Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy - Chương 12

Tác giả: Tử Trừng

Bạn đang đọc truyện Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !

*****

Tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ, khó chịu nhất là bị chia lìa dày vò, bọn họ không có lúc nào không nghĩ tới đối phương, cùng đối phương chung sống, nhưng thường thường không thể diễn ra như ý muốn.
Vu Phiên Phiên chuẩn bị ra ngoài, sắp đi hết khoảng sân bên trong gần ra tới công chính thì phát hiện Đường Uy Đình đi theo phía sau mình, đang lúc cô buồn bực vì sáng nay anh không có giờ dạy học, anh lại yêu cầu muốn tản bộ đưa cô đi học.
“Thầy, thầy làm giống như trước đây đi, không thể cùng em đi học!” Vu Phiên Phiên cố chọc tức, nhanh chóng thúc đẩy anh, muốn anh trở lại trong phòng.
“Vì sao?” Đường Uy Đình giống như đứa con nít không được ăn kẹo, giận dỗi. Còn cô chính là người lớn.
“Thầy đừng như thế, thầy muốn cho mọi người đều biết chuyện của chúng ta sao?” Vấn đề là không thể cho người khác biết a! Ngộ nhỡ làm cho người ta biết, đoạn tình cảm này sẽ khó mà duy trì, như thế nào anh lại cứng đầu như vậy A?
Đường Uy Đình trong nháy mắt giống như bị tạt nước lạnh, anh ảo não chau mày. “Nhưng mà tôi muốn cùng em…….”
“Được rồi! Em biết thầy rất tốt với em!” Trong lòng đột nhiên dâng trào một cỗ xúc động tủi hờn… Cô cũng rất muốn giống các cặp tình nhân khác, mỗi một khắc đều ngọt ngào mật mật, thậm chí tay trong tay cùng đi đến trường, nhưng tình huống của bọn họ không bình thường như cặp tình nhân khác, những yêu cầu đơn giản như thế đều làm không được, cô cũng cảm thấy thực bất đắc dĩ a!
“Em cũng muốn cùng thầy tới trường a! Nhưng ngộ nhỡ bị người khác biết, thì tiếp theo em sẽ bị đuổi học, còn thầy thì sao? Thầy không muốn vứt bỏ công việc giảng dạy chứ!”
Đường Uy Đình ưỡn thẳng ***. “Không sao cả, tôi còn có công việc khác, cũng không nhất định phải dạy học.”
Bình thường ngoại trừ chương trình dạy học ở trường anh còn kiêm nhiệm dạy môn làm vườn ở ngoài, anh chủ yếu làm công việc viết lách; Viết một ít có liên quan đến hoa cỏ cây cối, biên soạn bộ sách nghề làm vườn chuyên nghiệp, thậm chí còn thường xuyên tiếp xúc một ít công việc thiết kế vườn, trên lĩnh vực chuyên nghiệp có chút danh tiếng, cuộc sống coi như thực sung túc, cũng không phải lấy công việc dạy học làm công việc chủ yếu để mưu sinh.
“Em biết thầy không nhất định phải dạy học, nhưng không phải thầy rất thích tiếp xúc với học trò đấy sao?” Theo cô quan sát, nếu không phải anh thích cùng người trẻ tuổi ở chung, thì anh nhất định không làm công việc giảng dạy.
Dù sao anh nhận tiền nhuận Pu't xuất bản sách nghề làm vườn, cũng đã đủ trang trải nhu cầu cuộc sống hằng ngày, thậm chí còn có thể phát triển thành cây Pu't kim ngạch.
Lời nói khó nghe một chút, anh căn bản không quan tâm tới việc phí thời gian dạy học, thế nhưng lý do duy nhất, anh mong muốn cùng học trò mở rộng mối quan hệ trong đời sống, không đến mức làm cho chính mình quá mức khép kín.
“Em làm sao mà biết?” Anh cảm thấy có một chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô nhìn thấu suy nghĩ của chính mình.
Ngay cả mẹ anh và Đường Vi Đình đều không nhìn thấu mọi chuyện, nhưng cô lại dễ dàng nhận ra như thế?! Cũng khó trách anh đối với cô mà rung động, sự thông minh của cô làm anh thật tâm phục – tuy rằng thực “Ngẫu nhiên” Mới thông minh một lần, nhưng đã thu phục trọn bộ trái tim của anh.
Mắt Vu Phiên Phiên vô lực nhìn vào không trung. “Biết thì biết, nào có vì sao?”
“Em……” Anh còn muốn tiến thêm một bước tra hỏi, cô cũng nhanh chóng đi tới phòng khách.
“Tốt lắm, nếu không xuất phát em sẽ đến trường muộn.” Đem anh đẩy về phía phòng ở, cô vội vã xuất phát đi học. “Giữa trưa em sẽ về nấu cơm, thầy làm việc của thầy đi!”
“Phiên……”
Còn không kịp kêu cô dừng bước, cô tựa như cơn gió bay khỏi người anh, thuận đường mang đi cơn nóng giận của anh.
Xoay người đi vào nhà, mắt anh nhìn sân nhà xanh biếc, thong thả đi tới vòi nước bên cạnh, cầm lấy đầu vòi nước.
Ai da! Tưới nước!
“Mặc kệ! Hôm nay cậu phải ăn cơm cùng mình!” Lí Sùng Đức ngăn cản Vu Phiên Phiên gấp rút về nhà, tính khí như thằng nhóc cứng đầu trổi dậy.
“Tại sao tôi phải ăn cơm cùng cậu?” Cậu ta có phiền hay không nha! Cậu ta rõ ràng biết chính cô luôn luôn kiêng thức ăn bên ngoài, hôm nay rốt cuộc ăn lầm thuốc gì rồi, thế nào cũng phải cùng cô ăn cơm?
“Bởi vì, bởi vì……” Lì Sùng Đức đột nhiên nói quanh co lên, xương gò má hơi hơi phiếm hồng.
Nghi ngờ trừng mắt nhìn cậu ta, Vu Phiên Phiên thực không đoán ra biểu đạt suy nghĩ của hắn, “Bởi vì sao?”
“Bởi vì hôm nay sinh nhật mình.” Chàng trai to xác chần chờ đã lâu, rốt cục vẫn là không thể nói ra điều mình muốn.
“Ồ sinh nhật bạn nha!” Vu Phiên Phiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, cái miệng nhỏ nhắn “Ồ” thành thanh âm thật dài. “Sinh nhật vui vẻ! Thật ngại, tôi muốn về nhà nấu cơm.” Thật lòng nói câu chúc mừng, nhưng cô vẫn là không tính cùng cậu dùng cơm.
“Phiên Phiên!” Lí Sùng Đức bất mãn nhăn mày rậm lại, lại đuổi kịp bước chân của cô, hơn nữa ngăn cản đường đi của cô. “Một ngày không nấu sẽ không sao đâu? Ngẫu nhiên ăn chút đồ ăn ngoài cũng sẽ không thiếu một miếng thịt.”
“Không được, đến lượt tôi làm cơm, nếu không thầy…….” Cô bỗng nhiên á khẩu, thiếu chút nữa trước mặt Lí Sùng Đức nói ra mọi chuyện. “Ách…..”
Lí Sùng Đức nhăn nhăn mày hoài nghi. “Thầy cái gì?”
Bất luận cô nói cái gì cậu ta đều nghe rõ không bỏ sót từ nào, bao gồm việc cô đột nhiên khựng lại không nói từ mẫn cảm kia.
“Không, không có gì!” Xong rồi, cô căn bản không biết nói dối, việc này nên cứu vãn như thế nào mới tốt? “Sùng Đức, thật ngại, tôi thật sự không thể cùng cậu dùng cơm, lần khác sẽ mua quà tặng cậu có được hay không?”
Lí Sùng Đức một chút cũng không tính buông tha cô, phút chốc nắm lấy cánh tay của cô. “Mình không cần lễ vật, chỉ muốn cậu cùng mình dùng cơm là tốt rồi.”
“Tôi…..Sùng Đức, bạn đừng náo loạn được không? Anh trai tôi thân thể không khỏe, tôi thật sự về nhà nấu cơm cho anh ấy ăn mới được a!” Cái này gọi là tức nước vỡ bờ, Vu Phiên Phiên trong cái khó ló cái khôn, thuận miệng bịa ra một người anh không có thật.
“Anh trai bạn?” Lí Sùng Đức chần chờ, cậu ta không xác định Vu Phiên Phiên có hay không có người anh trai này. “Bạn với anh trai ở cùng một chỗ? Sao mình chưa từng nghe bạn nói qua?”
Vu Phiên Phiên mắt trợn trắng, may mắn hắn không phát hiện cô nói dối. “Làm ơn, cậu không hỏi tôi, tôi làm sao không có việc gì lại đi nói với cậu?”
“Ừ.” Lí Sùng Đức dễ dàng bị thuyết phục.
“Sùng Đức, tôi có thể về nhà nấu cơm chưa?” Giãy khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn, cô thật sự không thể tưởng tượng được tại sao đàn ông con trai đều có lực mạnh đến như vậy? Tay thầy rất mạnh, Sùng Đức cũng vậy, làm hại tay cô đều bị đỏ.
“Được rồi!” Dù thế nào, cậu cũng không thể đắc tội với người nhà của cô được. Dù sao, cậu cũng muốn theo đuổi cô, tối thiểu phải được sự đồng ý của người nhà cô, bởi vì bản thân yêu cô nên đành phải một mình chúc mừng sinh nhật thôi.
“Tôi đi trước đây, tôi sẽ nhớ mua quà cho cậu, yên tâm!” Vu Phiên Phiên lộ rõ nét vui mừng trên mặt, nhanh đi vòng qua người cậu ta, hướng cửa nhanh bước đi.
Lí Sùng Đức chần chờ, đi theo đuôi sau đó lại vượt qua cô, lần nữa ngăn cô lại ở đường nhỏ. “Phiên Phiên! Có chuyện……mình nghĩ hỏi ý kiến bạn trước.”
“A?!”
Trời! Lí Sùng Đức đang làm cái gì vậy? Không thấy cô thật sự vội muốn ૮ɦếƭ sao? Cô cũng không thể làm cơm chiên đơn giản cho thầy ăn, cô cần chú ý thêm tới sức khỏe của thầy.
Người xưa nói người con đàn ông khỏe mạnh là hạnh phúc của người phụ nữ. Tuy rằng cô thật sự không hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng vì hạnh phúc tương lai, cô nhất định chăm sóc tốt cho sức khỏe của thầy. “Tôi……. Tôi……..” Thật vất vả mới lấy hết dũng khí, đang nhìn đôi mắt trong sáng của cô, tinh thần Lí Sùng Đức như bị suy giảm. Vu Phiên Phiên thả lỏng bả vai xuống. “Sùng Đức, tôi thật sự sợ anh trai không thoải mái, nếu cậu không hiểu rõ việc muốn nói với tôi, chúng ta có thể tìm thời gian lần khác bàn lại được hay không?”
“Không!” Cử chỉ cô nóng lòng muốn trốn chạy khiến Lí Sùng Đức tức giận, cậu khẽ cắn môi, khí thế thông báo cho cô. “Mình muốn tìm hiểu bạn.”
Nháy mắt rồi lại nháy mắt, Vu Phiên Phiên giống như nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, tựa như hóa ngốc. “Cái gì?”
“Mình nói mình muốn theo đuổi bạn, muốn bạn làm bạn gái mình!” Lí Sùng Đức không biết lấy bao nhiêu dũng khí, những lời nói này đặc biệt lớn tiếng vang hết khu vực xung quanh, khiến cho mọi người gần đó kêu hô hưởng ứng.
“Chà! Thật lãng mạn **** nha!”
“Bạn trẻ, theo đuổi con gái chính là như vậy, bạn làm tốt lắm! Tốt lắm!”
“Được rồi, đàn em, đáp ứng cậu ta đi! Xem như cậu ta dũng cảm, cho cậu ta một cơ hội!”
“Ha, cám ơn, cám ơn mọi người!” Mấy âm thanh trêu chọc hướng bọn họ mà truyền tới, làm cho Lí Sùng Đức vui mừng không ngừng nói lời cảm ơn, làm cho Vu Phiên Phiên có điểm xấu hổ không biết đem mặt dấu đi chỗ nào mới tốt.
Làm sao bây giờ? Lí Sùng Đức sao lại đối với cô có ý này? Đây là tình huống mà cô chưa từng nghĩ tới a!
Cô vẫn nghĩ chính mình đến nữa điểm cũng không có chỗ thu hút, lần đầu tiên là thầy làm cho tâm thần cô rối loạn, sau lại đến Lí Sùng Đức…..Trời a! Cô đã đem trái tim giao cho thầy, còn trái tim nào khác dành cho Sùng Đức?
Không được, cô phải tìm cách suy nghĩ cự tuyệt Sùng Đức như thế nào mới là tốt nhất.
“Phiên Phiên, bạn nói như thế nào?” Lí Sùng Đức được những người xung quanh phụ họa, dũng khí cũng dâng lên, cậu ta bị kích động hỏi lại Vu Phiên Phiên, hy vọng mượn lực lượng từ mọi người giúp cậu ta theo đuổi đạt được mục đích.
Con gái da mặt có vẻ mỏng, không chừng cậu có thể thành công!
“Tôi…..”
Vu Phiên Phiên thật sự bối rối đến nóng lòng, đổ cả mồ hôi, đang lúc không biết nên ứng phó như thế nào, Ngô Khanh Thủy vừa vặn đi ngang qua, cũng thấy sự kiện vừa xảy ra, cô hoàn toàn không nghĩ ngợi liền tiến lên phía trước.
“Phiên Phiên, giữa trưa không phải em còn có việc sao?” Đàn em Vu Phiên Phiên này rất đơn thuần, không cẩn thận sẽ bị người khác xỏ mũi dắt đi, để giải cứu Phiên Phiên khỏi phải khó xử, cô không ngại làm người xấu phá hư chuyện tốt của người khác.
Dù sao cô cùng cậu đàn em kia không quen biết, hơn nữa dưới góc độ so sánh hai người, cô sẽ đem phiếu bầu cho thầy Đường; Về phần cậu đàn em này, liền gạt sang chỗ khác đi!
Vu Phiên Phiên đang lo lắng không biết nên thoát thân như thế nào mới tốt, nhìn thấy Ngô Khanh Thủy tiếp viện, thiếu chút nữa cảm động mà rơi lệ. “Chị.”
“Đàn em khóa dưới, tôi rất bội phục dũng khí của cậu, cậu không nghĩ bây giờ đưa ra quyết định thì quá vội vàng sao, dường như không thỏa đáng lắm? Dù sao cậu cũng phải để Phiên Phiên trở về suy nghĩ kĩ lưỡng một chút mới đúng chứ?” Ngô Khanh Thủy có ý che chở trước người Phiên Phiên, tự chính mình đến đối mặt với Lí Sùng Đức.
“À…..” Lí Sùng Đức mặc dù ảo não cho việc xảy ra giữa đường lại còn xuất hiện Trình Giảo Kim, nhưng cũng không thể phủ nhận lời nói của đàn chị khóa trên là rất có đạo lý. “Vâng, chị nói quả không sai!”
“Tốt lắm.” Ngô Khanh Thủy vừa lòng vỗ vỗ vai Lí Sùng Đức. “Phiên Phiên, em có thể đi về.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc