Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 936

Tác giả: Mặc Linh

Tổ bốn người ban bá xua tay: "Không có không có, thật sự là cô Nguyễn mời chúng em ăn cơm."
Tô Hợp: "..."
"Cô Nguyễn, rốt cuộc cô đang làm gì?"
Vô duyên vô cớ mời học sinh ăn cơm?
Còn tới loại chỗ này nữa.
Nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
"Tôi làm gì, liên quan gì đến cô?" Sơ Tranh không chịu chút ảnh hưởng nào từ cô ta: "Nhà cô có biệt thự ở bờ biển hay là có trang viên?"
Tô Hợp là một giáo viên, sao có thể không nghe ra được Sơ Tranh đang nói cô ta quản quá rộng.
"Tôi đây là sợ cô vi phạm kỷ luật."
"Tôi dùng tiền của tôi, mời học sinh của tôi ăn cơm, phạm kỷ luật gì?"
"..."
"Tô Hợp." Có người gọi Tô Hợp.
Tô Hợp không biết Sơ Tranh đang chơi trò gì, đành phải đè ép tiếng rống giận, cười cười: "Cô Nguyễn, cô cũng đừng phùng má giả làm người mập*, mức tiêu phí ở chỗ này cũng không phải chỉ có mấy trăm tệ là có thể làm được, đến lúc đó coi như cô khó chịu."
(*Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.)
Tô Hợp đi qua phía người gọi mình.
Tổ bốn người ban bá: "..."
-
Chút việc nhỏ xen giữa này, Sơ Tranh hoàn toàn không để trong lòng.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào, an bài tốt vị trí.
Sơ Tranh ngồi một mình một bên, bắt chéo chân, tay khoác lên trên ghế dựa, ngồi thập phần đại lão: "Tùy tiện chọn."
"Cô... cô ơi, chỗ này rất đắt sao?"
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Không biết." Đắt mới tốt, không đắt tới làm gì.
"..."
Không phải cô giáo định hố bọn họ, để bọn họ ở đây làm công gán nợ chứ!!
Bọn họ chọn hay là không chọn đây?
Nhưng bọn họ không dám cự tuyệt...
Cô Nguyễn thật dữ!
"Cô, nếu không cô chọn đi?"
Sơ Tranh cầm thực đơn qua, chiếu vào giá hai mươi ngàn tệ, ào ào chọn xong.
Tổ bốn người ban bá: "..."
Mù chữ nghe không hiểu.
Đợi thức ăn mang lên, bốn người nhìn đồ ăn phong phú, cả kinh đến rơi cả cằm.
Tôm hùm!
Cua hoàng đế!
Má ơi!
Đây mẹ nó là thứ mà chỉ có thể trông thấy trên TV đó!!
Cô Nguyễn là thổ hào ẩn tàng sao?!
"Không ăn?" Sơ Tranh nhìn bọn họ.
"Ăn ăn ăn!!" Ăn chùa ngu sao mà không ăn!!
Mấy nam sinh lập tức bắt đầu ăn.
-
Tô Hợp là đến xem mắt, đối phương định địa điểm ở đây, lúc đầu cô ta còn rất chờ mong, dù sao hẹn ở nhà hàng đắt tiền như thế, ảnh chụp nhìn cũng không tệ.
Không nghĩ tới sau khi gặp mặt, đối phương mặc dù dáng dấp được, nhìn qua điều kiện kinh tế cũng không tính là kém, nhưng Tô Hợp tìm hiểu một hồi, liền không thích nổi người này.
Tô Hợp cũng không tiện trực tiếp vạch mặt, ngồi ở đây hùa theo.
Sau đó cô ta liền nhìn thấy Sơ Tranh dẫn theo mấy học sinh kia tiến vào.
Lúc này Tô Hợp đang chú ý bên chỗ Sơ Tranh, càng không nghe đối tượng hẹn hò nói gì.
Bên Sơ Tranh đồ ăn bày lên cả bàn, nhìn xa xa đã thấy phi thường phong phú.
Tô Hợp nhìn đồ ăn trên bàn bọn họ một chút, biểu cảm càng khó coi hơn mấy phần.
Vừa rồi còn cảm thấy không tệ, nhưng so sánh với Sơ Tranh bên kia, quả thực chính là thiên nhưỡng địa biệt.
Nhưng mà cũng không vội, lát nữa xem cô làm sao trả tiền.
Cô ta không tin cô thật sự có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
"Tô tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn phải về làm việc, không bằng hôm nay liền đến đây thôi?"
"A... A, được." Tô Hợp còn muốn từ từ, nhưng đối phương đã muốn đi, cô ta cũng không tiện ở lại.
Lát nữa ở bên ngoài chờ xem cũng được.
Tô Hợp thu thập điện thoại và túi xách của mình, chuẩn bị rời đi, đối tượng hẹn hò lại đột nhiên nói.
"Tô tiểu thư, chúng ta chia đôi."
Tô Hợp: "??"
Nhân viên phục vụ bên cạnh, đặt hóa đơn xuống: "Xin chào, tổng hóa đơn của hai vị là 4600 tệ, xin hỏi thanh toán thế nào?"
Bốn ngàn?
Tô Hợp hơi kinh ngạc.
Chỉ có ngần ấy đồ mà tận bốn ngàn tệ?
ςướק bóc à?!
"Anh đi xem mắt với tôi, anh còn muốn cùng tôi chia đôi?" Mi tâm Tô Hợp cuồng loạn một trận: "Anh là một người đàn ông, có chút phong độ thân sĩ được không."
"Tô tiểu thư, chúng ta chỉ là người xa lạ, ăn một bữa cơm, vì sao không thể chia đôi? Tôi thấy Tô tiểu thư cũng không có ý kia với tôi, vì sao tôi phải tiêu tiền uổng phí."
"... Anh là nam." Tô Hợp hạ giọng.
Hơn bốn ngàn tệ, cô ta lấy ra một nửa, thì chính là hơn hai ngàn.
Hiện tại cô ta vừa vào trường học, hai ngàn tệ là nửa tháng tiền lương của cô ta.
Cô ta đương nhiên không nguyện ý.
Hơn nữa nơi này là anh ta chọn.
Tại sao cô ta phải đưa tiền.
Làm gì có đạo lý ăn cơm để con gái trả tiền.
Nhưng bên nhà trai nhất định phải bắt Tô Hợp trả, hai người nói nói liền cãi vã, nhân viên phục vụ ở bên cạnh rất là xấu hổ, nhắc nhở bọn họ không nên quấy rầy đến khách nhân khác.
-
Sơ Tranh bưng một ly trà uống, ánh mắt rơi vào bên kia, bình tĩnh, lãnh đạm, không có bất kỳ cảm xúc gì lưu động.
Tổ bốn người ban bá dừng lại, cũng nhìn sang bên kia.
"Đó không phải là cô Tô sao?"
"Sao lại cãi nhau, xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đi nghe ngóng một chút."
Ban bá số hai hấp tấp chạy đi, rất nhanh chạy về.
"Người đàn ông ăn cơm với cô Tô kia, muốn cô Tô chia đôi, cô Tô không chịu."
"A..."
Đều là đứa trẻ choai choai, còn chưa hiểu những chuyện quanh co lòng vòng trên xã hội.
Nhưng vẫn cảm thấy một người đàn ông, còn muốn bắt một người phụ nữ trả tiền, dù thế nào cũng có chút không nhìn nổi.
"Ăn xong chưa?"
Mấy người đang thảo luận, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, cuống quít im lặng.
"Cô, ăn xong rồi."
"Vậy đi thôi."
Không biết Sơ Tranh đã thanh toán từ lúc nào, lúc này đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ban bá số hai chỉ vào bên kia: "Cô, cô Tô..."
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Có quan hệ với các em sao?" Tô Hợp không phải giáo viên dạy bọn họ, nói trắng ra chính là một người xa lạ phải gọi một tiếng cô giáo, không hề có một chút quan hệ.
"... Không có."
"Vậy còn không đi."
"A a a..."
Tổ bốn người ban bá đuổi theo sát Sơ Tranh rời đi.
Cho nên chờ Tô Hợp bên kia cãi nhau xong, chật vật rời đi, mới phát hiện Sơ Tranh đã sớm đi rồi.
Tô Hợp tức giận đến cắn răng.
Một bàn kia của cô ta mà đã hơn bốn ngàn, cô chọn nhiều đồ ăn như thế, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Nghĩ đến mình thanh toán hai ngàn tệ, còn bị nhiều người như thế vây xem, gương mặt Tô Hợp nóng lên từng đợt.
Cái loại cảm giác này, tựa như là mình bị người đánh mấy bạt tai ở ngay trước mặt Sơ Tranh.
Sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ!
Gặp phải loại đàn ông cực phẩm này!!
Tô Hợp gọi điện thoại mắng Hồng Nương một trận, cũng không muốn về ký túc xá đối mặt với Sơ Tranh, trực tiếp đến chỗ bạn bè ở tạm một đêm.
-
Hôm sau.
Bạn học lớp 10/18, phát hiện tổ bốn người ban bá, yên lặng như chim cút, suy sút làm ổ ở phía sau.
Đến ngay cả tiết của cô Nguyễn, cũng không thấy ồn ào.
Sơ Tranh cầm bài thi hôm qua tiến vào, phòng học còn có chút ầm ĩ.
Ban bá số một phía sau đột nhiên đập bàn: "Các cậu ồn ào cái gì, có thấy phiền không, yên tĩnh chút!!"
Phòng học đột nhiên an tĩnh lại.
Sơ Tranh đi đến bục giảng, ánh mắt quét xuống dưới một vòng.
Ban bá đã lên tiếng, những người này làm sao dám nhảy nhót nữa, dồn dập ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sơ Tranh tương đối hài lòng.
Bắt giặc phải bắt vua trước, giải quyết hết cái đám ngang ngược trong lớp, còn sợ bọn họ không phục à!
Sơ Tranh bảo đại diện môn phát bài thi cho lớp.
Cô quay người viết mấy con số lên bảng đen.
130, 100, 80, 60.
Sơ Tranh xoay người: "Bạn học được 130 điểm trở lên... Không có."
Khóe miệng đám người giật một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc