Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1930

Tác giả: Mặc Linh

Liên tiếp vài ngày Sơ Tranh cũng không phát hiện trên mặt bàn có thêm đồ vật, cũng không trông thấy người trong gương.
Cô cho người đi thăm dò tung tích của Trình Mộ, bây giờ vẫn không có tin tức gì, thật khiến cho người ta trọc đầu.
Sơ Tranh sắp trọc đầu, lúc này đang ngồi ở một nhà hàng Tây, cúi đầu chơi điện thoại di động. Ở cái bàn cách cô hai bàn, Du Thi và một người đàn ông ngồi đối mặt nhau.
Người đàn ông đưa lưng về phía Sơ Tranh, không thấy rõ bộ dáng gì.
Hai người trò chuyện vui vẻ, Du Thi còn lấy ra một túi văn kiện cho đối phương xem, sau khi đối phương xem xong, dường như rất hài lòng.
Sơ Tranh để điện thoại di động xuống, bưng đồ uống trên bàn hút một ngụm.
"Úc tiểu thư."
Ánh mắt Sơ Tranh bị người ngăn trở, cô lập tức buông ống hút ra, đẩy đồ uống ra một chút khoảng cách.
Người đàn ông đứng ở trước mặt Sơ Tranh, mang theo áy náy: "Úc tiểu thư đợi lâu chưa? Thật sự rất xin lỗi, trên đường kẹt xe, bị chậm trễ mất một lút."
Sơ Tranh nhìn thời gian một chút: "35 phút."
"Hả?" Người đàn ông sửng sốt một chút, một lát sau kịp phản ứng: "Thật sự rất xin lỗi." Anh ta nói câu kia chỉ là khách sáo một chút, tình trạng giao thông bây giờ, ai còn có thể bảo đảm không đến muộn chút chứ?
Cô lại còn nghiêm túc nói anh ta đến trễ bao lâu, cần phải thế sao?
Người đàn ông oán thầm trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu lộ ra.
Sơ Tranh gật đầu: "Ngồi."
Người đàn ông ngồi xuống đối diện Sơ Tranh, vừa vặn ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh.
"Úc tiểu thư, Tống tổng bên kia bảo tôi tới bàn bạc với ngài, đây là một chút tư liệu và tình trạng tài chính của công ty chúng tôi..." Người đàn ông vừa lấy đồ ra vừa giới thiệu với Sơ Tranh.
Sơ Tranh không hứng thú lắm, lời người đàn ông nói, nghe vào lỗ tai trái rồi ra lỗ tai phải.
"Úc tiểu thư... A, không đúng, bây giờ phải gọi ngài là Úc tổng." Người đàn ông khiêm tốn cười một cái: "Tình huống trước mắt của công ty chính là như vậy, Úc tổng, ngài xem bây giờ ngài có chỉ thị gì không?"
Người đàn ông cũng cảm thấy tò mò, vị này bây giờ có tiếng xấu trong vòng, vậy mà cô lại không nói tiếng nào thu mua công ty họ, nhảy lên trở thành Úc tổng.
Cũng không biết là cậy thế của ai.
Nhưng mà người ta có tiền, anh ta chỉ là một người làm thuê, làm sao dám nói gì, đều phải nghiêm túc mà hầu hạ.
Sơ Tranh rút từ bên cạnh ra một túi văn kiện, đẩy lên trước mặt người đàn ông: "Tôi muốn nhanh chóng trông thấy thành phẩm."
Người đàn ông sững sờ, mở túi văn kiện ra.
Bên trong có một cái USB và một chồng giấy, trên giấy là bản thảo thiết kế thời trang.
Nhãn hiệu dưới danh nghĩa công ty bọn họ có mấy cái, bên trong đều có liên quan đến cao cấp, nhà thiết kế dưới tay cũng không ít, rất nhiều người đều có danh tiếng.
Người đàn ông mặc dù không chịu trách nhiệm về bộ phận này, nhưng từng xem qua không ít bản thiết kế.
Vẻn vẹn nhìn từ trên giác quan, những bản thiết kế này làm cho hai mắt anh ta tỏa sáng. Mặc kệ là từ sắc thái hay là chi tiết thiết kế, đều lộ ra phong cách cá nhân nồng đậm.
Chỉ là...
"Úc tổng, phong cách này không giống với cô lắm đâu."
Anh ta từng xem qua tác phẩm của vị này, căn bản không phải loại phong cách này.
Phong cách của mỗi một nhà thiết kế đều rất khó đột nhiên phát sinh thay đổi đặc biệt lớn.
"Phong cách của tôi không phải là của người khác sao?" Sơ Tranh khoanh tay trước иgự¢, giọng nói lãnh đạm nghe không ra chập trùng: "Tôi còn có thể sử dụng phong cách kia sao?"
"Ách..."
Sắc mặt người đàn ông hơi cứng đờ.
Thế này bảo anh ta nói tiếp kiểu gì?
Chuyện cô đạo nhái đều có bằng chứng rõ ràng, nếu mặt dày ૮ưỡɳɠ éρ tẩy trắng cho cô, vậy thì sẽ lộ ra có chút thiểu năng.
Hơn nữa cô tự hiểu lấy mình như thế thật sự được sao? Người khác đạo nhái hận không thể không gặp người, nghe ý của cô là đổi cái phong cách lại có thể tiếp tục bay múa đúng không? Tác phẩm này là của cô sao?
Cái thái độ này... Cũng quá mẹ nó phách lối và tự tin rồi?
"Có thể mau chóng trông thấy thành phẩm không?" Chuyện đơn giản như vậy cần nghĩ lâu thế sao?
Người đàn ông lấy lại tinh thần, vội vàng đồng ý: "Có thể có thể... Tôi trở về lập tức an bài. Nếu Úc tổng không còn chuyện gì khác, vậy tôi về công ty trước nhé?"
"Ừ."
Người đàn ông hấp tấp rời đi.
Một bên khác, Du Thi và người đàn ông kia dường như cũng đã bàn xong, hai người đứng dậy cùng nhau rời đi.
"Úc Sơ Tranh?"
Bên tai Sơ Tranh vang lên một giọng nói, có chút bén nhọn cố ý.
Một tiếng này vang lên trong nhà hàng an tĩnh nghe rất đột ngột, không ít người đều quay đầu nhìn qua.
Cũng may nguyên chủ không phải minh tinh, mọi người cũng chỉ tò mò nhìn, không có quá nhiều biểu lộ.
Người gọi Sơ Tranh chính là một người phụ nữ toàn thân hàng hiệu, vênh vang đắc ý đi tới, ánh mắt bắt bẻ lại xem thường: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Sơ Tranh nhấn tắt màn hình điện thoại di động, hờ hững dò xét cô ta một phen: "Cô... Là ai?"
Người phụ nữ vừa chuẩn bị châm chọc cứng đờ tại chỗ.
Có ý gì?
Nhục nhã ai đây?
Lại còn giả vờ không biết cô ta!
"Cô giả vờ không biết cái gì?" Người phụ nữ sầm mặt lại, ngữ điệu càng thêm châm chọc: "Chính cô làm ra những chuyện kia, bây giờ sợ bị người ta nhận ra à? Thế thì sớm đừng có làm!"
"..." Ta thật sự không biết ngươi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ ngược lại có người này, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ cô ta tên gì, thế này tất nhiên không tính là quen biết.
Sơ Tranh không nói lời nào, người phụ nữ lập tức thừa thắng xông lên: "Bây giờ cô còn có thời gian ra đây ăn cơm cơ à, với thanh danh bây giờ của cô, ai còn dám dùng cô nữa. Chỉ sợ cuộc thi người ta cũng sẽ không cho cô tham gia đâu."
"Cô nói xem cô chép của ai không chép, cô lại đi chép của Du Thi người ta, cô cũng thật đáng đời."
"Mình có phân lượng gì trong lòng không rõ ràng sao, còn nói của mình là bản gốc, mặt cô có đau không."
"Nếu tôi là cô, đời này cũng không dám lăn lộn trong vòng này nữa."
Người phụ nữ cũng miệng lưỡi lắm, lốp bốp nói một đống lời.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới: "Cô ta ồn ào đến tôi, ở đây phục vụ khách hàng như thế à?"
Người phụ nữ: "..."
Nhân viên phục vụ: "?"
Nhân viên phục vụ treo dấu chấm hỏi ở trên trán, sau đó cấp tốc kịp phản ứng: "Vị quý cô này, mong cô không nên ồn ào ở đây."
Người phụ nữ trừng lớn mắt, không thể tin hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Mong cô không nên ồn ào ở đây." Nhân viên phục vụ ấm giọng nhắc nhở.
"Tôi... Tôi nói chuyện với cô ta, mắc mớ gì tới cô? Cô chỉ là một tên bưng trà rót nước, tôi mới là khách!"
Người phụ nữ này dù mặc một thân hàng hiệu, nhưng tu dưỡng của bản thân cũng không cao, càng không có một chút ưu nhã của quý cô nào, càng giống như một nhà giàu mới nổi.
Mà bản thân cô ta cũng đúng là một nhà giàu mới nổi.
Nhân viên phục vụ khom người: "Thưa cô, nếu cô như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là mời cô ra ngoài..."
"Cô là cái thá gì, có tin tôi khiếu nại cô không!" Người phụ nữ khinh thường hừ lạnh, không chút thu liễm: "Úc Sơ Tranh, bây giờ cô lợi hại rồi nha, biết lợi dụng người khác nữa cơ."
Sơ Tranh không thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn nhân viên phục vụ, nghiêm túc kháng nghị: "Cô ta quá ồn."
Nhân viên phục vụ mời người phụ nữ kia ra ngoài.
Người phụ nữ không chịu, trực tiếp chỉ vào nhân viên phục vụ mắng.
Ngay khi hai người huyên náo túi bụi, Du Thi xem kịch hồi lâu giẫm giày cao gót đi tới: "Có chuyện gì thế?"
"Chị Du Thi?" Người phụ nữ thấy Du Thi, con ngươi lập tức sáng lên, từ bỏ phân cao thấp với nhân viên phục vụ, đi đến bên người Du Thi, như quen thuộc kéo cánh tay Du Thi.
"Chị Du Thi, chị xem con tiện nhân đạo nhái của chị, một chút hối cải cũng không có, lại còn dám rêu rao khắp nơi."
Không biết Du Thi xuất phát từ tâm lý gì, lúc này đứng trước mặt Sơ Tranh, trang điểm tinh xảo, quần áo là kiểu mới của hàng hiệu nào đó, toàn thân đều lộ ra khí chất tinh anh, tựa như đang tuyên bố với Sơ Tranh, nhìn xem bây giờ cô ta sống tốt cỡ nào.
Đối với chuyện này Sơ Tranh không có bất kỳ phản ứng gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc