàn anh kìa!” Vu Phiên Phiên thẹn thùng trốn phía sau Đường Uy Đình, cô còn mặt mũi nào gặp mọi người.
Vỗ vỗ khuôn mặt như muốn bỏng, Ngô Khanh Thủy nhỏ giọng mắng: “Không đứng đắn!”
“Tôi cảm thấy suy đoán của cậu ấy bình thường mà! Mà này, Phiên Phiên của chúng ta thực sự “kêu” như vậy sao?” Đường Vi Đình chen vào, cô thích nhất trêu cô em dâu này.
“Ha…” Đường Uy Đình nhịn không được phì cười, phát hiện người phía sau kéo nhanh áo của anh, rất nhanh thu hồi lại ý cười. “Các người đừng đùa nữa, muốn làm cho cô ấy trốn đi sao?”
“Chà.. Có người đau lòng nha!” Huống Quyền Thủy không buông tha, cảm thấy trêu chọc đôi vợ chồng mới cưới này thật sung sướng.
“Đừng như vậy!” Vỗ mạnh lên vai anh, Ngô Khanh Thủy không đồng tình. “Anh cho là hiện tại không học môn của thầy Đường thì phá phách sao? Tôi còn nhớ rõ năm cấp ba hẳn là anh từng “được” thầy Đường dạy?”
Huống Quyền Thủy tức thì mở bừng hai mắt, “Khanh Thủy, hóa ra em quan tâm anh như vậy!” Anh cảm thấy rất vui.
“Chà chà! Hóa ra “quan hệ” của hai người là vậy!” Không biết rõ nên Đường Vi Đình cảm thán kêu lên, cầm lấy chai sâm banh đưa lên miệng, uống vào ngụm.
“Làm gì có! Tôi với tên này không có vấn đề gì, chị đừng hiểu lầm!” Ngô Khanh Thủy xấu hổ nói lớn, thực sự khiến người ta hiềm nghi trước cái kiểu giấu đầu lòi đuôi này.
“Các người quá nhàn nhã phải không?” Đường Uy Đình cảm thấy đau đầu, thật muốn đem bọn họ quét hết ra khỏi cửa. “Muốn ồn nào thì ra bên ngoài náo loạn, đừng ở trong này quấy rầy chúng tôi.”
“Hắc hắc, xem ra có người chờ không kịp muốn biến thành sói hoang.” Đường Vi Đình cười đến híp mắt, muốn tìm đâu ra hai cuộn bông cỗ vũ bắt chước mấy đội cổ động “Làm việc nhanh chút, mẹ đang mong được làm bà, chị cũng đang nóng lòng muốn là bác đó!”
“Các người cứ ở bên cạnh ăn bớt thời gian của tôi, khó mà đạt tới yêu cầu của các người!” Tức ૮ɦếƭ người đi được, mấy người này nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Anh đã tỏ ý đuổi người như vậy, bọn họ còn không đi?
Thật sự là mặt quá dày!
“Được rồi, tốt thôi, chúng tôi đi đây.” Đường Vi Đình luôn làm việc dứt khoát, nếu em trai đã đồng ý cho cô một đứa cháu để ôm, vậy cô cũng nên thức thời mà tránh đi, không thôi khi cháu trai bên ngoai được sinh ra lại không cho cô ôm thì khổ.
Vấn đề là, còn có người lì lợm hơn Đường Vi Đình. “Ai da! Chị à, chúng ta đã chọc họ đủ đâu!”
“Là anh chưa giỡn đủ chứ?” lạnh lùng trả lại cho anh một câu, ngay cả Ngô Khanh Thủy cũng không còn bình tĩnh. “Anh không thấy như vậy rất không có đạo đức sao? Cẩn thận sau này anh kết hôn, bị người ta phá phách đêm tân hôn cho biết!”
Hai mắt Huống Quyền Thủy sáng lên. “Em yên tâm, anh tuyệt đối dùng hết sức ngăn cản, sẽ không để cho ai đến quấy rầy em.”
“Chịu không nổi anh rồi.” Ngô Khanh Thủy nhắm mắt bất lực, rốt cục chịu đựng không nổi kiểu nói chuyện của anh mà xoay người đi về phía cửa lớn.
“Này, Khanh Thủy, em đợi anh với!” Ngô Khanh Thủy chính là khối nam châm trái cực hấp dẫn anh, nếu cô đã chạy lấy cười, vậy anh ở chỗ này làm gì?
Dù sao sắc mặt của Đường lão vịt cũng không hòa nhã cho lắm, anh nên tránh đi, đuổi theo vợ tương lai quan trọng hơn!
“Chị… cũng không muốn để mình ở lại đây có một mình nha!” Mắt thấy mọi người đi hết, Đường Vi Đình cũng sãi bước ra khỏi nhà.
Đột nhiên, căn nhà nhỏ xinh đẹp đột nhiên yên tĩnh, trong nháy mắt im lặng đến kì lạ.
“Thật sự là một đám người phiền toái!” Tiến tới khóa cửa, Đường Uy Đình tức giận xoay người quay lại phòng khác.
Vu Phiên Phiên nhẹ nhàng thở ra, thôi không hồi hộp lo lắng nữa.
“Lại đây, chúng ta vào phòng đi.” Không nói nhiều kéo cô đi về phía phòng ngủ, Đường Uy Đình lại tiếp tục việc cũ, một lần nữa ôm cô đi qua cửa phòng ngủ, làm tiếp những nghi thức đầu tiên của cuộc sống vợ chồng dài lâu.
“Thầy…” Cô muốn nói nhưng lại xấu hổ, mặc anh cởi bỏ quần áo trên người.
Đường Uy Đình dừng tay, nhăm mày khiến trán nhăn hết cả lại. “Đừng gọi anh là thầy nữa.”
Bị chị và sinh viên của mình trêu chọc còn chưa đủ sao? Cô vợ này thật sự không biết tiếp thu nha!
“Ừ…. Thì…” Ôi! Vì sao ai cũng nói vậy! Cô thấy gọi như vậy rất thuận miệng, rất khó thay đổi thói quen.
“Nào, gọi tên anh.” Đường Uy Đình nhẹ giọng dụ dỗ.
“Em…”
“Gọi Uy Đình hay Uy cũng được, em em cái gì.”
“Này…”
Đường Uy Đình nhịn không được trợn mắt la, “Là Uy, không phải này nọ!”
“Không được! Em không gọi được!”
“Sao không gọi được? Chẳng lẽ em muốn cả đời này gọi anh là thầy à?”
“Vì sao không được?”
“Đương nhiên không được!” Ngay cả thánh nhân cũng không thể nhịn được mà muốn phát điên huống gì anh, “Sau này chúng ta sinh con, em gọi anh là thầy, vậy con gọi anh là gì?”
“Đương nhiên gọi thầy là ba!”
“… Nếu không thì em kêu anh là chồng yêu cũng được.” Được, lùi mà tiến, anh chịu thỏa hiệp.
“Như vậy nghe rất kỳ cục.”
Anh tức giận trừng cô, hung hăng trừng, “Kỳ cục cái gì?”
“Gọi như vậy giọng điệu nghe như cách nói chuyện thời cổ đại của mấy ông thái giám…”
Đường Uy Đình muốn phát điên thực sự, “Chúng ta là người thời hiện đại, quản chuyện thời cổ đại làm gì?”
“Thầy đừng hung dữ như vậy!”
“Tốt thôi, gọi tên anh, hoặc gọi là chồng yêu cũng được.”
“Không gọi như vậy được không? Nhất thời em không sửa được, phải cho người ta một chút thời gian làm quen chứ!”
“……..”
Không ai lường trước được, đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng lại vì đôi vợ chồng mới cưới tranh cãi việc xưng hô đối với ông chồng đáng thương mà bị lãng phí.
Quả thực không lãng mạn chút nào, cũng không có gì gọi là hấp dẫn!
~ Chính văn hoàn ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc