Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam - Chương 28

Tác giả: Liên Tích Ngưng Mâu

Cưng chiều

Do kiếm được tiền, tâm trạng Tần Miễn vô cùng tốt. Lôi Thiết tuy vẻ mặt vẫn không có biểu cảm, nhưng từ bước đi thoải mái cũng có thể nhìn ra tâm tình y không tệ. Y vác đồ này nọ trên lưng, Tần Miễn dắt trâu, vừa đi vừa thỉnh thoảng vuốt lưng và cổ nó. Tính cách trâu nước dịu ngoan không để ý hắn quấy rối, không nhanh không chậm đi về phía trước, cái đuôi phe phẩy trông rất thảnh thơi.
Lôi Thiết nhìn mà buồn bực.
Tần Miễn cười cười với y, tiếp tục sờ, giải thích rõ ràng “Ta đang bồi dưỡng cảm tình với nó, chờ thân quen hơn, về sau có lên trấn trên thì có thể cưỡi nó đi.” Vừa rồi ở chợ không thấy có bán ngựa, dù sao cũng là cổ đại lạc hậu, ngựa đại khái đã bị triều đình khống chế dùng trong quân sự.
Lôi Thiết lắc đầu, nhìn thoáng qua trâu, suy nghĩ sâu xa, không nói gì, ánh mắt dừng ở sườn mặt mỉm cười của tiểu tức phụ.
Đường về luôn cho cảm giác ngắn hơn đường đi, dường như chưa được bao lâu hai người đã đến chân núi, có thể nhìn thấy thôn trang dưới núi. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mấy nông dân tắm mồ hôi trong ruộng nhìn Tần Miễn dắt trâu trở về vừa quay đầu nói chuyện với Lôi Thiết, đều cảm thấy bất ngờ, nhao nhao nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt hầu như đặt tại con trâu, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
“A, đó chẳng phải là Lôi Thiết và tức phụ y sao?” Trương tẩu đứng thẳng lên lau mồ hôi, lơ đãng lướt mắt qua con đường dẫn ra thôn, vừa nhìn một cái thì thấy hai người kia, giật mình vỗ chồng.
Lưỡi liềm trong tay Trương Đại Xuyên lệch qua suýt nữa cắt luôn vào tay, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nương tử rồi mới nhìn sang đường lớn, sửng sốt “Phải.”
Trương tẩu nhỏ giọng nói: “Trâu lớn như thế không rẻ đâu, xem ra trước lúc phân gia đúng là Lôi Thiết có giấu tiền riêng.” Trương Đại Xuyên cảm thấy bực mình, cau mày, nhỏ tiếng khiển trách: “Chuyện nhà người khác ngươi quản nhiều làm gì!”
Trương tẩu biết trượng phu mình lo lắng chuyện gì, cũng không giận, cười tà nhìn hắn ta, ôn hoà nói: “Được rồi, bộ ta không biết ngươi lo lắng cái gì sao? Chỉ hai ta lén nói chút thôi. Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung.”
Trương Đại Xuyên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nương tử cũng nhu hoà lại, cúi đầu tiếp tục cắt lúa. Nhà mình không phải người nhiều chuyện, sao hắn có thể không biết chứ? Chỉ là thỉnh thoảng nhắc nàng một câu, miễn cho sinh thị phi.
“Nhưng e là tin tức này sẽ nhanh chóng truyền tới tai lão Lôi gia(1), tân tức phụ lại không được yên ổn.” Trương tẩu lắc đầu, rất đồng tình Tần Miễn và Lôi Thiết.
Bên kia, Tần Miễn và Lôi Thiết đi vào thôn, rất nhanh có người từ trong ruộng đi lên chào hỏi họ.
“Lôi Thiết a, nhà các người có thêm thứ lớn à? Trâu này mua tốt lắm, vừa nhìn đã biết khoẻ mạnh.” Vẻ mặt Tú Lan thẩm đầy hâm mộ, vừa đánh giá trâu vừa khen, chất giọng trong trẻo lộ sự nhiệt tình.
Lôi Thiết gật đầu “Thím.”
Chuyện giao tiếp hoà hảo với người vẫn phải trông cậy vào Tần Miễn, lúc này hắn nở nụ một cười thân thiết rồi lại cười yếu ớt “Ta và Thiết ca không hiểu rõ về trâu lắm, không nhìn ra tốt xấu, nãy giờ vẫn đang lo có khi nào mua phải trâu không tốt, giờ nghe thím nói vậy thì yên tâm rồi.”
Không để lại dấu vết nịnh nọt Tú Lan thẩm. Tú Lan thẩm nghe vào tai, trong lòng thoải mái, nhất thời có vài phần hảo cảm đối với tức phụ nam duy nhất trong thôn, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, trâu này rất tốt. Nhà mẹ đẻ ta nuôi hai đầu trâu, ta cũng khá quen thuộc. Một con trâu có khoẻ mạnh hay không, thứ nhất cần xem *** thần nó có lanh lợi sôi nổi? Hai, xem da lông, nhìn lông nó chỉnh tề lại sáng bóng chưa này Thứ ba là xem bước chân, bước đi vững vàng nhất định là khỏe mạnh. Phương pháp đơn giản nhất là xem sức ăn, có thể ăn thì không vấn đề.”
Tần Miễn gật đầu bội phục: “Thím hiểu biết thật nhiều. Trước đó cũng vì thấy nó say sưa ăn rơm rạ nên chúng ta mới quyết định mua.” Lúc này hắn mơ hồ hiểu ra nguyên nhân vị đại thẩm không thân chẳng quen trước mặt lại bỗng nhiên đến gần lấy lòng họ, thím ta nhắc tới nhà mẹ đẻ có trâu, nói cách khác nhà mình không có, lập quan hệ tốt với họ về sau muốn mượn trâu dùng cũng dễ mở lời.
Hắn vỗ vỗ lưng trâu, nói thêm: “Đa tạ thím đã chỉ bảo chúng ta nhiều như vậy, nếu về sau cần dùng nó, thím cứ việc mở lời.”
Tú Lan thẩm lần này cao hứng thật, thầm khen tiểu ca đây trí tuệ, cười ha ha, ánh mắt nhìn Tần Miễn càng hài lòng “Vậy thím đa tạ các ngươi trước. Các ngươi đi đường xa hẳn là mệt lắm, thím không làm phiền các ngươi nữa.”
“Thím bận rộn ạ.”
Tiếp tục đi sâu vào thôn, lại thêm vài thôn dân nhiệt tình chào hỏi. Tần Miễn đều lễ phép đáp lại. Tuy biết bọn họ chỉ vì trâu, nhưng cũng chẳng phản cảm. Chỉ cần các thôn dân không chỉ trỏ hắn và Lôi Thiết, không có ý đồ xấu, cho mượn trâu dùng cũng không có gì không được.
Về tới nhà, tiểu Hổ lười biếng ngồi trên ghế dựa, thỉnh thoảng lại khua gậy trúc trong tay. Ngoài ý muốn là bên cạnh nó còn có một tiểu nam hài cùng tuổi, quần áo dính mảnh vụn rơm, ngồi chồm hổm trên đất chơi sâu, miệng không ngừng gào to gì đó, có lẽ chơi rất vui nên dáng vẻ rất hoạt bát.
“Tiểu Hổ.”
Tiểu Hổ lập tức nhảy xuống, cười với Tần Miễn, ánh mắt lại không tự giác nghía chiếc sọt sau lưng Lôi Thiết “Lôi thúc thúc, Tần thúc thúc.”
Tiểu nam hài còn lại cũng đứng lên, thấy Tần Miễn và Lôi Thiết thì hơi xấu hổ, ánh mắt chuyển động, gọi theo “Lôi thúc thúc, Tần thúc thúc.” Giọng còn rất lớn.
Tần Miễn sao không nhìn ra tâm tư đám tiểu quỷ, thầm buồn cười, nhưng cũng không trêu chọc chúng, lấy hai bọc điểm tâm từ trong sọt ra. Lúc ở tiệm điểm tâm hắn vốn chỉ định mua một bọc cho tiểu Hổ, Lôi Thiết lại cầm thêm một bọc đưa hắn, hắn liền mua hai bọc.
Hắn đưa một bọc cho tiểu Hổ, mở bọc còn lại ra, bên trong có tám khối điểm tâm màu trắng xám, cầm bốn khối đưa cho tiểu nam hài kia.
“Vất vả các ngươi.”
“Cám ơn Tần thúc thúc.” Tiểu Hổ vui rạo rực nâng bọc điểm tâm bằng hai tay.
Tiểu nam hài kia ước chừng cũng biết vì sao mình được ít điểm tâm hơn, cười hì hì “Cám ơn Tần thúc thúc.” Vội vã cầm một khối cắn một ngụm lớn, nhanh chóng nhai nuốt.
Tần Miễn nhìn, có chút bùi ngùi. Hắn nếm thử rồi, điểm tâm này so với thời hiện đại dù là hình dạng, màu sắc hay hương vị đều kém xa lắc, có cơ hội làm ăn.
“Đi chơi đi.”
Hai tiểu quỷ cao hứng chạy mất, còn gì ngoài đi khoe với đồng bọn.
“Tần thúc thúc, sau này có việc ta vẫn có thể phụ giúp.” Tiểu Hổ vẫy tay chạy xa.
“Đây là được nếm ngon ngọt.” Tần Miễn bật cười.
“Ừ.” Lôi Thiết chờ hắn mở cửa.
Tần Miễn tay trái bụm ***, tay phải vươn về phía y, cười mỉm chi nhìn y, không nói lời nào.
Lôi Thiết sửng sốt, lấy tiền túi ra đưa hắn.
Tần Miễn dùng ánh mắt khen ngợi ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ nhìn y một cái, tiếp nhận túi tiền, cầm chìa khóa ra mở cửa.
Lôi Thiết lắc đầu, e là chính y cũng chưa phát hiện vẻ cưng chiều nơi đáy mắt mình.
-Hết chương 28-
Chú giải:
(1) Từ ‘Lão Lôi gia’ này ý chỉ nhà Lôi Đại Cường
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc