Xuỵt, Đừng Nói Tôi Yêu Thầy - Chương 06

Tác giả: Tử Trừng

“Em đang nhìn cái CD gì vậy? Sao lại chuyên tâm tới thế?” Trong lúc quyết tâm của Vu Phiên Phiên không ở yên, Huống Quyền Thủy nhận ra cô đang rất phân vân, nhịn không được hỏi cô.
“Ca kịch.” Nháy mắt mấy cái, Vu Phiên Phiên thiếu chút nữ quên có anh khóa trên đang ngồi trước mặt mình, nhất thời phục hồi tinh thần lại, “Anh, anh từng nghe qua ca kịch chưa?”
Huống Quyền Thủy trợn tròn hai mắt, hơi hoảng sợ nhìn cô trừng trừng, “Em đừng có nói với anh, em cũng thích cái thể loại ầm ỹ ૮ɦếƭ người này đó!” Không những toàn những người ầm ỹ, còn có thể làm cho người ta không tự chủ được mà nổi da gà, chịu được mới lại!
“Không có, là một chị khóa trên đưa em bảo là nghe thử. Chị ấy rất nhiệt tình, nên em không tiện từ chối, cho nên mới nhận.” cất CD vào ba lô, cô hồi phục tinh thần đối mắt với Huống Quyền Thủy, nếu không thì thật không phải phép, vị đàn anh này đã đặc biệt đón tiếp cô lúc mới vào trường mà!
“Ừ.” Có vẻ nhẹ nhỏm, Huống Quyền Thủy nhẹ nhàng thở ra, giống như lo rằng cô sẽ đam CD ca kịch kia đưa cho anh vậy, “Chân của em vì sao lại thành như thế? Đi từng bước một như vậy có đau không?”
Không hiểu sao câu hỏi của Huống Quyền Thủy lại làm cho cô đỏ mắt, “À….Không, em chỉ không cẩn thận bị té ở cầu thang, trặc chân mà thôi.”
“Té ở cầu thang? Bị trặc?” Hơi nhíu mà, Huống Quyền Thủy không thể tin cô có thể giống như trẻ con mà bị thương như vậy, “Lớn rồi mà còn có thể như vậy? Em không để ý gì thì phải.”
Vu Phiên Phiên cười gượng hai tiếng, không biết nên trả lời thế nào mới đúng.
Xoay người, tấm kính thủy tinh bên cạnh hai người vang lên tiếng gõ cốc cốc, thu hút sự chú ý của hai người, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Đường Uy Đình đứng ở phía bên kia tấm kính nhìn bọn họ chằm chằm.
“A? Là Đường lão vịt!” Giơ lên lon coca, các tấm kính vẫ tay với Đường Uy Đình, ý muốn mời anh ta cùng ăn cơm.
“Đường lão vịt?” Vu Phiên Phiên ngạc nhiên, không hiểu được làm sao Đường Uy Đình lại có cái danh hiệu “Đường lão vịt” này.
“Biệt danh, thầy Đường rất nghiêm túc, cho nên bọn anh đều gọi thầy ấy là Đường lão vịt.” Huống Quyền Thủy cười cười, dùng lời ít ý nhiều mà giải thích biệt danh của Đường Uy Đình.
Một cuốn giáo án nặng chịch đập lên đầu Huống Quyền Thủy, hóa ra Đường Uy Đình đã nghe được, anh ta nhướn mà, cũng không giống là đang tức giận cho lắm: “Em dám nói xấu sau lưng tôi.”
“Không có, oan uổng quá…” Huống Quyền Thủy cợt nhả đáp lời, xu nịnh đẩy ghế dựa ra mời Đường Uy Đình ngồi, “À, Đường lão vịt, đây là sinh viên khóa dưới mà em trực tiếp hỗ trợ, chắc thầy cũng dạy em ấy.”
Đường Uy Đình hơi khựng lại khi đang ngồi xuống, liếc mắt nhìn Vu Phiên Phiên một cái, lập tức làm cho cô giật mình, không hiểu được chột dạ mà cúi đầu.
“Đúng vậy, chắc là có.” Đường Uy Đình thản nhiên đáp lại, không có ý muốn nói thêm điều gì riêng.
Trời mới biết anh cùng cô nàng này biết nhau tới mức độ nào, tới mức gặp mặt không muốn nhìn tới nhau luôn ấy chứ, thật là!
Không bị cô dùng độc thuốc ૮ɦếƭ xem như là may mắn lắm rồi, anh cũng không dám trông cậy cô sẽ thích anh nhiều lắm.
“Không thể chắc là có, mà là nhất định.” Khoa gia chính gồm hai ban học, kỹ thuật làm vườn là môn học mà Đường Uy Đình đảm nhận việc giảng dạy trong cả hai ban, cho nên anh không thể chối là không được. “Đây là em khóa dưới em hướng dẫn, Đường lão vịt cố gắng giúp đỡ em ấy tốt nhé.”
Ý là, để cho cô ấy thoải mái trong việc, dễ dàng có thể pass qua môn học, đừng gây nhiều áp lực cho cô, cho dù kỹ thuật làm vườn vốn không phải là môn học nặng nề nhất khoa.
Trán hơn nhăn lại khi cười, vẻ mặt Đường Uy Đình tuyệt đối là cười mà ẩn dấu âm hiểm, “Yên tâm, nhất định tôi sẽ “để ý” tới em ấy.”
Da đầu Vu Phiên Phiên run lên, hoảng sợ nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn thầy một cái, ngay khi chạm đến ánh mắt sắc bén của thầy lại vô dụng cúi đầu xuống.
Cái gì chứ! Bọn họ đang tính cái gì vậy? Căn bản lại ở trước mặt cô, thảo luận tính kế đối đãi với cô! Cô phải đáp lại như thế nào mới đúng?
Sao nói gì cũng không đúng vậy!
Tầm mắt khẽ chuyển, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Ngô Khanh Thủy từ phía bên kia tường thủy tinh đi qua, cô H**g phấn gõ gõ vào tấm thủy tinh thu hút sự chú ý của chị khóa trên, quả nhiên thành công khiến cho cô ấ dừng chân, chú ý tới Vu Phiên Phiên.
Lúm đồng tiền xinh đẹp của Ngô Khanh Thủy xuất hiện, nhưng khi nhìn đến hai người đang ngồi cạnh Vu Phiên Phiên lại thu lại nét cười, quay đầu không hề nể mặt người mà bỏ chạy lấ người.
“Hả? Sao lại thế?” cử chỉ của cô ấy làm Vu Phiên Phiên cảm thấy khó hiểu? Rõ ràng lúc đầu chị ấy rất vuiv ẻ, sao lại lập tức trở mặt?
“Em lại làm sao thế?” Dường như bị Đường Uy Đình làm cho chú ý, Huống Quyền Thủy cũng dùng cuốn vở đập vào đầu Vu Phiên Phiên, không hề chú ý tới cái nhăn mày của Đường Uy Đình, “Cái gì lại thế?”
Tủi thân xoa xoa đỉnh đầu, trong mắt Vu Phiên Phiên tràn ngập ai oán, “Đau quá nha anh.” “Vừa rồi em nhìn cái gì?” Huống Quyền Thủy tò mò nhìn theo hướng tầm mắt cô vừa nhìn, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc phía bên ngoài cửa thủy tinh, anh ta híp mắt lại, muốn nhìn rõ thêm nhưng người kia đã đi mất hút.
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy chị khóa trên xinh đẹp lần trước cho em đĩa ca kịch.” Cô thật thà trả lời. Huống Quyền Thủy nhăn mà, không khí bàn ăn nhanh chóng ngưng trọng lại.
Cô không quen với việc học trưởng nhìn sáng sủa mà đột nhiên trầm lặng, trong lòng tò mò: “Anh?”
“Mau ăn cơm, nguội rồi.” Đường Uy Đình khẽ xoa đầu cô, muốn cô đừng quá tò mò, không nên để ý tới chuyện người ta không muốn nói.
“Vâng.” Nháy mắt mấy cái, cô cũng không dám nói nữa, nhưng vẫn không ngừng mà nhìn trộm Huống Quyền Thủy, trong lòng ngập tràn những suy đoán, nhưng cũng chẳng đoán ra được cái gì.
Kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – kinh lan – tiếng nhạc cao vút và thanh âm tiếng hát tràn ngập căn nhà, đến nỗi cảm giác như ngay cả cột nhà cũng chấn động, ở giữa rơi xuống một chút bụi, có thể thấy được uy lực kinh người của âm thanh. Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gõ một lúc, Vu Phiên Phiên mới nghe được thanh âm mỏng manh đó bởi vì tiếng nhạc đã bao trùm tất cả.
“Xin hỏi ai?” Tiếng nhạc cao vút đã khiến đầu cô quay quay, hoàn toàn đã quên ở nhà chỉ có thể là Đường Uy Đình đến gõ cửa.
Vẻ mặt Đường Uy Đình xanh đậm đứng ở ngay cửa, trừng mắt nhìn Vu Phiên Phiên vừa mở cửa ra. “Tiểu thư, có thể cầu xin em đừng có nghe cái âm nhạc quỷ quái kia được không?” anh đã nhẫn nại lắm rồi, đến khi không nhịn nỗi mới đến gõ cửa.
“A? Nghe không hay sao?” cô cảm thấy cũng không tệ lắm, tuy rằng không phải thích lắm, nhưng lần đầu tiên nghe cảm giác chưa rõ ràng lắm, cô cũng để ý đề nghị của Ngô Khanh Thủy, không chừng có thể sẽ gia nhập hội thưởng thích ca kịch.
“Tôi muốm điên lên rồi.” biểu hiện của Đường Uy Đình thật trực tiếp, ngoài việc xác minh qua lời nói, anh còn day day huyệt thái dương, tỏ vẻ đang đau đầu muốn ૮ɦếƭ.
Vu Phiên Phiên tròn mắt nhìn anh. “Thầy đau đầu à? Có muốn em giúp thầy mát xa thái dương?”
Đường Uy Đình dừng tay lại, “Em, em làm được không?”
“Đương nhiên, ở nhà em thường giúp ba mẹ em mát xa đó!” Giống như sợ bị xem thường, cô chỉ thiếu chút nữa là vỗ *** mà cam đoan.
“Vậy, trước tiên em tắt nhạc đi.” Cô nhóc này thật là, dùng thứ âm nhạc cao cấp ấy hại lỗ tai anh, thật sự là quá độc ác!
Chu miệng lên, cô có vẽ không tình nguyện, vừa đi vừa lải nhải, “Được thôi! Sao phái nam thật kỳ quái, rõ ràng nhạc nghe êm tai như vậy, sao lại không thích?”
Ngay lúc cô bĩu môi, Đường Uy Đình thoáng ngây ngẩn cả người như bị sét đánh.
Đùng! Sao anh lại cảm thấy biểu tình đó của cô nhóc này thật gợi cảm? Lại làm cho thân thể anh trong chốc lát nổi lên phản ứng? Không ổn! Thật sự không ổn!
“Đi vào, vào trong này thầy!” Tắt nhạc, Vu Phiên Phiên vẫy tay với anh, muốn anh đi vào phòng, “Hay là muốn đến phòng của thầy?”
Ngẫm theo tối nghĩa của lời nói mà nuốt nước miếng, Đường Uy Đình không tự chủ được hiểu sai.
Lời của cô sao lại giống như đang mời mọc anh?
Xong rồi, anh tiêu rồi, ý nghĩ trong đầu lộn xộn cả lên…. Cô là học trò của anh nha! Sao anh lại có ý tưởng hạ lưu như vậy?
“Mau lên, thầy còn đứng đó làm cái gì?” Vu Phiên Phiên mất kiên nhẫn, đơn giản tiến tới kéo anh đi, “Nhanh đi vào thôi!”
Thầy này lạ nha, phản ứng siêu chậm chạp, đứng như thế làm sao mát xa? Thầy ấy cao như vậy, vượt hơn cô cả cái đầu, làm sao cô với tới huyệt thái dương của thầy?
Mặt Đường Uy Đình đỏ bừng, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán, “Không cần, tôi thấy tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu rồi, bất luận cô nói cái gì, anh đều nghĩ tới những chuyện không được đường hoàng…
Không được! Không thể cứ ở trong này, anh phải bình tĩnh lại, một mình bình tĩnh lại mới được. “Sao vậy? Không phải thầy đau đầu sao?”
Vu Phiên Phiên không suy nghĩ gì nhiều, dùng lực kéo kéo ống tay áo của anh, anh lại lập tức vùng ra, giống như bị sét đánh tới.
“Thầy?” chớp mắt mấy cái, cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì, chẳng qua cô chỉ giật nhẹ ống tay áo của anh ta thôi mà, sao lại phản ứng mạnh thế?
“Không, tôi không sao, lần sau nói tiếp.” Dường như là đang hoảng sợ, anh hỏa tốc chạy tới phía cầu thanh, dùng tốc độ lửa thiêu sau lưng mà lủi xuống, dường như e sợ cô hóa thành quái thú cắn anh.
“Thật là? Thầy?” Kỳ quái, hiện tại đang phát sinh chuyện gì? Sao cô không hiểu gì hết?
Mờ mịt nhìn chằm chằm hành lang cầu thang không có người, Vu Phiên Phiên mờ mịt trong đầu, hoàn toàn không hiểu được trong lòng Đường Uy Đình đã chậm rãi nổi lên sự thay đổi hóa học gì…
Một sự thay đổi đủ ảnh hưởng tới tương lai hai người lại mang theo hương vị biến hóa ngọt ngào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc