Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 309

Tác giả: Mặc Linh

Tạ Xu giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, trực tiếp cười ra tiếng.
"Quân cô nương, ngươi nói đùa cũng nên có mức độ chứ, một tên phế nhân như ta, làm sao có lực lượng mà mất khống chế."
Nếu như hắn có lực lượng, thì còn có thể rơi vào hoàn cảnh này hay sao?
Nhưng mà trong xe ngựa rất yên tĩnh, đến ngay cả Vô Địch luôn bay nhảy, lúc này cũng yên lặng ngồi xổm ở trong góc.
Trong mắt Thiên Cẩm Thử trừ đồng tình ra thì cũng chỉ có đồng tình.
Nhân loại đẹp mắt này thật đáng thương.
Đồng bệnh tương liên a.
Vẻ mặt Thẩm Diêu Dạ cũng rất nặng nề nhìn hắn.
Tạ Xu nhìn về phía Sơ Tranh, con ngươi đen nhánh như mực đậm lan tràn, làm cho người ta vừa nhìn một cái là đã cảm thấy lạnh.
Sơ Tranh ấn đầu hắn lên vai mình: "Không sao, đừng sợ."
"Tạ công tử." Thẩm Diêu Dạ nói: "Ngươi không biết trong thân thể ngươi có thứ gì sao?"
Tạ Xu đột nhiên dựa sát mặt vào Sơ Tranh, không trả lời Thẩm Diêu Dạ.
Thẩm Diêu Dạ chớp mắt, chậm rãi nói: "Nghe đồn Trọng Tuyết Dạ Nguyệt có được lực lượng có thể hiệu lệnh thiên địa, 5 năm trước, Quân gia liên hợp với hai nhà khác, muốn có được cái lực lượng này, cho nên Trọng Tuyết Dạ Nguyệt hủy diệt."
Tạ Xu giơ tay ôm lấy eo Sơ Tranh, trào phúng lên tiếng: "Nếu như Trọng Tuyết Dạ Nguyệt thật sự có sức mạnh như vậy, thì cần gì phải hủy diệt."
"Đúng vậy." Thẩm Diêu Dạ nói nhỏ một tiếng: "Người của tam đại gia tộc không tìm được thứ bọn họ muốn tìm ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."
Hắn dừng lại một chút: "Nhưng hiện tại xem ra, nó hẳn là ở trong thân thể của Tạ công tử."
Tạ Xu lộ ra một con mắt, ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm vào Thẩm Diêu Dạ: "Ngươi muốn?"
Cả người nam tử bị bọc lại, chỉ lộ ra một cái đầu, lúc này hơn phân nửa khuôn mặt đều chôn trên bờ vai Sơ Tranh, lộ ra một con mắt đen kịt, quả thực có chút doạ người.
Phía sau lưng Thẩm Diêu Dạ dâng lên từng trận ý lạnh.
Trong cái xe ngựa này, một người họ Quân, một người họ Thẩm, xem xét thì đều là kẻ thù của hắn.
Nhưng Thẩm Diêu Dạ không tham dự vào sự kiện kia.
Lúc ấy quan hệ giữa hắn và Thẩm gia rất căng thẳng, nếu như không phải là bởi vì... hắn cũng sẽ không chú ý chuyện này.
Hơn nữa hắn đi theo Sơ Tranh, cũng chỉ vì nguyên linh kim đan.
"Đồ của ngươi, ai cũng đừng mơ mà lấy được." Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn, giọng điệu bình thản lại mang theo vẻ chắc chắn trấn an: "Ta ở đây, đừng sợ."
Cơ thể Tạ Xu hơi cứng đờ.
Hắn nhắm mắt lại, càng ôm chặt Sơ Tranh hơn.
Tạ Xu, hiện tại ngươi tham luyến chút ấm áp ấy, có lẽ sẽ làm cho mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng hắn không dám buông cô ra.
Cô là chút ấm áp duy nhất mà hắn có thể nắm lấy.
Cô đối với hắn quá tốt.
Tốt đến mức hắn đã sắp quên mất mình là ai.
Cô là ai...
"Ta... thật sự giết rất nhiều người sao?" Tạ Xu nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh căng đến nghiêm túc, hoàn toàn không có cách nào làm cho người ta hoài nghi là cô đang nói hươu nói vượn cả.
Thẩm Diêu Dạ bị sặc nước bọt.
Tại sao Quân cô nương lại lừa hắn thế?
Những người kia một người cũng chưa ૮ɦếƭ mà.
...
Sơ Tranh nhìn tuyết trắng mênh mang trước mặt, trên không trung cũng có hoa tuyết tung bay.
Cô giẫm lên nền tuyết, đi về phía trước một đoạn.
Tuyết quá sâu, một bước đạp xuống, là ngập không quá đầu gối.
Từ xa nhìn lại, nơi đây không có bất kỳ kiến trúc gì, toàn bộ thế giới chỉ thuần một màu trắng.
"Đây chính là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt?" Chỗ này và nơi cô nghĩ tới không quá giống nhau nha?! Trừ tuyết ra thì không còn những thứ khác nữa.
"Vẫn chưa tới." Thanh âm của Thẩm Diêu Dạ truyền đến.
"Sao nơi này lại lạnh thế chứ?" Đám người Phương Thăng ở phía sau giơ chân: "Huyền khí cũng không thể chống lạnh được."
Xe ngựa không có cách nào đi vào được, ngự không phi hành đến bên ngoài Trọng Tuyết Dạ Nguyệt cũng không được, chỉ có thể đi vào.
Sơ Tranh bảo Phương Thăng mang Thiên Cẩm Thử và Vô Địch chờ ở bên ngoài, còn cô dẫn Tạ Xu đi vào.
Tuyết trên mặt đất chất đống thật dày, Tạ Xu đi từng bước rất chậm rãi, thân thể lung la lung lay.
Người có tu vi cũng sắp bị đông cứng rồi, chứ đừng nói đến Tạ Xu không hề có chút tu vi nào.
Cả khuôn mặt bị gió tuyết thổi đến trắng bệch.
"Ta ôm ngươi." Sơ Tranh giơ tay đỡ hắn.
"Không cần." Tạ Xu hướng Sơ Tranh cười cười: "Tự ta..."
Thân thể Tạ Xu đột nhiên bay lên.
"Nói nhiều."
Tạ Xu: "..."
Trên người Sơ Tranh rất ấm áp, làm thân thể Tạ Xu cực nhanh ấm lại.
Hương thơm trên người nữ tử thấm lấy ý lạnh của tuyết trắng, bay vào chóp mũi.
Mùi hương trên người cô không nồng đậm, nhưng rất dễ ngửi, làm cho hắn có một loại cảm giác rất là an tâm.
Tạ Xu tham luyến nhiệt độ trên người cô, nhưng vẫn cố kỵ tôn nghiêm nam nhân của mình.
"Thả ta xuống đi."
"Ngươi thử động một cái nữa ta liền chôn ngươi trong tuyết luôn." Ánh mắt Sơ Tranh băng lãnh, giọng điệu có chút hung dữ, không giống đang nói đùa.
Tạ Xu đột nhiên ôm lấy cổ cô, xích lại gần cô, mập mờ hỏi: "Quân cô nương, ngươi thích ta sao?"
"Bằng không thì ngươi đã sớm bị ta chôn trong tuyết rồi."
Tạ Xu: "..."
Rốt cuộc là cô muốn chôn hắn trong tuyết đến thế nào đây.
Ý nghĩ này của Tạ Xu vừa chuyển xong, mới trở lại chủ đề phía trên.
Cô thích... mình.
"Đi bên nào?" Tuyết lớn đầy trời nên nhìn chỗ nào cũng y như nhau, thật là phiền.
Tạ Xu ngây người không trả lời.
Sơ Tranh thừa cơ hôn hắn, ánh mắt Tạ Xu lập tức có tiêu cự: "Ưm..."
"Đi bên nào?" Sơ Tranh giống như không có việc gì buông hắn ra, lại bày ra thần sắc đường đường chính chính hỏi.
Gương mặt Tạ Xu không biết là bị gió tuyết thổi hay là bị hôn mà nhiễm lên sắc đỏ, hắn thì thầm một tiếng: "Bên trái."
Thẩm Diêu Dạ đi theo phía sau hô lớn: "Quân cô nương, ngươi đi chậm một chút nha, ta theo không kịp."
"Vậy ngươi đừng đi theo nữa."
"..."
Thẩm Diêu Dạ vì nguyên linh kim đan, thế nào cũng phải đi theo.
Càng đi vào bên trong thì gió tuyết càng lớn, đến cuối cùng cơ hồ không còn thấy rõ đường đi nữa, người bị gió tuyết thổi, tiến lên càng khó khăn.
Sơ Tranh mang theo Tạ Xu đi rất nhanh, Thẩm Diêu Dạ không biết đã bị ném lại từ bao giờ.
"Đến rồi." Tạ Xu đột nhiên lên tiếng.
Sơ Tranh nhìn qua một trời tuyết lớn, phong cảnh không có gì đặc biệt so với bốn phía, cũng không biết Tạ Xu dựa vào cái gì để phân biệt.
Sơ Tranh đi lên phía trước mấy bước, mơ hồ có thể nhìn thấy cổng chào đứng sừng sững trong mưa gió.
Xuyên qua cổng chào, gió tuyết bỗng nhiên ngừng lại.
Trên không trung chỉ có một ít hoa tuyết tung bay, trên mặt đất có một tầng tuyết mỏng đọng lại, như tấm sa y mỏng, bao phủ vùng đất rộng lớn này.
Cây cối cháy đen đổ xuống hai bên đường, nhìn về phía trước, chính là một mảnh phế tích màu đen kịt, kéo dài không nhìn thấy điểm cuối.
Tạ Xu giãy dụa đứng xuống, giẫm lên đá xanh trải thành con đường nhỏ: "Đây chính là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."
Tạ Xu ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh đến với cố hương của ta."
"Không phải nói là sụp đổ rồi sao?" Sơ Tranh hỏi.
"Ừ, trước kia Trọng Tuyết Dạ Nguyệt ở đó." Tạ Xu chỉ vào không trung, ánh mắt toát ra mấy phần ai tịch: "Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy."
Trọng Tuyết Dạ Nguyệt không phải chỉ vì luôn nhìn thấy ánh trăng nên mới lấy cái tên này.
Mà càng là bởi vì Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lơ lửng giữa không trung, có hình trăng khuyết, nhìn xa xa, giống như một vầng trăng khuyết treo trên không trung.
Tạ Xu dẫn Sơ Tranh đi vào mảnh phế tích kia.
Trên người hắn bao phủ lên một tầng trầm lãnh, mỗi một bước đi, trước mắt dường như cũng đang hiện lên hình ảnh ngày đó.
Lửa lớn cắn nuốt tộc nhân của hắn.
Trọng Tuyết Dạ Nguyệt từng chút từng chút sụp đổ.
Tiếng kêu la hoảng sợ liên miên không ngừng.
Lúc ấy Tạ Xu mới chỉ là một thiếu niên, được trưởng bối trong tộc che chở, bảo hắn không cần oán hận, không cần báo thù... Hắn còn sống chính là còn hi vọng.
Nhưng làm sao hắn có thể quên được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc