Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1995

Tác giả: Mặc Linh

Thời đại này trinh tiết và danh tiết đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho dù nguyên chủ nói ngày đó là thích khách, nhưng nàng xác thực từng ở một mình với một nam nhân, ai biết thích khách kia làm gì nàng.
Trường Tôn Hành vốn tin tưởng tiểu tình nhân kia, ai biết ả sẽ thêm mắm thêm muối nói gì, nguyên chủ lại không dám để tiểu tình nhân nói chuyện này ra.
Bởi vì nhược điểm này, đằng sau nguyên chủ căn bản là bị tiểu tình nhân đè lên đánh.
Bây giờ một màn này...
Gió thổi làm mắt Sơ Tranh cũng sắp không mở được rồi, mắt thấy thích khách kia càng ngày càng gần, cũng cố ý chạy về phía cô bên này, phản ứng đầu tiên chính là trước tiên lui về phòng.
Thích khách đã đến ngoài cửa, dùng tay chống cửa.
Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn đối phương, nhấc chân đạp tới, thừa dịp thích khách tránh, đóng sầm cửa lại.
Tiếng gió gào thét bị cửa phòng ngăn cách, gió lạnh chuyển động trong gian phòng, dần dần biến mất.
Chống vào cửa phòng, Sơ Tranh kéo kéo tóc bị gió dán cho một mặt, hậu tri hậu giác cảm thấy không đúng lắm.
Thích khách vừa rồi...
Không... Không thể nào.
Lúc này ta mới tới, sao lại gặp mặt thẻ người tốt nhanh như vậy được?
Không thể nào không thể nào!
Ảo giác.
Gió quá lớn, chắc chắn là ảo giác.
Đúng!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Sư Dịch, cứu vớt Sư Dịch hắc hóa. 】
Nụ cười dần dần ngưng kết. jpg
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn không ra cứu thẻ của cô đi à? 】
Sơ Tranh dựa vào cửa, bưng lấy trái tim nhỏ, khuôn mặt nhỏ C*ng c*ng: "Không! Không đi!"
Vừa rồi tối như vậy, chắc chắn thẻ người tốt không thấy rõ mình, đến lúc đó còn có thể lấp *** lại.
Bây giờ ta ra ngoài, không phải tự chui đầu vào lưới sao?
【...】 Vương Giả chửi bậy một trận: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô xác định sao? Cô không sợ hắn xảy ra chuyện à? 】
"Thẻ người tốt không dễ dàng treo như vậy, nhiều lắm thì thảm chút thôi." Sơ Tranh nắm tay: "Thẻ người tốt thành thục, phải học được cách tự cứu!"
【...】
Lời này rất quen thuộc nha.
Quen thuộc đến mức Vương Giả tưởng nhầm cho rằng mình trở lại khi quyển sách này mới bắt đầu.
Sơ Tranh đánh ૮ɦếƭ cũng không ra, vểnh tai nghe tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài đi xa, biến mất trong gió đang gào thét, xác định không có động tĩnh gì nữa, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài gió vẫn rất lớn, Sơ Tranh túm chặt quần áo, dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi vào trong viện của mình.
Vốn cho rằng có thể lặng lẽ trở về, kết quả trên nửa đường gặp phải Trường Tôn Hành dẫn theo một số người.
"Hoàng tử phi?" Người bên cạnh Trường Tôn Hành kinh hô một tiếng: "Tại sao ngài lại ở chỗ này?"
Sơ Tranh kéo lấy áo choàng, ngăn trở những trận gió càn quấy kia, ánh mắt làm càn dò xét Trường Tôn Hành một phen.
Trường Tôn Hành cẩm y hoa phục, ngũ quan tuấn lãng, dáng dấp xác thực không tệ, có vốn liếng làm cho người ta vừa gặp đã cảm mến, gen di truyền của Hoàng gia vô cùng tốt.
Trường Tôn Hành nhìn thấy Sơ Tranh, nhíu mày, giọng nói lãnh đạm mang theo một chút chán ghét: "Ngươi không nghiêm túc quay mặt vào tường mà hối lỗi đi, chạy ra ngoài làm gì!"
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, không kiêu ngạo không tự ti, nhẹ nhàng đáp: "Về phòng."
"Về..." Trường Tôn Hành giống như gặp quỷ, sau đó giận tím mặt: "Bảo ngươi quay mặt vào tường hối lỗi ba ngày, ai cho ngươi trở về phòng?!"
"Ca ta." Sơ Tranh rất không biết xấu hổ xách vị Yến Khâm còn chưa từng gặp mặt ra.
Trường Tôn Hành: "..."
Trường Tôn Hành gắng gượng ép được một nửa lửa giận về, lên không được xuống không xong, làm gương mặt tuấn tú của Trường Tôn Hành nhìn có mấy phần vặn vẹo.
Đối với Trường Tôn Hành bây giờ mà nói, Yến Khâm vẫn là một ngọn núi lớn gã không dám vọng động.
Trước kia nữ nhân này sẽ không bao giờ xách Yến Khâm ra nói, ngày hôm nay thế nào đây?
Gã dám phạt nàng, là bởi vì biết nàng sẽ không nói.
Nhưng để Yến Khâm biết...
Trường Tôn Hành cũng không dám tưởng tượng người kia sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
"Không có việc gì nữa thì ta đi về trước." Sơ Tranh không muốn đứng trong gió nói chuyện phiếm với Trường Tôn Hành.
Trường Tôn Hành cắn răng, cuối cùng cũng không nói gì, hung tợn nói: "Bắt thích khách trước!" Nói xong mang người phần phật đi qua.
-
Viện tử nguyên chủ ở tên là Cẩm Tú Các, lúc này trong Cẩm Tú Các chỉ có một gian phòng sáng đèn, Sơ Tranh trở về, cũng không ai ra nghênh đón.
"Khụ khụ khụ..."
Sơ Tranh đi ngang qua gian phòng sáng đèn đó, đúng lúc nghe thấy bên trong có động tĩnh.
"Cũng không biết tiểu thư thế nào rồi, trời lạnh như vậy, tiểu thư có thể chịu được không?" Giọng nói này có chút suy yếu, còn không ngừng ho khan, chắc là bệnh nhân.
"Ngươi chăm sóc tốt chính ngươi đi." Người đáp lời giọng điệu không tốt lắm.
"Ngươi đi xem tiểu thư một chút đi, đưa chút y phục qua."
"Điện hạ nói không cho phép chúng ta..."
"Điện hạ có lòng dạ ác độc thế nào, cũng không thể để tiểu thư sinh bệnh được! Việc này nếu như truyền đến chỗ Thượng Thư Lệnh, điện hạ cũng không tiện bàn giao..."
"Được, ta đi."
Tiếng nói chuyện bên trong ngừng lại, cũng không lâu lắm, một nha hoàn ôm y phục vén rèm cửa lên đi ra.
"A..."
Đột nhiên trông thấy một bóng người đứng thẳng trong viện, nha hoàn giật mình.
Lại cẩn thận nhìn lên, sắc mặt nha hoàn lại hơi biến đổi.
"Hoàng tử phi?" Nha hoàn lòng vẫn còn sợ hãi chạy tới: "Ngài đứng ở đây làm gì? Ngài... Không phải đang quay mặt vào tường hối lỗi sao? A... Nô tì vừa định đưa y phục tới cho ngài chống lạnh."
"Nghênh Hương thế nào rồi?" Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên hỏi.
Nghênh Hương là nguyên chủ mang từ Yến gia đến, hầu hạ nguyên chủ nhiều năm.
Nguyên chủ bị phạt quay mặt vào tường hối lỗi, Nghênh Hương lại bị đánh gậy, trong trí nhớ khi nguyên chủ trở về, không biết vì sao Nghênh Hương đã bện***.
Nguyên chủ mời đại phu đến cũng vô dụng, cuối cùng Nghênh Hương vẫn không thể nào sống qua được, cứ thế mà đi.
Nguyên chủ tới chỉ mang theo một mình Nghênh Hương, bởi vì Trường Tôn Hành nói không thích, cho nên nàng đần độn từ chối những hạ nhân Yến Khâm chuẩn bị cho.
Đến đằng sau bên cạnh nguyên chủ đến một người có thể tin cũng không có.
Nha hoàn trước mặt này tên là Vân Hương, là người trong phủ Hoàng tử phái tới, bây giờ đại khái là người bên tiểu tình nhân của Trường Tôn Hành.
Vân Hương cảm thấy Hoàng tử phi trước mặt có chút không đúng, làm cho nàng ta cảm thấy rất áp lực, chỉ có thể cung kính trả lời: "Nghênh Hương tỷ tỷ không sao."
"Mời đại phu xem chưa?"
"... Chưa... Chưa. Những hạ nhân như chúng nô tì, làm sao có thể mời đại phu xem."
"Đi mời."
"..."
Vân Hương không nhúc nhích, đáy lòng ngờ vực Sơ Tranh làm sao đây, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên trở về, còn biểu hiện quái dị như vậy.
"Có vấn đề gì?"
Vân Hương hoàn hồn, ngăn chặn ngờ vực dưới đáy lòng: "Không có... Nô tì đi ngay."
Vân Hương vội vàng rời đi, Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đẩy rèm ra tiến vào bên trong.
"Vân Hương, sao ngươi lại trở lại?" Nghênh Hương nằm ở trên giường, cho rằng người đi vào là Vân Hương: "Ngươi mau mau đi đi, tiểu thư bị cảm lạnh sẽ sinh bệnh, khụ khụ khụ..."
Sơ Tranh đi vào bên trong, Nghênh Hương cũng thấy rõ người tiến vào, vẻ mặt trống không trong một chớp mắt, một giây sau lập tức giãy dụa ngồi dậy.
"Tiểu... Tiểu thư, sao ngài..."
Sơ Tranh ấn nàng nằm trở lại: "Nằm đi."
Nghênh Hương không có khí lực gì, bị Sơ Tranh ấn về.
"Tiểu thư, sao ngài lại trở về? Là điện hạ bảo ngài trở về sao?" Nghênh Hương vội vã hỏi.
"Không, chính ta trở về."
Con ngươi Nghênh Hương hơi co rụt lại: "Tiểu thư..."
Sơ Tranh cắt ngang nàng: "Sợ cái gì, ca ta còn chưa rơi đài, hắn không dám làm gì ta." Huống hồ con chó điên kia cũng đánh không thắng ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc