Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 01

Tác giả: Tích Ngã Vãn Hĩ

Mới bắt đầu đã ૮ɦếƭ yểu vì cung đấu
Cẩm Vinh vẫn còn mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thì nghe thấy có người gọi bên tai, "Phương tiểu chủ, Phương tiểu chủ..."
Đây là cái xưng hô quái quỷ gì?
Cẩm Vinh mở mắt ra, nhìn xung quanh.
Gian phòng cổ kính, bài trí nguy nga lộng lẫy, còn có ba bốn cô gái trẻ đứng trong phòng, trên người mặc đồ cổ trang màu xanh lá cây nhạt, viền ngoài có màu hồng.
Lúc này, bọn họ cung kính nhẹ giọng nói, "Phương tiểu chủ, nên dậy rửa mặt rồi."
Cẩm Vinh nhìn bọn họ, một lát sau đứng dậy, khoác ngoại bào bằng gấm lên người, nhìn tấm gương đồng chạm trổ những hoa văn cầu kì không biết là có ý nghĩa gì trước mặt. Gạt gạt đôi lông mày lá liễu hơi lòe loẹt, không phù hợp với gương mặt xinh đẹp mà xa lạ trong gương, cô đây là xuyên không rồi.
Cẩm Vinh cũng không nhiều lời, tùy ý để cho thị nữ đem một tầng rồi lại một tầng y phục phức tạp tinh xảo lên người mình. Cô thầm nghĩ, may là còn có thị nữ, nếu không cô không biết làm cách nào mặc những thứ đồ cổ trang này lên người.
Sau khi tắm rửa thay y phục, dùng bữa một chút, Cẩm Vinh mới phân phó nói, "Ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."
Thị nữ mặc y phục màu xanh lá cây nghe vậy, tựa hồ muốn nói lại thôi. Vừa rồi chải đầu thay y phục, phục vụ điểm tâm cho Cẩm Vinh đều là nàng ấy làm, hắn là người này trong nhóm thị nữ cũng có chút địa vị. Cẩm Vinh đem mọi chi tiết thu vào đáy mắt, khuôn mặt bảo trì vẻ bình đạm.
Những thị nữ khác thì ngược lại, rất ngoan ngoãn, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Nghe cô phân phó xong, đám thị nữ liền an bài thỏa đáng, cầm hộp đứng thức ăn và khăn lụa vừa dùng để lau miệng ra ngoài, ôn thỏa xong xuôi đi ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài, Cẩm Vinh mới có thể thấy rõ ràng nơi cô xuyên tới là một nơi như thế nào.
Mọi con đường đều được bao phủ bởi lớp lớp ngói đỏ tường vàng, cột nhà và lan can được trạm trổ hoa văn, bậc thềm dưới chân là đá hoa, đi không xa lắm có thể thấy được đại môn sơn đỏ thắm, bên trên treo một tấm bảng với dòng chữ rồng bay phượng múa, "Trữ Tú cung".
Có thể hiểu tại sao đám thị nữ lại gọi cô là Phương tiểu chủ, Cẩm Vinh trong lòng cười khẽ một tiếng, vậy mà lại xuyên đến hậu cung.
Nhìn bức hoành phi xong, Cẩm Vinh vừa quay người thì gặp phải hai cô gái có tướng mạo bề ngoài không thua với cô cho lắm, sau lưng cũng có bốn thị nữ đi theo.
"Phương tỷ tỷ hôm nay lại đi ra ngoài sớm vậy? Không nghỉ ngơi nhiều một chút?"
Cô gái mặc xiêm y màu hồng đào bên cạnh mím môi cười một tiếng.
Nghe giọng nói thì biết, người này giả bộ như quan tâm, nhưng thực chất lại không có ý tốt.
Bên cạnh cô ta là một cô gái khác mang y phục màu xanh, nhìn Cẩm Vinh, trên mặt lộ ra ý lạnh, tựa như cùng cô nhiều lời thêm mấy câu cũng làm cô ta chán ghét.
Cẩm Vinh từ nhỏ chưa để ai khi dễ mình bao giờ, nếu có người dùng lời lẽ như vậy đâm chọt mình, Cẩm Vinh thế nào cũng phải đâm trả lại.
Vừa định mở miệng nói chuyện thì cô liền cảm thấy một trận nhức đầu đến trời đất u ám, cuối cùng đứng không vững, ngã xuống.
"Không xong, Phương tiểu chủ ngất đi."
Bên người vang lên giọng nói sốt ruột lo lắng của đám thị nữ, mà Cẩm Vinh trong lòng chỉ muốn giơ Ng'n t giữa lên trời mắng chửi người, trí nhớ của thân thể này tới cũng đúng lúc quá đi.
Lần nữa tỉnh lại, Cẩm Vinh phát hiện mình đã trở về phòng, chẳng qua trừ mấy thị nữ ban đầu, lúc này căn phòng nhiều thêm một người nữa.
Người phụ nữ trung tuổi nhìn cô, mặt đầy nghiêm túc, thấy Cẩm Vinh tỉnh lại thì sắc mặt có chút hòa hoãn lại, giọng ôn tồn dò hỏi: "Phương tiểu chủ bây giờ cảm thấy thế nào?"
Cẩm Vinh suy yếu gật đầu một cái, tỏ vẻ mình vẫn ổn.
Người được gọi là An ma ma kia lúc này mới quay ra nói chuyện với thái y, sau đó hỏi các cung nữ xem hôm nay đã phát sinh chuyện gì mà Phương tiểu chủ lại ngất đi như vậy.
Mà trả lời An ma ma chính là cung nữ mặc đồ xanh nhạt kia, trả lời rất thành thật, lời nên nói cũng đều đủ cả, xem ra Phương Cẩm Vinh đem nàng ấy theo người là chuyện đúng đắn.
Biết được Vân tiểu chủ cùng Trầm tiểu chủ, cũng chính là cô gái y phục hồng đào và y phục xanh lá cây mà Cẩm Vinh gặp được ở cổng Trữ Tú cung, khiến cho Phương tiểu chủ tức giận đến hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt An ma ma trầm xuống.
Những tú nữ mới tiến cung này, thật là một người so với một người càng không an phận hơn!
Bất quá nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Phương tiểu chủ đang yên lặng tựa vào mép giường kia, An ma ma không nói câu nào, trong lòng cũng coi như nguôi giận phần nào, xem ra Phương tiểu chủ ăn khổ mấy ngày cũng đã hiểu chuyện hơn không ít, như vậy cũng tốt, cô nương thông minh hiểu chuyện mới thích hợp làm phi tần của hoàng thượng.
An ma ma trong lòng âm thầm gật đầu một cái.
Nếu là tú nữ khác, An ma ma dĩ nhiên không dám nói như vậy, nhưng Phương tiểu chủ thì khác.
Mấy năm trước, hoàng đế sau khi bình định, dẹp yên loạn quân thì muốn thu hồi lại binh quyền từ tay các tướng. Cha của Phương Cẩm Vinh là Đại tướng tâm phúc của hoàng đế, không chỉ lập được đại công, còn trợ giúp hoàng đế ngồi vững trên ngai vàng, binh quyền sau khi thu lại thì được hoàng thượng giao vào tay tâm phúc Phương đại tướng quân. An ma ma dám chắc, chỉ cần vị Phương tiểu thư này không phạm phải sai lầm ngu ngốc nào, thì nhất định sẽ bị chọn trúng, hơn nữa phân vị tuyết đối không thấp hơn Tứ phẩm Tu Nghi.
Lần này Phương Cẩm Vinh ngất xỉu, Thái hậu mới an bài cho An ma ma sang đây xem xét tình hình.
An ma ma trước đây có nghe nói tiểu thư Phương Cẩm Vinh là đích nữ duy nhất của Phương gia, bên trên có ba anh trai đã được đính hôn, ở Phương gia được cha thương yêu, anh trai che chở bao bọc, tính tình ngang ngược kiêu ngạo. Vào cung tuyển tú thì cùng đích thiên kim nhà Trầm ngự sử và tiểu nữ nhà Vân thị lang nổi lên không ít tranh chấp.
Hôm nay cãi nhau đến mức Phương tiểu chủ tức giận mà té xỉu, xem ra Trầm tiểu chủ hiền lương thục đức, cửa trước không ra cửa sau không bước trong lời đồn đãi trước kia chỉ là lừa bịp người ngoài, mà Vân tiểu chủ được người khen là huệ chất lan tâm trong buổi sơ tuyển, cũng chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.
Mặc dù cũng đã gặp nhiều tú nữ như vậy, An ma ma vẫn không nhịn được mà cảm thấy lần này bà có mắt như mù, mất công bà còn nói với Thái hậu một câu Trầm tiểu chủ giác ngộ tốt giáo lí nhà Phật, xem ra cũng lại là một nữ nhân khẩu xà tâm phật khác.
Than thở một hồi, An ma ma cũng đi về, Cẩm Vinh vẫy tay bảo thị nữ buông rèm xuống, cô muốn nghỉ ngơi.
Tựa mình vào gối thêu, Cẩm Vinh không khỏi xoa xoa mi tâm, cô ngược lại không ngờ bản thân lại xuyên đến một bộ tiểu thuyết cung đấu trên Tấn Giang, cũng không biết vì sao, cô chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này, nhưng nội dung tiểu thuyết lại xuất hiện đầy đủ, một chữ cũng không thiếu trong đầu mình.
Thân phận hiện tại của cô là con gái của Phương tướng quân, đích nữ của Phương gia, Phương Cẩm Vinh, trong phần đầu tác phẩm, nàng ta lấy phân vị Tu nghi vào cung, không tới một năm sau đã thăng tới phân vị Quý tần.
Dĩ nhiên, chuyện thăng vị nhanh chóng này một chút cũng không liên quan đến nguyên chủ, nàng lên được vị trí Quý tần, hoàn toàn là nhờ quân công của ba anh trai và phụ thân liều mình nơi chiến trường đổi lấy, bằng không lấy tính cách khoe khoang ngang ngược của nguyên chủ, hoàng đế căn bản là không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, Phương Cẩm Vinh cũng đã sớm bị người trong hậu cung ăn đến một mảnh xương cũng không còn.
Lão cha và các ca ca nguyên chủ dùng tính mạng để bảo vệ nàng, đáng tiếc, Phương Cẩm Vinh và vai chính trong tiểu thuyết lại không hợp nhau, chà, chính là vô cùng không hợp.
Vai nữ chủ của tiểu thuyết này Cẩm Vinh cũng đã gặp qua, chính là cô gái xiêm y màu hồng đào, mặt mày vui vẻ yêu kiều, Vân tiểu chủ Vân Tuyết Tình.
Nữ chính không phải người xuyên không mà là trọng sinh, nàng mang theo quyết tâm lật mình, không ngừng thăng tiến, không đi vào con đường kiếp trước. Một đường từ thất phẩm Tài nhân trở thành Quý phi, không thể không khen nàng ta một tay cung đấu lão luyện. Sau đó, con trai nàng cũng trở thành người chiến thắng cuối cùng trong cuộc đua giành ngai vàng, mà hoàng đế cũng động chân tâm vì nàng ta, có thể nói là nhân sinh người thắng, mô típ quen thuộc đến không thể quen hơn nữa.
Lại nói về Phương Cẩm Vinh, tính tình huênh hoang ngang ngược, hoàng đế nể mặt phụ thân nàng ấy và Phương gia, cũng một mực che chở nàng, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ ủy khuất vai chính một chút, nhưng hoàng đế cũng không thể suốt ngày đi theo chăm sóc một phi tử được.
Phương Cẩm Vinh và vai chính oán hận chất chứa, kết quả trong lúc sinh nở bị hại ૮ɦếƭ, một xác hai mạng, cũng là do nữ chính động tay chân sau đó đẩy lên người một vị sủng phi khác, để cho hoàng thượng có thể ăn nói với cha con Phương gia, giao trả thi thể, ban ૮ɦếƭ cho sủng phi kia.
Cha con Phương gia nhờ hoàng đế ban ân, mang thi thể Phương Cẩm Vinh về mai táng chôn cất ở mộ phần Phương gia.
Nhiều năm sau, con trai nữ chính lên làm hoàng đế, nàng ta cũng đã trở thành Thái hậu, tình cờ nhớ lại một đoạn ân oán cũ với Phương Cẩm Vinh.
Mặc dù Phương Cẩm Vinh ૮ɦếƭ rất thảm nhưng nữ chính từ đầu đến cuối không cách nào quên được, thời điểm còn làm phi tần, Phương Cẩm Vinh ỷ vào gia thế ức hiếp nàng ta. Vì vậy, để cho hả giận, nàng ta nói với tân đế, con trai mình chặt chẽ chèn ép Phương gia.
Sở dĩ không dứt khoát tích thu tài sản, chu di diệt tộc, là bởi vì Phương gia là đại công thần từng phò tá tiên đế, tùy tiện xử tử, sợ rằng đối với tân đế phải là chuyện có lợi, cho nên sau khi chèn ép thì tùy tiện chọn một lý do đem Phương gia đi lưu đày ở biên cương.
Chuyện xưa đến đây cũng coi như là hết, Phương gia mấy đời tướng tài có thể Đông sơn tái khởi hay không, Cẩm Vinh cũng không biết rõ.
Cô chỉ muốn nói, nếu cô ở vị trí của vai chính, chắc là so với cô ta sẽ càng "nhổ cỏ tận gốc" Phương gia hơn. Ai biết được, đến lúc Phương gia biết chân tướng sự việc, có thể gây ra bất lợi như thế nào.
Nhưng đây cũng chỉ là nói suông, ai bảo cô bây giờ là Phương Cẩm Vinh mà không phải là vai chính?
Thù đã kết, lấy tính cách nhỏ mọn của Vân vai chính kia, không có khả năng nàng ta chịu giảng hòa, hơn nữa, Phương Cẩm Vinh là loại người sẽ thấp giọng hạ mình lấy lòng người khác sao?
Không phải là một vai chính thôi sao?
Chẳng qua cô cũng không thích ở lại hậu cung làm phi tần, khác với nguyên chủ.
Nguyên chủ Phương Cẩm Vinh huênh hoang ngang ngược, một lòng muốn những thứ tốt nhất, nhưng Cẩm Vinh thì không như vậy, vào hoàng cung cùng một đám nữ nhân lục ***c với nhau, tranh giành xiêm y đồ trang sức rồi lại tranh nhau một người đàn ông, Cẩm Vinh không rảnh rỗi như vậy.
Phương gia vốn cũng không mong nguyên chủ làm vẻ vang gia tộc, ban đầu, phụ thân và anh cả cũng không đồng ý cho Phương Cẩm Vinh vào cung, chỉ là nàng tâm tính cao ngạo, muốn làm hoàng hậu, mới quyết định tham gia tuyển tú.
Nếu không, Phương gia đã cho nàng đính hôn trước, hoặc xin hoàng đế một ân điển, không tham gia tuyển tú. Đây cũng là hiểu ngầm giữa đám quan lại quý tộc, đưa nữ nhi vào tuyển tú, không bằng chọn một gia tộc tương ứng mà kết duyên.
Bất quá phần tâm tư này của Phương Cẩm Vinh, hoàng đế cũng can tâm tình nguyện nhận lấy, nạp nữ nhi Phương gia vào cung hắn cũng an tâm hơn. Mà Phương Cẩm Vinh kia không hiểu tâm tư của hoàng đế, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nào còn nghĩ đến những chuyện sâu xa như vậy?
Cẩm Vinh không khỏi vui mừng rằng cô bây giờ vẫn là một tú nữ mà không phải là một phi tần, nếu không cũng chỉ có thể tiến chứ không thể lui. Bất quá làm sao thoát khỏi số mệnh làm phi tần của hoàng đế còn phải suy nghĩ một chút, vừa có thể không trúng tuyển, không đánh vào mặt mũi hoàng gia, nếu không Phương gia cũng không thể bảo hộ cô.
Mang suy nghĩ như vậy, mí mắt ngày càng nặng trĩu, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Cẩm Vinh đã nghĩ xong phương pháp chạy thoát thân, chẳng qua cụ thể thực hiện như thế nào còn phải xem tình thế mà làm.
Vân Tuyết Tình cùng Trầm Ngọc có tới thăm nhưng cũng bị Cẩm Vinh lấy lí do dưỡng bệnh, để bọn họ trở về.
Ngây ngốc hai canh giờ, ma ma Trữ tú cung đích thân tới truyền lệnh, hoàng hậu nương nương cho mời các tú nữ đi ngự hoa viên thưởng hoa.
Cẩm Vinh nghĩ lại cốt truyện, hôm nay hoàng hậu sẽ để nhóm tú nữ biểu diễn tài nghệ, Thái hậu và hoàng thượng cũng có mặt. Nữ chính Vân Tuyết Tình mượn cơ hội này khoe tài, đại phóng hào quang, làm cho hoàng để có hảo cảm với nàng.
Cẩm Vinh không nóng nảy mà đi biểu diễn cái gì tài với cả nghệ, dù sao giữa đám tú nữ này, cô cũng không có gì để biểu diễn, Cẩm Vinh để ý hơn chính là hồ nước trong Ngự hoa viên, đây chính là địa điểm diễn ra mọi loại tai nạn trong văn cung đấu.
Hoàng hậu triệu kiến, tú nữ đương nhiên là không dám trì hoãn, lập tức thu thập trang điểm đi Ngự hoa viên.
Đến nơi, Hoàng hậu vẫn chưa tới, đám tú nữ tùy ý đi lại trong Ngự hoa viên, nhưng cũng luôn luôn cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì không may, thị nữ cũng đều lui sang một bên, không dám tiến lên.
Cẩm Vinh đi đến bên hồ nước, liếc mắt nhìn mặt hồ, âm thầm ước chừng độ sâu, xem ra té xuống nước cũng có chút quá sức, Cẩm Vinh bắt đầu cân nhắc xem mình có nên đổi biện pháp khác hay không.
Còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng người ở sau lưng gọi mình, Cẩm Vinh xoay người, liền thấy Vân Tuyết Tình và khuê mật tốt của nàng, Trầm Ngọc.
Vân Tuyết Tình vẻ mặt áy náy nói, "Phương tỉ tỉ, không biết thân thể tỷ đã khỏe lên chút nào chưa, hôm qua tỷ đột ngột té xỉu, làm muội và Trầm tỷ sợ hãi vô cùng."
"Muội thật sự rất áy náy, Phương tỷ, là muội không tốt." Vân Tuyết Tình nói xong còn đưa tay đẩy Trầm Ngọc ở bên cạnh một cái, Trầm Ngọc hiển nhiên mặt vẫn lãnh ngạo, chẳng qua Vân Tuyết Tình đã mở lời, nàng ta mới lạnh lùng nói xin lỗi một câu.
Cẩm Vinh trong lòng cười khẽ, hay cho một đôi tỷ muội tình thâm, vậy mà trong cốt truyện, về sau Vân Tuyết Tình chính là đạp lên đầu Trầm Ngọc để leo lên cái đích nàng ta thèm khát bấy lâu nay.
Bất quá đôi tỷ muội này xảy ra chuyện gì thì cũng không có liên quan gì với cô.
Cẩm Vinh bày ra bộ dáng mắt cao hơn đầu, không thèm để ý hai người họ, định xoay người rời đi.
Vân Tuyết Tình thất vậy liền sốt ruột, Phương Cẩm Vinh hôm nay làm sao, một lời cũng không thèm nói, như vậy diễn xuất điềm đạm đáng yêu, hào phóng khiêm nhường của cô ta sao còn có chỗ bộc lộ?
Tình thế cấp bách, Vân Tuyết Tình kéo ống tay áo phải của Cẩm Vinh, "Phương tỷ tỷ, muội biết là muội không đúng..."
Trong lòng Cẩm Vinh nở một nụ cười xảo trá, chân phải bước ra, đạp vào rêu xanh trơn trượt ven hồ, thuận thế trượt một cái, hét lên một tiếng kinh hoảng, mà Vân Tuyết Tình đang kéo tay áo cô cũng bị Cẩm Vinh lôi theo, hai người cùng nhau rơi vào trong hồ.
Người trong thâm cũng ૮ɦếƭ chìm dưới hồ không phải là không có, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, nhất định sẽ có người kịp thời cứu hai người lên bờ, Cẩm Vinh vốn vẫn còn mang bệnh trong người, thêm một lần rơi xuống nước, phát sốt, sinh bệnh, tuyển tú tự nhiên sẽ không có phần cô.
Hồ nước bỗng nhiên "ùm" một tiếng, dọa sợ toàn bộ đám người trong Ngự hoa viên.
Cũng may, ngay lập tức có cung nữ biết bơi nhảy xuống cứu người, mà đám người hoàng hậu cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy tới.
Chỉ có một điều Cẩm Vinh không nghĩ tới, chính là lần phát bệnh này còn đáng sợ hơn cô nghĩ, thân thể yếu ớt ngâm nước lạnh một lần liền phát sốt, cả người nóng đến hoảng, suốt đêm người trong Trữ tú cung phải thay nhau lau người chăm sóc Cẩm Vinh. Ở cổ đại, lên cơn sốt thôi cũng có thể ૮ɦếƭ người được, cộng thêm việc Cẩm Vinh sốt hết một ngày đêm, lần này hoàn toàn không thể tham gia tuyển tú, hoàng đế khai ân, đem đưa về phủ tướng quân, cho thêm hai thái y bên cạnh chăm sóc.
Mà Vân Tuyết Tình bị Cẩm Vinh kéo theo cũng thật xui xẻo, thân thể nữ tử cổ đại vốn yếu đuối, chẳng những bị bệnh giống Cẩm Vinh, còn bị hoài nghi là thủ phạm đẩy Phương Cẩm Vinh xuống nước.
Trầm Ngọc, người duy nhất đứng gần hai người kia nhưng lại không xảy ra chuyện gì, đương nhiên là bị mang đi thẩm vấn.
"Trầm tú nữ, hôm ấy chuyện gì đã xảy ra? Ngươi đem những chuyện ngươi trông thấy nói ra, không được gian dối nửa lời." Hoàng hậu nương nương ngồi chính giữa lên tiếng, lời nói mềm mại nhưng có uy nghiêm.
Trầm Ngọc cố gắng bình tĩnh lại, nói, "Phương tú nữ và Vân tú nữ cùng tiểu nữ đang trò chuyện, tiểu nữ cùng Vân muội muội cũng chỉ là muốn xin lỗi nàng chuyện hôm trước, không ngờ được... tiểu nữ thật sự không biết, tại sao Phương tú nữ lại..."
"Vậy ý ngươi là Phương tú nữ tự mình nhảy vào trong hồ, chỉ vì muốn hãm hại hai người các ngươi?" hoàng hậu có chút tức giận, cười lạnh một tiếng.
Những tú nữ này theo lý mà nói, sau khi bị chọn vào cung, sẽ trở thành kẻ thù của nàng, chuyện đám người này xâu xé lẫn nhau, nàng phải vui mới đúng. Nhưng điều kiện tiên quyết là tràng đấu đá này không diễn ra trong yến hội nàng cử hành. Tú nữ minh tranh ám đấu đúng là bình thường, nhưng gây ra thương tổn đến tính mạng, ngay dưới con mắt mọi người, ngay trong yến hội hoàng hậu cử hành, đó chính là đánh vào mặt nàng.
Nếu những phi tần khác mượn chuyện này bẩm báo với Hoàng thượng Thái hậu, chuyện nàng không làm tròn trách nhiệm trong coi các tú nữ là không thể chối cãi.
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay, ly tràn trên bàn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành. Nước trà nóng văng lên trên người Trầm Ngọc làm nàng ta nơm nớp lo sợ nhưng một chút cử động cũng không dám làm ra.
Mặc dù Trầm Ngọc rất muốn vì cô tỷ muội tốt Vân Tuyết Tình nói một câu, nhưng Trầm Ngọc xưa nay chững chạc tỉnh táo lúc này lại không nhịn được mà luống cuống.
Trường Nhạc cung.
"Hoàng hậu, thẩm vấn thế nào?"
Thái hậu ngồi sau màn che nhắm mắt, thuận miệng hỏi một câu.
An ma ma cúi người cung kính nói, "Có vẻ như không có kết quả đủ hài lòng, người trong điện Phượng Nghi nói hoàng hậu nương nương còn trách mắng Trầm tú nữ.
"Mấy năm nay tính khí hoàng hậu càng ngày càng nóng nảy." Thái hậu thở dài một câu, "Bích Trúc, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Bích Trúc là tên húy của An ma ma, bà nghĩ trong lòng, đây chưa chắc đã là tú nữ đấu đá nhau mà ra, có người lợi dụng, có người bị hại, vô luận thủ phạm là Vân Tuyết Tình hay là Trầm Ngọc hay là ai khác cũng không quan trọng. Bà rất rõ ràng, cái mà Hoàng thượng và Thái hậu muốn không phải là chân tướng, mà là kết quả.
Quá trình tuyển tú diễn ra chuyện náo động như vậy, còn liên qua đến nữ nhi của Đại tướng quân, dù sao cũng phải có người gánh hậu quả, vì mặt mũi của hoàng gia.
Tâm tư lòng vòng, An ma ma trầm giọng nói, "Trầm tú nữ, Vân tú nữ, đứng hạnh không đủ, vi phạm cung quy, đưa trở về phủ."
Thái hậu nhàn nhạt nói, "Đáng tiếc nữ nhi Phương gia, Hoàng thượng hai ngày trước vẫn còn cùng ai gia nhắc qua nàng."
Hoàng thượng muốn trọng dụng Phương gia, nạp nữ nhân Phương gia và hậu cung cũng là một loại thủ đoạn chính trị.
Mà Thái hậu và An ma ma dĩ nhiên không nghĩ tới một tuồng kịch này là do chính Cẩm Vinh, vì không muốn vào cung, tự biên tự diễn ra. Có lẽ là vì trong vở kịch lần này, Phương Cẩm Vinh là người bị hại lớn nhất đi, đòi vào cung tham gia tuyển tú mà chưa diện thánh nhan lần nào đã bị khiêng ra ngoài.
Xưa nay, vì ân sủng từ đế vương, đấu tranh giữa các phi tần không bao giờ kết thúc, tú nữ cũng vậy, lục ***c với nhau cũng là rất bình thường. Chỉ là chuyện này thường không được người ta lôi lên mặt nổi, một trận náo loạn này thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ mạng người, ngay cả hoàng hậu cũng bị hoàng đế trách cứ một câu trông coi bất lực.
Vô luận là lỗi của ai, Trầm Ngọc, Vân Tuyết Tình, Phương Cẩm Vinh, ba người không thể tham gia tuyển tú nữa.
Cẩm Vinh mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đang có người đút thuốc cho mình uống, nhưng cả người vô lực không thể nào mở mí mắt ra được, ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là một hán tử* trung niên, nhìn uy vũ bất phàm nhưng vành mắt đều đỏ, "Con gái bảo bối của ta, con chịu khổ rồi."
*汉子: [hàn·zi]
1. người đàn ông; nam; nam giới; chàng trai; anh hùng
2. chồng
Người đang nói chuyện không phải ai khác ngoài Phương đại tướng quân, phụ thân nguyên chủ.
Năm xưa vợ mất sớm, chỉ để lại ba trai một gái, lo lắng phu nhân kế đối xử với lũ trẻ không tốt, ông cũng không tái giá, đối với mấy đứa con cũng hết sức thương yêu, nhất là nữ nhi Phương Cẩm Vinh.
Vây quanh Cẩm Vinh lúc này cũng có ba người khác, trong trí nhớ là ba người anh trai của nguyên chủ, trên mặt đầy lo lắng thương xót, "Muội muội."
Ba người anh này từ nhỏ đã bị Phương đại tướng quân ném vào quân doanh, cũng dần dần lập được chiến công, đối với em gái duy nhất trong nhà hết sức sủng ái, gần như muốn gì được nấy, cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, Phương Cẩm Vinh mới dưỡng thành tính cách kiêu căng, không thông tình đạt lí như vậy.
Nhưng mà người ngoài cũng đều biết gia cảnh của nàng, không có cách nào không hâm mộ.
Trí nhớ trong đầu vòng vo một hồi, Cẩm Vinh vừa định mở miệng nói chuyện thì một giọng nói chói tai vang lên, "Phương tiểu thư tỉnh?"
Một người mặc y phục tơ lụa, tay kẹp phất trần đi đến.
Cha Phương và ba vị anh trai sắc mặt có chút không vui, thái giám kia mới vội vàng nói, "Thái hậu dặn dò ta hỏi Phương tiểu thư mấy câu, sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
"Công công hỏi đi." Cẩm Vinh họng có chút không thoải mái, ho khan, chủ động lên tiếng.
Thái gián đi vào phòng trong ánh mắt bức người của cha Phương, hạ thấp tư thái, cười nói, "Phương tiểu thư có nhớ hôm ấy làm sao lại rơi vào hồ nước trong Ngự hoa viên không?"
"Ta... ta hình như là vô tình trượt chân té một cái rồi ngã vào trong hồ." Cẩm Vinh ngoan ngoãn trả lời, không nhắc tới Vân Tuyết Tình.
Thái giám tựa hồ cũng quên mất người trong cuộc có Vân Tuyết Tình, nghe Cẩm Vinh trả lời xong, cười càng ôn hòa, cũng coi như có lệ hỏi thăm thêm vài câu.
"Vậy ta sẽ truyền lời đến Thái hậu, Thái hậu cũng căn dặn Phương tiểu thư nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, dược liệu cần thiết có thể vào cung hỏi Ti Dược viện." Thái giám cười ha ha, sau đó rất biết điều rời đi, không quấy rầy thêm.
Người trong cung vừa đi khỏi, cha Phương và các vị anh trai không nhịn được mà đau lòng, chuyện này rõ ràng rất mờ ám, lại muốn nữ nhi bảo bối, em gái bảo bối nhà mình chịu ủy khuất.
Hoàng cung nơi ăn thịt người không nhả xương, Cẩm Vinh mới vào có mấy ngày đã bị chỉnh đến ôn tồn hòa hoãn với một tên thái giám, không biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
"Muội yên tâm, chúng ta nhất định không để cho muội ủy khuất." Tam ca vỗ *** đảm bảo.
"Huynh nói với ta như vậy, không bằng để phòng bếp là điểm tâm ta thích ăn, ta đói rồi." Cẩm Vinh lại đọc một chuỗi dài tên các món ăn, đây đều là đồ ăn nguyên chủ mà bản thân Cẩm Vinh cũng thích. Ngủ một ngày một đêm, không ăn thứ gì vào bụng, cô đói bụng muốn ૮ɦếƭ.
"Được, ta lập tức nói phòng bếp làm đồ ăn cho muội."
Cha Phương liếc con trai nhỏ một cái, sau đó lại vội vàng ôn nhu nhìn nữ nhi.
Thấy con gái yêu/ em gái bảo bối của bọn họ đã khôi phục tiểu tính tình, cha Phương và mấy vị anh trai trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không để lại ám ảnh trong lòng là tốt.
Thái hậu hoàng thượng trong cung nghe được câu trả lời từ thái giám kia, tâm tình cũng rất tốt, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, đây chính là kết quả bọn họ muốn, cũng không mất đi mặt mũi hoàng gia.
Tầng cao nhất của giai cấp thống trị tâm tình vui vẻ, vung tay ban thưởng lớn cho Phương phủ, coi như là tiêu trừ những lời đồn sau khi Phương Cẩm Vinh bỏ lỡ tuyển tú, không làm ảnh hưởng đến danh tiếng nàng.
So với Cẩm Vinh, Vân Tuyết Tình và Trầm Ngọc, hai người này hiển nhiên là thảm hơn, bởi vì mang hiềm nghi hãm hại tú nữ khác, mặc dù mặt mũi hoàng gia đã vớt vát được, nhưng bọn họ cũng bị tùy tiện tìm một lý do đuổi về nhà.
Hai người trong lòng chua xót đau khổ, Vân Tuyết Tình có H*m mu*n đạt được địa vị cao, cha nàng chỉ là một ngũ phẩm thị lang, làm việc trong một quan nha nhỏ, tương lai gả cho người bất quá cũng chỉ có thể gả cho một môn hộ tương xứng, nàng ta sao có thể can tâm.
Trầm Ngọc xuất thân cao môn nhưng nhất tộc gửi gắm hi vọng vào nàng, lần này đức hạnh không đủ bị gửi về nhà, mất hết mặt mũi gia tộc, nàng ta cũng bị trách mắng không ít.
Ba huynh đệ Phương gia còn muốn làm em gái hả giận, dạy dỗ Vân gia và Trầm gia, nhưng sau cân nhắc đến danh tiếng muội muội, đành phải tạm thời kiềm chế, đợi hướng gió đi qua*, lại hảo hảo trừng trị người Vân gia và Trầm gia.
*ngọn gió; đầu ngọn gió; luồng gió; tình thế (ví với phương hướng phát triển của tình thế hoặc có liên quan lợi hại đến cá nhân)
Mà Vân gia và Trầm gia chọc phải Phương gia hiển hách thanh thế lớn thì đáy lòng cũng thầm kêu khổ không dứt, chỉ có thể về nhà khiển trách nữ nhi một phen.
Cẩm Vinh ở Phương phủ là đại tiểu thư nghìn vạn sủng ái, cha Phương và các vị ca ca không có ở nhà, cô chính là lớn nhất, so với hoàng cung trước đó chính là không thể so sánh, tự tại vô cùng.
Nguyên thân đã huênh hoang ngang ngược, thì tính tình Cẩm Vinh càng huênh hoang ngang ngược hơn mấy phần, chỉ là một người không có đầu óc và một người có đầu óc khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà dù thế nào thì con gái cổ đại đến tuổi cập kê cũng phải lập gia đình, Cẩm Vinh sau khi tham gia tuyển tú cũng vừa vặn đến tuổi lấy chồng, cha Phương và các ca ca không nỡ để nàng chịu khổ, cũng không thể kéo dài chuyện này.
Bây giờ Cẩm Vinh so với trước kia tính tình còn càng thêm tùy hứng, cha và các huynh trưởng không muốn nàng sau này bị ủy khuất, trực tiếp chọn ra con rể từ quân doanh nhà mình.
Nếu trước đây Phương Cẩm Vinh không đòi đi tuyển tú nữ thì Phương gia cũng vẫn làm như vậy, chọn một nhà chồng điều kiện kém hơn Phương gia một chút, không cần lo lắng nàng bị ủy khuất, con rể lại là tướng sĩ thủ hạ dưới trướng mình, không cần lo lắng hắn khi dễ con gái, cưới vợ lớn vợ bé về làm loạn nhà.
Một nhà Phương gia, trừ Phương Cẩm Vinh thì đều ở trong quân đội cả, mà chức vị của Phương Đại tướng quân về sau cũng sẽ do ba người con trai đón lấy.
Mấy năm trước, hoàng đế lo sợ Mộ Dung gia công cao chấn chủ, kết quả thu lại binh quyền, tịch thu gia sản, thanh lí môn hộ. Nhưng mà bản thân hoàng đế cũng không thể cầm khư khư binh quyền, cho nên cái gọi là thu hồi binh quyền cũng chỉ là đem quân đội chuyển sang tay người mà hắn yên tâm.
Binh quyền của hoàng gia và tư binh của hoàng đế là hai chuyện khác nhau, mà không phải hoàng đế nào cũng có thể tự mình nuôi dưỡng tư binh.
Đồng dạng, chuyện công cao chấn chủ cũng không phải là chuyện lúc nào cũng có thể xảy ra, thời điểm Tần Thủy Hoàng lên ngôi, không có quân đội ௱ô** gia hay Vương gia hỗ trợ, nhưng đâu có ai dám làm phản, hoàng đế không có được nhân tâm, không có bản lãnh thì cũng chỉ có thể không ngừng thu thập quyền lực, người xưa nói rồi, nhất triều thiên tử nhất triều thần.
*Hán Việt: NHẤT TRIỀU THIÊN TỬ NHẤT TRIỀU THẦN, vua nào triều thần nấy; một đời vua một đời thần。指一个人上台,就另换一班人马.
Không đợi Cẩm Vinh ngồi suy nghĩ sâu hơn về tác dụng và quan hệ giữa hoàng quyền và binh quyền trong lịch sử các nhà nước cổ đại, ba vị ca ca đã ôm một quyển trục, bên trên họa chân dung của nam nhân, chạy tới, "Muội muội nhìn một chút xem, có vừa ý không?"
Cẩm vinh: "..."
Cẩm Vinh nhìn cha Phương và các ca ca lôi tới mấy chục bức họa chân dung, cùng với thông tin cá nhân tính cách bối cảnh gia đình thói quen của người trong bức họa ra, cùng nhau xem xét bàn luận.
Cuối cùng từ trong đống nam nhân này, ngàn chọn vạn chọn ra một tiểu ca giữ mình tốt, tính cách tốt, có thể chiếu cố tính cách kiêu căng của Phương Cẩm Vinh, tướng mạo cũng anh tuấn, là một thanh niên cổ đại tài giỏi đẹp trai.
Cẩm Vinh không nói gì, đầu tiên là mặc niệm một giây cho vị thanh niên tài giỏi đẹp trai mà xấu số này.
Con gái, em gái, so với vợ, hoàn toàn không giống nhau.
Con gái mình đẻ ra, em gái ruột thịt của mình, nàng có kiêu căng như thế nào cũng được, nhưng một cô dâu kiêu căng ngạo mạn, ai mà chịu nổi chứ. Nhưng lọt được vào mắt của cha Phương và các huynh trưởng, có lẽ thanh niên tài giỏi đẹp trai kia sẽ phải sống dưới con mắt theo dõi chằm chằm của cha Phương và các ca ca ở Phương gia.
Người coi như được lợi nhất trong chuyện này, Cẩm Vinh, dứt khoát không quản, để cho nam nhân trong nhà muốn làm gì thì làm, hôn lễ được định vào hai năm sau. Thanh niên tài giỏi đẹp trai kia bị cha Phương và các ca ca quản lí như thế nào, không phải chuyện cô có thể can thiệp.
Đúng kì hai năm sau, Cẩm Vinh thành thân với thanh niên ba tốt Tần thị, sửa lại số mạng ૮ɦếƭ thảm trong cung, sinh được một trai một gái, lại dựa vào quân công các nam nhân trong nhà được phong nhị phẩm cáo mệnh, so với phu quân nhà mình còn cao hơn ba cấp.
Trước khi lập gia đình sống dựa vào cha và các ca ca, sau khi lập qia đình cũng vẫn dựa vào cha và các ca ca, Cẩm Vinh cảm giác đời này sống cũng thật hủ bại mục nát, bất quá một đời mục nát như vậy, cô cũng can tâm tình nguyện, chỉ cần Phương gia kiên định trung thành với hoàng đế thì tương lai Phương gia cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Việc này, nam nhân Phương gia so với cô thì rõ ràng hơn cả.
Mà Thanh niên họ Tần kia, thường xuyên bị người ngoài nói là bị vợ quản nghiêm, một thiếp thất cũng không dám nạp, hắn vẫn cười ha hả nói, nương tử nhà hắn rất tốt, chưa bao giờ tức giận với hắn.
Cẩm Vinh tỏ vẻ, đã có người thay cô dạy dỗ, cô còn phí lời nói thêm làm gì.
Nhưng cũng phải nói, cha và các anh trai đúng là đã tìm được cho cô một người đàng hoàng tử tế, dễ bắt nạt, Cẩm Vinh trong lòng khẽ cười nói.
Còn Vân Tuyết Tình và Trầm Ngọc cũng được gả cho người ta, tuy không phải là cực kì yêu thích, nhưng cũng không quá tệ, tương kính như tân, chẳng qua trong lòng Vân Tuyết Tình có cam tâm hay không thì không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc