Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 2020

Tác giả: Mặc Linh

Hoàng đế cũng phái người tìm người khắp nơi, cuối cùng còn làm ra tư thế lục soát toàn thành.
Thế này đâu phải muốn lục soát toàn thành, rõ ràng chính là vì lục soát Yến phủ.
Thừa tướng mất tích, người bị hoài nghi nhất chắc chắn là Yến Khâm.
Người bên ngoài chỉ có thể bí mật quan sát điều tra, Hoàng đế thì trâu hơn nhiều, đưa ra cái cớ danh chính ngôn thuận, trực tiếp tới cửa lục soát.
"Tiểu thư, bên ngoài rất là dọa người luôn." Nghênh Hương đi từ bên ngoài vào, vội vàng đóng cửa lại.
Sơ Tranh ở trong phòng, mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
"Thừa tướng mất tích, tới phủ chúng ta tìm làm gì chứ..."
Nghênh Hương nhỏ giọng thầm thì.
Nghênh Hương chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử, không biết được quá nhiều, đương nhiên nghĩ mãi mà không rõ vì sao.
Sơ Tranh ngồi một lát, bên ngoài có người đến lục soát nơi này của cô.
Sơ Tranh đứng dậy nhường vị trí cho bọn họ, trực tiếp ra cửa, dự định đi đến phía trước nhìn... Thẻ.
Nhưng mà thẻ không nhìn thấy đâu, lại trông thấy một tiểu đội lén lén lút lút đi về một gian phòng.
Nghênh Hương cho là bọn họ đến điều tra, căn bản không nghĩ nhiều.
Nhưng Sơ Tranh phát hiện ra điểm không hợp lý.
Dọc theo con đường này những người cô trông thấy, có ai mà không phải hùng hùng hổ hổ, đi đường sinh gió, làm gì giống mấy tên này, đi đường còn nhìn ngang nhìn dọc, giống như sợ bị người khác thấy vậy.
Diện tích phủ đệ lớn như vậy, không có khả năng mỗi một phương đều có người trông coi.
Sơ Tranh kéo Nghênh Hương còn đang đi lên phía trước lại.
"Tiểu... Ưm ưm..."
"Suỵt." Sơ Tranh ra hiệu Nghênh Hương yên tĩnh.
Nghênh Hương vội vàng gật gật đầu, Sơ Tranh buông tay ra, Nghênh Hương hạ giọng, vội vã cuống cuồng hỏi: "Tiểu thư? Sao thế?"
"Ngươi ở đây trông coi, ta qua bên kia."
"A a a."
Nghênh Hương ngoan ngoãn đi canh chừng cho Sơ Tranh, đưa mắt nhìn Sơ Tranh đi vào gian phòng trước mặt.
Hành lang này tương đối vắng, lúc này không có người nào đi ngang qua, nhưng có thể nghe thấy âm thanh.
Nghênh Hương đứng tại chỗ, lúc này mới trở nên khẩn trương.
Tiểu thư đi đâu rồi?
"Nghênh Hương cô nương."
Sau lưng có âm thanh truyền đến, Nghênh Hương giật mình, quay đầu lại thấy rõ người: "Sư Dịch công tử, là ngươi à." Sao tiểu thư vẫn chưa về!
Sư Dịch khẽ nhíu mày: "Ngươi đứng ở đây làm gì? Tiểu thư nhà ngươi đâu?"
"A... Tiểu thư nàng..."
Nghênh Hương không biết có nên nói với Sư Dịch không, trong lúc nhất thời không sắp xếp xong câu nói.
Ngay khi Nghênh Hương xoắn xuýt, Sư Dịch nghe thấy một tiếng ‘rầm", Nghênh Hương theo bản năng nhìn sang bên kia.
Tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!!
Động tác của Sư Dịch càng nhanh hơn, chạy qua phía bên kia.
Nghênh Hương quýnh lên, vội vàng đuổi theo.
Sư Dịch đẩy cửa phòng ra, trông thấy lại không phải cảnh tượng Sơ Tranh xảy ra chuyện, mà là cảnh tượng một đám binh sĩ bị cô gái kia đạp dưới chân.
Sư Dịch: "..."
Là phương thức mở cửa của hắn không đúng sao?
Nghênh Hương: "..."
Nhất định là phương thức mở cửa của nàng không đúng.
Đây chính là người trong cung phái tới, tiểu thư đang làm gì thế này!
Sư Dịch dùng kiếm đẩy Nghênh Hương vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
"Yến tiểu thư, ngươi đang làm gì vậy?" Sư Dịch nghe Yến Khâm phân phó, tới xem cô xem sao, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai biết lại nhìn thấy một màn như thế.
Chuyện này có thể dùng từ ngoài ý muốn để hình dung sao?
Đây rõ ràng chính là đang gây chuyện!
Sơ Tranh biết người đi vào là Sư Dịch và Nghênh Hương, cho nên duy trì tư thế đạo lão giơ chân đạp đối phương.
Lúc này nghe thấy câu hỏi của Sư Dịch, thu chân lại, đạp đồ vật về phía Sư Dịch bên kia.
Màu vàng sáng lướt qua trong đáy mắt Sư Dịch, phía trên có thêu hình rồng tinh mỹ...
Đây là long bào!
Ánh mắt Sư Dịch khẽ biến: "Từ đâu tới!"
Thứ này bị tìm ra, người của toàn bộ Yến phủ đều chạy không thoát.
Yến Khâm... Không phải thật sự muốn tạo phản chứ?
"Ngươi hỏi bọn họ đi." Sơ Tranh lại đạp người trên đất một cước, người kia đau đến mức hét to một tiếng.
Ánh mắt Sư Dịch rơi vào người trên đất, không phải Yến Khâm... Vậy thì chính là những người này mang vào hãm hại Yến Khâm.
Sư Dịch bình tĩnh lại, nhặt đồ trên mặt đất lên: "Trước tiên giấu đồ đi đã. Không có ai chạy mất chứ?"
Mặc kệ thứ này là ai mang đến, nếu để cho người ta trông thấy, có miệng cũng khó mà giải thích được.
Chớ nói chi thế cục bây giờ là Hoàng đế đã sớm có tâm tư diệt trừ Yến Khâm...
"Ừ." Đại lão ra tay, làm sao có thể để cho người ta chạy mất!
Sư Dịch gật đầu, ánh mắt đảo qua gian phòng, gian phòng này hình như là nơi để đồ, rất nhiều giá đỡ, phía trên đặt một ít thư tịch hoặc là bình hoa.
Nhưng nơi này cũng không có chỗ để giấu đồ.
"Bên này tìm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Đi xem xem..."
Bên ngoài đột nhiên có tiếng trò chuyện vang lên, Sư Dịch nhìn ra bên ngoài một chút, đáy lòng hơi gấp gáp.
"Các ngươi ra ngoài từ cửa sổ trước, ta đi..." Hai chữ xử lý không thể nói ra, bởi vì Sư Dịch nhìn thấy Sơ Tranh mở một cái giá ra, lộ ra không gian đằng sau.
Sơ Tranh khom người túm tay của một người, kéo người vào trong.
Sư Dịch không quản nổi những chuyện khác, nhanh chóng ôm theo long bào trong tay, đồng thời kéo những người còn lại vào.
Nghênh Hương sức yếu, chỉ nắm lấy chân của một người kéo vào bên trong, run rẩy sợ đến sắp khóc rồi.
Không gian mật thất cũng không lớn, bên trong chỉ đặt chút đồ, có lẽ là vì tương đối đáng tiền, cho nên cất giữ ở trong này.
Tên muội khống Yến Khâm căn bản không giấu diếm được nguyên chủ, cho nên cô biết gian phòng này có mật thất.
Bên trong mật thất im ắng, động tĩnh ngoài mật thất không nghe rõ lắm, mơ hồ có chút động tĩnh.
Ở trong mật thất nghe, chút động tĩnh kia giống như tiếng con chuột sột soạt mà thành vậy.
Nhưng rất nhanh âm thanh biến mất, chút tiếng sột soạt này cũng biến mất.
Bên trong mật thất, Sơ Tranh tựa ở bên tường, khoanh tay trước *** nhìn nam tử toàn thân căng cứng đứng ở chính giữa.
Sư Dịch quay đầu liền đối diện với tầm mắt của cô.
Sư Dịch hơi sững sờ, có chút không được tự nhiên, muốn dịch chuyển khỏi, lại không biết nhìn đi đâu.
"Bây giờ... Làm sao đây?" Nghênh Hương bị dọa cho phát sợ yếu ớt giơ tay.
Sơ Tranh quay đầu nhìn nàng.
Nghênh Hương: "..."
Vì sao lại cảm thấy hình như tiểu thư rất ghét bỏ nàng nhỉ?
Nhưng vừa rồi nàng cũng không kêu to mà!!
Nàng cảm thấy mình biểu hiện khá tốt đó!!
Sơ Tranh ghét bỏ cái bóng đèn sáng choang như Nghênh Hương, tất nhiên không phải ghét bỏ lực chiến đấu của nàng —— dù sao nàng vốn cũng không có sức chiến đấu gì.
Sư Dịch dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ người trên mặt đất: "Những người này không thể mất tích ở đây, người bên ngoài sẽ phát hiện."
"Vậy làm sao bây giờ..." Nghênh Hương nhỏ giọng nói tiếp.
Sư Dịch nhíu mày, suy nghĩ đối sách.
Không thể để cho bọn họ mất tích ở đây, lại không thể thả bọn họ đi...
Sư Dịch còn đang suy nghĩ, Sơ Tranh lấy ra một chồng ngân phiếu, ngồi xổm trước mặt một người trong đó.
"Nơi này có một chút ngân phiếu, chỉ cần các ngươi nói ra là ai sai các ngươi làm việc này, những ngân phiếu này chính là của các ngươi."
Sư Dịch: "..."
Người trên đất vẫn còn duy trì thanh tỉnh, rõ ràng trông thấy "một chút" ngân phiếu trong tay Sơ Tranh.
Đó cũng không phải là một chút ngân phiếu, độ dày cỡ ấy, cho dù là ngân phiếu có giá trị thấp nhất thì cũng là không ít tiền.
Có người nuốt nước miếng, đáy mắt có vẻ tham lam...
Nhưng cũng không ai lên tiếng, ánh mắt dịch chuyển trên người đồng bạn, không ai chịu mở miệng trước.
"Các ngươi muốn tiền, hay là muốn mạng?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc