Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 03

Tác giả: Tích Ngã Vãn Hĩ

[TG3] Kim chi ngọc diệp

*金枝玉叶: kim chi ngọc diệp, chỉ con cái nhà quyền quý trong xã hội phong kiến, đồng nghĩa: cành vàng lá ngọc.
Lần nữa tỉnh lại, Cẩm Vinh rất bình tĩnh, được rồi, nhìn tình huống này, cô nhất định là lại xuyên sách.
Bất quá Cẩm Vinh lúc này tỏ vẻ rất hài lòng với thân phận mới của bản thân, là công chúa.
Năm đó xem phim truyền hình dài tập trên tivi, Cẩm Vinh rất thích Thái Bình công chúa, Cao Dương công chúa, cho dù nội dung tiểu thuyết lần này có cẩu huyết đến đâu cũng không làm tâm tình vui vẻ giảm xuống nửa phần.
Nội dung kịch tình lần này có chút giống Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên, bất quá lần này gặp xui xẻo chỉ có một mình công chúa mà thôi.
*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó, kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học. Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn. Tân khoa trạng nguyên Trần Thế Mỹ bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý.
Vai chính thế giới Chu Ngọc Liên có vận mệnh tương tự Tần Hương Liên, là nữ nhi một tiên sinh dạy học ở nông thôn, cùng phu quân Khâu Thịnh là thanh mai trúc mã, sau khi kết duyên vợ chồng, sinh hạ một nữ nhi, Khâu Thịnh vào kinh đi thi. Đúng lúc ấy quê nhà xảy ra lũ lụt, cha mẹ đều qua đời, Chu Ngọc Liên mang nữ nhi vào kinh thành tìm tướng công, lại thấy tân phò mã cưỡi ngựa đưa dâu, cùng người uống R*ợ*u mua vui lại chính là tướng công của mình thì vô cùng bi phẫn, ngăn kiệu của phủ doãn kinh thành, Đàm đại nhân, ăn ba mươi đại bản rồi kể ra oan tình, mong phủ doãn giải oan cho nàng.
*Phủ doãn (chữ Hán: 府尹) là chức danh tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Ai ngờ, Khâu Thịnh biết được lại nói là quê nhà lũ lụt, người nhà tẫn vong rồi mới cưới công chúa.
Lời Khâu Thịnh vô pháp phân biệt thật giả nhưng Chu Ngọc Liên tin hắn, viết thư cáo trạng công chúa đương triều, lôi hôn thư của nàng và Khâu Thịnh ra làm bằng chứng.
Án này thiên hạ đều biết, hoàng gia gả công chúa làm t***, mất hết mặt mũi. Công chúa bị bắt hòa ly với Khâu Thịnh rồi bị đưa vào chùa ở, lấy danh nghĩa là sám hối cầu phúc.
Hoàng gia ngại miệng lưỡi thiên hạ cũng không thể làm gì Chu Ngọc Liên, cũng chỉ có thể ban cho nàng không ít vàng bạc châu báu, để nàng và Khâu Thịnh hồi hương.
Sau này không ít người lôi chuyện này ra viết thành thoại bản, chính là chuyện nữ tử bình dân cùng thiên gia tranh chồng, trở thành truyền kì về ngạo cốt bất khuất của nữ tử, mà công chúa lại chính là vai ác lớn nhất.
Cẩm Vinh nhìn đến cũng không nhịn được đồng tình một phen cô công chúa đến phong hào còn chưa được ban này, quá nghẹn khuất, còn bị người trong thiên hạ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lấy thân phận của Chu Ngọc Liên mà đánh giá, việc nàng làm đúng là xuất sắc, một nữ nhi của thư sinh nghèo có thể có kiến thức và tính cách như vậy đích xác hiếm thấy, đáng tiếc ánh mắt nàng quá kém, coi trọng nam nhân như Khâu Thịnh.
Đến kinh triệu phủ, Đàm đại nhân còn nghi ngờ lời Khâu Thịnh có ẩn tình, nhưng nàng lại tin tưởng chắc chắn người Khâu Thịnh yêu là nàng, công chúa là kẻ xấu chia rẽ phu thê bọn họ.
Chuyện xưa tuy nói Chu Ngọc Liên áo gấm về làng, nhưng lòng Khâu Thịnh có mấy phần thật giả? Chắc gì hắn không oán thán Chu Ngọc Liên?
Phò mã là chức quan nhàn tản, nhưng cũng là phong quang vô hạn, được người truy phủng. Phải quay về nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù cơm áo vô lo, đối với người tham mộ hư vinh như Khâu Thịnh, đây chính là tra tấn lớn nhất. Chẳng được bao lâu Chu Ngọc Liên cũng sẽ nhận ra bộ mặt thật của Khâu Thịnh, đến lúc ấy, nàng còn có thể hay không lại đến một lần trạng cáo chồng?
Bất quá mọi chuyện đều còn là chuyện của tương lai.
Hiện tại Cẩm Vinh xuyên đến, cô vẫn chỉ là một tiểu công chúa sáu tuổi, mẫu thân thân phận thấp kém sớm bị người hại ૮ɦếƭ, chuyện tốt duy nhất là cô là hài tử nhiều tuổi nhất trong hoàng cung, cũng là công chúa duy nhất, người trong cung đều gọi là đại công chúa.
Nguyên chủ được sinh ra khi hoàng đế vẫn còn là một hoàng tử, đấu tranh kịch liệt, bận rộn đến mức không thể nhìn đến chuyện trong phủ đệ, mẹ đẻ nàng cũng chỉ là một thị nữ bình thường, sinh ra một bé gái, càng không ai chú ý.
Tấn vương phi, cũng chính là hoàng hậu đương nhiệm, cũng vội vàng sinh con vợ cả củng cố địa vị, đối với chuyện đại công chúa sinh ra cũng không mấy để ý.
Tân hoàng đăng cơ, nữ quyến vương phủ vào cung, vẫn là lão thái giám thiện tâm ôm đại công chúa vào. Không có mẹ đẻ che chở, không được phụ hoàng sủng ái, vị công chúa như nguyên chủ được an bài trong cái nơi không lớn không nhỏ cũng không phải lãnh cung này.
Tính cách nguyên chủ yếu đuối, nhu nhược, không hay lộ mặt, bị cung nhân bắt nạt cũng không nói, Cẩm Vinh tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình như vậy, có ưu thế rõ ràng, tại sao không dùng?
Cẩm Vinh một bên vụng trộm luyện công phu cường kiện thể chất học được ở Thiên Kiếm sơn trang, một bên không ngừng làm náo loạn hoàng cung, không phải bắt chim trong Ngự hoa viên thì là lăn lộn giẫm đạp lên hoa hoa cỏ cỏ quý báu, khắp nơi trêu chọc đùa giỡn cung nhân.
Dù sao chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt của các lão đại trong hoàng cung, vẫn có thể tiếp tục xoát cảm giác tồn tại.
Quả nhiên, chưa được nửa tháng, hoàng đế tự mình triệu kiến vị nữ nhi thân thể khỏe mạnh, duy nhất bình bình an an lớn lên.
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đã biết nàng vừa đi làm ầm ĩ chỗ nào về, hoàng đế cũng vui vẻ.
Dưới gối hoàng đế chỉ có ba đứa con. Trừ bỏ đại công chúa là Triệu Cẩm Vinh cũng chỉ có Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử còn là trẻ sơ sinh lúc nào cũng cần nhũ mẫu chăm sóc. Khó có được đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát như nàng, tâm từ ái của hoàng đế lập tức liền bạo phát.
Mà lần bùng nổ này của hoàng đế làm cho không ít người sợ hãi, đầu tiên phong Cẩm Vinh làm Tương Nghi công chúa, sau đó thường xuyên mang nàng bên người, ra vào Ngự thư phòng, làm cho Hoàng hậu cũng không nhịn được cả gan hỏi một câu, đem Tương Nghi công chúa đặt dưới gối vị phi tần nào nuôi nấng thì hợp lí.
Hoàng đế cười tủm tỉm liếc nhìn Hoàng hậu một cái, nhìn đến mức lòng nàng muốn run lên, sau đó hoàng đế lại cười tủm tỉm nhìn Cẩm Vinh đang ngồi ăn ngon lành, đem nàng ôm vào lòng, lấy khăn tự mình lau miệng cho nữ nhi rồi hỏi: "Cẩm Vinh đến ở cùng vị nương nương nào?"
Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nói: "Cẩm Vinh chỉ muốn ở bên cạnh phụ hoàng, chỗ nào cũng không đi."
Hoàng đế nghe xong càng vui mừng, ôm Cẩm Vinh cười ha ha, "Hảo hảo, liền nghe Cẩm Vinh, Cẩm Vinh chỉ cần ở bên cạnh phụ hoàng là được."
Tâm tư này của hoàng đế cũng không khó đoán, lấy thân phận công chúa không có hậu thuẫn như cô hiện tại, hoàng đế muốn sủng thế nào thì sủng, không cần lo lắng đám chúng thần triều đình có ý tưởng gì, cũng có thể dời tầm mắt hậu cung ra khỏi người Đại nhi tử Nhị nhi tử.
Mà sáu năm người cha này vắng vẻ nữ nhi, hoàng đế cùng Cẩm Vinh coi như không hẹn mà gặp chung ý tưởng, coi như chưa từng xảy ra, nhân sinh trên đời không thể quá hẹp hòi được, dù sao đây cũng là xã hội phong kiến cổ đại, ít nhiều phải nhìn sắc mặt hoàng đế.
Cẩm Vinh vui vẻ bồi hoàng đế diễn một hồi phụ từ tử hiếu, dù sao diễn lâu cũng sẽ nảy sinh cảm tình.
Có lẽ đúng là ứng nghiệm một câu này của Cẩm Vinh, cho dù sao này hoàng cung có thêm bao nhiêu hoàng tử công chúa, cũng không ảnh hưởng đến sủng ái của hoàng đế với cô.
Mà Cẩm Vinh tuổi càng lớn, càng giỏi làm ầm ĩ.
Có một câu nói rất đúng với Cẩm Vinh lúc này, hài tử khóc nháo sẽ có đường ăn, hoàng đế đúng là đông con nhưng không có nhiều nhi tử nhi nữ tồn tại được sâu trong lòng hắn, sủng ái cũng chẳng mấy chốc mà phai nhạt.
Ngược lại, Cẩm Vinh không mẫu thân nuôi dạy, không có nhà ngoại chống lưng, cho nên vinh sủng càng thịnh. Thậm chí thiên tử từng nói trong một buổi cung yến, "Tương Nghi chính là hòn ngọc quý trên tay trẫm."
Bởi vì sủng ái trưởng nữ, hoàn đế truy phong mẹ đẻ xuất thân thị nữ thấp hèn làm Phi, nhập phi lăng, cũng có thể xưng một câu mẫu lấy nữ vinh.
Kiến An ngày mười lăm tháng ba, kinh thành không ai không biết hôm nay là lễ cập kê của công chúa được nhiều ân sủng nhất hoàng cung, Tương Nghi công chúa.
Thiên tử tự mình chủ trì lễ cập kê là chuyện chưa từng có tiền lệ, chưa có công chúa nào có được vinh sủng như vậy.
Ngoài ra, thiên tử hạ đặc lệnh, miễn cấm đi lại vào ban đêm ba ngày, đèn lên rực rỡ, toàn bá tánh cùng ăn mừng.
Công chúa sau khi cập kê sẽ được ban thưởng phong ấp, so sánh với hoàng tử thì công chúa tuy có phong ấp nhưng chỉ chưởng quản thu nhập từ thuế và lương thực thu được từ ruộng đất, không thể trực tiếp nhúng tay vào chính vụ của địa phương.
Nói về chuyện phong ấp của ái nữ, hoàng đế hào phóng vung tay thưởng cho nàng đất phong Giang Hoài, nơi này phồn hoa, tiền lời mỗi năm đủ để Tương Nghi công chúa xây thêm một toà lâm viên trong nội đô kinh thành.
Nhưng vô luận là hậu cung hay tiền triều cũng không thể làm gì ảnh hưởng đến phần ân sủng này. Ngần ấy năm, bọn họ chứng kiến Tương Nghi công chúa bá đạo kiêu căng, ham mê sắc đẹp, vẫn có thể tùy thời khiến hoàng đế tràn đầy ái nữ chi tâm (tùy thời khiến hoàng đến thương yêu).
Năm bảy tuổi, thị nữ thái giám bên người công chúa đều được đổi một loạt, Tương Nghi công chúa nói nhìn người lớn lên khó coi nhiều khiến nàng đau mắt, hoàng đến ngay lập tức đổi người cho nàng. Sau khi xây phủ công chúa, thị vệ bên người nàng cũng đổi thành một dàn mỹ thiếu niên, đứng trong một đám hoàng tử công chúa, vô cùng có phong cách riêng.
Mà tông thân quý tộc đọc sách học tập cùng nàng, chỉ cần nói một câu làm nàng tức giận không cao hứng, cơ hồ đều bị nàng quật cho vài roi. Hoàng đế biết chuyện, sau khi ban ân, trấn an nhưng tông thân quý tôc bị thương thì cũng chỉ răn dạy nàng một câu, phạt chép sách hai ba lần. Cuối cùng, Tương Nghi công chúa thái độ vẫn như cũ, chép phạt là đại cung nữ chép cho, hoàng đến cũng làm như không biết.
Có thể nói, Tương Nghi công chúa chính là ví dụ điển hình cho bốn chữ hoành hành ngang ngược.
Công chúa hoàng tử phía dưới đều có chút sợ hãi nàng, tông thân quý tộc bị nàng bắt nạt chạy tới khóc lóc kể lể, hoàng đế cũng chỉ qua loa có lệ. Một đám người tóm lại chỉ có thể thở dài, ai bảo Tương Nghi công chúa có cha là thiên tử, người quyền thế nhất trên đời này.
Trước kia cũng có ngự sử thượng tấu, khuyên hoàng đế không nên sủng ái Tương Nghi công chúa quá mức, nhưng sổ con dâng lên nhiều như vậy, hoàng đế đều làm như không nhìn thấy, các triều thần cũng không thể ở ngoài sáng nói chuyện náy, rốt cuộc chỉ là một công chúa, không có thế lực nhà ngoại, hoàng đế nguyện ý sủng ái nàng nhiều một chút cũng đành kệ đi.
Qua lễ cập kê, Cẩm Vinh phải dọn đến phủ công chúa.
Phủ công chúa đã sớm tu sửa xong từ mấy năm trước, hoa mỹ không kém Phù Quang điện mà cô đang ở trong hoàng cung, quy mô càng hoành tráng hơn.
Nhưng mà đến phút cuối hoàng đế lại đổi ý, từ nhỏ đã đặt nàng bên người nuôi lớn, so với mấy cái hoàng tử hoàng nữ trộn lẫn tâm tư hỗn tạp một tháng không thấy mặt được vài lần, chính là không thể so được.
Hiện tại hoàng đế với Tương Nghi công chúa có thể gọi là thật tâm yêu thương.
Trọng yếu nhất vẫn là sủng nàng không cần bận tâm quá nhiều, Hoàng hậu không có con vợ cả, hậu phi đương nhiên nổi tâm tư, có một công chúa sủng ái quá mức cũng có tác dụng cân bằng hồ nước ***c.
Đương nhiên nhiều công chúa như vậy, hết lần này đến lần khác hoàng đế lại cố tình sủng ái Cẩm Vinh, đó chính là bản lãnh của Cẩm Vinh, tranh thủ tình cảm cũng là một môn kỹ thuật không đơn giản.
Cho nên lần này có được một thân phận tốt như vậy, Cẩm Vinh nỗ lực tận dụng hết mình, muốn cái gì không muốn cái gì cũng chỉ cần dùng một ánh mắt, không cần bận tâm ý nghĩ của người nào ngoài hoàng đế, thoải mái chơi đùa, tùy tâm sở dục.
Trên đồng cỏ.
Cẩm Vinh cười một con tuấn mã toàn thân một màu lửa hồng, khom lưng hung hăng đánh về phía mã cầu đang bay tới, bắn vào cầu môn phía xa.
Một trận reo hò cổ vũ vang lên, đội ngũ thua trận cũng không quá uể oải, tốt xấu gì cũng là bại bởi Tương Nghi công chúa.
Cẩm Vinh động tác lưu loát xuống lưng ngựa, nhanh chóng có người che dù, chuẩn bị khăn lạnh nước hoa quả chờ đón.
"Công chúa." Thị nữ cung kính nói.
Cẩm Vinh quay ra giữa sân vẫy vẫy tay, một trận thi đấu khác lại bắt đầu, đương nhiên đây là đội ngũ của thân tông quý tộc, có thẻ bồi Tương Nghi công chúa để nàng vui vẻ sảng khoái cũng không thể tốt hơn.
Tương Nghi công chúa nói một câu liền tương đương với ở trước mặt thiên tử treo tên.
Vừa rồi chuyền cầu cho Cẩm Vinh là Tống Tư Viễn, người này từ nhỏ cùng cô chơi đùa, đương nhiên hoàng đến cũng tìm cho cô rất nhiều bạn thuộc con em quý tộc danh viện chơi cùng.
Dựa vào mặt mũi Tương Nghi công chúa, địa vị bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên.
Trong đám "bằng hữu" cùng nhau chơi đùa, không ít người có ý định gần quan thì được ban lộc, có thể được công chúa coi trọng, có thể nói là lên như diều gặp gió.
Nhưng sau khi xuất hiện Tống Tư Viễn cùng đám thị vệ mỹ thiếu niên bên người công chúa, không ít người bỏ đi ý định này.
Người trong kinh thành tránh nàng còn không kịp, ấn tượng của mọi người với Tương Nghi công chúa sau năm bảy tuổi chính là kiêu căng tùy hứng, hỉ nộ vô thường, so với những công chúa khác huệ chất lan tâm thì Tương Nghi công chúa hiển nhiên không phải là đối tượng tốt để thành thân.
Huống hồ người thân cận bên cạnh nàng đều là các mỹ nam tử với vô số phong cách khác nhau, luận khuôn mặt, đúng là kém, luận ý chí khí độ, ha ha vẫn là thôi đi, người bên cạnh công chúa có thể không có ý chí kiên cường sao.
Ngoan ngoãn làm thiếu gia ăn chơi vui vẻ cũng không sai, chỉ cần bồi công chúa đánh cầu hoặc làm nàng vui vẻ, chơi xong sẽ có thưởng.
Cẩm Vinh đánh cầu xong thì quay về tẩm điện, nơi này vốn là lâm viên ngoại ô kinh thành, rộng rãi thoải mái, thích hợp đánh cầu cưỡi ngựa.
Thị nữ mang y phục mới ra, đi đến hồ Bạch Cừu để Cẩm Vinh tắm rửa ngâm mình.
Thị nữ bên người cười nói: "Hồ Bạch Cừu hoàng thượng ban thưởng quanh năm mát mẻ, giải nhiệt mùa hè quả là tốt nhất."
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng nói, "Đáng tiếc, xa quá."
"Cho nên nói Hoàng thượng đối với công chúa sủng ái vạn phần, bao nhiêu thứ tốt đều ban thưởng cho công chúa hết."
Buổi sáng chơi mã cầu, buổi chiều xem hí khúc, Tương Nghi công chúa thích nghe hát tuồng là chuyện mọi người đều biết, phủ công chúa còn dựng riêng một sạp hát trong vườn, mời người đến biểu diễn, xem xong còn ban thưởng rất hậu hĩnh, hơn nữa, công chúa còn đặc biệt thích xem các tân kịch mới mẻ.
*Hí khúc là môn nghệ thuật có sự kết hợp nhuần nhuyễn âm nhạc, thoại nói, diễn hát, vũ đạo, võ thuật, tạp kĩ vv. của trung quốc.
Nửa năm trước, gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành diễn một vở "Kim Ngọc Nô đánh tình làng bạc nghĩa", tưởng có thể mua vui cho công chúa, ai ngờ Tương Nghi công chúa nghe được một nửa liền ngừng bóc hạt dưa, nói không muốn nghe nữa, thần sắc nhàn nhạt không nhìn ra hỉ nộ.
Công chúa chưa giáng tội, nhưng chọc giận nàng, công hầu quan gia cũng không ai dám mời gánh hát này đi biểu diễn nữa, người trong gánh hát nghĩ nát óc cũng không hiểu mình sai chỗ nào, thì có người cho rằng, có lẽ công chúa chính là không thích kết cục vở diễn. Kim Ngọc Nô đánh tình lang bạc nghĩa xong vẫn hòa hảo với phu quân, cho hắn nhận sai, hai người về một nhà.
"Nhưng mọi người đều viết như vậy mà?" Người chuyên môn viết kịch bản trong gánh hát vô cùng khó hiểu chuyện này.
Cuối cùng gánh hát vẫn sửa lại kết cục, người chồng phục bạc trong lòng ân hận bệnh ૮ɦếƭ, Kim Ngọc Nô tìm được lương duyên, cả đời hạnh phúc.
Sửa xong, đám người lại nơm nớp lo sợ thỉnh cầu phủ công chúa cho diễn một lần nữa, người hầu trong phủ truyền lời, được.
Lần này may mắn, công chúa không tức giận phất tay áo bỏ đi, xem xong vở diễn, thưởng năm trăm lượng bạc trắng.
Vở kịch Tương Nghi công chúa thích, đương nhiên sẽ thành xu thế trong kinh thành, trở thành vở kịch kinh điển của gánh hát, cho dù đám người trong gánh hát cảm thấy kết cục có chút không ổn, nhưng dù sao cũng chỉ là một màn kịch, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Mà một lần trong yến hội của công chúa, thiên tử còn đích thân khen vở diễn này một câu có sáng tạo khác người, cho dù thiên hạ đều biết thiên tử đây là yêu ai yêu cả đường đi, thuận miệng khen tiết mục ái nữ yêu thích một câu, nhưng cũng không ngăn được nhiệt độ của vở kịch, các gánh hát trong kinh thành cũng bắt đầu xướng thượng, đấy chính là hoàng đế ngự khẩu khích lệ qua.
Cẩm Vinh đối với bình luận của người ngoài, triệt để không quan tâm cô là công chúa, không cần giống những nữ tử khác, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, đức hạnh tốt xấu lại không liên quan gì. Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu làm cho hoàng đế thích cô, bởi vì làm hoàng đế, hắn khó có thể tùy tâm sở dục, có thể thấy nữ nhi sống tiêu sái tự do, hoàng đế cũng có chút cảm đồng thân thụ.
Tương Nghi công chúa nổi bật hưởng hết ánh đèn sân khấu, cho dù không đi kiếm chuyện thì cũng có chuyện tìm đến cửa.
Cẩm Vinh nằm trong tẩm điện, nghiêng người dựa vào giường nệm mềm mại, tóc dài rải rác một bên, cuốn sách lúc trước nắm trong tay cũng được thị nữ gấp lại đặt về giá sách, một thị nữ khác nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, thị nữ gian ngoài buống màn lụa màu xanh xuống.
Lúc ấy, một người vội vàng chạy từ đình viện vào, nhìn cung nữ canh cửa nói, "Bích Châu có chuyện quan trọng bẩm báo công chúa."
Cung nữ bên người Cẩm Vinh, Lan Y từ trong phòng bước ra, nhẹ giọng trách cứ một câu, "Công chúa đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ công chúa tỉnh lại rồi nói."
Bích Châu chần chừ gật đầu, "...Vậy được."
Quấy nhiễu công chúa nghỉ ngơi chính là tội lớn, chuyện bên ngoài cũng chỉ xem như chuyện nhỏ.
"Có chuyện gì?"
Bên trong bỗng truyền đến thanh âm lười biếng của Cẩm Vinh, "Vào đi."
Cẩm Vinh cũng chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, tu luyện nội lực tai mắt cũng tốt hơn người bình thường một chút, tiếng động ngoài cửa nghe rõ mồn một.
Lan Y nhìn Bích Châu, "Công chúa tỉnh, đi vào trước đi."
Lan Y, Bích Châu đi vào liền quỳ gối ở gian ngoài, "Bích Châu có tội, quấy nhiễu công chúa."
Cẩm Vinh chống đầu lộ ra nửa cánh tay trắng như bạch ngọc, mắt khép hờ nói, "Thôi, Bích Châu cũng không phải tính tình nóng nảy, có chuyện gì nói đi."
Bích Châu trong lòng nắm thật chặt, từ từ kể lại, nguyên lai nô bộc phủ công chúa mua bán ruộng đất ỷ thế *** người, cố ý ép giá, còn thất thủ đánh ૮ɦếƭ người, hiện tại kinh triệu phủ doãn đại nhân Đàm Chính đã đến cửa đòi phủ công chúa giao ra phạm nhân.
Sau khi nói xong, Bích Châu cúi đầu không lên tiếng.
"Nô bộc kia hiện tại có ở trong phủ không?" Cẩm Vinh không hỏi nô bộc ia ở trong phủ có chức vị gì, tên họ là gì, chỉ đơn giản một câu này, ngữ khí nhàn nhạt không luận ra hỉ nộ.
Hiện tại kinh triệu phủ doãn Đàm Chính đã đến cửa đòi người, chuyện này vô cùng làm mất mặt mũi phủ công chúa.
"Có, hắn đánh ૮ɦếƭ người sau đó chạy về phủ." Hẳn là ỷ vào công chúa tôn quý muốn tránh tội lần này, ai biết Đàm Chính tính tình ngay thẳng, trực tiếp đến đòi người.
Nghe Lan Y đáp, Cẩm Vinh mở mắt, đứng dậy, thu gọn chăn lông cừu tuột ra khỏi nệm, "Vậy chuyện này không phải rất đơn giản sao?"
Cẩm Vinh không để ý nói, "Đem phạm nhân giao cho kinh triệu phủ doãn, theo quy củ mà làm việc."
"Nhưng kinh triệu phủ doãn kia cũng quá làm mất mặt công chúa đi." Tuy rằng rất chán ghét tên nô bộc phạm tội kia, nhưng Lan y đứng ở lập trường vì chủ tử mà suy xét, nàng cảm thấy đâu ra quan lại to gán dám đến phủ công chúa đòi người chứ? Một chút chuyện này hoàng thân quốc thích đều ngấm ngầm mà xử lí cho ổn thỏa.
Cẩm Vinh cười khẽ nói, "Mặt mũi của ta đã sớm có người muốn đánh vào rồi, cũng không sợ thêm một Đàm Chính."
Lan Y đành theo lời công chúa phân phó đi làm việc.
Cẩm Vinh không để ý chút mặt mũi này, cũng không đem chuyện này để trong lòng. Chỉ là cái tên Đàm Chính khiến cho cô chú ý, kinh triệu phủ Đàm Chính, Cẩm Vinh cũng nghe hoàng đế nhắc qua người này, là một quan tốt, minh đoạn thu hào, thanh liêm chính trực, đứng ở vị trí cũng coi như quyền cao trức trọng nhưng luôn cương trực công chính.
Không nghĩ trước khi cốt truyện bắt đầu đã liên quan đến hắn.
Cẩm Vinh về phủ công chúa, bình tĩnh dùng cơm chiều, dùng trà xong mới chậm rì rì nói một câu, "Đem thân thích tên nô bộc phạm tội dẫn tới cho ta."
Trong vườn đủ loại cây quả cành lá tươi tốt, Cẩm Vinh ngồi trên ghế, thị nữ đứng bung dù ở hai bên, quỳ gối giữa sân là mấy người đang run bần bật kinh hoảng thất thố, phụ nữ, trẻ em còn có lão nhân, gia quyến tên nô bộc phạm tội, Cẩm Vinh vẫn là không nhớ được nô bộc tên họ là gì.
Cẩm Vinh rất ít khi lập quy củ ước thúc hạ nhân, bởi vì nước quá trong ắt không có cá, hưởng thụ vinh sủng thì đồng thời cũng phải hưởng thụ chút phiền toái, người Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, rồi Hoàng đế cài vào bên cạnh cô, cô cũng đều một con mắt nhắm một con mắt mở.
Nhưng hôm nay thì khác, xảy ra chuyện thế này, không thể không giáo huấn.
Cẩm Vinh thanh âm không nhanh không chậm, "Trước đây các ngươi ở bên ngoài ỷ thế *** người, bổn cung cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay lại có người ở bên ngoài làm bổn cung mất hết mặt mũi, tội không thể tha."
Lời này không chỉ là nói với nô bộc phạm tội, cũng là nói với đám người đang tay trong tay ngoài ở phủ công chúa, bọn họ có thể ở bên ngoài đánh trống thổi kèn nói công chúa ỷ thế *** người, nhưng ném mặt mũi phủ công chúa, đừng nói là vương pháp không buông tha bọn họ, Cẩm Vinh sẽ chỉ làm kết cục của bọn họ thảm hơn.
"Hôm nay, ta nói rõ, ai làm bổn cung mất mặt, bổn cung làm cho hắn đời này không còn mặt mũi mà sống nữa."
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Tất cả đều bán đi."
"Vâng." Lan Y gật đầu, không đợi đám người kia gào khóc, đã có người lôi bọn họ xuống trói chặt, bịt miệng.
Mà chuyện này qua đi, người trong phủ công chúa đều có chút run rẩy, đừng nhìn Tương Nghi công chúa ngày thường đối với ngươi tính tình tốt, ban thưởng hào phóng, ngươi dẫm lên điểm mấu chốt của nàng, đừng hòng lật mình, kết cục chỉ có một chữ thảm.
Ban đầu chỉ có một tên hạ nhân kia phạm tội, kết quả hại đến cả người nhà, bị bán ra ngoài sống không bằng ૮ɦếƭ, đúng như công chúa nói, ai làm nàng mất mặt, nàng khiến cho người đó cả đời không có mặt mũi sống, cho nên về sau người trong phủ đều rất cảnh giác, về sau muốn động thủ cũng phải làm cho sạch sẽ.
Cẩm Vinh không có ý áp chuyện này xuống, cho nên sự tình nhanh chóng lan ra ngoài phủ công chúa.
Tương Nghi công chúa không bao che hành vi xấu đưa tới không ít khen ngợi, triều đình cũng có người ẩn ẩn nghị luận, ngự sử khó khăn lắm mới được một lần thượng tấu khen ngợi Tương Nghi công chúa, nghe ý tứ hoàng đế có vẻ là rất vừa lòng.
So với Tương Nghi đại công vô tư mỹ dự, người ngoài càng để ý cách nàng trị gia hơn, lần này bị kinh triệu phủ doãn đòi người, không nghĩ tới nàng không bao che mà còn hành sự công chính, lại ổn nhân tâm.
Kinh triệu phủ.
Phủ doãn đại nhân nghe tin toàn bộ gia quyến của nô bộc phạm tội kia đều bị bán đi, nhíu nhíu mày.
Bạch sư gia, người đi theo Đàm Chính một đường từ tỉnh huyện lên đến bây giờ, nghe huyền ca mà biết nhã ý, "Đại nhân cảm thấy việc này không ổn?"
*Văn huyền ca nhi tri nhã,闻弦歌而知雅意 nghĩa là nghe đàn ca biết được chí khí, giỏi suy đoán, nghe bề ngoài đã thấu hiểu được nội tâm, suy nghĩ bên trong
Đàm Chính trầm giọng nói, "Tội trên người một mình nô bộc kia, thân thích của hắn chưa từng phạm qua vương pháp."
"Nhưng bọn họ là người của phủ công chúa, công chúa muốn xử trí thế nào liền xử trí. Lại nói tiếp, đại nhân, lần này ngươi vượt giới hạn rồi."
"Ta làm gì?" Đàm Chính khó hiểu nói.
"Theo lý mà nói, đại nhân không sai, theo lẽ công bằng xử lý, không sợ quyền quý, nhưng về tình mà nói, đại nhân quá mức hà khắc rồi. Tìm được phạm nhân thì phải lập tức bắt giữ là chuyện đúng, nhưng phủ công chúa cũng không phải bá tánh bình thường, đại nhân lại đứng trước phủ công chúa đòi người, đáng lẽ ngươi nên đến phủ công chúa giao thiệp trước, cũng bảo toàn mặt mũi công chúa, mặt mũi hoàng gia."
"Nhưng..." Đàm Chính có chút đuối lý.
"Hạ quan biết đại nhân lo lắng công chúa bao che cho phạm nhân, để hắn chạy trốn, nhưng đại nhân hẳn là không nghĩ tới Tương Nghi công chúa không muốn bao che mà ngược lại xử trí công bằng như vậy."
Nghe Bạch sư gia nói một phen, Đàm Chính không khỏi hổ thẹn, "Là ta đường đột, nên hướng công chúa bồi tội mới phải."
Bạch sư gia lại nói, "Tạm thời không cần, Tương Nghi công chúa, ngài vẫn nên cách xa một chút."
"Này là vì sao?" Đàm Chính lại hỏi.
"Lần này đại nhân dù chưa đắc tội công chúa, nhưng lại đắc tội thánh thượng, thánh thượng sủng ái Tương Nghi công chúa như vậy, nhất định muốn đền bù cho nàng, đại nhân tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, mấy ngày thánh thượng hẳn là sẽ răn dạy ngài một chút." Bạch sư gia trong lời nói mang ý cười, không một tia lo lắng.
Hoàng thượng sẽ răn dạy Đàm Chính, nhưng sẽ không nghiêm trách, bởi vì Đàm Chính có năng lực, công chính vô tư, cũng là vì ái nữ Tương Nghi công chúa, phạt nặng Đàm Chính sẽ làm người hồ nghi công chúa mượn tay thánh thượng trả đũa trung lương.
* trung lương: người hết lòng với nước.
Bạch sư gia chưa nói ra chính là, Đàm đại nhân chỉ cần tiếp tục bảo trì tác phong không sợ quyền quý, thanh liêm nghiêm cẩn, vừa vặn được bá tánh kính yêu, đối lập với kinh thành thị phi này.
Tiền đề của không sợ quyền quý là phải rời bỏ quyền quý, mà Tương Nghi công chúa ở kinh thành này, trừ bỏ thiên tử không thể chọc, thì quyền quý chính là nàng. Ngoài mặt có thể nói Tương Nghi công chúa thông tình đạt lý, nhưng kỳ thật phải nói nàng là người thông minh, vạn sự không dính tay mà vẫn hảo hảo thu thập được bẩn thỉu ngáng chân, cho nên lần này nàng sẽ không tự mình ra tay đối phó kinh triệu phủ doãn Đàm Chính.
Tương Nghi công chúa, Đàm đại nhân vẫn là nên cách xa một chút.
Như lời Bạch sư gia, chưa đến hai ngày, toàn kinh thành đều biết kinh triệu phủ doãn Đàm Chính bởi vì thất nghi trước ngự tiền, bị phạt bổng lộc một năm, tịch thu vào quốc khố, tội danh này không lớn không nhỏ, vừa vặn làm Đàm Chính mất mặt một lần.
Xử phạt Đàm Chính xong, tâm tình hoàng đế rõ ràng tốt lên nhiều, vừa vặn Cẩm Vinh vào cung, hoàng đế liền lôi kéo cô nói chuyện hôm nay.
Cẩm Vinh không khỏi bật cười, "Phụ hoàng hà tất vì nhi thần lo lắng như thế." Còn tìm riêng mấy nội thị nhìn chằm chằm Đàm Chính, thấy đai lưng hắn hơi hơi lệnh liền mượn cớ này trách cứ.
"Phụ hoàng còn không phải là đau lòng hoàng nhi sao." Hoàng đế ánh mắt từ ái nhìn Cẩm Vinh nói, "Cẩm Vinh lần này chịu ủy khuất rồi."
"Cũng không có gì ủy khuất, nói đến cùng là nhi thần không quản thúc tốt hạ nhân." Cẩm Vinh cười nói.
"Con sai ở chỗ nào, phủ công chúa nhiều hạ nhân như vậy, người bên dưới chớp mắt một cái đã phạm sai lầm, ta xem ai dám truy cứu con." Hoàng đế híp híp mắt, vuốt râu.
"Tạ phụ hoàng thương tiếc." Cẩm Vinh cười cười, vui vẻ đáp.
Quay về cung một lần, tiếp thao chính là nhận quà bồi thường, hoàng đế hạ chỉ, ban vàng bạc châu báu, càng khiến người chú ý hơn là thêm 500 mẫu phong ấp cho Tương Nghi công chúa.
Này liền làm người trợn tròn mắt, Tương Nghi công chúa gia phó vì cường ép người mua ruộng đất gây chuyện, hoàng đế dứt khoát ban cho công chúa một tảng đất lớn, về sau ai còn dám lấy cớ này công kích Tương Nghi công chúa nữa.
Có lẽ chỉ có Cẩm Vinh rõ ràng nhất, cô quang minh chính đại giao ra nô bộc phạm tội, bán đi gia quyến của hắn cũng chỉ là xử trí nàng công chúa phủ người, công bằng như vậy người khác cũng không thể nói gì hơn.
Cái cô muốn chính là danh chính ngôn thuận, không cho những người khác có lợi dụng sơ hở địa phương. Không nhúng tay vào tư pháp triều đình, nô bộc phạm tội, gia quyến của kẻ phạm tội là người của phủ công chúa nhưng cũng là con dân của hoàng đế, không thể muốn giết thì giết. tiếp theo Đàm Chính, không thể tự mình ra tay nhưng ngoài mặt ủy khuất, trên thực tế vẫn giữ được uy nghiêm của công chúa.
Làm một công chúa, có thể tìm hoan mua vui, kiêu căng thành tính, ức *** tông thân quý tộc, nhưng tuyệt đối không thể can chính, nhúng tay vào chính vụ triều đình.
Mất mặt một lần, hoàng đế tự nhiên nguyện ý tìm phần mặt mũi kia lại cho ngươi, thậm chí là bồi thường gấp bội, nhưng vượt qua giới hạn, phân sủng ái này tức khắc sẽ phai nhạt.
Giống như mấy hoàng tử nóng nẩy kia, sai sử nhà ngoại làm việc, động tay động chân chỗ này chỗ kia. Đến Cẩm Vinh cũng có thể nhìn ra được, huống hồ là đế vương. Lấy Cẩm Vinh ngoan ngoãn hiểu chuyện so sánh với hoàng tử không an vị, hoàng đế đương nhiên sẽ càng sủng ái cô.
Cẩm Vinh thở dài, hoàng đế là người thông minh, lại biết giả vờ hồ đồ, vậy mà người khác lại thật sự coi hắn là người hồ đồ ngu ngốc, múa rìu qua mắt thợ.
Quả nhiên, vẫn là làm công chúa thoải mái.
Cứ như vậy xuôi gió xuôi nước mấy năm, Cẩm Vinh thiếu chút nữa quên mất cố sự, nghe hoàng đế nói đến chuyện khai tân khoa cử, Cẩm Vinh mới nhớ đến.
Năm nay Cẩm Vinh đã mười chín, có thể coi là cô nương lớn tuổi, hoàng đế không thể không để ý việc gả chồng, không, nạp phò mã cho nàng.
Con cháu huân quý ở kinh thành không phải không muốn ôm đùi công chúa, chỉ sợ Tương Nghi công chúa chướng mắt họ. Mà Cẩm Vinh hiện tại một mình một phủ công chúa cùng cung Phù Quang điện trong hoàng cung đi đi lại lại cũng rất tự tại, không muốn gả chồng gả con gì cả.
Nghe ý Cẩm Vinh, hoàng đế không khỏi lắc đầu cười, "Cẩm Vinh, con cũng nên thu liễm chút, cô nương gia không thể không gả, bất quá là một phò mã, nếu con không thích, lại đổi một cái là được."
Lại đổi một cái là được, Hoàng thượng cũng tư tưởng cũng rất thoáng.
Nhưng Cẩm Vinh thì không, những con cháu huân quý trong thành đều là gối thêu hoa, rước về không để làm gì, mà những thanh niên tài tuấn gì đó Cẩm Vinh lại không tính gây họa cho người ta.
Rốt cuộc phò mã là chức quan nhàn tản, không có thực quyền, hoàng đế nói cô thu liễm ý tứ hẳn là muốn nhắc chuyện Cẩm Vinh thu dưỡng mấy thiếu niên xinh đẹp, công chúa chơi bời cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chẳng qua lần này hoàng đế giục cưới, muốn cô dừng chơi bời, xem xét cưới một người về cho đỡ bị người gọi là gái lỡ thì.
Cẩm Vinh bị hoàng đế thúc giục thì lập tức nghĩ đến Khâu Thịnh, thay đổi vận mệnh lần này rất đơn giản, nhưng Cẩm Vinh càng thích đem phế vật lớn nhất lợi dụng một chút.
Kỳ thi mùa xuân, kinh thành trở nên náo nhiệt, sĩ tử từ khắp nơi đổ về kinh thành.
Cổ ngữ có câu mười năm gian khổ học tập không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết.
Con cháu nhà nghèo ngóng trông một ngày có thể cá vượt vũ môn, từ đây quang tông diệu tổ.
Bên trong một khách điếm, thư sinh trẻ tuổi y phục trắng ngồi gõ gõ bàn, nói với người bên cạnh, "Khâu Thịnh, Trương công tử ở Thanh Uyên lâu mở tiệc, ngươi có muốn đi cùng không?"
Khâu Thịnh tay cầm quyển sách, nghe vậy khẽ nhíu mày, "Không được, Triệu huynh, ta còn rất nhiều sách cần xem."
"Vậy được, ta không quấy rầy ngươi nữa." Thư sinh họ Triệu kia cũng chỉ là niệm tình nghĩa mấy ngày tương giao, hơn nữa người tên Khâu Thịnh này để lại cho hắn ấn tượng không tồi, mới lại đây hỏi một tiếng.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Khâu Thịnh đáy lòng thở dài, hắn không phải là không muốn đi, yến hội luận văn thơ chính là cơ hội kết giao một ít nhân mạch, thậm chí quen biết những nhân vật lớn, chỉ là trong túi Khâu Thịnh chẳng còn bao nhiêu bạc, chỉ đủ trả tiền thuê nhà mấy ngày tới, mượn cớ thoái thác cũng là nghĩ không muốn mất mặt trước người ngoài.
Khâu Thịnh nắm chặt sách trong tay, lấy tài hoa của hắn, không chỉ giới hạn ở chút yến hội này, càng không thể bị giới hạn bởi sinh hoạt trong tiểu sơn thôn trước kia.
Nửa đêm, bạn bè uống R*ợ*u say khướt mới trở về, còn gõ cửa phòng Khâu Thịnh, "Khâu Thịnh, ngươi tuyệt đối không đoán được yến tiệc hôm nay còn có ai đâu!"
Khâu Thịnh tiếp được người say đến nghiêng ngả không thể đứng vững, trong lòng giấu đi một tia chán ghét, đem hắn đỡ đến bàn nước, rót cho hắn một ly.
Uống nước xong, đầu óc Triệu minh cũng thanh tỉnh hơn một chút, nhưng vẫn mang men say, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nói tiếp, "Thẩm... thẩm đại học sĩ vậy mà xuất hiện ở yến hội của Trương công tử."
"Thẩm đại học sĩ?" Khâu Thịnh cả kinh.
"Quốc Tử Giám tế tửu Thẩm đại học sĩ?" Quan chủ khảo kỳ thi mấy năm trước, cùng quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân năm nay quen biết, càng nổi danh quan văn thanh lưu.
"Chứ còn ai! Nguyên lai Thẩm đại học sĩ nhìn trúng tài hoa của công tử nhà họ Lưu, còn đồng ý hứa hôn cho hắn cùng tiểu nữ, xem ra tiên đồ xán lạn." Triệu Minh giọng đùa cợt nhưng không giấu nổi phần hâm mệ ghen ghét trong lòng.
"Làm con rể đại học sĩ, đúng là tiền đồ xán lạn." Khâu Thịnh thấp giọng.
"Đừng nói nữa, chúng ra không có cái vận khí này, vẫn là thành thành thật thật thi khoa cử đi." Triệu Minh vẫy vẫy tay nói, vài chén nước vào bụng, cũng tỉnh R*ợ*u kha khá, nói chuyện sau lưng người là việc làm phi quân tử, truyền ra cũng không dễ nghe, nhanh chóng cáo từ về phòng.
Mà Khâu Thịnh trong phòng lửa ghen ghét cháy thật lâu trong lòng không dập được, khoa cử chính đồ, cho dù đỗ trong mười vị trí đầu cũng chỉ có thể đi ra làm một tiểu quan thất phẩm lục phẩm, nếu có một vị quyền thế như Thái Sơn là cha vợ, đường tương lai không còn gì phải lo lắng.
Kỳ thi mùa xuân kéo dài chín ngày, Khâu Thịnh thi xong sắc mặt trắng bệch bước khỏi trường thi, đáy lòng lại nhớ kỹ đáp đề, trong lòng càng thêm kiên định.
Khoa cử năm nay, trừ bỏ thi văn, còn có thi võ.
Phủ công chúa.
Cẩm Vinh đang tản bộ trong vườn, thưởng thức muôn hồng nghìn tía, hoa đoàn cẩm thốc, thì Lan Y vội vàng tới báo tin vui: "Công chúa, Phó Ngọc chính là Võ Thám hoa!"
Phó Ngọc là mỹ thiếu niên đầu tiên Cẩm Vinh thu làm thị vệ, gia cảnh bần hàn, mẹ kế không từ, cha ruột vô năng, được Cẩm Vinh coi trọng mới vào phủ công chúa làm thị vệ, đương nhiên, võ công và diện mạo đều rất xuất sắc.
"Chà." Cẩm Vinh hơi nhướng mày, "Hắn lần này đúng là cho phủ công chúa ta chút thể diện."
Lan Y nhìn công chúa, cười nói, "Ai dám nói không phải, Phó Ngọc chính là người đi từ phủ công chúa chúng ta ra ngoài."
"Về sau cũng không cần nói như vậy, làm võ quan, về sau lãnh chính là bổng lộc triều đình." Cẩm Vinh nhàn nhạt nói.
"Công chúa sao lại nói vậy? Chẳng lẽ người không tính đem Phó Ngọc triệu hồi về phủ công chúa?" Y Lan kỳ quái, lúc trước Phó Ngọc ở phủ công chúa, ai cũng biết công chúa vô cùng sủng ái coi trọng hắn, lần này Phó Ngọc muốn đi thi, công chúa không chần chừ liền đồng ý.
Mặc dù Phó Ngọc lần này đỗ Thám hoa, nhưng công chúa muốn đem hắn triệu về phủ, cũng chỉ cần nói một câu, Hoàng thượng cũng sẽ không phất ý công chúa. Nhưng xem ý tứ này, công chúa tựa hồ không tính để hắn trở lại.
Cẩm Vinh nhướng mày cười, "Phó Ngọc có chí hướng, phủ công chúa không giữ được hắn, truyền lời bảo những người khác, Phó Ngọc muốn vì quốc gia dốc sức, thăng quan tiến chức, bổn cung tuyệt đối sẽ không ngăn trở, có tài năng có bản lĩnh đi ra ngoài, về sau không cần quay lại, bổn cung không cản."
Thái độ của Cẩm Vinh chính là, muốn ra ngoài thanh vân thẳng thượng, cô tuyệt đối không ngăn trở, thậm chí có thể thưởng cho hắn phần thể diện này, nhưng muốn phủ công chúa xuất lực nhúng tay vào triều chính, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Rời phủ công chúa, liền cùng phủ công chúa không còn quan hệ gì nữa, về sau phúc hay họa, cô cũng sẽ không để ý tới. Người muốn lấy lòng cô rất nhiều, trước đến nay cô đều không miễn cưỡng người khác.
"Dạ." Lan Y đồng ý, trong lòng lại thở dài một hơi, cũng không biết Phó Ngọc đi con đường này là đúng hay sai. Phụ thuộc vào công chúa so với làm võ quan triều đình đúng là không thể so sánh, nhưng tình cảm của công chúa, cũng không dễ vãn hồi chút nào.
Lan Y càng không nghĩ tới công chúa nhà mình chính là thật sự không quan tâm, tựa hồ quên mất Phó Ngọc từng được công chúa sủng ái như thế nào.
"Võ bảng như vậy, văn bảng thì sao?" Cẩm Vinh từ mâm lưu li của thị nữ bên cạnh lấy chút đồ ăn cho cá, ném xuống mặt ao, làm cho mặt nước rung động, dưới hồ cá cẩm lý quý báu tranh nhau đoạt đồ ăn, theo động tác của cô, ngọc bội kêu leng keng tựa châu ngọc lạc bàn. Cá trong ao đều là Nam quốc tiến cống, bởi vì cá cẩm lý cùng khuê danh của nữ nhi có một chữ tương đồng, cho nên hoàng đế mang tất cả cá được tiến cống lần ấy ban cho phủ Tương Nghi công chúa.
*Cá cẩm lý, cá chép cẩm lý, cá chép đỏ.
"Văn bảng có Trạng Nguyên Khâu Thịnh, con cháu một nhà nghèo ở Giang Nam, nghe nói lớn lên tuấn tú lịch sự, mới có hai mươi mốt tuổi, Bảng nhãn là tam nhi tử Chu tướng gia, Thám hoa...." Lan Y liệt kê lại danh sách từ trên xuống dưới một lượt.
Cẩm Vinh trong lòng nghĩ, quả nhiên cốt truyện không thay đổi, như vậy cũng thuận tiện cho cô làm chút chuyện.
Tân trạng nguyên được tuyên đến Kim điện, hoàng đế nhìn hắn tướng mạo đường đường, nho nhã tuấn tú trong lòng cũng có vài phần vừa ý, Cẩm Vinh ngồi sau bình phong cùng Hoàng hậu, Hoàng hậu quay sang cô ôn nhu hỏi, "Ngươi xem người này như thế nào?"
Cẩm Vinh đùa nghịch móng tay sơn màu, liếc mắt nhìn Khâu Thịnh một cái, nhàn nhạt nói, "Còn tốt."
Chính là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rửa bỉ ổi.
Nghe vậy Hoàng hậu trên mặt vui mừng vài phần, có một công chúa kiêu căng lại được sủng ái như vậy tồn tại, vị Hoàng hậu như nàng cũng không dễ làm.
Cẩm Vinh thì thầm với tiểu thị nữ bên người vài câu, người hầu lại vội vàng đi truyền lời với nội thị của hoàng đế, Khâu Thịnh ngẩng đầu nhìn tháng qua rồi lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng nhảy thẳng lên, hắn đoán ra ý tứ của hoàng đế, đây chính là muốn chiêu hắn làm phò mã
Khâu Thịnh tỏng lòng tựa hồ thấy được con đường một bước lên trời, từ đây vinh hoa phú quý, hưởng thụ cả đời, vội vàng ổn định tâm tình, hiện tại nhất định không thể phạm sai lầm, Khâu Thịnh lúc này đã sớm đem phụ mẫu thê nhi trong nhà quên sạch.
Hoàng đế nghe thái giám bên cạnh nói thì không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ đến là ái nữ yêu cầu, liền khụ khụ hai tiếng, nói với Khâu Thịnh ở phía dưới, "Ngươi từng rước dâu?"
Khâu Thịnh trước mắt một mảnh đen sì, lại hết sức bình tĩnh nói, "Thần trên người không có hôn ước, cô độc một mình."
"Vậy là tốt rồi." Hoàng đế cười to, mà Khâu Thịnh đang cúi đầu trên mặt cũng không nhịn được nổi lên ý cười, mà Cẩm Vinh không ai để ý đến khóe miệng lộ ra nhàn nhạt hàn ý.
Mấy tháng sau, ái nữ của thiên tử Tương Nghi công chúa thành hôn, hôn lễ phi thường long trọng, kinh thành lại lần nữa ba ngày đêm đèn đuốc rực rỡ, toàn kinh thành đều lấy làm vui mừng, đặc biệt là đám nhà huân quý vui đến không dừng cười được, vì tôn thần đại bồ tát này không gả đến nhà bọn họ.
Nhưng kết thúc hôn lễ, đêm thành hôn, Thịnh còn không nhìn mặt công chúa được một lần đã bị người trong phủ công chúa tùy tiện an bài cho một đình viện nghỉ ngơi, hôm sau đã bị tống cổ khỏi phủ công chúa. Cũng may hoàng gia niệm tình ban một toàn phủ trạch cũng coi như là có nơi cố thân.
Ngày thứ ba lại mặt, công chúa cũng không mang hắn theo, tự mình trở về hoàng cung, làm cho Hoàng hậu và các phi tần đại kinh thất sắc.
Hoàng đế cũng thấy kì quái, nhưng ai bảo đây là ái nữ của mình, liền dò hỏi: "Như thế nào, hắn chọc giận hoàng nhi rồi? Ta nghe nói hắn liền cửa phòng cũng chưa được tiến vào."
Cẩm Vinh tuy thích các tiểu mỹ nam tướng mạo đẹp đẽ, nhưng cũng không nghĩ ủy khuất bản thân chạm vào loại nam nhân không sạch sẽ này, cũng không cảm thấy phủ công chúa có thể giấu chuyện này khỏi tai mắt của hoàng đế.
Nói chung loại sự tình này muốn giấu cũng không được, còn không bằng nói rõ ra, chọn quả nho lớn nhất trong mâm trái cây trên tay thị nữ, lọt vỏ rồi đưa cho hoàng đế, Cẩm Vinh nhàn nhạt nói: "Cũng không phải chọc con tức giận, con còn chưa nói chuyện với hắn câu nào, chỉ là mấy hôm trước còn vừa mắt, hôm nay liền không thích, cũng không đủ kiên nhẫn nhìn hắn."
Cẩm Vinh chính là nói trắng ra như vậy, thích là thích, không thích là không thích, không để ý thái độ ba phút trước còn hứng thú, ba phút sau liền giở chứng của mình.
Hoàng đế còn chưa nói gì, Hoàng hậu nhịn không được lên tiếng, "Tương Nghi, thành hôn ba ngày phải mang phò mã theo hồi môn, phụ hoàng ngươi là luôn muốn gặp phò mã."
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, quay qua hỏi hoàng đế: "Phụ hoàng, người không phải đã gặp hắn rồi sao? Còn muốn gặp lần nữa làm gì?"
Lão hoàng đế vội vàng gật gật đầu, cười ha hả nói: "Cẩm Vinh nói đúng, gặp một lần rồi không cần lại gặp lần nữa, con vui vẻ là được."
Nói xong còn nghĩ nghĩ, lại nói:" Cẩm Vinh nếu không thích tên phò mã này, chúng ta lại đổi một phò mã khác, được không?"
Hoàng hậu nghe xong lòng đổ một mảnh, còn có thể sủng nữ nhi như vậy? Lại còn nói đổi phò mã liền đổi một người khác?
Cẩm Vinh xua xua tay, "Thôi, tên này đi, làm vật bài trí cũng tốt, đỡ cho những đại thần kia vì chuyện của con mà làm phụ hoàng lo lắng."
Hoàng đế nghe xong lòng đầy vui mừng, vội vàng nhìn về đám người bên cạnh Hoàng hậu quý pi nói, "Các ngươi nhìn xem, Cẩm Vinh lúc nào cũng là một mảnh hiếu tâm."
Trừ bỏ Cẩm Vinh và hoàng đế phụ tử tình thâm, những người khác trong lòng đều đổ một mảnh, đồng thời cũng may mắn Tương Nghi công chúa không có đem gánh nặng đến nhà mẹ đẻ bọn họ, nữ nhi được hoàng đế sủng ái như vậy, phò mã cũng rất khó làm.
Hoàng hậu cùng các phi tần trong lòng trừ bỏ ghen ghét còn có hâm mộ, thế đạo này nữ tử không dễ đang gì, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, tôn quý như Hoàng hậu cũng phải lấy bốn chứ hiền lương thục đức làm đầu, vì hoàng đế thu nạp hậu cung. Mà những công chúa khác thì nghĩ đến cảnh bản thân luôn khép nép quy quy củ củ, phải tuyển nhà chồng hữu dụng làm trợ lực cho huynh đệ tranh ngai vàng, chỉ có thể thở dài công chúa cùng công chúa không giống nhau, ai có thể như Tương Nghi công chúa làm loạn đến như thế mà vẫn được sủng ái, lại dám tùy tâm sở dục, không cần để ý ánh mắt người ngoài.
Cẩm Vinh lại được ban thưởng như nước chảy, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của người khác rời hoàng cung, tỏ vẻ thực vừa lòng.
Không bao lâu, chuyện tân phò mã Tương Nghi công chúa không được sủng ái lập tức truyền khắp kinh thành, nhưng cũng không nhiêu người lấy làm kì quái tính tình có mới nới cũ của công chúa.
Tân khoa Trạng Nguyên đúng là bộ dáng rất đẹp mắt, cho dù vậy, Tương Nguyên Công chúa kiểu lang nhi nào chưa thấy qua, chưa thu đến bên người, cho nên chuyện này truyền ra ngoài được hai ngày cũng phai nhạt dần.
Trong lòng Khâu Thịnh buồn khổ vô cùng, vốn nghĩ có thể một bước lên trời, ai ngờ công chúa đến mặt còn không muốn thấy.
Tương Nghi công chúa là công chúa đương kim thánh thượng sủng ái nhất, phò mã nàng nghĩ đến cũng sẽ là không ít người a dua nịnh hót, nịnh bợ mượn sức, nhưng làm một phò mã không được sủng ái, cho dù muốn nịnh bợ hào phú quan lại cũng đi tìm tiểu sinh công chúa sủng ái, nào còn để ý đến phò mã gia bị vắng vẻ là hắn.
Làm phò mã không chỉ chặt đứt con đường làm quan, có tước vị có nhà cửa, mỗi tháng còn có phò mã đô úy bổng lộc, là Khâu Thịnh trước đây hẳn sẽ vui mừng sẽ vừa lòng, nhưng nhìn qua cảnh phủ công chúa giàu nứt đố đổ vách trước khi đại hôn, Khâu Thịnh không cam lòng từ bỏ.
Nhân tâm không đủ sinh tham niệm.
Khâu Thịnh một lòng muốn về phủ công chúa, cùng công chúa phu thê chi tình, nhưng vô luận phủ công chúa hay người bên cạnh công chúa nhìn thấy hắn cũng đều ngoảnh mặt làm lơ, Tương Nghi công chúa không muốn nhìn thấy phò mã, bọn họ đương nhiên sẽ tận trung không cho phò mã xuất hiện trước mặt công chúa.
Ở một yến hội nào đó, một nam thanh niên trẻ tuổi dung mạo điệt lệ thoáng nhìn Khâu Thịnh đang uống R*ợ*u tiêu sầu ở xa, châm chọc cười, "Đó chính là phò mã gia chúng ta? Tân khoa Trạng Nguyên?"
Người bên cạnh biết thân phận của khách nhân trước mặt, không khỏi cười gượng, đây chẳng phải là cựa ái (tình cũ) gặp kia tân hoan (tình mới) sao, nói tân hoan cũng không đúng, vị phò mã kia chẳng qua là một kẻ bị ghẻ lạnh, còn không bằng võ thám hoa lần này, ít nhất qua một đoạn thời gian được sủng ái, thậm chí mượn mặt mũi công chúa vào triều là quan.
Phó Ngọc vừa nhìn đã thấy Trạng Nguyên là kẻ ra vẻ đạo mạo bụng đầy dối trá, trong lòng cơ hồ vô cũng khó chịu.
Vốn tưởng rằng trở thành Võ Thám hoa, càng có thể đường đường đứng bên người công chúa, công chúa cũng có thể nhìn hắn nhiều thêm một cái, ai ngờ công chúa thế nhưng lạnh lùng với hắn, chưa hề triệu kiến hắn một lần..
Ba năm tình cảm, thật sự không đáng giá sao?
Bất quá một Trạng Nguyên, bị công chúa vắng vẻ cũng là bình thường.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Phó Ngọc trong mắt vẫn hiện lên một tia ghen ghét, ghen ghét phò mã danh chính ngôn thuận là người của công chúa.
Phó Ngọc nuốt xuống một ngụm R*ợ*u lớn, con ngươi đỏ đậm, đi thẳng đến chỗ phò mã.
Mà quần chúng xung quanh nhìn thấy một màn này trong lòng không khỏi lộp bộp, Võ Thám hoa là người cương liệt, bản lĩnh cao nếu động tay động chân phò mã, yến hội lần này chính là hỏng bét.
Tiếng vỏ đao chụp mạnh trên bàn đen Khâu Thịnh dọa sợ, hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên diện mạo phong lưu xinh đẹp đến gần khuynh tâm trước mắt, bất quá hắn vẫn nhìn ra ánh mắt đối phương đầy ác ý với mình.
"Phò mã gia, cùng nhau uống một chén." Phó Ngọc khóe miệng mang theo châm chọc nói.
"Không được, tại hạ không uống được R*ợ*u." Tuy rằng không biết vì sao đối phương lại có ác ý với mình, Khâu Thịnh vẫn ra vẻ khiêm tốn chối từ.
"Xoẹt một tiếng, ánh đao lóe lê, đao sắc ra khỏi vỏ.
Phó Ngọc nhìn lưỡi đao sắc bén, không chút để ý, khẽ thở dài.
"Phò mã gia đây là khinh thường một Võ Thám hoa nho nhỏ như ta."
Bạch đao cùng mỹ nhân, vốn nên là cảnh đẹp ý vui, nhưng sát khí bức người ép Khâu Thịnh mặt trắng bệch, miễn cường nặn ra tươi cười, "Khâu Thịnh cung kính không bằng tuân mệnh."
"Mang R*ợ*u tới." Phó Ngọc cao giọng, đuôi mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương, "Hôm nay ta muốn cùng phò mã gia không say không về."
Khâu Thịnh đương nhiên không uống lại Phó Ngọc, một vò cạn thấy đáy, người liền đổ xục guống, Phó Ngọc cũng không hứng thú trị cái đồ nhu nhược này, vẫn là chủ yến hội phân phó đưa phò mã trở về.
Một đêm này, trận xung đột của Phó Ngọc và Khâu Thịnh ai cũng biết đến.
Mà hạ nhân trong phủ công chúa không có ai dám ở trước mặt Cẩm Vinh nhắc đến chuyện này, lý do rất đơn giản, đều là người công chúa không muốn để ý tới, nói ra chỉ làm công chúa phiền chán, chuyện này cũng không hiểu thì không cần lăn lộn bên người công chúa nữa.
Khâu Thịnh biết người hôm đó khó dễ mình là Võ Thám hoa, cũng từng là thị vệ bên người công chúa, địch ý của đối phương cũng không khó lý giải.
So với đối phó tình địch, Khâu Thịnh càng để ý việc gặp công chúa, cho nên lợi dụng say R*ợ*u lại không cẩn thận cảm lạnh sinh bệnh, muốn lấy lí do này gặp mặt. Đáng tiếc mưu kế của hắn vô dụng, người trong phủ công chúa ném cho hắn một câu, tự dưỡng bệnh cho tốt rồi đóng cửa đi thẳng.
Trong khi Khâu Thịnh đang vắt óc nghĩ kế gặp công chúa, phía Nam gặp lũ lụt.
Cẩm Vinh lười biếng nằm trên ghế quý phi, ăn vải năm nay mới được ngoại bang tiến cống.
Triều đình đang vì chuyện cứu tế nạn dân mà vắt óc suy nghĩ, vì chuyện cứu tế trị thủy này mà không biết bao nhiêu thế lực ngươi tới ta đi lục ***c nhau, cự tuyệt bất luận ai muốn bái phỏng thời điểm như thế này, cô vẫn nên ngoan ngoãn làm công chúa đi.
Chỉ là,, Chu Ngọc Liên sắp đến kinh thành, Cẩm Vinh lưu tâm phân phó người phía dưới nhìn chằm chằm.
Cửa thành.
Một phụ nhân trẻ thanh tú, người mặc vải thô áo tang, nắm tay nữ nhi nhỏ tuổi, nhìn thấy hai chữ kinh thành trước cổng đá, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã đến nơi. Phu quân hẳn là cũng đang ở đây thi khoa cử.
Phụ nhân này cũng không phải ai khác, chính là Chu Ngọc Liên.
Nghĩ đến cha mẹ chồng ૮ɦếƭ không chỗ chôn, lòng Chu Ngọc Liên với phu quân càng thêm một phân áy náy.
Tuy rằng một lòng mong tìm được phu quân, nhưng kinh thành lớn như thế nào, nàng lại trời xa đất lạ, trước phải dàn xếp xuống dưới rồi lại tìm kiếm.
Chu Ngọc Liên mỗi ngày đều làm thêu thùa mới thuê được một căn phòng nhỏ chiếu cố nhi nữ.
Hôm nay, làm xong thêu phẩm, đi giao hàng, trên đường gặp được một người ngồi trên lầu tòa tửu lâu uống R*ợ*u, chỉ cần liếc mắt một cái, Chu Ngọc Liên cũng có thể nhận ra phu quân ở chung mấy năm, Khâu Thịnh.
Chu Ngọc Liên trong lòng kích động vô cùng, không cẩn thận là đồ thêu rời đầy đất, nàng vội vàng cúi người nhặt đồ lên, vỗ vỗ tro bụi rồi chạy đến tửu lâu, lại phát hiện người đã đi mất.
Chu Ngọc Liên tìm một tiểu nhị, nôn nóng hỏi hắn, "Lang quân vừa ngồi ở vị trí kia đi đâu rồi?"
"Kia chính là phò mã gia, ngươi hỏi làm gì? Đi, đi đi." Tiểu nhị xua tay đem Chu Ngọc Liên đuổi ra ngoài, phò mã gia tuy là không được sủng ái, nhưng đối với tiểu dân chúng bọn họ mà nói chính là đại quý nhân, hắn nơi nào dám mạo phạm.
"Phò mã? Như thế nào là phò mã? Nhất định là ngươi nhận lầm rồi." Chu Ngọc Liên hoảng sợ nói, nàng nhất định sẽ không nhận sai phu quân nàng nhất định là tiểu nhị nói sai rồi.
"Bà điên ngươi từ đâu đến vậy, đi đi, đừng làm ảnh hưởng làm ăn tiểu lâu chúng ta." Tiểu nhị bực bội xua Chu Ngọc Liên ra ngoài.
Chu Ngọc Liên thất hồn lạc phách đi trên đường, thêu phẩm cũng quên đưa cho người ta, phu quân nàng sao lại cưới công chúa? Nàng mới là nguyên phối chính thê, còn vì hắn sinh nhi nữ, phụng dưỡng cha mẹ già, làm ăn kiếm tiền để hắn không lo lắng, chuyên tâm khoa khảo.
Đi tới đi lui, Chu Ngọc Liên liền thấy bảng đề kinh triệu phủ doãn trước mặt, lau nước mắt trên mặt, con ngươi xẹt qua tia kiên định, quyết định đi kinh triệu phủ gõ trống kêu oan.
Đại đường kinh triệu phủ.
"Ngươi nói Tân khoa Trạng Nguyên đương triều phò mã Khâu Thịnh là phu quân ngươi, bằng chứng đâu?"
Đàm Chính nhìn phụ nhân nghèo chật vật bất kham nhưng lưng duỗi thẳng kiên định, trầm giọng hỏi.
"Dân phụ tự nhiên có, ta cũng phu quân sinh một nhi nữ, ta còn mang theo bài vị cha mẹ chồng cùng hôn thư, có thể chứng minh ta là phu nhân nguyên phối của Khâu Thịnh." Chu Ngọc Liên không sợ hãi, đúng tình hợp lí đáp lời.
"Vậy được, bản quan cho người đem nhi nữ ngươi đến đây, nhất nhất nghiệm chứng, sau lại truyền phò mã Khâu Thịnh."
"Đại nhân anh minh." Chu Ngọc Liên cảm kích nói.
Hạ đường, Đàm Chính phái nha dịch cùng Chu Ngọc Liên đi đón nhi nữ của nàng lại đây, trở về nội đường của mình, thấy Bạch sư gia ngồi trước bàn cẩn thận xem xét đơn kiện của Chu Ngọc Liên.
"Như thế nào, có cái gì không ổn?" Đàm Chính xưa nay nguyện ý lắng nghe ý kiến người khác, trực tiếp hỏi.
Bạch sư gia khẽ vuốt chòm râu, "Cũng không có, chỉ là lo chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc." Hắn nhìn về phía Đàm Chính, "Đại nhân có biết Khâu Thịnh là phò mã của vị công chúa nào không?"
Đàm Chính trả lời, "Ta như thế nào không biết, là phò mã Tương Nghi công chúa thành hôn ba tháng trước."
Bạch sư gia không khỏi lắc đầu, "Là vị công chúa kia, cho nên ta mới lo lắng, đại nhân còn nhớ rõ chuyện gia phó phủ công chúa *** ba năm trước?"
Đàm Chính thản nhiên nói, "Đương nhiên nhớ rõ, kia là vụ đầu tiên ta làm sau khi nhậm chức."
Ở kinh thành mấy năm, cùng vương công quý tộc đánh ít nhiều giao tế, cùng đám người này so sánh, Tương Nghi công chúa tuy kiêu xa phóng túng, nhưng lại không có hành vi cử chỉ không hợp pháp, không kết bè kết cánh, có thể coi như thanh lưu.
"Tâm tư Tương Nghi công chúa thâm trầm khó đoán, tuy nói nàng không sủng ái phò mã, nhưng tân hôn phò mã có nguyên phối là chuyện vô cùng mất thể diện, tuyệt đối không dễ dàng giải quyết."
Đàm Chính nghe vậy cũng có chút đau đầu, tuy vậy vẫn kiên quyết, "Vô luận như thế nào, một khi chứng thực được lời Chu Ngọc Liên là thật, ta nhất định đem Khâu Thịnh ra định tội, cho dù là đắc tội công chúa."
Đàm Chính không biết, từ khi tiếng trống kêu oan của kinh triệu phủ vang lên, đã có người đến báo với Cẩm Vinh, kinh triệu phủ Đàm đại nhân thu lưu một đôi mẹ con không biết từ đâu đến, nói là có oan tình lớn.
Mà chuyện này còn có một người khác biết, là Phó Ngọc. Hắn cho người theo dõi Khâu Thịnh, dọc đường đi phát hiện Chu Ngọc Liên không thích hợp, cũng thấy nàng gõ trống kinh triệu phủ.
Đến nỗi vì sao theo dỗi Khâu Thịnh, chỉ có lòng Phó Ngọc rõ ràng.
"Đem cái đuôi đằng sau xử lý." Cẩm Vinh xua xua tay phân phó xuống, nếu cùng hoàng gia nhấc lên quan hệ gièm pha, hoàng đế muốn diệt khẩu, Cẩm Vinh cũng sẽ không đem Phó Ngọc vớt ra.
Cẩm Vinh cảm thấy không sai biệt lắm, liền tiến cung tìm hoàng đế, không vòng vo trực tiếp thẳng thắn nói cho hoàng đế chuyện này.
Hoàng đế biết được giận giữ vô cùng, râu rồng dựng lên, mà Cẩm Vinh giống như không có việc gì xảy ra bình tĩnh cắn hạt dưa bên cạnh.
Thấy Cẩm Vinh như vậy, tức giận trong lòng cũng tiêu đi phân nửa, hoàng đế hòa thanh hòa khí hỏi cô, "Con tính làm thế nào."
Cẩm Vinh lạnh mặt nói một câu, "Phụ hoàng nói thế nào là thế đó, xử lý thế nào còn không phải người nói một câu là được, chỉ là nhi thần không muốn đem mặt mũi ném hết ra ngoài."
"Được được, tùy ý ngươi làm đi."
"Tạ phụ hoàng."
Hai ngày sau.
Đàm Chính đã thu thập xong chứng cứ, đang muốn phái người đi truyền phò mã Khâu Thịnh thì lại nghe bộ khoái nói người của phủ công chúa tới.
Đàm Chính đi ra đại đường thì thấy một thi thể được khoác vải bố trắng trên mặt đất.
Đàm Chính vừa thấy trong lòng lập tức có phỏng đoán không tốt.
Chu Ngọc Liên nghe tin chạy tới, bổ nhào đến bên thi thể, xốc vải bố trắng lên, sợ tới mức không động được, cỗ thi thể kia đã hoàn toàn thay đổi, không rõ bộ dáng ban đầu, Chu Ngọc Liên kinh sợ không thôi, vô tình nhìn thấy bàn tay thi thể có hoa ngân mà nàng nhớ rõ, lệ tuôn như mưa, khóc đến thả thiết, "Tướng công."
Người của phủ công chúa đứng bên cạnh Chu Ngọc Liên nói, "Đây hẳn là Chu nương tử đi, công chúa lệnh ta nhắn cho ngươi, nghe nói Chu nương tử ngàn dặm tìm phu quân, không sợ quyền quý, hôm nay tìm về cho Chu nương tử phu quân, bất quá hắn không còn gọi là Khâu Thịnh nữa."
Nói xong lại nhìn về phía Đàm Chính nói: "Đương kim phò mã của Tương Nghi công chúa, Tân khoa Trạng Nguyên Khâu Thịnh bất hạnh ngã ngựa mà ૮ɦếƭ, hôm qua đã hạ táng."
Người của phủ công chúa truyền lời xong liền rời đi, chỉ còn Chu Ngọc Liên ôm thi thế khóc rống không thôi, Đàm Chính sắc mặt cứng lại, cả người phát run, nửa khắc sau lại có tâm phúc bên người Bạch sư gia đến thì thầm, "Toàn bộ chứng cứ đã bị người thiêu hủy."
Đàm Chính khép hai mắt vô lực xua tay, "Hảo hảo an trí mẫu tử Chu thụ."
Khâu Thịnh to gan lớn mật lừa hôn hoàng thất, tội này đáng tru, mà hoàng thất quan trọng thể diện, hắn ૮ɦếƭ cũng không thể lấy thân phận phò mã hoàng gia đền tội, thôi, ít nhất là cũng trừng phạt đúng người.
Tuy rằng ૮ɦếƭ một phò mã, Cẩm Vinh vẫn như thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi, một ngày thị nữ Lan Y bỗng tới báo, "Công chúa, Phó Ngọc đến chào từ biệt, nói không thấy công chúa sẽ không đi."
Phó Ngọc theo dõi phò mã, hoàng đế đương nhiên biết, cho nên Cẩm Vinh mới bảo hắn biết đường mà xóa dấu vết cho sạch, đáng tiếc hắn không biết tự mình lo lấy, biết chuyện còn đi tìm phò mã, thiếu chút nữa đánh ૮ɦếƭ Khâu Thịnh.
Hoàng đế đem hắn đi biên cương, rốt cuộc là nhìn mặt mũi Cẩm Vinh, minh biếm ám thăng, võ quan chỉ có ở trên sa trường mới có thể vượt cấp thăng quan.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Chuyển lời cho hắn, tinh trung báo quốc, bổn cung chúc hắn vạn dặm bay, còn có nếu hắn không chịu đi, đánh gãy một chân hắn, đến thời điểm thì nhét vào quân đội đi biên cương."
Lan Y cúi đầu vâng một tiếng, đi ra ngoài truyền lời.
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, nhìn thị nữ bên cạnh, "Các ngươi nói xem bản công chúa có phải quá vô tình hay không?"
Bọn thị nữ cúi đầu im lặng không dám nói, mà Cẩm Vinh cũng không chờ các nàng trả lời, lại nói tiếp, "Đi, đi xem cầm sư mới tới, nghe nói ôn nhuận như ngọc, công tử vô song..."
Tin tức phò mã Tương Nghi công chúa nhanh chóng truyền ra ngoài, so với cái ૮ɦếƭ kì quái của phò mã, đám người càng quan tâm hơn là không biết Hoàng thượng có tìm phò mã mowsicho Tương Nghi công chúa hay không, mà càng kì quặc hơn là tin tức Tương Nghi công chúa cùng phò mã tình thâm, không có ý tái giá.
Thấy Cẩm Vinh không định cưới lần nữa, càng không nghĩ sinh hài tử, hoàng đế không khỏi đau lòng, "Sau khi ngươi ૮ɦếƭ không có người cung phụng hương khói thì làm thế nào cho phải?"
Cẩm Vinh không nghĩ sinh nhi dục nữ gì đó, hai đời trước là bất đắc dĩ, đời này làm đương triều công chúa, tự nhiên không cần làm loại nghĩa vụ tận nghĩa này, mỗi lần đều đi dạo quỷ môn quan, cô mới không cần.
Mà không có người cung phụng hương khói gì đó, cô cũng không lo lắng, dù sao xuyên xuyên nhiều cũng thành quen, sẽ không biến thành quỷ.
Cẩm Vinh khăng khăng, hoàng đế cũng không cưỡng cầu, chỉ càng thêm thương tiếc nữ nhi, càng cho nàng vốn liếng kiêu căng.
Biết Chu Ngọc Liên đem con hồi hương, Cẩm Vinh cũng không tiếp tục lo lắng chuyện này. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, nhân sinh là nhân sinh, Khâu Thịnh cùng Chu Ngọc Liên bất quá cũng chỉ là khách qua đường trong chớp mắt, không dậy nổi sóng gió gì trong mắt Cẩm Vinh.
Lão hoàng đế sống rất lâu, đến hơn bảy mươi mới qua đời, Cẩm Vinh còn đi trước hắn, coi như xong một đòi hoành hành ngang ngược kim chi ngọc diệp.
Tương Nghi công chúa qua đời, đương kim hoàng đế vô cùng đau xót, tự mình viết bài phúng điếu lấy chế lễ trưởng công chúa hạ táng, chôn cùng vô só vàng bạc trân bảo, truy phong Vệ Quốc Văn Chiêu Tương Nghi nguyên trưởng công chúa.
- hoàn thế giới 3 -
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc