Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 216

Tác giả: Mặc Linh

Giang Dã khẽ cười một tiếng, hắn bước lên trước, cố ý tới gần Sơ Tranh, hạ giọng nói: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Thịnh tiểu thư, cô nói xem có gì không thích hợp, hả?"
Thiếu niên vung tay nhấc chân đều lộ ra mấy phần hờ hững lười nhác.
Mắt đen thanh nhuận, ánh đèn rơi vào trong đó, như sao trời tô điểm cho vũ trụ, vừa mênh ௱ôЛƓ lại vừa thần bí.
Trên gương mặt thanh tuyển xinh đẹp có ý cười yếu ớt, rõ ràng như thanh phong lãng nguyệt.
Sơ Tranh đối diện với sắc đẹp trước mắt vẫn chẳng có động tác gì.
Cô nam quả nữ thì thế nào?
Còn có thể đánh một trận à?
Sơ Tranh thập phần bình tĩnh nói: "*** áo."
Giang Dã: "..."
Giang Dã trầm mặc vài giây, đột nhiên giơ lên mấy phần ý cười, tùy ý cởi áo khoác, ngón tay đặt lên trên cúc áo trong.
Động tác của hắn như bị chỉnh hiệu ứng chậm lại.
"Nhanh lên." Cô còn muốn về đi ngủ đây này! Lề mà lề mề làm gì!
"..." Cô có phải là con gái không!
Giang Dã dùng mấy động tác cởi cúc áo ra.
Áo sơ mi cởi ra, lộ ra thân thể ẩn chứa lực lượng và mỹ cảm của thiếu niên, trên bụng còn quấn băng vải, đường cong nhân ngư trôi chảy hướng xuống, ẩn vào trong lưng quần.
Áo sơ mi bị thiếu niên cởi xuống bả vai, hắn cười yếu ớt: "Thịnh tiểu thư, mời."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc bước lên, cởi băng vải của thiếu niên ra.
Đứng đây xử lý không tiện lắm, Sơ Tranh đẩy hắn ngồi lên giường, còn cô thì ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương một lần trước.
Thiếu niên chống tay lên giường, ngón tay Sơ Tranh lướt qua làn da hắn, như có dòng điện nhỏ xíu chạy khắp toàn thân.
Hắn hơi run rẩy một chút.
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, khi bị người ta ***ng vào, sẽ có cảm giác như vậy.
"Thịnh tiểu thư." Giang Dã gọi cô.
"Ừ?"
"Cô đối với ai cũng tốt như vậy sao? Tự mình làm?" Giang Dã nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại theo động tác của hắn mà rủ xuống một bên.
"Không phải." Làm gì có ai rảnh rỗi như vậy, cô rất bận có được không.
Giang Dã cố gắng xem nhẹ cảm giác khi Sơ Tranh ***ng phải tay mình: "Vậy Thịnh tiểu thư chỉ đối tốt với mình tôi như vậy à?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Ừ."
"Vì sao?"
Bởi vì anh là thẻ người tốt!
"Không có vì sao."
"Vì sao lại đối tốt với một người mà không có lý do chứ?" Ánh mắt Giang Dã thâm thúy: "Thịnh tiểu thư, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác đâu."
"Bởi vì tôi phải làm một người tốt."
Sơ Tranh kiểm tra xong vết thương, một lần nữa bôi thuốc cho hắn, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, thuốc thấm vào vết thương, có chút đau.
Giang Dã nhấp môi dưới, chờ cảm giác đau đớn đó qua đi.
"Thịnh tiểu thư muốn làm một người tốt, vậy vì sao nói không phải đối với ai cũng tốt như vậy... A..."
Sơ Tranh nghe đến không còn kiên nhẫn, cô chính là muốn làm một người tốt, làm một người tốt, hỏi cái gì mà hỏi! Hỏi thì hắn cũng có cảm thấy cô là một người tốt đâu!
Sơ Tranh thô lỗ giơ tay đè lên vết thương của hắn, uy hiếp hắn: "Anh thử ồn ào chút nữa xem."
Giang Dã: "..."
Cô thử đâm tôi một cái nữa xem!!
Giang Dã chịu đựng cảm giác đau, ra hiệu mình sẽ không nói nữa.
Sơ Tranh buông tay ra, nhanh chóng băng bó kỹ vết thương.
Sơ Tranh đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Ngủ sớm một chút..."
Giang Dã bỗng nắm chặt tay Sơ Tranh, kéo về hướng mình một cái, Sơ Tranh ngã xuống, vừa vặn ngã vào trên người Giang Dã.
Vèo ——
Đạn bắn vào bức tường phía sau.
Áo của Giang Dã cởi ra một nửa, Sơ Tranh ngã vào trong *** hắn, gương mặt không cẩn thận cọ vào làn da trần trụi của thiếu niên.
Sơ Tranh cảm giác rất rõ người dưới thân có chút cứng ngắc.
Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, đôi mắt đen nhánh đối diện với con ngươi băng lãnh của Sơ Tranh, ngón tay hắn đặt trên cánh môi Sơ Tranh: "Suỵt."
Sơ Tranh ghé mắt, nhìn về phía tấm gương trong phòng.
Có ánh sáng màu đỏ chợt lóe lên, Sơ Tranh còn chưa thấy rõ, thì Giang Dã đã ôm cô lăn sang một bên, hai người ngã xuống giường.
Gió tiến vào từ khung cửa sổ không đóng, làm rèm cửa bay phấp phới.
Mà chiếc đèn đầu giường đồng thời vỡ vụn.
Vết thương của Giang Dã bị đè lên, biểu cảm của hắn có chút khó coi.
Sơ Tranh cấp tốc đứng dậy, kéo hắn trốn ra phía sau giường.
Sơ Tranh nhìn về phía Giang Dã, băng gạc đã bắt đầu rướm máu.
"Thịnh tiểu thư, cô nói xem đây là tới tìm cô hay tới tìm tôi?" Thiếu niên cũng không thèm để ý đến phần bụng bị đè, còn có tâm tình nói đùa với Sơ Tranh.
Trong đôi mắt đen nhánh của Sơ Tranh ánh lên huyết sắc, giọng nói mát lạnh như băng tuyết: "Muốn ૮ɦếƭ."
Đêm hôm khuya khoắt còn đi ám sát, không phải muốn ૮ɦếƭ thì là gì!
Sơ Tranh buông Giang Dã ra, sờ đến bên giường bên kia, tắt đèn đi.
Vèo ——
Lại một viên đạn bay đến.
Không biết bắn từ đâu, mà không phát ra âm thanh quá lớn.
Sơ Tranh sờ lên người Giang Dã: "Anh sao rồi?"
Giang Dã không lên tiếng, hô hấp có chút nặng nề.
Sơ Tranh nghĩ đến lúc trước gặp phải Giang Dã, dường như hắn sợ bóng tối...
Sơ Tranh ấn bả vai hắn, kéo người vào trong *** mình, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho vệ sĩ bên ngoài.
Đối phương không nhìn thấy người, có lẽ cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, nên lúc này cả căn phòng yên lặng không một tiếng động.
Trán Giang Dã đè lên bả vai Sơ Tranh, dưới tia sáng u ám, hắn có thể nhìn thấy rõ cô gái kéo căng khuôn mặt, cùng với ánh sáng trong đáy mắt hiện ra trong bóng tối.
Vệ sĩ hồi âm lại là không tìm được người, có lẽ đã trốn đi rồi.
Sơ Tranh gọi vệ sĩ, mang Giang Dã sang phòng của cô.
Phòng của cô bên kia không có bất kỳ điểm mù nào có thể ám sát được, cô đã ở phòng đó từ trước, căn phòng này của Giang Dã chỉ vì cô muốn thuận tiện, nên cho người đặt luôn phòng đối diện, chưa kiểm tra hoàn cảnh của căn phòng.
Vết thương của Giang Dã vỡ ra, máu nhuộm đỏ cả băng gạc.
"Tiểu thư, để tôi làm đi."
"Không cần, đi điều tra xem là do ai làm."
"... Vâng."
Vệ sĩ lui ra khỏi phòng, Sơ Tranh lần nữa mở băng gạc ra, cầm máu cho hắn.
"Có đau không?" Cần c*** tê không?
"Ừm? Cô nói gì?" Giang Dã mới lấy lại tinh thần, mờ mịt hỏi.
Sơ Tranh ngước mắt: "Hỏi anh có đau không."
Giang Dã đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, không khỏi có chút không được tự nhiên.
Hắn dời ánh mắt: "Vẫn tốt."
Vẫn tốt... không đau a...
Sơ Tranh bôi thuốc cho hắn một lần nữa, vừa rồi vết thương đã gần khép miệng mà bôi thuốc vẫn đau, lần này vết thương còn vỡ ra, vậy thì biết bôi thuốc sẽ đau hơn nhường nào.
Giang Dã cắn chặt răng, chờ Sơ Tranh quấn xong băng gạc mới buông ra.
"Thịnh tiểu thư, vừa rồi tôi cũng có thể xem như cứu được cô chứ? Chúng ta coi như hòa nhau đi."
"Không nhất định là hướng đến tôi." Sơ Tranh nói.
Hai người nha!
Cho dù có chia năm năm thì vẫn có một nửa hướng đến anh!!
"..." Giang Dã nghẹn họng: "Vậy cũng coi như tôi cứu được cô, nếu như tôi không kéo cô... Nói không chừng viên đạn kia sẽ bắn trúng cô."
Sơ Tranh hờ hững phản bác: "Anh không bị thương thì tôi sẽ không ở trong căn phòng kia."
"..."
Giang Dã nghiến răng: "Tôi cũng không nhờ Thịnh tiểu thư đổi thuốc cho tôi."
"Nếu anh không bị thương, thì tôi cũng không đến đổi thuốc cho anh."
"Thịnh tiểu thư, lời này của cô quả thật có chút không nói đạo lý, tôi cũng có muốn bị thương đâu, sao cô có thể trách tôi..." Nếu cô không bắt tôi ở lại đây, thì sao cô lại ở đó được chứ!
Cô gái ngừng động tác, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Rõ ràng không làm gì cả, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy lúc này cô có chút hung dữ.
Câu nói tiếp theo của Giang Dã vờn quanh miệng một vòng, rồi nuốt vào.
Một cô gái mà hung ác như thế, sau này sao mà gả ra ngoài được chứ!
Không đúng...
Hắn quan tâm chuyện này làm gì?
Giang Dã cầm quần áo trên giường, chậm rì rì cài lại cúc áo.
Hắn hơi nghiêng đầu: "Thịnh tiểu thư, cô cảm thấy người vừa rồi hướng đến ai? Tôi không đôi co với cô, tôi hỏi thật lòng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc