Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 965

Tác giả: Mặc Linh

Xe của Kiều Hoành vốn không nên đi đường này.
Nhưng con đường phía trước đang sửa, dựng biển cảnh báo, cho nên mới đi tạm đường này.
Ai biết lại bị chặn lại.
Lúc này Kiều Hoành mới nghĩ đến, con đường đang sửa kia có chút cổ quái.
Những người này cố ý đưa mình tới con đường này.
Kiều Hoành phong quang hơn nửa đời người, trên thương trường quát tháo đại nhân vật phong vân, đại khái còn chưa từng nghẹn khuất như thế bao giờ.
Kiều Hoành quan sát hoàn cảnh xung quanh, dã ngoại hoang vu, ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng gió vù vù.
Tài xế và trợ lý bên cạnh ông ta, vừa rồi đã bị những người này lôi đi.
"Rốt cuộc các người là ai?" Sắc mặt Kiều Hoành lãnh tĩnh.
"Kiều tiên sinh, đừng nóng vội." Người đàn ông đối diện cười với ông ta, nụ cười kia làm Kiều Hoành cảm thấy tê cả da đầu, rất âm trầm: "Cô chủ của chúng tôi đến ngay đây."
"Cô chủ của các người là ai?" Kiều Hoành đè ép cảm giác quỷ dị nơi đáy lòng: "Các người đây là bắt cóc!"
"Kiều tiên sinh không thể nói như thế, chúng tôi chỉ mời Kiều tiên sinh làm khách." Người đàn ông miệng lưỡi sắc bén: "Kiều tiên sinh nói như vậy, sẽ làm tổn thương hòa khí.
"???"
Các người ép tôi tới chỗ này, hiện tại còn nói với tôi tổn thương hòa khí?
"Cô chủ."
Kiều Hoành nghe thấy thanh âm, nhìn ra bên ngoài.
Trong bóng tối có mấy người đi về phía bên này.
Theo mấy người kia tới gần, Kiều Hoành rất nhanh liền thấy rõ cô gái dẫn đầu.
Là cô!
"Cô chủ." Người đàn ông nói chuyện với Kiều Hoành quay đầu, rất cung kính kêu một tiếng.
Lông mày Kiều Hoành nhíu thành chữ Xuyên (川).
Cô gái này lai lịch kỳ quái, lại còn có quan hệ với Kiều Liễm.
Có người mang một cái ghế đến, Sơ Tranh tùy ý ngồi xuống, theo thói quen bắt chéo chân làm thành tư thế của đại lão.
Ánh mắt bình tĩnh của cô gái chậm rãi quét tới, dưới tia sáng lờ mờ, đôi mắt kia giống như lắng đọng hàn băng.
"Kiều tiên sinh, đã lâu không gặp."
Thanh âm lạnh lẽo vạch phá yên lặng, mang theo từng cơn ớn lạnh.
"Cô Nguyễn..." Kiều Hoành cười lạnh: "Cô có ý gì đây, bắt cóc sao?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ gõ trên đầu gối, giọng điệu chậm rãi mà bình tĩnh: "Kiều tiên sinh đối với chuyện này hẳn phải rất quen thuộc chứ? Trước đó không lâu ông mới làm với Kiều Liễm mà." Ta chỉ hoàn trả nguyên vẹn lại cho ngươi mà thôi, sao có thể gọi là bắt cóc chứ.
Kiều Liễm...
Hóa ra là ra mặt vì Kiều Liễm.
Kiều Hoành bất động thanh sắc quan sát cô gái đối diện.
Trên mặt cô không có nửa phần cảm xúc.
Kiều Hoành không phân rõ hỉ nộ của cô, càng nhìn không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì.
Kiều Hoành bình tĩnh nói: "Kiều Liễm là con trai tôi, tôi làm gì với nó, là chuyện của tôi, có quan hệ gì với cô, cô Nguyễn, có phải cô quản quá rộng rồi không."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu đồng ý: "Cho nên tôi muốn làm gì ông, cũng là chuyện của tôi."
Kiều Hoành: "??"
Đây là cùng một khái niệm sao?
"Cô Nguyễn, cô làm thế này là phạm pháp!" Kiều Hoành tức giận nói.
A!
Ngươi còn biết phạm pháp!
Ta tưởng rằng con chó điên nhà ngươi đã không biết hai chữ "phạm pháp" viết thế nào rồi chứ.
Nghĩ đến vết thương trên người Kiều Liễm, Sơ Tranh liền tức đến không thể khống chế chính mình.
"Ông ngược đãi Kiều Liễm, thì không phải là phạm pháp?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Biểu cảm của Kiều Hoành khẽ biến.
Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý là cô biết những chuyện này, nhưng lúc này Sơ Tranh nói ra, đáy lòng Kiều Hoành vẫn hơi lộp bộp một chút.
Ông ta là nhân vật có mặt mũi, nếu như loại chuyện này tuôn ra, về sau ông ta còn lăn lộn trong giới thượng lưu thế nào nữa.
Cô gái này...
"Vết thương trên người Kiều Liễm, tôi đều muốn đòi lại. Kiều tiên sinh, ông phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Kiều Hoành nắm chặt tay, gạt ra một câu từ trong kẽ răng: "Kiều Liễm thật đúng là tìm được một giáo viên tốt."
Sơ Tranh quét mắt nhìn ông ta một chút, gằn từng chữ nói: "May mắn của hắn."
Sơ Tranh hơi ngừng lại: "Còn một vấn đề nữa, Kiều Liễm còn chưa đầy 18 tuổi, Kiều tiên sinh lại an bài cho hắn một người phụ nữ, đây là ý gì?"
Ánh mắt Kiều Hoành ngoan độc, cười lạnh trả lời: "Nó chỉ là nhất thời bị cô lừa gạt mà thôi, chờ nó nếm được tư vị của phụ nữ, phát hiện cũng chỉ có như thế, nó sẽ rõ ràng cô cũng chẳng có gì khác biệt."
"..." Sơ Tranh trầm mặc xuống: "Ông là biến thái sao?"
Kiều Hoành phẫn nộ trừng Sơ Tranh.
Ôi.
Xem ra ngươi cũng biết mình là đồ biến thái nha!
Chỉ bằng ngươi mà cũng dám trừng người cơ á!
Muốn hù ૮ɦếƭ ai vậy!
Sơ Tranh vung tay lên.
Người đứng phía sau cô tiến lên, áp giải Kiều Hoành đi vào bên trong.
"Nguyễn Sơ Tranh cô dám!" Lúc này Kiều Hoành mới hoảng lên.
"Ông cũng dám xuống tay với Kiều Liễm, vì sao tôi không dám."
Thanh âm lạnh như băng từ phía sau vang lên, lưu chuyển trong màn đêm, giống như tới từ địa ngục, lạnh lẽo quỷ quyệt.
"Chờ một chút, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cô tiền..."
Tiền?
Sơ Tranh sợ đến mức nhanh chóng phất tay.
Mau dẫn đi mau dẫn đi.
Ai mà không có chút tiền thối ấy chứ.
"Nguyễn Sơ Tranh!"
Giọng nói của Kiều Hoành dần dần đi xa.
-
Kiều Liễm nhận được điện thoại của Kiều gia gọi tới, xin nghỉ đến bệnh viện.
Kiều gia đã có không ít người đến, lúc này vây chật phòng bệnh như nêm cối.
Nhưng Kiều Liễm biết, những người này căn bản cũng không phải là chân tình quan tâm đến người trong phòng bệnh, bọn họ chỉ đến xem xảy ra chuyện gì, liệu mình có thể đạt được lợi ích gì hay không.
"Kiều Liễm tới."
"Cũng không biết là ai làm ra, ai..."
"Mau vào xem cha cháu đi."
Kiều Liễm xuyên qua đám người, tiến vào phòng bệnh.
Người trong phòng bệnh không nhiều, Kiều Liễm liếc thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh, bị quấn thành xác ướp.
Ông ta chỉ lộ ra một đôi mắt, thấy hắn tiến vào, đáy mắt bắn ra ánh sáng oán độc.
"Kiều đổng, Kiều đổng ngài bình tĩnh một chút." Trợ lý vội vàng ngăn chặn Kiều Hoành.
Trong cổ họng Kiều Hoành phát ra âm thanh ngô ngô, phẫn nộ trừng trợ lý.
Trợ lý vẻ mặt lo lắng trấn an: "Kiều đổng, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ."
"A a..."
Kiều Hoành hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ người trước mặt.
Hắn theo mình nhiều năm như thế, cuối cùng lại phản bội mình.
Ông ta đã nói đêm hôm đó, sao tự nhiên lại đi con đường đó một cách khó hiểu như thế.
Đương nhiên Kiều Hoành hiểu lầm người trợ lý này rồi, trước đó hắn đúng là không làm gì cả.
"Thiếu gia Kiều Liễm, bác sĩ nói về sau Kiều đổng có khả năng không thể xuống giường được..." Trợ lý ngẩng đầu giải thích với Kiều Liễm.
Ánh mắt Kiều Liễm khẽ nhúc nhích: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Trợ lý nhìn Kiều Liễm một chút, buông Kiều Hoành ra, mang theo những người khác rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh trong nháy mắt an tĩnh lại.
Không ai biết Kiều Liễm và Kiều Hoành nói cái gì, lúc hắn đi ra, Kiều Hoành trợn trừng mắt, nếu như không phải trên máy móc biểu hiện nhịp tim bình thường, thì tất cả mọi người đều cho là ông ta ૮ɦếƭ không nhắm mắt rồi.
"Kiều Liễm à, cha cháu như thế này, công ty làm sao bây giờ?"
"Chú nghe bác sĩ nói trong thời gian ngắn cha cháu không thể tốt lên được, cháu vẫn còn đang đi học, chuyện của công ty cháu cũng không hiểu, bằng không thì chú hai giúp cháu quản lý trước? Chúng ta không thể để cho người khác thừa lúc vắng nhà mà vào đúng không, người trong nhà vẫn an toàn hơn."
"Kiều Liễm..."
Hiện tại Kiều Hoành không thể nói, tay không thể viết, bác sĩ còn nói trong thời gian ngắn không tốt lên được.
Tình huống như vậy, công ty làm sao bây giờ?
Kiều Liễm là đứa con duy nhất của Kiều Hoành.
Tự nhiên trở thành bánh trái thơm ngon của đám thân thích này.
"Tôi tự nguyện từ bỏ thân phận người thừa kế." Thanh âm của Kiều Liễm không nhẹ không nặng: "Tôi sẽ mời luật sư soạn tốt hiệp nghị, các chú các bác không cần hỏi tôi chuyện của công ty."
Kiều Liễm vừa nói xong câu này, trên hành lang liền an tĩnh lại.
Kiều Liễm cúi đầu xuống, đi ra khỏi đám người, ấn nút thang máy.
Tận đến khi hắn tiến vào thang máy, Kiều Liễm mới nghe thấy người phía sau náo nhiệt lên.
Khóe miệng của hắn chậm rãi giương lên, câu ra một nụ cười trào phúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc