Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 552

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh vừa đi vào phòng học, đã nghe thấy có người thảo luận chuyện hôm qua cô lấy tiền đập bà Tống.
Hôm qua đa phần những người quay video trong quán café đều bị bà Tống cưỡng chế yêu cầu xóa bỏ, nhưng vẫn có cá lọt lưới lưu truyền trong nội bộ.
Học sinh trong trường học có mạng lưới quan hệ khổng lồ, ngươi truyền ta ta truyền ngươi.
Đám người này thảo luận đến nhiệt liệt, Sơ Tranh vào cũng không có mấy người để ý.
Cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở vòng kết nối bạn bè, vòng kết nối bạn bè của nguyên chủ không có người nào, không xem được.
Ngón tay trắng như ngọc cào cào mặt bàn, trấn định đặt điện thoại xuống.
Ta thích học tập.
Học tập khiến ta vui vẻ.
Chỗ ngồi phía sau truyền đến những giọng nói đứt quãng.
"Các cậu biết chưa? Thẩm Sơ Tranh và Tống Cảnh có hôn ước đấy!"
"Thật hay giả? Cậu nghe được từ chỗ nào?"
"Đương nhiên là thật, nghe được từ đâu thì cậu đừng xía vào, dù sao việc này cũng là sự thật. Các cậu ngẫm lại xem, nếu không phải vì việc này, thì hai người mà tám cây gậy tre cũng đánh không tới này, tại sao lại ngồi cùng một chỗ? Tớ nói cho các cậu biết, mẹ của Tống Cảnh tìm Thẩm Sơ Tranh giải trừ hôn ước, còn dùng tiền nhục nhã cô ấy, kết quả cô gái này không nói hai lời cho người cầm tiền tới, trực tiếp đập vào mặt mẹ của Tống Cảnh."
Bọn họ nhìn thấy hình ảnh trong video, cũng không khỏi có chút thổn thức.
Loại chuyện như từ hôn này, liên quan đến thanh danh của một cô gái.
Đối mặt với chuyện như vậy, mà không thất kinh, ngược lại còn cầm nhiều tiền hơn tới.
Tính như vậy, cũng không phải là Tống Cảnh từ hôn, mà là Thẩm Sơ Tranh từ hôn, cách nói này đã có sự khác biệt rất lớn rồi.
"Không phải Thẩm gia đã sắp phá sản rồi sao? Sao Thẩm Sơ Tranh còn có tiền đi đập mẹ của Tống Cảnh? Cô ta điên rồi sao?"
"Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, không phải tập đoàn Thẩm thị còn chưa phá sản sao?"
"Tớ nghe cha tớ nói cũng không chống đỡ được bao lâu nữa..."
"Sao Tống Cảnh lại có hôn ước với Thẩm Sơ Tranh?" Có người không tin: "Cậu đứng có nói mò nha?"
"Đúng thế."
"Ai, các cậu tự hỏi cô ấy đi." Người kia chỉ vào Sơ Tranh ngồi ở phía trước: "Người trong cuộc không phải đang ở đó sao? Loại chuyện này tớ có thể nói mò được sao?"
Đám người liếc nhau, mấy đứa fangirl của Tống Cảnh, lập tức khí thế hung hăng vây đến chỗ Sơ Tranh.
"Thẩm Sơ Tranh!"
Sơ Tranh ngước mắt nhìn bọn họ, trước khi bọn họ mở miệng, nói: "Không sai, tôi từ hôn." Video quay chính mặt, không dễ giảo biện là không phải mình làm.
Fangirl của Tống Cảnh: "..."
Chúng tôi còn chưa hỏi đâu!
Sao cô đã đáp rồi?
"Cậu và Tống Cảnh thật sự có hôn ước?!" Fangirl nào đó vẫn không tin.
Sơ Tranh: "Bây giờ không có."
Nhóm fangirl của Tống Cảnh vô cùng phẫn nộ, sao cô có thể có hôn ước với nam thần của bọn họ chứ? Hơn nữa cô còn từ hôn nam thần? Có phải cô bệnh không!
Muốn từ hôn cũng chỉ có thể là nam thần của bọn họ từ!
Sơ Tranh nhận lấy sự phẫn nộ của nhóm fangirl, cũng vô cùng mờ mịt.
Làm gì chứ?
Từ hôn mà còn không vui?
Chẳng lẽ còn muốn ta đưa cho Tống Cảnh một tấm bảng, cho thấy mình và Tống Cảnh đã từ hôn à?
Có người bỗng nhiên nghĩ đến mấu chốt: "Không đúng, không phải Tống Cảnh đang hẹn hò với Bạch Vũ Dao sao?"
"Đúng nha, sáng hôm nay tớ còn thấy bọn họ đi cùng nhau, nếu như Tống Cảnh có hôn ước với Thẩm Sơ Tranh, vậy chẳng phải là..."
Không ai nói ra mấy chữ ngoại tình, hay vượt quá giới hạn này.
Lúc này Bạch Vũ Dao và Tống Cảnh đã hẹn hò, lúc trước nguyên chủ không nói gì, Sơ Tranh cũng mặc kệ những thứ đó.
"Tớ mới không tin Tống Cảnh có hôn ước với cô ta đâu."
"Chắc chắn là cô ta nói bừa."
"Đúng, Tống Cảnh của chúng ta và Bạch Vũ Dao mới là Kim Đồng Ngọc Nữ, cô ta là cái thá gì chứ."
Nhóm fangirl lại quay về chủ đề hôn ước của Sơ Tranh và Tống Cảnh là thật hay giả.
Nhưng cũng có người tin, dù sao không phải ai cũng là fangirl của Tống Cảnh.
"Thẩm Sơ Tranh!" Bạn cùng phòng gạt mở những người vây quanh cô, đập một phát lên mặt bàn của cô: "Chuyện tối hôm qua, mày đừng tưởng cứ như vậy mà xong, tao cho mày biết, tao không để yên cho mày đâu."
Đêm qua giáo viên quản lý ký túc xá thế mà lại cảm thấy đó là lỗi của cô ta!
Mặc dù giáo viên quản lý ký túc xá không nói rõ, nhưng biểu hiện kia rõ ràng cho là như vậy!
Cô ta đã bao giờ tức đến thế này, mất hết mặt mũi như thế này đâu!
Sơ Tranh rút con dao từ dưới đáy túi sách ra, để lên bàn, giống như lão đại liếc nhìn bạn cùng phòng: "Không để yên thế nào?"
Bạn cùng phòng và tất cả mọi người vây xem rầm rầm lui lại, lấy Sơ Tranh làm trung tâm, cách cô một mét hoàn toàn trống rỗng.
Sơ Tranh cảm thấy không khí cũng mới mẻ hơn không ít.
Làm người vì sao phải nói nhao nhao chứ?
Có chuyện gì mà vũ lực không giải quyết được?
Bạn học xì xào bàn tán với nhau.
"Có phải Thẩm Sơ Tranh điên rồi không?"
"Nói không chừng là thế đấy, tớ đã cảm thấy hôm nay cô ta không thích hợp..."
"Có phải là bị kích thích không? Thẩm gia sắp xong đời, cha mẹ lại còn như thế, bây giờ còn bị từ hôn..."
Là ta từ hôn nha!
Đám ngu này sao cứ thích nói lung tung thế!
"Đừng nên chọc cô ta, cách xa cô ta một chút đi."
"Cô ta có dao kìa, đi mách giáo viên đi, lỡ như đả thương người khác thì làm sao?"
"Đúng đúng đúng..."
Hiệu suất làm việc của học sinh rất nhanh chóng, không tới mấy phút, đã gọi giáo viên qua, Sơ Tranh đã thu dao vào rồi.
Tất cả mọi người nói Sơ Tranh có dao, ở ngay trong túi sách của cô.
Giáo viên nửa tin nửa ngờ kiểm tra túi sách của Sơ Tranh một lần, kết quả ngay cả mô hình dao cũng không thấy được.
Cái đám đi cáo trạng bị giáo viên mắng cho một trận.
Bạn học chung lớp phải đoàn kết hữu ái, giúp đỡ lẫn nhau.
Bạn học: "..." Không phải đâu thầy ơi, cô ta thật sự có dao mà!! Bọn họ đều nhìn thấy!!
Giáo viên bảo bọn họ đừng làm loạn nữa, rồi rời khỏi phòng học.
Giáo viên vừa đi, Sơ Tranh vỗ vỗ túi sách: "Đoàn kết hữu ái, giúp đỡ lẫn nhau."
Tất cả mọi người dựng đứng cả lông tơ, ngay cả bạn cùng phòng vừa rồi khí thế hung hăng, giờ cũng không dám gây chuyện, xám xịt trở lại chỗ mình ngồi.
Đám người không biết Sơ Tranh giấu con dao đó đi đâu, nhưng chắc chắn có, bởi vậy không ai dám tiếp tục trêu chọc cô.
Lỡ như kích thích đến cô, rồi dùng dao đâm bọn họ thì làm sao bây giờ?
Xung quanh Sơ Tranh an tĩnh lại, cô chống cằm giao lưu tâm đắc với Vương Giả.
Không có việc gì là vũ lực không giải quyết được!
【...】 Không muốn giao lưu tâm đắc với cô, tuyệt không muốn!
Sơ Tranh lại rất muốn giao lưu với nó, giáo huấn cho nó một đống tư tưởng vũ lực là tối thượng, có tiền cũng không thể chịu được đánh, bản thân mình trâu thì quốc gia mới mạnh.
【...】 Che đậy, che đậy!
...
Hết tiết thứ ba, Sơ Tranh bị bạn học kêu ra, nói có người tìm cô.
Sơ Tranh lạnh lùng đáp lại bốn chữ: "Không rảnh, không hẹn."
Xét thấy hành vi "cầm dao hành hung" trước đó của Sơ Tranh, bạn học truyền lời có chút run rẩy: "Là... bạn học Tống Cảnh tìm cậu."
"Ai?"
"Tống Cảnh."
"Ồ." Cũng đã từ hôn rồi, còn tìm ta làm gì, không đi.
Sơ Tranh cự tuyệt đến dứt khoát, trong lúc nhất thời bạn học truyền lời không biết nên làm thế nào, còn chưa nghĩ ra câu gì để thuyết phục, Sơ Tranh đã trở lại phòng học.
Sơ Tranh vốn cho rằng vị hôn phu tiền nhiệm Tống Cảnh này sẽ biết điều không đến tìm cô nữa, ai ngờ vị nam thần trường học Tống Cảnh này, lại xuất hiện ở cửa phòng học.
Tống Cảnh vừa xuất hiện, toàn bộ phòng học đều sôi trào lên.
Tống Cảnh có thể được tôn sùng là nam thần, giá trị nhan sắc tự nhiên là đỉnh cao, dựa theo lời mà nhóm fangirl nói, thì nam thần giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ soái khí.
Sơ Tranh yên lặng nhét dao vào túi sách.
Cô cũng đẹp trai mà!
Vì sao không có fangirl?
Chỉ bởi vì tên kia là nam, cho nên các người liền nông cạn như vậy? Giới tính có quan trọng không? Đẹp! Là không phân giới tính!
Nông cạn!
Ngây thơ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc