Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ - Chương 111

Tác giả: Bất Tài Như Phó & Bất Tài Như Bộc

Sau giấc ngủ dài, trời đã sáng choang.
Nguyễn Thu Thu uể oải dụi dụi mắt, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Cô lề mề mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Trình Tuyển thù lù. Đôi mắt phượng thâm quầng nhìn cô chăm chú không biết được bao lâu rồi, cô ngờ rằng anh thức nguyên đêm lắm.
Cô cuộn tròn vào lòng anh, ngẩng đầu.
"Anh tỉnh từ lúc nào?"
"Vừa mới tỉnh."
Lừa ai vậy, bản mặt này ngủ không ngon là cái chắc.
Nguyễn Thu Thu biết loại chuyện này không ép được. Trình Tuyển vốn đã không có cảm giác an toàn, cô lại tự dưng biến mất bảy tháng, có thể yên tâm mới là lạ.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng: "Anh không định hỏi em rốt cuộc đã đi đâu sao?"
Tựa như chạm phải một loại nguyền rủa nào đó không thể nói ra, Trình Tuyển lấy tốc độ sét đánh cực nhanh che lỗ tai của mình lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Anh không nghe."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Vừa hay, cô khỏi phải giải thích cho Trình Tuyển từ đầu đến cuối.
Trải qua một hồi chia lìa, Trình Tuyển ngoan ngoãn dính người đến không tưởng, không gây ra bất cứ chuyện gì chọc Nguyễn Thu Thu không vui. Con người vốn kỳ lạ như vậy đấy, lúc Trình Tuyển sống chó thì cô tức không để đâu cho hết, lúc ngoan ngoãn nghe lời, cô lại lo lắng tinh thần anh liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.
Trở về từ một thế giới khác, Nguyễn Thu Thu chăm sóc Trình Tuyển hết sức chuyên chú.
Hai người bọn họ nắm tay nhau cùng đi dạo phố, mua sắm, cùng đi công viên tản bộ, cùng bận rộn trong phòng bếp, cùng ngủ chung một giường.
... Chỉ là nếu Trình Tuyển không gọi tên cô lúc cô đang tắm rửa vệ sinh thì còn tốt hơn á.
Nguyễn Thu Thu đứng trong phòng bếp nấu cơm, Trình Tuyển làm trợ thủ cho cô, gọt mấy củ khoai tây tròn vo. Nguyễn Thu Thu nghe tiếng gọt vỏ sồn sột sồn sột mãi mà không ngừng, cô quay đầu xem thử, thấy Trình Tuyển đang đứng bên cạnh thùng rác, cầm củ khoai tây chỉ còn nhỏ bằng quả táo xanh, nạo vù vù.
Nguyễn Thu Thu: "??? Anh làm gì đấy?"
Trình Tuyển: "Gọt sạch vỏ."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Trình Tuyển bị đuổi khỏi phòng bếp, suýt chút nữa đã bị ăn đập.
Cô tiếp tục cắt khoai tây bỏ vào nồi, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm khiến cô vô cùng mất tự nhiên. Nguyễn Thu Thu nhìn về phía đó, đột nhiên trầm mặc.
Đường đường là ông chủ công ty Gia Trừng.
Vậy mà lại ngồi xổm dưới gạch, hai tay ôm đầu gối, lưng dựa tủ lạnh. Chẳng biết anh trùm mũ áo hoodie lên từ lúc nào, dây mũ dài hết cỡ, cái mũ co rúm che hơn nửa khuôn mặt đi, chỉ để lộ ra đôi mắt, lặng yên, chán nản nhìn cô.
Nguyễn Thu Thu: "... Anh ngồi dưới đất làm gì?"
Trình Tuyển: "Có phải anh làm em giận rồi không?"
Nguyễn Thu Thu: "Anh cả nghĩ rồi."
Cô vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ, qua tủ lạnh lấy vài nguyên liệu nấu ăn. Trình Tuyển ngồi dưới đất giơ tay mở tủ lạnh ra giúp cô, hai mắt vẫn nhìn cô chằm chặp.
Cô lấy ra mấy bó rau, thấy có một hộp cà chua bi cũng cầm theo hết.
Ánh mắt Trình Tuyển chuyển sang hộp cà chua bi trên tay cô, há miệng: "A"
Mắt to trừng mắt nhỏ.
"...."
"...."
Nguyễn Thu Thu hết cách với anh luôn, lấy ra một quả cà chua bi xoa xoa rồi nhét thẳng vào mồm anh, không thèm rửa. Trình Tuyển không cần biết cà chua có sạch không, chỉ biết hưởng thụ nước cà chua ngọt lành trong miệng.
Hai người an tĩnh ăn cơm. Để bổ sung dinh dưỡng cho Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không ngừng gắp thịt cho anh, phá lệ cho Trình Tuyển ăn no căng một lần.
Thời khắc này quả thật hiếm thấy.
Trình Tuyển một họng đồ ăn, ú ớ hỏi: "Tết này muốn đi chơi không?"
Nguyễn Thu Thu: "Đi chơi hả, chẳng có chỗ nào đặc biệt muốn đi hết á." Thật ra ở nhà đón năm mới cũng rất tốt.
"Vậy năm nay ở nhà đi."
"Được."
Buổi tối, sau khi tắm xong, Nguyễn Thu Thu đang định sấy tóc, Trình Tuyển xung phong chạy lên sấy giúp cô. Không biết có phải ảo giác không, cô cứ ngửi thấy mùi khen khét đâu đây. Cô nghi ngờ khịt khịt mũi, hỏi: "Có phải tóc em cháy không?"
Trình Tuyển yên lặng giấu một lọn tóc nhỏ đi.
"Không có."
Anh sấy khô tóc cho cô rồi lại giúp cô thoa tinh dầu dưỡng tóc, mặc dù kỹ thuật hơi thô nhưng động tác rất nhẹ, bất tri bất giác khiến Nguyễn Thu Thu híp mắt lại. Cảm giác tóc được xoa xoa thật sự thoải mái vô cùng, khiến cô tự nhiên thấy buồn ngủ, há mồm ngáp một cái.
Trình Tuyển lau khô tay, vòng qua ôm eo Nguyễn Thu Thu từ sau lưng, cằm tựa vào cổ cô.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào làn da mềm mại của cô khiến cả người cô co rúm lại.
"Trình Tuyển..."
"Hửm?"
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, thử thăm dò vén áo. Anh nghiêng mặt qua, đặt một nụ hôn lên cái cổ mảnh khảnh của cô, lưu lại một vườn dâu tây. Thân thể cô cứng ngắc, nắm chặt cổ tay anh, hai gò má ửng hổng.
Trình Tuyển ôm chặt lấy cô, hôn lên khóe môi.
Hành động của Trình Tuyển khiến Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy, không nhịn được cười ra tiếng. Phần da thịt bị chạm vào lâng lâng tê dại, cô muốn giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của anh, lề mề một hồi lại nghe anh trầm trầm thở dốc.
Nằm trong chăn mềm mại, bị Trình Tuyển hôn đến mơ hồ, cô chỉ biết ôm chặt vai anh để hai người gần nhau thêm chút nữa.
Anh kéo chặt cô lại, hôn thật sâu khiến cô bị ép ngẩng đầu lên.
"Trình Tuyển...
Trình Tuyển..."
Cô nỉ non gọi tên anh.
Lúc bắt đầu, Trình Tuyển dịu dàng nâng niu tựa như trong tay mình là một khối trân bảo, mỗi một cái hôn đều cẩn thận từng li từng tí, sợ dọa đến cô. Dần dần, anh càng ngày càng kịch liệt, lòng Nguyễn Thu Thu bắt đầu có chút run sợ. Cô càng gọi tên Trình Tuyển, anh lại càng không khống chế được lưu lại vết đỏ trên mỗi tấc da tấc thịt của cô.
Anh khẽ cắn môi cô, Nguyễn Thu Thu vô thức kêu đau, lập tức một tiếng này lại bị nụ hôn của anh nuốt trọn.
Nguyễn Thu Thu tựa như một con dê đợi làm thịt, da thịt trắng nõn như ngọc trần trụi lộ ra ngoài. Trong phòng nhiệt độ hơi thấp, Nguyễn Thu Thu sợ lạnh, co vào Ⱡồ₦g иgự¢ Trình Tuyển.
Thân thể cô không chút phòng bị kề sát trên người anh, màu đỏ say lòng người lan khắp thân thể.
Anh đã chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng.
Đột nhiên.
Trình Tuyển trầm mặc.
Anh vùi đầu vào cổ cô, không nhúc nhích, tự điều chỉnh hơi thở của mình.
Nguyễn Thu Thu xụi lơ trên giường, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, mãi không thấy Trình Tuyển tiếp tục. Cô dần khôi phục ý thức, mơ màng chớp mắt: "Trình Tuyển?"
Trình Tuyển vậy mà lại buông tha cô, ngồi dậy, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt vẫn còn Dụς ∀ọηg chưa tan. Anh mặc lại quần áo, dáng vẻ như muốn lâm trận đầu hàng khiến cô ngây dại.
Nguyễn Thu Thu bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề?
Không đến mức cô không có sức hấp dẫn với Trình Tuyển chứ!
Đầu Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên hiện lên một lý do vô cùng có khả năng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, run run rẩy rẩy hỏi: "Anh... không phải... không phải là không được đấy chứ?"
Ngẫm lại cũng đúng, thời gian dài như vậy không gặp được cô, tâm tình hậm hực lại thêm các vấn đề tạp nham từ các phương diện khác, tạo thành loại ảnh hưởng này cũng là đương nhiên.
Nguyễn Thu Thu phức tạp cân nhắc mấy giây, cảm thấy mặc dù Trình Tuyển không được nhưng cô vẫn yêu anh, sẽ không bỏ rơi anh chỉ vì chuyện đó.
Trình Tuyển: "..."
Động tác mặc quần áo của anh dừng lại, yếu ớt nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu: "Là do không có bao, anh xuống lầu mua."
Nguyễn Thu Thu: "Ồ."
Thật xin lỗi, là tại hạ hiểu lầm.
Thời điểm nhạy cảm này mà xuống lầu đúng là phá hỏng bầu không khí quá. Nguyễn Thu Thu chần chừ lấy chăn che thân, đỏ mặt đưa ra ý kiến: "Thật ra... Không tránh thai cũng được."
Trình Tuyển kiên quyết: "Không thể nào."
Vẻ mặt anh kiên định cứ như vừa qua đêm nay Nguyễn Thu Thu sẽ có thai ngay vậy, mang thai sinh con, sau đó lại biến mất, để lại anh và con sống nương tựa lẫn nhau, từ đây lẻ loi hiu quạnh, dựa vào hồi ức sống qua ngày. Nguyễn Thu Thu biết Trình Tuyển chắc chắn đang nhớ tới mấy câu chuyện thần thoại kia, cô lại không có cách nào giải thích được, đành phải đưa mắt nhìn Trình Tuyển đi ra cửa tìm quầy thuốc.
Trình Tuyển quay về rất nhanh, Nguyễn Thu Thu cho là anh chạy về.
Lúc trở lại, anh cầm theo hai túi lớn, nhìn cực kỳ hùng tráng.
Nguyễn Thu Thu: "... Anh làm gì mua nhiều dữ vậy!"
Trình Tuyển đàng hoàng trịnh trọng, chậm rãi phản bác: "Không nhiều."
Nếu không phải hết hàng, có khi anh còn mua nhiều nữa.
Trình Tuyển dùng một đêm để cho Nguyễn Thu Thu biết, anh không phải không được, mà là cực kì cực kì được.
Nguyễn Thu Thu lúc sau sụt sụt sùi sùi cầu xin tha thứ, kêu khàn cả họng rồi mà vẫn không thể làm thằng cha này dừng được, ngược lại còn càng thêm hăng say giày vò khiến cô mệt quá độ, ngủ lúc nào cũng không biết.
Chuyện này dẫn đến ngày hôm sau, Nguyễn Thu Thu ngủ đến giữa trưa vẫn không xuống giường được, cả người như bị bánh xe nghiền qua, chỗ nào cũng đau nhức. Cô tức giận dùng hết sức bình sinh đập Trình Tuyển một cái, Trình Tuyển lại không cảm giác được chút nào, thậm chí cúi đầu hôn nhẹ môi cô, điệu bộ anh còn muốn nữa, làm cô vội vàng ngăn lại.
Cô cũng không muốn mất mặt đến mức nằm trên giường vài ngày ngồi không nổi.
Nguyễn Thu Thu nằm trên giường, chợt nhớ tới thái độ kiên quyết của Trình Tuyển tối hôm qua, nhịn không được hỏi: "Nếu như em có thai thì sao, anh sẽ để em đi phá sao?"
Trình Tuyển đang nghịch tóc cô, nghe vậy, anh im lặng một lát, không nóng không lạnh nói: "Nếu như em muốn thì giữ lại."
"Sau đó thì sao?"
"Dưỡng thai thật tốt, phụ nữ mang thai thân thể quan trọng nhất."
"Sau đó thì sao?"
"Lúc sinh con chắc chắn sẽ rất tốn sức nên em phải bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng."
"Sau đó thì sao? Sinh con ra hả?"
Động tác Trình Tuyển dừng lại. Anh nhìn cô, tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, rất rất rất bình tĩnh.
"Sau đó, tìm một nhà khá giả."
Nguyễn Thu Thu: "???"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc