Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1997

Tác giả: Mặc Linh

Đuổi Chân Nhu đi, Sơ Tranh cho người gọi tất cả mọi người của Cẩm Tú Các đến.
Tốt xấu gì cũng là Hoàng tử phi, người bên trong Cẩm Tú Các cũng không tính là ít.
"Vừa rồi người không làm theo lời ta phân phó, đều có thể rời đi." Nếu đã không làm việc, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Có người bị kinh sợ, bịch bịch quỳ xuống: "Hoàng tử phi..."
Sơ Tranh lười nghe bọn họ nói nhảm, dù sao cũng sẽ không giữ lại, cho nên không nhịn được phất phất tay, bảo bọn họ đi nhanh lên.
"Hoàng tử phi, nô tì biết sai rồi, xin ngài đừng đuổi nô tì đi."
Cẩm Tú Các không được sủng ái thì làm sao, nơi này việc ít, tiền tháng còn cầm được nhiều, ai lại muốn rời khỏi nơi này?
Không được sủng ái sẽ bị cắt xén tiền tháng nên sống không thoải mái à? Thân phận của Hoàng tử phi còn ở đó, những gì nên có thì không thể thiếu, bây giờ Chân Nhu còn không dám cắt xén đồ của Cẩm Tú Các, cho nên cuộc sống của bọn họ vẫn rất tốt.
Mà từ sau khi Hoàng tử phi tới, cũng không quản sự, bọn họ có thể vớt được nhiều món béo bở hơn.
Bây giờ đột nhiên bị đuổi đi, ai mà chịu?
Trong lúc nhất thời bên trong Cẩm Tú Các toàn là tiếng kêu rên.
Nghênh Hương ở trong phòng mình cũng nghe thấy được, nhưng đáng tiếc tạm thời nàng không xuống giường được, chỉ có thể lo lắng nghe.
Không biết qua bao lâu, mới có nha hoàn tiến vào.
"Nghênh Hương tỷ tỷ, uống thuốc."
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Nghênh Hương lập tức kéo nha hoàn hỏi.
"Hoàng tử phi nàng..."
Nghênh Hương lập tức quýnh lên: "Tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ Chân Nhu lại đến tìm tiểu thư gây phiền phức?
"Không không không... Hoàng tử phi rất tốt, là Hoàng tử phi đuổi những người khác bên trong Cẩm Tú Các đi."
"Hả?"
Giống như Nghênh Hương, tất cả mọi người trong phủ Hoàng tử đều chấn kinh rồi.
Từ sau khi vị Hoàng tử phi này vào phủ, vẫn luôn biểu hiện yếu ớt nhu nhược, nếu như không phải cố kỵ sau lưng nàng còn Thượng Thư Lệnh đại nhân, thì với tính cách ấy của nàng, có lẽ sẽ rất khó sống được trong phủ này.
Đột nhiên, Hoàng tử phi trở nên cường thế.
Chuyện này có thể không khiến người ta kinh ngạc được sao?
-
Chân Nhu bị chọc tức ở chỗ Sơ Tranh, quay đầu lập tức cáo trạng với Trường Tôn Hành.
Trường Tôn Hành đang nổi nóng vì chuyện thích khách, Chân Nhu khóc sướt mướt cáo trạng, lập tức nhắm ngay lửa giận vào Sơ Tranh.
Trường Tôn Hành sai người đi gọi Sơ Tranh.
Kết quả chờ nửa ngày, chỉ chờ được lời đáp: Thân thể Hoàng tử phi khó chịu, không tới.
Trường Tôn Hành sầm mặt lại: "Làm càn!"
Một đám người trong phòng yên lặng như ve mùa đông.
Chỉ có Chân Nhu nghẹn ngào kéo tay áo Trường Tôn Hành: "Điện hạ, ngài đừng nóng giận, tỷ tỷ vừa bị phạt hối lỗi về, có lẽ là thân thể thật sự khó chịu. Thiếp thân... Không sao, điện hạ đừng tức giận."
Không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến Trường Tôn Hành càng lửa giận ngập trời.
"Nàng ta quay mặt vào tường hối lỗi cái gì? Không có sự cho phép của ta mà đã tự tiện trở về, còn biết chút quy củ nào không!"
Chân Nhu giống như bị hù dọa, không dám nói chuyện nữa.
Trường Tôn Hành tiếp tục sai người đi gọi Sơ Tranh, lần nào đáp lại cũng là cùng một câu nói, ngay cả dấu chấm câu cũng không thay đổi.
"Phản rồi!"
Trường Tôn Hành trầm mặt đi đến Cẩm Tú Các.
Chân Nhu đương nhiên phải đi theo, bằng không thì ả thêm mắm thêm muối kiểu gì.
Cửa lớn của Cẩm Tú Các đóng chặt, có người đã sớm đi thông báo, nhưng cửa lớn vẫn không hề mở.
Chân Nhu không biết nữ nhân kia đang làm gì, nhưng ả biết, lần này điện hạ thật sự tức giận rồi.
Trường Tôn Hành một cước đá văng cửa lớn Cẩm Tú Các.
Trong viện có hai nha hoàn đứng, cửa lớn bị đá văng, hai tên nha hoàn sắc mặt trắng bệch quỳ xuống đất.
Trường Tôn Hành mặt mày âm trầm: "Vì sao không mở cửa!"
"Hoàng tử phi... Hoàng tử phi không cho..."
"Trong phủ này ai mới là chủ tử!" Còn dám sai hạ nhân không mở cửa cho gã, khá lắm! "Nàng ta đâu?"
Một nha hoàn trong đó chỉ chỉ trong điện.
Trường Tôn Hành mang đầy lửa giận tiến vào trong điện.
Sơ Tranh nằm trên ghế đu, đang lật một quyển sách.
Động tĩnh Trường Tôn Hành làm ra khi đi vào phi thường lớn, nhưng nữ tử trên ghế đu giống như không nghe thấy, chậm rãi quơ, thậm chí còn rất nhàn nhã lật sang tờ khác.
"Hoàng tử phi." Sắc mặt Trường Tôn Hành đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi: "Nhìn không thấy ta phải không?"
Gã đã đứng ở trước mặt cô, cô lại còn dám không nhìn.
Sơ Tranh gấp sách lại, ghé mắt nhìn sang, ánh mắt nhạt nhẽo không có gợn sóng gì: "Tam hoàng tử có chuyện gì?"
Trường Tôn Hành tức giận mắng: "Ngươi còn biết quy củ không? Nhìn thấy ta vì sao không hành lễ?"
Sơ Tranh ngữ điệu chậm chạp: "Tam hoàng tử không quen nhìn ta, thì có thể viết hưu thư, ca ta bên kia Tam hoàng tử không cần lo lắng, ta sẽ đi nói."
Trường Tôn Hành: "!!!"
Cô vừa mới nói gì?
Hưu thư?
Ban đầu là ai nằng nặc đòi gả vào, nếu không phải Yến Khâm bên kia tạo áp lực, thì gã sẽ lấy một nữ nhân mình không thích chắc?
Bây giờ cô lại nói với gã, bảo gã viết hưu thư?
Mà Chân Nhu theo vào phía sau cũng bị lời này của Sơ Tranh làm cả kinh.
Cô là thật lòng, hay là đang lạt mềm buộc chặt?
Nữ nhân này thích Tam hoàng tử bao nhiêu, đáy lòng Chân Nhu rất rõ ràng.
Trong lòng ả cảm thấy, cô không thể đột nhiên từ bỏ.
Không chiếm được sự quan tâm của điện hạ, cho nên thay đổi tư thái trước kia sao? Muốn dùng cách này để giành được sự chú ý?
Nếu là như thế...
Chân Nhu cười lạnh dưới đáy lòng, vậy thì tính toán sai rồi.
Trường Tôn Hành: "Có phải ngươi điên rồi không?"
"Tam hoàng tử, đây không phải chuyện ngươi muốn sao?" Sơ Tranh buông sách xuống, ngữ điệu nhẹ nhàng bình tĩnh: "Nếu chúng ta ở cùng nhau không thích hợp, thì đương nhiên là tách ra sớm mới tốt."
Trường Tôn Hành sẽ không viết hưu thư.
Sơ Tranh đã đoán trước được điểm này, nên lúc này mới dám kích thích Trường Tôn Hành như thế.
Sơ Tranh tiếp tục chọc điên Trường Tôn Hành: "Nếu như Tam hoàng tử không phải tới để nói chuyện hưu thư, vậy thì mời về."
Trường Tôn Hành: "..."
"Điện hạ..."
Giọng nói mềm mại của Chân Nhu kéo tư duy của Trường Tôn Hành về, nghĩ đến mục đích bản thân tới nơi này.
"Ta hỏi ngươi, là ngươi cho người ném Nhu Nhi ra khỏi viện tử của ngươi?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn Chân Nhu một vòng, lạnh lùng nói: "Ta là Hoàng tử phi, ả là một nữ nhân không có danh phận, ta ném ả ra thì làm sao? Tam hoàng tử có cao kiến gì?"
Thân phận Hoàng tử phi vẫn dùng rất tốt.
Khi nguyên chủ gả tới là dùng thủ đoạn, nên nàng rơi vào kết cục kia cũng không thể trách người khác hoàn toàn.
Nhưng bây giờ là cô ở đây, cho nên cô không thể nào để mình chịu ủy khuất.
"Nhu Nhi là người của ta, ai cho ngươi lá gan đối xử với Nhu Nhi như thế?"
"Hoàng tử phi."
"Cái gì?"
"Danh hiệu Hoàng tử phi." Sơ Tranh rất tri kỷ giải thích: "Ta ngồi ở vị trí này, vậy thì ta có quyền lợi này."
Chân Nhu tự tiện xông vào viện tử của cô, ném ả ra ngoài hoàn toàn là quyền lợi chính đáng của cô.
Cho dù đưa vào trong cung nói, thì Hoàng tử phi như cô cũng chiếm lý.
Trường Tôn Hành: "..."
Không đúng!
Nữ nhân này trở nên biết ăn nói như thế từ lúc nào rồi?
Trước kia nàng nhìn thấy mình, không phải lộ ra ánh mắt hâm mộ, thì chính là cẩn thận từng li từng tí, có bao giờ dám nói chuyện với mình như thế đâu.
Trước đó còn rất tốt, sao lại đột nhiên thay đổi?
Đáy lòng Trường Tôn Hành cũng có hoài nghi giống như Chân Nhu.
Có phải là muốn dùng chiêu này để thu hút sự chú ý của mình không?
Ngày hôm nay Trường Tôn Hành muốn Sơ Tranh xin lỗi, hoặc trừng phạt Sơ Tranh là hoàn toàn không thể nào.
Sơ Tranh cũng xách cả Yến Khâm ra rồi.
Trường Tôn Hành sờ vào lòng tự hỏi, lúc này gã dám đắc tội với Yến Khâm sao?
Không dám.
Sở dĩ gã dám đối đãi với Hoàng tử phi này như vậy, không phải chính là vì biết lúc trước nàng căn bản sẽ không nói với Yến Khâm sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc