Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1963

Tác giả: Mặc Linh

Người đàn ông tắm cho Sơ Tranh xong, vệ sĩ bên ngoài đưa tất cả vật dụng của mèo vào, đầy đủ đến mức có thể bố trí đầy cả một căn phòng.
Sơ Tranh bị vớt ra khỏi nước, Sơ Tranh theo bản năng giũ giũ lông, giọt nước vẩy đến trên thân người đàn ông, hắn hơi lui lại một bước.
Sơ Tranh thấy thế, lại dùng sức lắc lắc nước trên thân.
Người đàn ông không có biểu tình gì, chỉ yên tĩnh nhìn cô, cũng không thấy tức giận.
Chờ Sơ Tranh dừng lại, người đàn ông tiến lên, dùng khăn mặt bọc lấy cô, ôm ra khỏi phòng tắm, sau khi thổi khô thì đặt cô lên trên ghế sofa.
"Tiên sinh, đây là đồ hộp." Vệ sĩ ôm cái rương nhỏ tới: "Bởi vì thời gian không đủ, cho nên tạm thời chỉ tìm được những thứ này, sáng mai sẽ đưa thứ tốt hơn tới."
Người đàn ông không đáp, chọn từ trong rương ra một hộp đồ hộp, mặt mày cúi thấp, thanh âm ép tới trầm thấp: "Anh đi ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Vệ sĩ buông đồ vật xuống rời phòng.
Sơ Tranh ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt di động theo người đàn ông. Trước tiên hắn tìm một cái đĩa tới, mở đồ hộp ra, đổ ra.
Sơ Tranh chưa từng ăn đồ hộp của mèo, nhưng mùi vị kia thật sự rất thơm.
Người đàn ông thả đĩa ở trước mặt cô.
Sơ Tranh kháng cự lui lại mấy bước, dựa vào ghế sofa.
Cho dù đồ hộp của mèo rất thơm, cô cũng không muốn ăn.
"Không thích?"
Sơ Tranh: "..."
Người đàn ông lại chọn một cái khác, sau khi mở ra, một lần nữa đổ vào, Sơ Tranh vẫn bất động.
Người đàn ông đứng ở đằng kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, một hồi lâu sau cầm điện thoại di động đi sang bên cạnh.
Hai phút sau, người đàn ông trở về, lấy những vật kia đi, ôm Sơ Tranh lên trên giường đặt xuống, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm.
Sơ Tranh chờ người đàn ông vừa đi, lập tức nhảy xuống, tìm tới tấm gương soi soi.
Con mèo nhỏ trong gương là một con mèo Ragdoll với bộ lông hai màu tương phản, lông trên người hơi dài, cái đuôi xoã tung, hai con ngươi trong suốt như nước hồ xanh thẳm.
Lúc này đứng ở trước gương, xoã tung một đoàn, hoàn toàn là một con mèo Ragdoll rất đẹp.
Kỳ thật trước kia nguyên chủ không đẹp như vậy, nhỏ gầy, màu lông khô khan, còn bẩn thỉu.
Bộ dáng như hiện tại, còn phải cảm ơn con chó điên kia nuôi tốt như thế.
Nhưng con chó điên kia nuôi nguyên chủ đến đẹp mắt như vậy, hoàn toàn là vì lợi dụng nguyên chủ... Lúc gặp mặt đánh ít đi một cái đi.
Sơ Tranh đi lòng vòng quan sát mình xong, đáy lòng vô cùng cạn lời.
Thế này cũng quá đáng yêu rồi.
Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đại lão của cô!
Nhưng lông này rất mềm, Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ khuấy trên cái đuôi mình một trận, nội tâm có chút xao động.
Muốn *** lông.
Muốn *** lông!
Móng vuốt của Sơ Tranh hung hăng túm trên thảm mấy lần, *** nhẫn nại xuống.
Mi là một con mèo thành thục, không thể làm loại chuyện này!
Sơ Tranh thay đổi vị trí sự chú ý của mình, đi trong phòng một vòng.
Gian phòng trống trải, không có bao nhiêu thứ, vắng ngắt, không có nhân khí.
Sơ Tranh nhảy lên trên bệ cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, toàn bộ trang viên xây dựng ở trên núi, nơi xa có sương mù, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Mà trong trang viên to như vậy chỉ lóe lên vài chiếc đèn, ánh đèn u lãnh, giống như ma trơi bay trong sương mù.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng phòng tắm đằng sau mở cửa, cô quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông mang theo hơi nước đi ra, đổi một thân áo len màu vàng nhạt, phía dưới là quần tây, tóc nửa khô, bị hắn vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng... Dường như càng đẹp trai hơn vừa rồi.
Ánh mắt hắn đảo qua gian phòng, trông thấy ở trên bệ cửa sổ Sơ Tranh, đi tới đóng cửa sổ lại, đầu ngón tay ***ng ***ng cái trán Sơ Tranh.
Hắn rất nhanh thu tay lại, quay người đi ra ngoài phòng.
Sơ Tranh nhảy xuống đi theo hắn.
Trong phòng phủ thảm thật dày, dẫm lên giống như đạp lên bông mềm, mềm mại, không hề có một chút âm thanh.
Người đàn ông xuống lầu đi vào phòng bếp, Sơ Tranh đi quanh cửa phòng hai vòng, cuối cùng nhấc chân đi vào.
Người đàn ông đang xắn tay áo, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, dường như đang định tự mình nấu cơm.
Sơ Tranh tìm nơi cao hơn nhảy lên ngồi, nhìn người đàn ông nấu cơm.
Cháo hoa trong nồi sôi lên ùng ục, hương khí của đồ ăn trôi nổi trong không khí, nhưng trừ cái đó ra, thì trong phòng bếp không hề có sự sống.
Giống như trong này không có ai.
Người đàn ông nấu cháo xong, xào hai đĩa thức ăn, sau khi bưng cháo và đồ ăn rời khỏi đó, lại lấy bát từ trong ngăn tủ ra.
Hắn ngước mắt nhìn Tranh ngồi ở chỗ cao một chút Sơ, đi qua, vươn tay: "Xuống đây đi."
Sơ Tranh trực tiếp nhảy từ bên cạnh xuống, mấy bước thoát ra khỏi phòng bếp, nhảy lên cái ghế cạnh bàn ăn, hai chân bám vào bàn, thẳng người lên.
Người đàn ông: "..."
-
Sơ Tranh rất đói.
Lúc nguyên chủ ra ngoài, người kia không cho nguyên chủ ăn, sau đó lại tiêu hao nhiều thể lực như vậy, đã sớm đói đến *** dán vào lưng.
Nếu như không phải định lực của cô đủ lớn, thì những đồ hộp vừa rồi cô cũng muốn ăn rồi.
Người đàn ông đi tới ngồi xuống, múc thêm cho mình một chén cháo nữa, nhưng căn bản không có ý tứ cho Sơ Tranh ăn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh duỗi móng vuốt ra, lay lay cổ tay người đàn ông.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, giọng nói thanh lãnh: "Sao thế?"
Sơ Tranh dùng móng vuốt tiếp tục lay bát trước mặt hắn, người đàn ông sửng sốt một chút, một lát sau để đũa xuống.
"Muốn ăn?"
Sơ Tranh dùng cái đầu nhỏ gật một cái.
Vẻ mặt người đàn ông hơi khác thường, đại khái là bị Sơ Tranh có thể chuẩn xác nghe hiểu được hắn làm kinh ngạc.
Nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, đứng dậy vào phòng bếp cầm một cái đĩa ra, đựng một chút cháo ở bên trong.
Đĩa được đặt ở trước mặt Sơ Tranh.
Cháo hoa nấu sền sệt, mang theo mùi gạo, Sơ Tranh càng thấy đói bụng hơn.
Sơ Tranh nhớ lại nguyên chủ ăn thế nào, bắt đầu gập ghềnh ăn, cũng may rất nhanh liền nắm giữ kỹ xảo.
Nhưng cháo hoa không có gì vị, Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai cái đĩa khác trên mặt bàn.
Người đàn ông vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của mèo con, thấy cô mắt không chớp nhìn chằm chằm đồ ăn trong đĩa, con mắt màu xanh lam, giống như khảm nạm bảo thạch, xinh đẹp lại tĩnh mịch.
Đáy lòng người đàn ông hơi động một chút, dùng đũa gắp rau xanh đặt ở trong đĩa của cô.
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, người sau đã cúi đầu xuống, an tĩnh húp cháo.
Tiếp đó, người đàn ông thỉnh thoảng gắp thêm một chút đồ ăn cho cô, Sơ Tranh rất nhanh xử lý xong một bát cháo.
Lông Sơ Tranh rất dài, không tránh khỏi sẽ dính vào một vài thứ, tình huống bình thường là tự *** sạch, nhưng Sơ Tranh không vui.
Cô nhìn hai cái chân của mình không biết làm sao.
Không được, một con mèo thành thục, sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm khó! Ta có thể!
Sơ Tranh nắm móng vuốt nhỏ, nhảy xuống ghế, chuẩn bị vượt qua chướng ngại tâm lý, tìm một chỗ tắm một cái.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, liền bị xách phần gáy trí mạng, tiếp theo bị người ôm vào trong ***.
Sơ Tranh: "..."
Mèo sinh gian nan.
Người đàn ông tìm khăn, lau thứ dính vào lông cho Sơ Tranh, lại lau lau móng vuốt. Hai cái chân trắng trẻo mũm mĩm của Sơ Tranh đặt ở trong lòng bàn tay người đàn ông, đều lộ vẻ nhỏ xinh đáng yêu.
Có chút tức giận. jpg
Người đàn ông lau xong cho Sơ Tranh, buông cô xuống, thử nói với cô: "Tôi đi rửa chén, em có thể lên lầu chờ tôi trước."
Hắn đại khái là muốn nhìn xem có thật là Sơ Tranh có thể nghe hiểu hay không.
Sơ Tranh cao ngạo vẫy đuôi một cái, rất nhanh liền vọt lên lầu.
Chờ Sơ Tranh biến mất ở trên bậc thang, ánh mắt người đàn ông mới lấp lóe, cuối cùng cúi đầu xuống thu thập tàn cuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc