Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 09

Tác giả: Tích Ngã Vãn Hĩ

Nữ phụ là thanh niên tri thức

[editor: chương trước chưa đủ vote nhưng mà tôi yêu các bạn quá nên tôi vẫn cứ up thế giới 9, chúc các bạn yêu đọc truyện vui vẻ]
*Một chút fact nho nhỏ trước khi đọc thế giới này:
Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản (无产阶级文化大革命) hay Đại Cách mạng Văn hóa (文化大革命) là một phong trào chính trị xã hội tại Trung Quốc diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội, cũng được gọi là "10 năm hỗn loạn", "10 năm thảm họa" Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.
Trong đó, năm 1968, dưới chỉ thị của Mao Trạch Đông, hàng trăm ngàn trí thức trẻ sống ở các thành phố đi về các vùng nông thôn để sống, lao động và học hỏi kinh nghiệm của những người công nhân và nông dân. Từ "trí thức" lúc đó được dùng với nghĩa rộng nhất là những học sinh mới tốt nghiệp trung học, nhiều trường đại học ở Trung Quốc đã bị đóng cửa, dẫn đến hậu quả là cả một thế hệ không được tiếp cận với giáo dục đại học. Cuối những năm 1970, những "trí thức trẻ" này cuối cùng cũng được phép trở về thành phố quê nhà. Năm 1977, khi kỳ thi đại học mới được lập lại.

Ngủ một giấc, tỉnh lại, Cẩm Vinh biết mình lại xuyên qua rồi.
Lần này Cẩm Vinh xuyên qua thập niên 70, thời kì thiếu thốn vật chất cực kỳ, những so với cổ đại vẫn tốt hơn một chút, Cẩm Vinh luôn nghĩ tương đối thoáng.
Trong đầu lại hiện lên ký ức và nội dung tiểu thuyết lần này.
Bối Cẩm Vinh, nữ phụ, thân phận là thanh niên tri thức xuống nông thôn. Đối với đoạn lịch sử này của Trung Quốc, Cẩm Vinh mấy đời trước hiểu biết không nhiều, có thể nói là một đoạn thời kỳ nhấp nhô gian nan đi.
Tiểu thuyết không liên quan đến quốc gia đại sự rung chuyển phong vân, mà là văn ngôn tình, chuyện xưa đại thúc kiều thê, phi thường ***.
Mà Cẩm Vinh xuyên qua là nữ phụ vạn người ghét bỏ, vợ trước của nam chủ.
Bối Cẩm Vinh tuổi còn trẻ đã rời thành thị về nông thôn sinh hoạt lẻ loi một mình, về sau vì cơm áo gả cho nam chủ Hạ Cửu, đến khi khôi phục thi đại học, rất nhiều người ly hôn trở về thành thị, Bối Cẩm Vinh cũng ly hôn, về thành thị thi đại học, nhưng thi cũng không đậu, về sau dựa vào quan hệ trong nhà mới có thể từ chuyển hộ khẩu về thành thị, kết hôn lần nữa.
Nam chủ Hạ Cửu dưới cơn tức giận càng phấn đấu, sự nghiệp càng ngày càng tốt, trở thành chủ xí nghiệp nổi danh một tỉnh, còn cưới được một mỹ nhân như hoa, so với hắn trẻ tuổi hơn rất nhiều, cũng chính là nữ chủ Uông Châu.
Người ngoài cũng thấy Hạ Cửu sau khi ly hôn độc thân nhiều năm, khó khăn mới gặp được người thật lòng yêu thương mình, cũng đều vì vậy mà vui mừng, chênh lệch tuổi gì đó cũng không quan trọng, ngược lại cảm thấy nam nhân tuổi càng lớn càng lợi hại.
Bối Cẩm Vinh trở thành hồi ức bất kham của nam chủ Hạ Cửu, nữ chủ cũng vì vậy mà càng đau lòng Hạ Cửu, càng thêm chán ghét Bối Cẩm Vinh, cho rằng Bối Cẩm Vinh không biết quý trọng Hạ Cửu.
Bối Cẩm Vinh cùng họ tuy không có giao thiệp gì, nhưng vì nam chủ thành công, cũng khiến cho lòng Bối Cẩm Vinh khó chịu, không đành lòng, buồn bực mà ૮ɦếƭ.
Lấy kịch bản bình thường, Cẩm Vinh hẳn là nên bắt lấy cái đù* vàng tiềm năng này, chờ hưởng phúc là tốt rồi, đáng tiếc, Cẩm Vinh chính là không thích làm theo kịch bản.
Hơn nữa dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.
"Cẩm Vinh, Cẩm Vinh." Ngoài phòng truyền đến một giọng nữ trong trẻo, là Quý Nhã, người cùng đi đến một huyện thành với Bối Cẩm Vinh.
_____
Cẩm Vinh tay ôm một chồng bắp, trong lòng yên lặng phun tào, thật đúng là càng sống càng thảm, mấy đời, cho dù kết cục nguyên thân bi đát, cũng không có đến loại tình trạng này đi.
Nhưng nên làm vẫn là phải làm, Cẩm Vinh cùng bọn họ bận rộn phơi bắp, rồi xuống ruộng cày cấy.
Bất quá, nguyên thân Bối Cẩm Vinh thật là đủ kiêu ngạo, đối với chuyện đồng ruộng cấy mạ, ký ức còn không nhiều bằng bản thân Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh híp híp mắt, cô cũng không đến mức ngũ cốc không phân biệt nổi.
Một đời làm hoàng đế, mỗi năm vụ xuân cần cày bừa cũng sẽ tự mình hạ điền, làm nông. Rốt cuộc, nếu hồi ức toàn là chút phong hoa tuyết nguyệt, vậy cũng quá vô nghĩa rồi.
"Cẩm Vinh, hôm nay sao không nói gì, có chuyện hả?" Quý Nhã thuận miệng nói, ngày thường Bối Cẩm Vinh nha đầu này không phải hoạt bát nhất sao? Hơn nữa hôm nay làm việc tuy chậm chút, nhưng so với trước kia làm khá hơn nhiều.
Cẩm Vinh, tên này, đặt ở thời đại này vẫn là quá hoa mỹ, dù sao nhà nông xưa kia người ta toàn đặt tên con bình thường một chút, bất quá Bối Cẩm Vinh như thế nào cũng không muốn sửa.
"Hôm nay nhiều việc hơn bình thường mà." Cẩm Vinh cười nói.
Quý Nhã lại nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, "Cô không phải bởi vì cái tên họ Hạ gần đây theo đuổi cô chứ?"
"Tôi để ý thấy nhiều lần, hắn giúp cô làm việc còn đưa quà cho cô."
Quý Nhã không sai, nam chủ Hạ Cửu hiện tại chính là đang theo đuổi Bối Cẩm Vinh, hơn nữa nguyên chủ cũng đang dao động.
Trở về huyện thành sống, thanh niên trí thức sinh hoạt gian khổ vô cùng, người trong thôn thái độ đa phần là đề phòng, nghi ngờ.
Không nghe được Cẩm Vinh trả lời, Quý Nhã thở dài một hơi, "Nghe nói, Trương Hạo cùng tiểu nữ nhi nhà thôn trưởng gần đây qua lại gần gũi lắm, còn có mấy người thời gian trước cũng kết hôn với người trong thôn, hiện giờ thanh niên độc thân còn được mấy người..."
Cho nên Bối Cẩm Vinh cùng Hạ Cửu, là chuyện tốt hay vẫn là chuyện xấu, ai biết được?
Cẩm Vinh khóe miệng nhấp nhấp, "Hết thảy đều sẽ tốt."
"Đúng vậy, sẽ tốt thôi..." Quý Nhã cuối cùng than nhẹ, thấp đến cơ hồ không thể nghe thấy.
Làm xong một ngày công, Cẩm Vinh xoa xoa cánh tay, vẫn là nhanh chóng luyện chút võ công đi, ít nhất sẽ không mệt như vậy.
Trừ một đời giang hồ kia, kinh mạch hư nhược vô pháp luyện võ, còn lại thể chất cũng không thể nói là kì tài võ học, nhưng cường thân kiện thể dùng để tự vệ vẫn có thể.
Nguyên thân sống nhờ ở một nông gia họ Trương trong thôn, ngủ ở hầm trú ẩn không to không bé, có ít bát đũa nồi niêu coi như có thể tự mình nấu ăn. Thanh nên tri thức về nông thôn có thể chọn ở kí túc xá tập thể hoặc một ít như Bối Cẩm Vinh thì xem tình huống rồi ở nhờ nhà thôn dân.
Nam chủ Hạ Cửu cũng là lần nọ tới Trương gia gặp được Bối Cẩm Vinh, lập tức yêu thích đối phương, sau đó theo đuổi không ngừng, không phải hỗ trợ làm việc nhà nông, chính là đưa chút đồ vật nho nhỏ.
Nếu Cẩm Vinh không xuyên tới, nguyên thân chỉ sợ sắp đáp ứng hắn
Đồ vật Hạ Cửu tặng đến, Cẩm Vinh đều nhờ dì cả Trương gia đưa trở về, dì cả Trương gia là thím ruột Hạ Cửu, vì mặt mũi hắn cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.
Dưới ánh đèn dầu, Cẩm Vinh mở nắp hòm đồ dùng của nguyên thân, tìm được chồng sách giáo khoa nguyên thân mang từ nhà đến. Nếu Cẩm Vinh nhớ không nhầm, qua hai tháng nữa sẽ truyền đến tin tức kì thi đại học được khôi phục.
Nguyên thân không làm được, Cẩm Vinh nguyện ý giúp đối phương thi đậu.
Con đường này, Cẩm Vinh chính là muốn đi một lần.
_____
Nhưng mà mới một tháng sau...
Không biết từ chỗ nào, người ta nghe được tin kì thi đại học sắp khôi phục, làm không ít người tâm tư trỗi dậy.
Bí thư chi bộ của thôn tra xét một phen cũng không điều tra ra, cuối cùng đành phải thôi, có chút người chỉ đem chuyện này như chuyện đùa, mà có chút người lại đem nó ghi tạc trong lòng, thậm chí một lần nữa bắt đầu đọc sách vở.
"Cô ấy thật sự không có ý tứ kia sao?" Nam nhân trẻ tuổi cao gầy ngũ quan anh đĩnh, biểu tình ảm đạm.
Dì cả Trương gia khuyên nhủ, "Ta thấy, vẫn là đừng nghĩ nhiều, người ta người thành phố, xem thường chúng ta đâu."
Dì cả lại nói, "Gần đây không phải nói cái gì thi đại học muốn khôi phục sao? người ta phỏng chừng chính là muốn trở về thành thị đi, cô nương thành phố hư vinh, thẩm thẩm tìm cho cháu một cô nương trong thôn, so ra không xinh đẹp được như người, nhưng thành thật, tay chân lại cần mẫn, là cái biết hầu hạ cha mẹ chồng."
Người thanh niên này chính là nam chủ đã theo đuổi Bối Cẩm Vinh một đoạn thời gian, Hạ Cửu. Hạ Cửu cũng nghe nói đến cái tin đồn này, nghĩ đến Bối Cẩm Vinh cũng là động tâm tư, muốn về thành phố, mà không phải lưu lại nơi này làm ruộng làm nông.
Hạ Cửu tâm tư cũng không xấu, nếu Bối Cẩm Vinh đã minh xác cự tuyệt, vậy hắn cũng sẽ không níu kéo không bỏ.
Ngược lại trong lòng hắn lại sinh ra một chút không cam lòng, hắn tuy không đọc nhiều chữ, nhưng luận bản lĩnh, so ra tuyệt đối không kém những người trẻ tuổi nơi thành phố kia.
Dì cả Trương gia nhìn cháu trai nhà mình vì cái cô thanh niên trí thức kia mà thương tâm, lại nghĩ đến lời đồn thổi trong thôn mấy ngày hôm nay, trong lòng liền tức giận.
Kỳ thật, bí thư chi bộ cán bộ trong thôn động chút tay chân để thanh niên trí thức không thể quay lại thành phố không phải là không có, nhưng lại ngăn cản không được bọn họ tham gia thi đại học, một khi thi đậu, vậy chú định không phải người nơi này.
Tin tức thi đại học sắp khôi phục, là Cẩm Vinh thả ra, vừa tiện che dấu thay đổi, cũng coi như có tâm đi giúp đỡ những người như Quý Nhã. Có một số người, không thích hợp ở chỗ này, bởi vì quốc gia còn có nhiều nơi hơn thực sự cần có người như bọn họ, cũng thực sự có thể làm cho trái tim bọn họ lần nữa tràn đầy nhiệt huyết.
Cẩm Vinh không lo lắng bí thư chi bộ cán bộ thôn tra được, lấy thủ đoạn của cô, muốn làm sạch sẽ chút cũng không khó.
Cẩm Vinh ngay từ ban đầu là muốn rời đi nơi này, nhập cư trái phép đi quốc gia nào đó, bằng chút tích luỹ ban đầu này, tuy rằng có điểm phiền toái, nhưng Cẩm Vinh không phải làm không được. Nhưng như vậy tất sẽ liên lụy người nhà nguyên thân, Cẩm Vinh làm người vẫn là có điểm mấu chốt.
Có thể dùng thi đại học đường đường chính chính rời đi nơi này, vẫn là tốt nhất.
Sinh hoạt nông thôn không kém, nhưng cái gì thích hợp không thích hợp với bản thân, Cẩm Vinh vẫn luôn rõ ràng.
Ngẫu nhiên xuất hiện tin tức khôi phục thi đại học, đảo loạn tâm tư thanh niên trí thức nơi này. Mà cái kia ngày lịch sử kia càng tới gần, loại cảm xúc này cũng càng thêm mãnh liệt.
"Cẩm Vinh, anh trai tôi gửi thư đến, nói... chúng ta thật sự có thể trở về." Quý Nhã đợi thời điểm không có ai chú ý, đè thấp thanh âm thì thầm với Cẩm Vinh.
"Cố Vân, Lưu Sam bọn họ cũng nhận được tin tức."
Trên mặt Quý Nhã khó có được kích động cùng vui sướng, thi đại học có nghĩa là một lần nữa trở lại phòng học, cũng có thể trở về bên cạnh người thên.
Cẩm Vinh mím môi, "Vậy cũng nên bắt đầu ôn tập, trở về cũng không dễ dàng như vậy."
Quý Nhã cười nói, "Cẩm Vinh nói rất đúng, đồ vật học trước kia đều mau quên cả rồi."
_____
Trở lại Trương gia, ban đêm.
Cẩm Vinh còn chưa đọc sách được bao lâu, liền có người đi vào, là Dì cả Trương gia, trong tay bưng một chén đồ ăn, nói là một chén, nhưng cũng không được bao nhiêu, liền miệng chén cũng không với tới, nhiều cơm thiếu đồ ăn, nhưng đặt ở cái niên đại này đã coi như là có tâm ý.
"Đại cháu trai ta Hạ Cửu hôm nay kết hôn, mang về chút đồ ăn, cô thanh niên cũng nếm thử đi."
Dì cả Trương gia là người có mánh khóe, lại biết tranh thủ, cháu trai Hạ Cửu từ bỏ Bối Cẩm Vinh, liền lập tức tìm cho hắn vài cô nương, lựa một người tốt nhất, không được hai ngày hai bên đã nhanh chóng gặp mặt rồi hôm sau nữa tổ chức đám cưới.
Cẩm Vinh mang theo ý cười nhạt nói, "Chúc mừng."
Chưa nói mấy câu, Dì cả Trương gia cũng liền cảm thấy mỹ mãn mà trở về, dì cả một nửa là tới đưa đồ ăn, một nửa cũng là muốn nói cho Bối Cẩm Vinh một tiếng, tuy rằng cô cự tuyệt cháu trai lớn nhà bà, nhưng Hạ Cửu muốn tìm, cô nương làng trên xóm dưới đều xếp hàng coi trọng hắn đâu.
Dì cả Trương gia tự nhận Hạ Cửu là đứa trẻ có tiền đồ, bộ dáng cũng không tồi, cô nương nào cũng không xứng với hắn.
Dì Trương coi như là người thích khen cháu trai, nhưng cũng đúng hơn phân nửa, trong tiểu thuyết Hạ Cửu cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập gia nghiệp to như vậy, thậm chí hồi báo quê nhà, là xí nghiệp nổi danh hay đi làm từ thiện.
Nhưng cái này với Cẩm Vinh có cái quan hệ gì đâu?
Cô hơi hơi nhướng mày, tiếp tục xem sách, cũng may trước làm giáo sư một lần, ôn lại cũng không khó.
Ngày chính thức phát thông báo khôi phục kì thi đại học, ngày thi ước định một tháng sau, các kênh truyền thông lớn trong nước đều đưa tin chuyện này, thậm chí bí thư chi bộ đều nhận được thư thông báo từ cấp trên, các tri thức trong thôn đều nhanh chóng thức đêm ôn tập sách vở, chuẩn bị thi cử.
Bởi vì còn phải làm việc, bọn họ cũng chỉ có thể thừa dịp tối muộn rảnh rỗi, cùng nhau ôn tập.
Quý Nhã hỏi Cẩm Vinh có muốn cùng đi hay không, bị Cẩm Vinh lấy lý do quá xa mà cự tuyệt, nhưng Quý Nhã ngẫu nhiên cũng tới chỗ Cẩm Vinh, thậm chí vở ghi chép lúc học chung với các thanh niên tri thức khác đến, muốn giúp Cẩm Vinh.
Nhưng mà cùng nhau ôn tập rồi, Quý Nhã mới biết Cẩm Vinh đối với kiến thức vật lý hóa học lý giải vô cùng thấu triệt, tuyệt đối không giới hạn trong trình độ hiểu biết của học sinh cấp ba.
Ngẫm lại cha mẹ Cẩm Vinh cũng đều là phần tử trí thức, Quý Nhã cũng liền thoải mái nhiều, thậm chí không cần Cẩm Vinh nhiều giải thích, mà là bắt đầu khiêm tốn nhờ Cẩm Vinh giảng cho những phần bản thân chưa biết.
"Cẩm Vinh cậu ở lại nơi này, mới thật là lãng phí." Nghe giảng cả một buổi tối xong, Quý Nhã thở dài.
Cẩm Vinh cười cười không nói lời nào, nguyên thân Bối Cẩm Vinh không nhiều học thức như vậy, mà cô, cũng chỉ là bởi vì luân hồi mấy đời, ném xuống lại nhặt lên, quên đi lại học lại.
Mấy quyển sách ôn tập Cẩm Vinh đều học đến thuộc làu, tựa như Quý Nhã nói, cô không dám nói bản thân mình giỏi hơn giáo sư, nhưng mà liền sinh viên cũng làm quá vài lần, nếu là chút kiến thức cao trung này cũng nắm không được, mới khiến người chê cười đâu.
Mà Cẩm Vinh gần đây lại tìm được lạc thú mới, đó chính là dạy dỗ hai đứa cháu nhà Trương gia.
Không biết từ khi nào, cháu trai dì cả Trương gia Hổ Tử cùng cháu gái Nguyên Nguyên liền thích đến chỗ cô chơi, hai đứa trẻ trước kia còn bởi vì Bối Cẩm Vinh lãnh đạm ngạo khí mà sợ hãi không dám tới gần vị tỷ tỷ này, hiện tại phát hiện cho dù đến gần, vị tỷ tỷ này cũng chỉ là cười hài hòa, sẽ không tức giận với bọn họ.
Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên thấy cô đọc sách cũng vẻ mặt thèm thuồng chớp chớp mắt, nơi này nào có cái gì gọi là đi học đâu.
Cẩm Vinh liền nói giỡn hỏi, "Muốn cùng tỷ tỷ học đọc sách sao?"
Một đứa mới chín tuổi, một đứa mới sáu tuổi, hai tiểu hài tử ngơ ngác mà gật đầu.
Thấy hai đứa gật đầu, Cẩm Vinh cũng liền vui vẻ cười hòa ái, từ đây bắt đầu dạy hai đứa trẻ học đọc học viết.
Một lần Quý Nhã đến đều thấy, còn trách, "Hiện tại thời gian gấp như vậy, chính mình học còn không hết, dạy bọn chúng làm gì?"
Cẩm Vinh cười cười, "Cũng không gấp."
Quý Nhã thấy Cẩm Vinh học tập cũng không sa sút chút nào, liền không nhiều lời.
Dì cả Trương gia đương nhiên là cũng biết chuyện này, trong lòng vui sướng lại có chút ngượng ngùng, dì cả tuy rằng bất mãn ghét bỏ nhóm thanh niên trí thức vào thôn, nhưng cũng là biết bọn họ thật sự có học thức, ít nhất đều là trình độ cấp ba, phải biết rằng lão sư dạy học trấn trên còn không có tốt nghiệp cấp ba đâu.
Có thể có một cái thanh niên trí thức sắp thi đại học dạy hai cháu trai cháu gái, tuyệt đối so với thầy dạy trên trấn tốt hơn nhiều.
Mệt dì cả lúc trước còn bởi vì Hạ Cửu, chèn ép Bối Cẩm Vinh, người ta tâm tính tốt không để ý, là bà keo kiệt, dì cả tự càm thấy mình cũng nhìn lầm người, nghĩ nhầm này Bối Cẩm Vinh là cô nương thành phố hư vinh kiều khí.
Chút chèn ép này của dì cả, Cẩm Vinh đích xác không để trong lòng, đều là một ít chuyện vặt, hơn nữa, hơn nữa nơi này dân phong thuần phác, cũng không phải người xấu xa gì, so với thủ đoạn lừa gặt người Cẩm Vinh trước kia kiến thức qua, đều là chút trò trẻ con.
Vì đền bù cũng coi như là nói lời cảm tạ, Dì cả Trương gia buổi tối mang cho Cẩm Vinh mấy cái trừng gà luộc.
Dì cả Trương gia còn có chút đáng tiếc chuyện Cẩm Vinh cùng Hạ Cửu lúc trước, sớm biết rằng Bối Cẩm Vinh phẩm tính con người hiền lành tốt bụng như vậy, dì cả hẳn là tác hợp hai người, chỉ tiếc hữu duyên vô phận.
Cẩm Vinh không biết suy nghĩ của Dì cả Trương gia, cô còn đang ở dạy Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên hai đứa.
"Bối tỷ tỷ, đệ viết tốt không!" Hổ Tử mở to đôi mắt mắt, nhấc tay nói.
Dì cả Trương gia nguyên bản là muốn để hai đứa trẻ gọi Cẩm Vinh là lão sư, bị Cẩm Vinh vẫy vẫy tay nói gọi tỷ tỷ là được rồi, cũng chỉ học chút mặt chữ mà thôi.
"Ừm, đều viết đứng rồi." Cẩm Vinh cười tủm tỉm mà lấy ra từ túi *** một viên kẹo đường, đặt ở trong tay Hổ Tử, sờ sờ đầu hắn, "Đây là khen thưởng."
"Muội cũng rất giỏi." Nguyên Nguyên thấy vậy cũng nhanh chóng mà cầm vở viết đến.
"Nguyên Nguyên cũng đều viết đúng rồi, cũng có thưởng." Cẩm Vinh cũng cho cô bé cho một khối kẹo, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu nha đầu.
Nguyên Nguyên cùng Hổ Tử cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị bối tỷ tỷ này lấy ra kẹo ngọt, ở trong cảm nhận của bọn họ, Cẩm Vinh chính là một cái tồn tại thần kỳ, cái gì cũng đều có thể biến ra.
"Bối tỷ tỷ sắp phải đi sao?" Lột kẹo đường ra ăn, Hổ Tử ngửa đầu tò mò hỏi, "Bọn họ đều nói, các ca ca tỷ tỷ giống như bối tỷ tỷ đều sắp đi rồi."
"Đúng vậy, tỷ tỷ phải đi." Cẩm Vinh gật gật đầu nói,
"Ở lại nơi này không tốt sao?" Hổ Tử ngây thơ mờ mịt hỏi.
Cẩm Vinh nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời nhóc con, "Không phải không tốt, chỉ là, chúng ta không nên lưu lại nơi này, thế giới bên ngoài, còn đang chờ đợi."
"Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên cũng muốn đi ra ngoài sao? Nhưng lại không muốn rời xa cha mẹ?"
Nhìn đôi mắt sạch sẽ mà hồn nhiên của hai đứa nhỏ, Cẩm Vinh cười.
"Chờ đến khi trưởng thành, hẳn là nên đi ra bên ngoài nhìn xem, thế giới bên ngoài phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, lưu lại nơi này, không có cơ hội nhìn đâu."
Cẩm Vinh cũng không trông cậy vào hai đứa nhỏ có thể nghe hiểu cái gì, chỉ nói cho bọn họ. "Nhớ kỹ một câu, tri thức thay đổi vận mệnh."
Thật lâu về sau, những lời này cũng vẫn luôn khắc ở trong lòng hai đứa nhỏ, thậm chí, chân chính thay đổi vận mệnh bọn họ.
Nhưng mà, sự kiện chuyển biến nhân sinh nhất đối với đám người trong thôn chính là nghênh đón lần đầu khôi phục thi đại học, 500 vạn thí sinh cả nước đã lâu không quay trở lại ghế nhà trường, ngồi ở trường thi đại học bởi vì đại rung chuyển mà bị phong bế mười mấy năm thi.
Quốc gia đối với lần đầu tiên khôi phục thi đại học sau mười năm hủy bỏ cũng phi thường coi trọng, từ cả nước các nơi bốn phương tám hướng tìm về những giáo viên bị mất việc, tụ tập lại làm đề thi, cũng như tiến hành công tác tổ chức thi và chấm bài thi.
Ngồi trường thi thi đại học, Cẩm Vinh đương nhiên không biết chuyện này, cô ngồi thong dong mà đáp xong các đề mục, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được, thí sinh cách đó không xa trên mặt chảy mồ hôi lạnh vì lo lắng, khẩn trương mà trả lời bài thi, mà giám thị lão sư lại là đem từng bình nước có ga nhẹ nhàng đặt ở trên bàn mỗi thí sinh.
Sau khi giáo viên cả nước nhanh chóng chấm bài, thành tích nhanh chóng được công bố.
Cẩm Vinh thành tích là thủ khoa toàn tỉnh, thành tích không tồi, cũng không quá thu hút ánh mắt người khác, hơn nữa đủ để thi đậu đại học thủ đô Bắc Bình.
Quý Nhã cũng thi đậu cùng trường với Cẩm Vinh, thư thông báo trúng tuyển cùng nhau được phát xuống còn giấy thông hành cho phép trở về quê nhà, ôm tờ giấy mong manh, Quý Nhã vui sướng đến òa khóc.
Cẩm Vinh thu thập hành lý trở về, Dì cả Trương gia cũng lại đây chúc mừng, còn có Hổ Tử cùng nguyên nguyên.
"Tiểu bối, chúc mừng cô." Đây chính là nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học sau, thi đậu vẫn là đại học tốt nhất cả nước. Ngẫm lại cháu trai cháu gái nhà mình còn được người ta dạy, nói không chừng còn dính chút phúc khí, Dì cả Trương gia liền trong lòng vui rạo rực.
"Bối tỷ tỷ, đệ về sau cũng muốn thi đậu đại học như tỷ tỷ." Hổ Tử thanh âm vang dội đáp, bên cạnh Nguyên Nguyên đầu hai cái bím tóc cũng gật gật, tuy rằng cũng không biết Bắc Bình đại học là cái gì.
"Vậy được, về sau tiểu Hổ tiểu Nguyên cũng tới Bắc Bình, đại học tốt nhất quốc gia chúng ta." Cẩm Vinh sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.
Nghe bên ngoài truyền đến thanh âm Quý Nhã, "Cẩm Vinh, hành lý thu thập tốt chưa? Xe sắp tới."
"Nhanh đi thôi." Dì cả Trương gia cười nói.
Cẩm Vinh nhấc rương gỗ nhỏ, liền khỏi Trương gia, thấy được Quý Nhã tràn đầy vui mừng tươi cười.
Còn chưa tới thời gian khai giảng, xe cũng chỉ là đem bọn họ đưa đến tỉnh thành, có chút thanh niên trí thức thi đậu còn muốn ngồi xe lửa về thăm nhà.
Quý Nhã cùng Cẩm Vinh gia đều ở tỉnh thành, cho nên hết một buổi sang, thuận lợi tới tỉnh thành.
Quý Nhã có chút lưu luyến, "Tôi ở Bắc Bình chờ cậu."
Cẩm Vinh cười cười không nói lời nào, hướng lên một chiếc xe khác, Quý Nhã nhẹ nhàng phất phất tay.
Trở lại Bối gia, Cẩm Vinh đối diện gương mặt vui sướng lại phức tạp của người nhà, hơi hơi cong cong khóe miệng, "Chuyện con nói lúc trước, hai người nghĩ kĩ chưa?"
Cẩm Vinh không có đáp lại Quý Nhã là bởi vì cô vốn không tính đi Bắc Bình.
Việc này cô cũng đã nghiêm túc suy xét, thi đậu xong liền có do dự qua, việc vào đại học có phái là tất yếu hay không, chỉ là thi đậu đại học chuyện này đã cũng đủ để cô trở về tỉnh thành, mà tri thức đại học có thể học được, cô có chỉ thừa không thiếu.
Như vậy, đi Bắc Bình còn cần thiết sao?
Đáp án là không.
Dưới điều kiện tình huống cho phép, Cẩm Vinh không ngại nhảy qua một ít bước đi, trực tiếp đạt tới mục đích.
Đứng trước một thời đại rộng mở nhiều cơ hội như vậy, so với làm người đứng xem, Cẩm Vinh càng nguyện ý làm người tham dự, thậm chí thay đổi một ít sự kiện, với tiền đề là cô phải có đủ kiến thức, đủ thực lực.
Vậy mọi chuyện nhất định sẽ rất thú vị, không phải sao?
Hoàn cảnh nông cạn không được thể thỏa mãn, phong bế Cẩm Vinh, đúng lúc rời đi, là vì con đường trở về có thể càng rộng mở, trở về cùng nhau chứng kiến thậm chí trợ giúp quốc gia quật khởi.
Cẩm Vinh nghĩ thông suốt chuyện này, cho nên thư thông báo trúng tuyển Bắc Bình đại học hiện tại với cô mà nói cũng không có giá trị gì, cô không ngại đem chuyện này nói cho người nhà nguyên thân, bọn họ dù sao cũng sẽ biết cách lợi dụng chuyện này, cũng coi như là bồi thường cùng an ủi.
_____
Đêm tối nặng nề,
Cẩm Vinh đã bước lên lan can tàu biển chở khách chạy định kỳ, so với những người ngăn nắp vinh quang " xuất ngoại ", cô chỉ là xa rời quê hương " nhập cư trái phép " mà thôi.
Nhìn thành phố mất rạng trong đêm đen như hũ nút, Cẩm Vinh hít vào một ngụm gió biển đầy mùi muối mằn mặn.
Một hành trình mới lại bắt đầu.
Tháng mười, gió thu đưa hương quế đi khắp những con phố nhỏ.
Sân trường đại học Bắc Bình, nơi tụ hội của tinh anh đắt nước, học sinh một lần nữa bước đến trường, tất cả đều vô vùng quý trọng cơ hội không dễ có được này, nỗ lực hấp thu tri thức.
Quý Nhã chính là một thành viên trong đó, cô ghi danh khoa chính trị đại học Bắc Bình, nhưng sau khi khai giảng, không như Quý Nhã mong đợi, làm thế nào cũng không tìm thấy bcv, người cũng ghi danh đến đây.
Quý Nhã nghĩ là bởi vì chuyên ngành ghi danh không giống nhau, lại nói cô cũng từng hỏi Bối Cẩm Vinh định chọn chuyên ngành gì, lấy thành tích của Bối Cẩm Vinh, chắc chắn không một khoa nào lại không nhận cô, nhưng mỗi lần hỏi đến đều bị Cẩm Vinh dời đề tài, không giải quyết được gì.
Những người trước kia ở cùng thôn quay về thành thị, đồng dạng đều không nghe được thông tìn gì từ Bối Cẩm Vinh.
Bắc Bình đại học không lớn, nhưng muốn từ mấy vạn học sinh tìm được một người, tựa hồ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Một năm đi qua, Quý Nhã cũng không gặp được Bối Cẩm Vinh, thẳng đến một ngày, từ thư viện đi ra, cô xa xa nghe được một nam sinh hô, "Bối Cẩm Vinh."
Quý Nhã kinh hỉ mà lại kích động chạy về hướng có âm thanh, thấy được, một nam sinh mang mắt kính, ăn mặc quần áo gọn gàng sạch sẽ.
"Cậu...... cậu cũng tên là Bối Cẩm Vinh sao?" Quý Nhã mất mát lại mang theo một chút nghi hoặc mà đi qua, hỏi.
Nam sinh trẻ tuổi đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi hơi trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới, nơi này còn sẽ có người quen biết tỷ tỷ hắn, Bối Cẩm Vinh, lại còn biết tỷ tỷ hắn thành tích cao nhất một tỉnh, đã trúng tuyển đại học Bắc Bình.
Nói mấy câu, nam sinh vẫn là nói cho Quý Nhã sự thật, hắn là đệ đệ Bối Cẩm Vinh, Bối Cẩm Vân, cũng tham gia kì thi đại học lần này nhưng lại thi rớt.
"Vậy Cẩm Vinh, cô ấy...... không tới đại học Bắc Bình sao?"
Bối Cẩm Vân lắc lắc đầu, "Tỷ tỷ nói muốn đi phía nam, chúng ta còn không kịp khuyên nhủ, tỷ tỷ sáng sớm ngày hôm sau liền đi rồi, không một ai phát hiện."
Càng nói, Bối Cẩm Vân càng thấy thất vọng vì bản thân vô năng, dù sao đây cũng là cơ hội của tỷ tỷ, không phải do hắn kiếm được.
Bối gia tổng cộng có ba người con, hai gái một trai, lúc ấy con trai, cũng chính là hắn, Bối Cẩm Vân lúc ấy bện***, hai con gái đều bị cử về nông thôn, sau đó cả hai lại đều thi đỗ quay trở về tiếp tục học tập, trong đó tiểu nữ nhi Bối Cẩm Vinh còn thi đậu đại học tốt nhất cả nước, Bối gia cha mẹ cũng đều cao hứng, lại không ngờ con gái lại quyết ý từ bỏ, không vào đại học, mà muốn ra bên ngoài làm ăn.
Quyết định kinh người này, Cẩm Vinh sau khi suy nghĩ chắc chắn, liền nói cho bọn họ, để cho bọn họ có thời gian suy xét.
Sau khi trở về, cũng chỉ để lại tờ giấy trúng tuyển cho bọn họ xử lí, bản thân vô thanh vô tức mà rời khỏi, nói là đi phía nam, nhưng ai biết là thành thị nào ở phía nam, lại không biết có đi xa hơn hay không.
Bối gia còn không kịp lo lắng, liền không thể không đối mặt chuyện xử lý tấm giấy thông báo trúng tuyển này như thế nào.
Đây chính là đại học Bắc Bình, trường đại học danh giá vô số người mong ước, lấy cái này mang ra ngoài đối lấy tiền, còn không bằng để cho em trai Bối Cẩm Vân dùng, đây có lẽ cũng là suy tính ban đầu của Cẩm Vinh đi.
Tri thức đủ để thay đổi vận mệnh, ở thời đại này, hoàn toàn không phải là lời nói suông.
Bối gia cha mẹ khơi thông quan hệ với Cục Công An, sửa lại hộ tịch Cẩm Vinh cùng Cẩm Vân, cuối cùng để Cẩm Vân nhập học đại học Bắc Bình.
Đến nỗi Cẩm Vinh, không biết hiện tại đang ở chỗ nào.
Cũng không biết đến tột cùng là cái gì khiến cô ra quyết định như vậy, từ bỏ cơ hội người khác cực kỳ hâm mộ.
Sau khi Cẩm Vân đi Bắc Bình, con gái lớn Cẩm Chi cũng thi đậu đại học ở tỉnh thành, từ đó trở đi, toàn bộ bối gia đều thay đổi tất cả mọi người đều biết nhà bọn họ có hai sinh viên đại học, cha Bối mẹ Bối ở nơi làm việc cũng được thăng chức, phân phòng ở cũng sẽ ưu tiên suy xét đến bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể yên lặng đem bí mật này giấu đi, đối với người ngoài chỉ nói là con gái thứ hai đi đến nhà thân thích ở phía Nam.
Quý Nhã nhìn ra được tới Bối Cẩm Vân bản chất không xấu, chưa chắc là loại người cố ý mạo danh thay thế danh ngạch người khác để vào đại học. Nhưng cô vẫn không thể không vì Bối Cẩm Vinh mà tiếc nuối
Quý Nhã đáp ứng Bối Cẩm Vân giữ bí mật chuyện này, hơn nữa, cô cũng biết, mặc dù đem chân tướng ra ánh sáng, cũng không có tác dụng bao lớn. Huống chi đây là Cẩm Vinh nguyện ý.
Trước khi chia tay, Quý Nhã nói, "Nếu có Cẩm Vinh tin tức, xin hãy nói với tôi một tiếng."
Bối Cẩm Vân gật gật đầu, "Nhất định."
Đáng tiếc chính là, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, Quý Nhã cũng không từ chỗ Bối gia nhận được bất kì tin tức gì về Cẩm Vinh.
Quý Nhã tốt nghiệp, thành tích thập phần ưu tú, sau lại bị điều đến thành phố khác để công tác.
Sự nghiệp ngày càng bận rộn, cô cũng dần dần quên đi chuyện này, liên hệ cùng Bối Cẩm Vân cũng càng ngày càng ít.
Tiến vào thập niên 90, quốc gia bắt đầu tiến vào thời kì kinh tế phát triển mạnh, thành phố mà Quý Nhã công tác là một thành phố ven biển, cảng biển giao thương nhộn nhịp cũng đã được quốc gia coi trọng. Rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài cũng bắt đầu có ý nghĩ tính tiến vào thị trường Trung Quốc, mà giao thương đường biển chính là một con đường vô cùng quan trọng trong đó.
"Tiếu tỷ, hôm nay tiếp đãi ai vậy?" Quý Nhã sửa sang lại trang phục một chút, còn đeo huy chương ở trên ***.
Đối phương, cũng chính là Tiếu tỷ kia đáp lời, "Hôm nay tới chính là đại nhân vật từ nước Mỹ, nhưng cũng là người Trung Quốc, cẩn thận tiếp đãi một chút cũng không có sai."
"Đầu tư nước ngoài vào cảng biển của chúng ta cũng đều là người đó kéo tời, cùng đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ quan hệ cũng không tồi, rất có tình cảm ái quốc, mấu chốt là siêu cấp có tiền, ở nước Mỹ bên kia chính là đại tài phiệt."
Quý Nhã không nghĩ sẽ có một ngày gặp lại Bối Cẩm Vinh, vẫn là dưới tình huống như vậy, Cẩm Vinh mặc áo khoác màu đen dài, bên trong là sườn xám màu trắng thêu hoa văn, tóc dài xõa sau lưng, vừa từ trên phi cơ bước xuống đã được một đám quan lớn từ tòa thị chính đến, long trọng tiếp đãi.
"Quý Nhã, đã lâu không gặp."
Cẩm Vinh mi mắt cong cong mang theo ý cười, khóe miệng gợi lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Tiểu Quý, cô quen biết Bối tiểu thư sao?" Quý Nhã người lãnh đạo trực tiếp, thị trưởng thành phố rất thân thiết hỏi.
Quý Nhã ngẩn người, còn không kịp trả lời, đã có người tiếp lời.
Cẩm Vinh ôn hòa mà không mất lễ tiết đáp, "Quen biết, lúc trước tôi cùng Quý Nhã là thanh niên tri thức ở cùng một thôn."
Nói xong còn quay ra cười với Quý Nhã.
Quý Nhã nội tâm mờ mịt mà nghe người chung quanh kinh ngạc cảm thán một tiếng, vị kia thị trưởng kia còn cười thở dài, "Không nghĩ tới còn có tình nghĩa như vậy, tiểu Quý, từ sau tới tiếp đãi bối tiểu thư đi, nhiệm vụ trọng đại này chỉ có thể giao cho cô."
Quý Nhã biết, có rất nhiều người hâm mộ bản thân, được tiếp đãi đại nhân vật từ nước Mỹ sang kí hợp đồng đầu tư vốn và kí thuật nước ngoài tới.
Vân khí tốt như vậy, người khác cũng hâm mộ không tới, ai biết Quý Nhã cùng vị phú hào hàng tỉ đến từ nước Mỹ cư nhiên từng có quan hệ sâu như vậy đâu.
Cẩm Vinh cùng Quý Nhã đi dạo trên bờ cát, bảo tiêu phụ trách an toàn còn có người của chính phủ ở cách đó không xa, chờ hai người.
Cẩm Vinh biết, Quý Nhã có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.
Quý Nhã trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nói, "Thì ra cậu là đi nước Mỹ."
Khó trách nhờ người ở phía nam tìm kiếm cũng không có tin tức gì.
Cẩm Vinh cười cười, cúi đầu, nhìn mặt biển được phủ một lớp hoàng kim lấp lánh của hoàng hôn, khóe môi hơi nhếch lên, "Tôi nói đi phía nam, bọn họ đã rất khó tiếp nhận rồi, nếu để cho bọn họ biết tôi đi Mỹ, chỉ càng thêm lo lắng."
Nếu đã như vậy, vì sao phải đi xa như thế..
Vấn đề này, trước kia Quý Nhã luôn muốn hỏi Cẩm Vinh, nhưng hiện giờ, tựa hồ đáp án cũng đã rõ ràng.
"Lúc trước tôi còn thấy đáng tiếc cho cậu, cơ hội vào đại học, nói bỏ liền bỏ, hiện tại ngẫm lại có chút buồn cười."
"Đại học là mộng tưởng của rất nhiều người, nhưng không phải của tôi."
Quý Nhã nghiêm túc mà nhìn về phía Cẩm Vinh, "Quyết định lúc trước của cậu là đúng."
Nếu nói, mộng tưởng hai mươi năm trước của thanh niên đều là phấn đấu vì xây dựng tổ quốc, hiện tại xem ra, Bối Cẩm Vinh tuyệt đối là người làm tốt nhất bên trong bọn họ.
Mười, một trăm học sinh bắc đại cũng so ra kém những chuyện Bối Cẩm Vinh hiện tại có thể làm vì quốc gia.
"Hoan nghênh cậu trở về, Cẩm Vinh." Quý Nhã thiệt tình đáp một câu.
"Cảm ơn."
Mấy năm không gặp hai người cũng có nhiều chuyện để nói. Biết Cẩm Vinh mấy năm nay ở Mỹ phát triển, Quý Nhã cảm thán nói, "Tôi trước kia chỉ nghe nói qua, ở nước ngoài có rất nhiều danh nhân trẻ tuổi bỏ học đại học đi gây dựng sự nghiệp, không nghĩ tới bên người cũng sẽ có một người bạn như vậy."
Lấy thân phận nữ giới, lại còn là người châu á, còn ở châu mỹ to lớn lạ nước lạ cái, tự mình từ hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp, y cẩm về nước.
Cẩm Vinh cười cười, "Muốn trở về thật đúng là không dễ dàng."
_____
Cẩm Vinh chỉ dừng lại ở tân hải thị bốn ngày, Quý Nhã lấy nghe vậy cũng chỉ cười nói, "Đi vội như vậy? Tân Hải còn có rất nhiều mỹ thực cảnh đẹp nha."
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Tôi cũng còn phải đi rất nhiều chỗ."
Quý Nhã nghe xong như suy tư gì,
Cẩm Vinh lần này quay về cũng phải là để ngừng ở một chỗ là Tân Hải, ở trong nước còn rất nhiều quốc gia đang xây dựng đổi mới, gần thì có Tân Hải, xa thì là Đông Bắc, điểm đến cuối cùng hẳn sẽ là thủ đô.
"Hoan nghênh trở lại."
Cẩm Vinh nửa tháng nay đi đầu tư ở các thành phố, chịu rất nhiều đãi ngộ cấp cao.
Rốt cuộc hiện tại cũng đã mở rộng giao thương với nước ngoài hoàn toàn, cho nên đây cũng là một dịp rất tốt để kết nối quan hệ, đặc biệt lại là một vị tư bản nước ngoài vừa có tiền lại vừa có lòng yêu nước như vậy.
Đương nhiên trước đó, chính quyền cũng đã điều tra danh tính Bối Cẩm Vinh, người như cô, xuất thân từ gia đình trí thức, cũng từng là thanh niên tri thức về nông thôn xây dựng, tham gia thi đại học cũng là thành tích đứng đầu một tỉnh, sau lại nhập cư trái phép đi nước ngoài, ở nước ngoài, đến Wall Street làm việc.
Ngắn ngủn mấy năm, thanh danh từ cát biến thành vàng. Sau thời kỳ đỉnh cao của thị trường chứng khoán, nhanh chóng đầu tư thực nghiệp vào khai thác dầu mỏ ở Mỹ, quặng sắt ở Châu Úc, còn có xông ty giải trí truyền thông, một loạt các tài sản dưới danh nghĩa Bối Cẩm Vinh hiện tại cộng lại, phỏng chừng, đã là phú hào Hoa Kiều số một số hai.
Giống như bọn họ phỏng đoán, Bối Cẩm Vinh người này, có tri thức lại có tầm nhìn, hơn nữa là có gan giao tranh đao to Pu'a lớn.
Lại có lòng yêu nước.
Điểm này cũng không khó suy đoán, nguyện ý xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau lại từ bỏ đại học Bắc Bình lựa chọn nhập cư trái phép ra nước ngoài lang bạt, này cũng đủ thấy gan dạ sáng suốt cùng bản lĩnh của người này.
Đương nhiên, trường hợp của Bối Cẩm Vinh nếu là thời điểm mười năm trước, tuyệt đối sẽ chịu xử phạt nghiêm khắc, thậm chí liên lụy người nhà. Nhưng quan trọng nhất chính là, ở nước ngoài mười năm, Bối Cẩm Vinh lại như cũ giữ lại quốc tịch Trung Quốc, công thành danh toại rồi cũng cùng đại sứ quán Trung Quốc bên kia quan hệ tốt, ngầm giúp đỡ cũng không ít.
Hiện tại hết thảy đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, bao gồm chuyện em trai Cẩm Vân mạo danh thay thế Cẩm Vinh vào đại học Bắc Bình, người phía chính phủ có quan hệ với Cẩm Vinh cùng ban lãnh đạo đại học Bắc Bình câu thông một chút, cũng liền không ảnh hưởng toàn cục, càng sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ Bối Cẩm Vân cùng Bối gia.
Cẩm Vinh không có cảm tình gì với Bối gia, nhưng cũng chút chuyện này cô vẫn có thể làm được, tỷ như đem thông báo trúng tuyển lúc trước lại cho Bối gia xử lí, hiện tại, lại đem mọi dấu vết hơn mười năm trước từng có một người tên là Bối Cẩm Vinh đi thi đại học, dọn dẹp sạch sẽ..
Có chủ nghĩa tư bản đáng tin cậy, còn có nhân mạch cùng tiền tài bao nhiêu năm tích lũy, lần này Cẩm Vinh về nước đầu tư một lượng lớn dự án thuộc nhiều lĩnh vực, cho nên chính quyền cũng không thể không nhìn thẳng vào vị nữ Hoa Kiều này.
Chuyện mạo danh năm đó giải quyết xong, Cẩm Vinh cho người đi báo tin với Bối gia, sau khi Bối Cẩm Vân vào đại học, Bối Cẩm Chi đi Bắc Bình làm nghiên cứu sinh, Bối gia cũng để tiện lợi cho con cái làm việc, cả nhà chuyển đến Bắc Kinh sống.
Người của Cẩm Vinh rất nhanh tìm được Bối gia, biết được Cẩm Vinh hết thảy bình yên vô sự, cũng đã quay về nước cha mẹ Bối gia hai người đều rất vui mừng.
Tuy rằng đối với chuyện Cẩm Vinh bỗng nhiên thành siêu cấp phú hào về nước đầu tư, cả Bối gia đề cảm thấy thực khiếp sợ, nhưng cũng không có tâm tư gì khác. Năm đó một tấm thư trúng tuyển đại học Bắc Bình đã thay đổi vận mệnh cả gia đình, con trai cũng sắp làm giáo sư, nữ nhi cũng sắp bảo vệ thành công luận án tiến sĩ, bọn họ cảm kích Cẩm Vinh, thậm chí ôm tâm thế khiêm tốn không dám thân cận với cô con gái phú hào này.
Đối với tài phú của cô cũng không sinh ra một tia tham lam.
Cẩm Vinh cảm thấy phương thức ở chung như vậy rất tốt, cô cũng nguyện ý trong khả năng cho phép giúp đỡ Bối gia.
Trải qua ba năm nỗ lực, Cẩm Vinh tài sản hơn phân nửa đã chuyển về trong nước, hơn nửa các dự án công ty Cẩm Vinh đang triển khai ở quốc gia đều là phát triển cộng đồng, đồng thời quốc gia đến cuối thập niên 90 cũng đã thành công đàm phán các điều khoản, gia nhập tổ chức kinh tế thế giới, kí kết các hiệp định thương mại toàn cầu, loại bỏ các rào cản mậu dịch gây khó khăn cho quá trình toàn cầu hóa.
"Người tôi bội phục nhất trong lĩnh vực kinh tế, hẳn là Cố Chuẩn, Cố tiên sinh. Là người sớm nhất đưa ra lý luận về kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa, vì kinh tế quốc gia cống hiến vô số, đặt được nhiều thành tựu không thể bác bỏ....
Trên giảng đường trường đại học, nữ nhân trên đài phát biểu, khí tràng cường đại mà ưu nhà, người đã hơn 40 nhưng năm tháng dường như không thể lưu lại một tia dấu vết trên người cô.
Người nhiều lần được mời đến nói chuyện, xí nghiệp gia, tiến sĩ kinh tế Bối Cẩm Vinh đĩnh đạc nói, kết thúc mười phút thoại đàm, sau khi tràng vỗ tay kết thúc, nhanh chóng cùng bảo an rời khỏi hiện trường
Hơn nữa đi cùng Cẩm Vinh còn có Trương Nguyên Nguyên, tiểu nữ hài khi Cẩm Vinh vẫn là thanh niên tri thức ở nhờ Trương gia. nhân sinh đúng là rất kì diệu. Cô gái nhỏ trong tiểu thuyết cũng chỉ là một vài nét mực ngắn ngủi, giờ đã thực sự đến được đại học Bắc Bình, lấy năng lực xuất chúng vào được công ty Cẩm Vinh.
Mà anh trai tiểu Hổ Tử, Trương Vĩnh Nhân, cũng đồng dạng rất xuất sắc, là học sinh của Bối Cẩm Vân.
Đang nói chuyện công ty, Cẩm Vinh bỗng nhiên nói, "Tháng sau tiểu Nguyên sẽ chính thức nhậm chức giám đốc bộ phận khu vực Châu Á đúng không?"
"Đúng vậy, Bối tổng." Trương Nguyên Nguyên ngọt ngào cười, công ty Bối tổng là có quy tắc bất thành văn như vậy, người từng làm tổng thư ký bên cạnh Bối tổng, nếu làm tốt, đến thời điểm nhất định đều sẽ được cô điều đến công ty con làm giám đốc bộ phận, cũng coi như là rèn luyện, cuối cùng xem thành tích để quyết định hướng phát triển tiếp.
Nhìn đi nhìn lại cách thứccó chút giống như bồi dưỡng quan viên thời điểm Cẩm Vinh còn làm hoàng đế, mà Trương Nguyên Nguyên không phải tổng thư kí đầu tiên trải qua quá trình như vậy, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng Trương Nguyên Nguyên có tự tin nhất định có thể đảm nhiệm chức vị này.
Trước khi đi Singapore nhậm chức, công ty đều sẽ cho thời gian xử lí tốt công tác ban đầu. Trương Nguyên Nguyên ở tổng công ty bàn giao công việc cho người tiếp nhận công tác thư kí trưởng, rồi trở về quê thăm người nhà.
Trương gia mụ mụ thấy nữ nhi trở về thì cao hứng, cũng nhịn không được lải nhải vài câu nói chuyện kết hôn của con gái, "Chỉ biết làm việc, cũng không suy tính chuyện kết hôn đi."
"Lúc trước mẹ gặp Hướng Phong rồi còn gì?" Trương Nguyên Nguyên thuận miệng nói, Hướng Phong là bạn trai cô, một luật sư, hai năm nay yêu đương, cảm tình cũng không tệ lắm.
"Hai đứa cũng không chịu nhanh chóng cho mẹ bế cháu đi?" Trương gia mụ mụ cũng là kỳ quái, hai đứa đều là cuồng sự nghiệp, mỗi ngày bận rộn, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt được vài lần, cũng không lo lắng chuyện kết hôn.
"Chúng con có kế hoạch, hiện tại còn không vội." Trương Nguyên Nguyên cười nói.
Trương gia mụ mụ cũng liền lải nhải vài câu mà thôi, rốt cuộc nữ nhi hiện tại sự nghiệp thăng tiến, bà cũng không muốn làm con gái mất hứng, hơn nữa anh trai Nguyên Nguyên ít nhất còn chịu nghe lời, năm kia cho bà một đứa cháu trai, lão nhân gia cũng liền không nóng nảy, chỉ là nữ nhi về nhà, theo thói quen lải nhải một chút mà thôi.
"Hôn nhân đại sự vẫn thận trọng một chút, đầu năm nay kinh tế là phát triển, nhân tâm cũng nóng nảy." Trương gia mụ mụ thở ngắn than dài nói.
Trương Nguyên Nguyên biết mẹ cô đang nói đến ai, còn không phải vị biểu ca Hạ Cửu kia, năm đó đối tượng kết hôn là một cô nương xinh đẹp cần cù cùng thôn, mấy năm nay, biểu ca tâm nhãn linh hoạt lại dám làm ăn, cũng xây dựng được gia nghiệp, không quá mấy năm, tự nhiên lại đòi ly hôn vợ, cưới một cô gái còn nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi.
Tuy nói phí phụng dưỡng đều sẽ cho vợ cũ, nhưng hiện tại người ta đều nói Hạ Cửu có mới nới cũ, vứt bỏ người vợ tào khang, người già đều lấy hắn làm điển hình của thói xấu, làm cho Trương gia không tài nào ngẩng đầu lên. Hạ Cửu mấy năm nay cũng không về quê nữa, còn không phải là sợ bị người ở quê chọc vào xương sườn gãy.
* "Tào Khang" được người xưa sử dụng để chỉ một định chế phải đạo, lấy sự hy sinh, chung thủy làm đầu. Người vợ Tào Khang chính là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Ngày cười tiểu thê tử, Trương Nguyên Nguyên gặp được cô dâu, so với cô còn nhỏ hơn hai tuổi đâu. Cô cũng nhìn ra hai người này tình cảm đúng là rất tốt, nhưng tình người như nước uống, ấm lạnh chỉ có người trong cuộc biết.
Đêm 30 Tết, luôn là ngày quan trọng nhất năm, Cẩm Vinh về Bối gia ăn cơm tất niên, nói cô có việc, người Bối gia cũng không ngại, rốt cuộc địa vị Cẩm Vinh nay khác xưa, giao thừa năm rồi cũng thường được mời tham dự tiệc tối đài truyền hình quốc gia tổ chức.
Nhưng mà, năm nay thì khác, Cẩm Vinh cự tuyệt tất cả các thiếp mời gửi đến.
Ăn cơm xong cũng không ở lại đón thời khắc giao thừa.
Còn mười phút tới thời khắc giao thừa chuyển giao từ thiên niên kỷ này sang một thiên niên kỷ khác, Cẩm Vinh để bảo tiêu bên ngoài, đi tới tháp quan sát cao nhất thành phố, chỉ có nơi này mới có thể ngắm nhìn toàn bộ diện mạo thủ đô.
Trong đêm tối nặng nề, từng tràng pháo hoa nở tưng bừng, một mảnh đỏ rực, chúc mừng tân thiên kỷ đã đến.
Pháo hoa chiếu vào đôi mắt Cẩm Vinh, rực rỡ lấp lánh.
Bên tai như vọng lại từng hồi tiếng chuông đồng hồ ngàn năm...
_____
*Tác giả có lời muốn nói: Chứng kiến con đường quật khởi của một quốc gia trong hơn hai mươi năm nhất định là một loại thể nghiệm làm người khó có thể quên được.
-hoàn thế giới 9-
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc