Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam - Chương 160

Tác giả: Liên Tích Ngưng Mâu

Canh thái cực

Chia tổ tiến hành theo phương thức bốc thăm, Tần Miễn bị phân đến tổ thứ tư.
Tổ thứ nhất là Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý, Triệu Tường, Trương Thuận.
Không đến hai khắc (30 phút), bốn tiểu nhị bưng bốn món ăn ra, đặt xuống trước mặt ba vị Liễu lão, Cố lão và Văn lão.
Bốn món đồ chay theo thứ tự là gia phong trúc vận(1), tỏi hoà cà tím(2), tơ vàng ngọc bích và trứng cuộn cải xanh. Đầu bếp làm ra bốn món này không hổ là danh trù đại tửu lâu, cả bốn đều không tầm thường, mỗi món một vẻ. Gia phong trúc vận dùng thân rau cần và lá cải xanh làm cây dừa, cà chua làm bờ cát, dưa leo xanh biếc và viên chay tròn vo đặt chính giữa đĩa sứ, cảnh đẹp ý vui Tỏi hoà cà tím sắc màu tươi sáng, hương vị mê người Tơ vàng ngọc bích làm một món rau trộn, màu tương phối măng sợi khiến người thèm ăn, rau thơm xanh biếc điểm xuyết chính giữa Trứng cuộn cải xanh khéo léo *** xảo, tựa như một món đồ chiêm ngưỡng thượng hạng.
Văn lão bình luận vẻ ngoài các món ăn một phen, Liễu lão, Cố lão đều gật đầu tán đồng.Mãn Mãn đứng ở trên đùi Lôi Thiết, từ xa xa nhìn thấy, bình luận: “Không tệ.”
Viên Viên nói: “Phụ thân càng lợi hại hơn.”
Mãn Mãn rất có lòng tin vào phụ thân, gật đầu thiệt mạnh “Ừm.”
Liễu lão lần lượt nếm thử bốn món, bình luận: “Gia phong trúc vận và tơ vàng ngọc bích hương vị hài hòa nhất, ăn vào miệng như có thể mường tượng ra hình ảnh hai vị đầu bếp nấu nướng nhanh nhẹn rành rọt. Lão phu dám khẳng định hai người này ít nhất có mười năm kinh nghiệm đầu bếp. Tỏi hoà cà tím cũng khá xuất sắc, tuy nhiên độ lửa hơi quá, chưa thể phát huy hoàn mỹ vị ngon của cà tím. Trứng cuộn cải xanh nhìn qua thì khá thành công, nhưng không biết có phải đầu bếp hơi khẩn trương không, một ít cải xanh trong trứng vẫn còn chưa chín tới. Vì vậy lão phu cho rằng, Gia phong trúc vận và tơ vàng ngọc bích qua cửa.” Cố lão, Văn lão lần lượt nếm các món ăn, tán thành.
Nét mặt Ngô Đức Vượng và Trịnh Hiển Quý hơi lộ ra vẻ đắc ý, nhìn về phía Tần Miễn.
Tần Miễn chắp tay với hai người họ, tỏ ý chúc mừng, nụ cười bên môi thản nhiên vô cùng.
Vẻ đắc ý trên mặt Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý nháy mắt tán đi.
Tiểu nhị bưng phần món ăn còn lại đi xuống cho các đại trù khác và mọi người xem, để họ tuỳ ý thưởng thức.
Người nhiều chuyện hỏi thăm Ngô Đức Vượng và Trịnh Hiển Quý, biết được cả hai quả thật đã làm đại trù hơn mười năm, càng thêm bội phục Liễu lão.
Người dự thi thuộc tổ hai nhanh chóng tiến vào bếp.
Một tiểu nhị khác thu dọn bát đũa ba người Cố lão đã dùng qua, rồi bày ba bộ bát đũa sạch sẽ khác.
Tổ hai và tổ ba thuận lợi thi đấu xong, đến phiên Tần Miễn thuộc tổ bốn.
Dù là ba người Văn lão, những người dự thi hay người đến xem thi đấu, hiển nhiên đều chú ý Tần Miễn hơn hẳn, thời điểm Tần Miễn tiến vào bếp, ai nấy bất giác nhìn theo bóng lưng hắn, âm thầm suy đoán hắn sẽ nấu món chay gì.
Không lâu sau, bốn *** tiểu nhị bưng bốn món chay đi ra, theo thứ tự là bí đỏ kết phấn(3), tam ti xào chay, khoai tây nghiền viên và thoa y hoàng qua(4).
Bí đỏ kết phấn, bí đỏ đã lột vỏ xắt thành từng múi cam, tạo lớp phấn phủ lên Tam ti xào chay gồm cà rốt thái sợi, khoai tây thái sợi và tảo biển bày biện thành hình tròn, ba loại màu sắc độc lập với nhau Khoai tây nghiền viên làm khoai tây thành từng viên tròn căng Dưa leo trong món ‘thoa y hoàng qua’ xắt mỏng, xếp thành tầng tầng lớp lớp. Bốn món ăn đều rất chú trọng ngoại hình, bày trí thẩm mỹ.
Vậy bên ba người Văn lão không đánh giá ngoại hình, trực tiếp nếm thử.
Lúc nếm đến món tam ti xào chay, ánh mắt cả ba đều khẽ biến, chẳng hiểu sao có loại cảm giác món này nhất định là do Tần Miễn làm. Rõ ràng là những nguyên vật liệu bình thường nhất, lại có một vị ‘tươi’ khó diễn tả, chẳng lẽ đây là chỗ đặc biệt của đồ gia vị Song Hưởng lâu? Thực dễ nhận ra, món ăn bình thường tại Song Hưởng lâu đã qua cắt giảm công hiệu.
Cố lão nhanh nhẹn rút ra kết luận “Tam ti xào chay và bí đỏ kết phấn qua cửa.”
Tần Miễn cùng đầu bếp món bí đỏ kết phấn cùng nhau đứng lên, chắp tay với ba người Liễu lão rồi ngồi về lại.
Cố lão nói tiếp: “Nếu đại trù của món khoai tây nghiền viên và thoa y hoàng qua có dị nghị, cũng có thể đến nếm thử tam ti xào chay và bí đỏ kết phấn.”
Đầu bếp hai món khoai tây nghiền viên và thoa y hoàng qua rất tự tin vào trù nghệ của mình, đương nhiên không phục đi qua.
Tiểu nhị đưa hai bộ bát đũa sạch sẽ cho họ.
Người dự thi hồi hộp nhìn hai vị đầu bếp.
Sau khi thử qua tam ti xào chay, dừng một chút, lại nếm món ăn chính mình làm, có chút không cam tâm, nói: “Tam ti xào chay quả thật không tệ.”
Trịnh Hiển Quý và Ngô Đức Vượng cũng nếm thử tam ti xào chay, trong lòng hơi có cảm giác nguy cơ. Nhưng khi nãy cả hai đều bảo lưu thực lực, đối với việc đánh bại Tần Miễn, vẫn tin tưởng vô cùng.
Gần buổi trưa, cuộc thi tạm dừng.
Sau giờ cơm trưa, nghỉ ngơi nửa canh giờ lại tiếp tục thi đấu. Chung quy nếu bụng mọi người đều no căng thì dù là quỳnh tương ngọc vào miệng cũng không thấy mỹ vị bao nhiêu.
Giờ Tuất, rốt cuộc cũng định ra năm cái tên đứng đầu món chay hôm nay, Tần Miễn, Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý, Trương Thuận và Kim Trường An. Hôm sau, họ sẽ đấu với nhau một trận chung cuộc, quyết định thứ tự hạng mục món chay.
Thị giác, vị giác người xem được hưởng một bữa thịnh yến đến thoả, lúc rời khỏi Song Hưởng lâu vẫn còn nhiệt liệt thảo luận hôm nay được mở mang bao nhiêu là món mới, đều có chung một quyết định, ngày mai nhất định phải đến xem tiếp.
Ngày hôm sau, người chen lấn trước cửa muốn tiến vào Song Hưởng lâu xem thi đấu càng nhiều hơn, lấp kín con đường tới mức nước chảy không lọt. Trong đó không ít người giả vờ vô góp vui, thực tế là muốn lấy miễn phí một phần điểm tâm Nhất Tuyến Thiên đường. Nếu mỗi người đều được phát một phần điểm tâm, cửa hàng điểm tâm Nhất Tuyến Thiên đường sẽ lỗ nặng.
Chúng dự thi sung sướng khi người gặp họa muốn nhìn Song Hưởng lâu tưng bừng. Ai ngờ không vui được bao lâu thì thấy bốn khuông đào mật chở đến từ Du nhiên điền cư – hoá ra Song Hưởng lâu người ta đã sớm dự đoán được tình trạng hôm nay.
Song Hưởng lâu phát cho mỗi người không thể vào sân một quả đào mật, phát hết mới thôi. Ai cũng không thể bới móc Song Hưởng lâu không phải.
Giờ Thìn, thi đấu bắt đầu.
Tăng thêm một phòng bếp nhỏ, năm đầu bếp vừa vặn mỗi người một vị trí.
Không đến ba khắc (45 phút), năm món chay được tiểu nhị bưng ra.
Người xem đều duỗi cổ ngắm nhìn, suy đoán món ăn nào xuất phát từ tay vị đầu bếp nào.
Sở dĩ không để đầu bếp bưng món ăn của chính mình ra, là tránh cho bình phán và người xem có nhận thức ‘vào trước là chủ’. Để *** tiểu nhị bưng ra, bình phán và người xem không thể áp đặt thành kiến vào món ăn của đầu bếp.
Năm món chay lần lượt là nồi sụp đậu hủ, thuý ngọc mãn đường, canh Thái cực, món chay thập cẩm đông lạnh và bánh chay ngàn lớp.
Nồi sụp đậu hủ màu vàng tương, trang trí chỉnh tề, mặt trên điểm xuyết ớt đỏ thái mỏng hành băm xanh biếc, màu sắc đậm nét, hương vị dụ người thèm ăn Thuý ngọc mãn đường kỳ thật chính là ngó sen vo viên và đậu đũa xếp thành hình nan quạt đặt trong khay canh Thái cực vô cùng đặc biệt, tô canh có hai loại màu, bên trái trắng sữa, bên phải lục sáng, phân biệt rõ ràng, màu tươi mà vị thơm Món chay thập cẩm đông lạnh, nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra nguyên liệu bên trong, nhưng mỗi một khối đều trong suốt, có thể lờ mờ thấy sợi cà rốt mảnh khảnh cùng li ti rau xanh, tựa như mĩ ngọc thiên nhiên, khiến người chỉ nhìn liền phải ngợi ca Bánh chay ngàn lớp, rõ ràng là bánh chay, lại làm ra màu sắc và hương vị giống hệt bánh mặn, cũng làm người tán thán.
Mọi người giật mình, e rằng đây mới là thực lực chân chính của nhóm đại trù.
Cả đại đường gần như không có chút âm thanh, tất cả mọi người khẩn trương chờ đợi lời bình của ba vị Lão liễu.
Ngô Đức Vượng làm là món chay thập cẩm đông lạnh, đây là bí quyết độc nhất vô nhị của gã, tự nhận sẽ thắng nồi sụp đậu hủ, thuý ngọc mãn đường và bánh chay ngàn lớp, nhưng không tin tưởng thắng được canh Thái cực của Tần Miễn. Nước canh rất khó định hình, ngay cả người ngoài nghề cũng hiểu muốn tách riêng hai loại màu sắc bất đồng tuyệt không dễ dàng. Đồ gia vị nhà Tần Miễn vốn đã thắng những người khác, nay hình thức và kỹ xảo cũng mạnh hơn người một ít, kết quả ra sao có thể đoán được.
Trịnh Hiển Quý cảm giác bánh chay ngàn lớp của mình mạnh hơn thuý ngọc mãn đường, món chay thập cẩm đông lạnh cùng và nồi sụp đậu hủ, nhưng so với canh Thái cực, chỉ sợ hơi kém một chút.
Từ ngoại hình kỳ lạ, Niếp Hành suy đoán canh Thái cực nhất định là Tần Miễn làm, cười nói với Lôi Thiết “Xem ra Song Hưởng lâu các ngươi đối với hội viên kim cương chúng ta, vẫn có thứ giữ lại.”
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Song Hưởng lâu đẩy ra món ăn mới, sẽ không quên báo cho các hội viên kim cương.” Nghĩa bóng chính là canh Thái cực còn chưa tung ra.
Niếp Hành không phản bác được, nhìn chằm chằm canh Thái cực, hận không thể thay ba vị bình phán nhấm nháp một phen.
Liễu lão, Cố lão và Văn lão ước lượng năm món ăn trước, không hẹn mà cùng gật đầu, sau đó nhấc bát đũa lần lượt nếm thử, qua mỗi món đều phải đổi một bộ bát đũa khác để ngừa lẫn vị, ảnh hưởng vị giác tốt nhất.
Mọi người quan sát biểu cảm cả ba, chú ý thấy thời gian ba người Liễu lão dừng ở canh Thái cực dài nhất, thầm sáng tỏ, canh Thái cực sẽ ẵm giải nhất.
Văn lão nếm thử canh Thái cực xong, thậm chí không nhịn được lại múc thêm một thìa. Trước mắt canh Thái cực là món duy nhất được bình phán nếm đến thìa thứ hai.
Quả nhiên, ba người Cố lão nhỏ giọng thương lượng chốc lát, tuyên bố kết quả “Canh Thái cực, đệ nhất Món chay thập cẩm đông lạnh, đệ nhị Nồi sụp đậu hủ, đệ tam Bánh chay ngàn lớp, đệ tứ, Thuý ngọc mãn đường, đệ ngũ.”
Văn lão trực tiếp bưng tô canh Thái cực đến trước mặt, giơ thìa lên, Liễu lão nhanh tay lẹ mắt bưng tô canh đi, đưa cho tiểu nhị.
“Không thể uống nữa, tiếp theo còn phải bình phẩm món mặn.”
Lỡ như uống no rồi, tất nhiên sẽ ảnh hưởng việc bình phẩm các món ăn khác.
Vẻ tiếc nuối hiện lên mặt Văn lão, ông nhìn sang Tần Miễn “Tần lão bản, sau khi cuộc thi kết thúc, lão phu muốn ở trọ tại Song Hưởng lâu thêm vài ngày.”
Tần Miễn mỉm cười chắp tay “Rất vinh hạnh.”
Cố lão nói: “Chư vị, sau thời gian nghỉ ngơi một nén hương sẽ tiến hành tỷ thí món mặn.”
Tiểu nhị bưng năm món ăn xuống để các vị đầu bếp và khán giả nếm thử.
Viên Viên, Mãn Mãn vẫy tay ngoắc Tần Miễn, Tần Miễn đi qua, cúi lưng hôn mỗi đứa một cái.
Lôi Thiết kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Một nhà bốn miệng tụ vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, Viên Viên Mãn Mãn lăn lộn trong lòng phụ thân và lão cha, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Hình ảnh ấm áp chọc người hâm mộ ngập mắt. Chung quanh trấn Lưu Thủy sớm đã không còn lấy chuyện ‘Tần Miễn, Lôi Thiết đều là nam nhân’ ra mà tám, chỉ có thêm người không ngừng hâm mộ sự nghiệp và mùa màng bội thu nhà bọn họ.
Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý ngồi tại một góc hẻo lánh, nụ cười trên mặt giả tạo khiến người chán ghét, đáy mắt lại đầy âm u.
“Trịnh huynh, nếu Tần Miễn lọt vào năm tên đầu trong tỷ thí món mặn, ngươi ta sẽ không thể chiếm được Thập tam hương và Thập bát tiên.” Ngô Đức Vượng nói ra khốn cảnh trước mắt.
“Đúng vậy.” Trịnh Hiển Quý không dậy nổi *** thần “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tần Miễn thật sự có thực lực. Trừ phi hắn không tham gia thi, bằng không ngươi ta đều không thể ngăn cản hắn giành thắng lợi.”
Ngô Đức Vượng lặng lẽ làm một thủ thế khó hiểu bên dưới mặt bàn, hạ giọng “Hay là…”
Trịnh Hiển Quý lập tức lắc đầu, nhếch cằm về phía Lôi Thiết đối diện “Có nhìn nam nhân của Tần Miễn chưa? Đôi mắt kia giống như băng nhận vậy. Trước kia bao nhiêu người trong nghề đánh chủ ý với Du nhiên điền cư, đều bị y ngăn cản. Ta dám nói, chỉ cần một khắc trước chúng ta xuống tay với Tần Miễn, một khắc sau y liền khiến chúng ta sống không bằng ૮ɦếƭ. Ta không muốn lấy tính mạng mình ra cược.”
Ngô Đức Vượng thầm mắng hắn ta nhát như chuột.
Trịnh Hiển Quý uống một ngụm trà, nâng cao *** thần “Hiện ta không còn trông mong lấy được hai bí phương kia nữa, mặc kệ giành được đệ nhị, đệ tam, đệ tứ hay đệ ngũ, ít nhất có thể thu hồi sáu trăm lượng bạc của đông gia ta.”
Ngô Đức Vượng vẫn có chút không cam lòng, giọng nói âm ngoan “Ta không tin hắn có thể tiến vào được năm hạng đầu. Cứ chờ xem!”
Lôi Thiết nâng mắt lên, ánh mắt lãnh đạm như có như không xẹt qua Ngô Đức Vượng và Trịnh Hiển Quý, lúc trở lại Tần Miễn, đã trở nên nhu hoà bình thản, đưa một tách trà cho Tần Miễn.
“Tức phụ, uống miếng nước.”
-Hết chương 160-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc