Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 987

Tác giả: Mặc Linh

"Không sợ ૮ɦếƭ thì cứ lên." Phượng Hoàng to lớn khí định thần nhàn đứng ở bên đó, giọng nói bình thản, nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run.
Chúng thú giằng co vài giây, đồng loạt rời xa mấy mét.
Động tác chỉnh tề giống như trải qua huấn luyện.
Phượng Hoàng này sao lại trở nên lợi hại như thế?
Trước kia nghe đồn Phượng Hoàng không lợi hại mà, chỉ là chạy nhanh...
Dù sao cũng biết bay nha.
Chúng thú cách xa xa, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sơ Tranh.
Có một ít thú biết Sơ Tranh trải qua lôi kiếp, mặc dù không biết vì sao cô còn chưa hóa hình, nhưng thực lực tăng trưởng thì vẫn còn nghe được —— cái quỷ chứ! Sao cô có thể không hề nhúc nhích, mà có thể nghiền một con thú thành bụi phấn được?
"Ngươi... Ngươi muốn nghe ngóng tung tích của ai?"
Rốt cuộc có thú không nín được.
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Đồ Yếm."
"..."
"..."
Toàn bộ thế giới giống như an tĩnh lại.
Cũng chỉ có một ít thú nổi danh không sợ ૮ɦếƭ, dám đi khiêu chiến Đồ Yếm mới dám đi dò la tung tích của hắn, thú còn lại hận không thể cách Đồ Yếm xa vạn dặm, đời này cũng không muốn ***ng tới hắn.
Hiện tại Phượng Hoàng này, lại muốn nghe ngóng tin tức của hắn?
"Cái kia... Chỉ cần thăm dò được tung tích của Đồ Yếm, ngươi sẽ cho ta Long tinh?"
Không thể uống một ngụm máu Phượng Hoàng, thì lấy được Long tinh cũng tốt!
"Ừ."
"Không cần... Bắt sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ngươi bắt được sao?"
"..." Bắt không được.
Ai dám đi bắt chứ!
Chúng thú thấp giọng thảo luận.
"Chỉ là tìm tung tích của hắn, hẳn sẽ không có việc gì đâu."
"Ta vẫn muốn uống máu Phượng Hoàng."
Chúng thú nhìn con vừa nói chuyện: Ai mà không muốn chứ!!
"Nhưng nàng thật hung tàn, chúng ta đánh không lại."
"Có nên cùng lên thử xem không?"
"Quên đi thôi, ta không muốn ૮ɦếƭ."
"Vậy hay là tìm Đồ Yếm đi, dù sao chỉ là nghe ngóng tung tích của hắn, cũng không phải bắt hắn về."
"Đúng đúng đúng, cái này an toàn hơn."
Chúng thú quyết định đi nghe ngóng tin tức của Đồ Yếm kiếm Long tinh.
"Còn một chuyện." Sơ Tranh gọi bọn họ lại: "Nếu các ngươi gặp phải Yêu Nhiêu, nhớ đánh ả."
"Yêu Nhiêu là ai?" Bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này mà.
"Hình như ta từng nghe qua..."
"Chính là cái người rất xinh đẹp mà ăn mặc không giống chúng ta lúc trước ấy, hiện tại không ít thú trong Hồng Hoang đều bắt chước nàng."
"A, ta nhớ rồi."
Sơ Tranh thập phần hào phóng nói: "Có thể giao trước thù lao cho các ngươi, sau khi đánh xong, chỉ cần có thể cầm được chứng cứ chứng minh về, còn có thể thu hoạch được Long tinh từ chỗ ta. Chuyện này hữu hiệu với tất cả thú trong Hồng Hoang, các ngươi có thể nói cho những thú khác cùng tham gia."
"..."
Ngươi đào đâu ra nhiều Long tinh như thế hả!
Không phải là ςướק của Long tộc đấy chứ!
Sơ Tranh cũng không sợ bọn họ không đánh, dù sao cũng chỉ tìm lý do phá sản mà thôi.
Không biết có phải Vương bát đản thật sự ςướק hết của Long tộc không, mà Long tinh đột nhiên tràn lan.
Vì Long tinh, nhất định sẽ có thú động thủ.
Nhiều người sức mạnh lớn, củi nhiều ngọn lửa cao.
-
Sơ Tranh trực tiếp ở lại trong chợ phiên, Nguyên Ninh bị vỏ cây trói gô, ném vào trong góc.
Thôn Tượng chuẩn bị đồ ăn cho Sơ Tranh, bận trước bận sau.
Sơ Tranh ăn xong đồ ăn, lúc này mới đi xem Nguyên Ninh.
Nguyên Ninh bị trói nhiều ngày như thế, nhìn qua thập phần chật vật.
Nhưng dáng dấp Nguyên Ninh xác thực không tệ.
Ngũ quan đoan chính, anh tuấn soái khí, so với những con thú trong Hồng Hoang kia thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần.
Sơ Tranh lấy đồ vật đang chặn miệng y xuống.
Nguyên Ninh thở ra một hơi, đáy mắt dồn nén cảnh giác và phẫn nộ: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!"
"Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết của ta, đều ở chỗ ngươi, ngươi nói ta muốn thế nào."
"Phượng Hoàng Thạch?" Đáy mắt Nguyên Ninh trầm xuống, dường như nghĩ đến cái gì đó.
Tình trạng thân thể y ổn định hơn trước đó nhiều.
Hóa ra là bởi vì Phượng Hoàng Thạch...
"Yêu Nhiêu ở đâu? Ngươi làm gì nàng rồi?"
"Ta có thể làm gì ả, giết lại giết không ૮ɦếƭ." Sơ Tranh không vui.
Nguyên Ninh thở phào dưới đáy lòng, Yêu Nhiêu không sao là tốt rồi... Sao nàng lại ngốc như thế chứ, lại đi lấy Phượng Hoàng Thạch và Phượng Hoàng tinh huyết.
Cánh Sơ Tranh rất linh hoạt nắm lấy một thanh đao: "Thôn Tượng, ngươi nói mổ hắn ra, có thể lấy Phượng Hoàng Thạch ra không?"
Cô đã kiểm tra, Phượng Hoàng Thạch không có ở trên người y.
Nhưng khí tức kia sẽ không sai, đã không ở bên ngoài, vậy thì chính là ở trong thân thể.
"Đại đại đại vương... Không không không tốt lắm đâu." Cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thôn Tượng vẫn rất sợ hãi.
"Chỗ nào không tốt?"
"Ngài ngài... Không phải nói... Còn muốn đưa hắn... Đưa hắn cho Đồ Yếm sao?" Chẳng lẽ muốn đưa thi thể?
Mổ ra không nhất định sẽ ૮ɦếƭ." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Không phải Long tinh có thể kéo dài mạng sao?"
"..." Long tinh dùng để kéo dài mạng, thú bên ngoài biết được sẽ đánh ૮ɦếƭ ngài!
Cuối cùng Thôn Tượng lý trí quyết định lựa chọn ta không nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng Sơ Tranh vẫn không ra tay.
Cô đi tới đi lui trước mặt Nguyên Ninh, Nguyên Ninh muốn nói chuyện, Sơ Tranh chê y ồn ào, trực tiếp chặn y lại.
Ký ức liên quan tới Phượng Hoàng Thạch trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhiều...
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể lấy ra.
Đó không phải đồ của ta sao!
Vì sao không thể để ta gọi một tiếng là chui ra luôn chứ!
Phượng Hoàng Thạch...
Phượng Hoàng Thạch Phượng Hoàng Thạch...
Đáy lòng Sơ Tranh vừa mặc niệm vừa đi dạo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đã có thể cho con chó điên này ăn vào, thì nhất định có thể phun ra.
Mặc kệ, đều thử một chút xem, luôn có một cách có thể làm được.
Thế là Nguyên Ninh bị Sơ Tranh chơi đùa đến mất hơn nửa cái mạng.
-
"Đại Vương, bên ngoài hình như..."
Thôn Tượng tiến vào, nhìn thấy máu trên mặt đất, mấy từ phía sau giống như kẹt lại trong cổ họng.
Trước mặt Sơ Tranh có một viên đá màu máu giống như bảo thạch trôi nổi, Thôn Tượng tiến vào cũng cảm giác được uy áp, hai chân phát run, không theo khống chế quỳ sập xuống đất.
"Bên ngoài thế nào?" Sơ Tranh tiếp lấy viên đá kia, quay đầu nhìn Thôn Tượng.
Phượng Hoàng thạch vừa thu lại, Thôn Tượng liền cảm thấy áp lực trên thân biến mất.
Hắn liếc mắt nhìn Nguyên Ninh cả người đầy máu nằm trong góc, không biết sống ૮ɦếƭ một chút, nuốt một ngụm nước bọt.
"Có... tin tức của Đồ Yếm."
Sơ Tranh gật đầu, bảo Thôn Tượng trông coi Nguyên Ninh.
Phượng Hoàng Thạch đã lấy ra được, nhưng Phượng Hoàng tinh huyết làm cách nào cũng không lấy ra được.
Nhưng lấy về được một thứ, vẫn rất vui vẻ.
Có thú mang đến tin tức của Đồ Yếm, nghe nói từng xuất hiện ở trăm dặm phía đông.
Có thú từng cùng hắn giao thủ, Đồ Yếm mà quá khứ sẽ không để lại người sống, lần này lại lưu lại người sống, hình như bị thương.
Tin tức này không chỉ truyền đến chỗ Sơ Tranh, mà rất nhiều thú đều truyền ra.
Đồ Yếm bị thương!
Tin tức này làm cho cả Hồng Hoang phấn chấn.
Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn!
Sơ Tranh lập tức mang theo Nguyên Ninh chạy tới.
Nhưng chỗ kia chỉ có vết tích đánh nhau lưu lại, Sơ Tranh đi theo tin tức dọc đường, cuối cùng tới một khu chợ bị phá đến không còn hình dạng.
Vực sâu không đáy hình chữ T chia chợ phiên thành mấy mảnh.
Sơ Tranh đứng ở biên giới vực sâu, trong vực sâu dường như còn lưu lại khí tức của Đồ Yếm, rất nhạt... Gần như sắp biến mất.
"Đại vương, ta hỏi rồi, có thú nói, trông thấy một đám thú chạy qua bên kia."
Thôn Tượng chỉ vào dãy núi cách đó không xa.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Chỗ đó là... địa bàn của hung thú Ly Tranh."
Hung thú trong Hồng Hoang rất nhiều, nhưng Hung thú có thể có địa bàn của riêng mình, thì đó nhất định phải là Hung thú có thực lực siêu mạnh.
Ly Tranh chính là Hung thú như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc