Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1911

Tác giả: Mặc Linh

Cự long không quá tình nguyện chở Sơ Tranh, dù sao trước đó nó cũng từng bị cô trói.
Bây giờ nó đã không còn là nó của lúc trước, nó đã mở ra phong ấn, mặc dù lực lượng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nó tuyệt đối sẽ không bị ấn lấy mà đánh nữa.
Nhưng mà mặc kệ nó có nguyện ý hay không, tiểu thiếu gia cười tủm tỉm sờ nó một cái, Dila chỉ có thể nghẹn khuất để Sơ Tranh đi lên.
Hèn hạ!!
Suweb tên nhân loại dối trá này, không biết từ đâu mà biết được tên của nó, còn lật ra tư liệu, xác định nó chính là Ma Long Dila, sau đó không nói hai lời *** ký khế ước với nó.
Lúc ấy nó còn chưa mở phong ấn, làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Hèn hạ!
Vô sỉ!
"Chỗ này xảy ra chuyện gì?" Sơ Tranh ngồi ở trên cự long, nhìn qua di tích có thể so với một thành trì phía dưới.
Vừa rồi sau khi khu di tích này xuất hiện, người ở bên trong quỷ khóc sói gào chạy ra.
Nhưng không chạy được bao xa, thì từng người từng người rơi vào trong khe hở.
Nếu không phải Sơ Tranh chạy nhanh, thì bây giờ cô và vị tiểu thiếu gia này có lẽ cũng cùng chung hoạn nạn rơi vào rồi.
Thiếu niên ngáp một cái, trống rỗng lấy ra một quyển sách dày đến mức có thể làm cục gạch: "Này."
Trang bìa là một cái ma pháp trận, không có gì khác biệt so với ma pháp trận bình thường, trừ cái đó ra, thì không có bất kỳ thứ gì nữa.
Trang sách ố vàng, văn tự rất kỳ quái, Sơ Tranh dùng ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu một chút.
Kiểu văn tự này đã là trước đây thật lâu, nguyên chủ chưa từng học loại văn tự cổ đại này.
"..."
"A, quên mất, có lẽ em xem không hiểu." Lúc này thiếu niên mới nhớ tới, lại gần mềm mềm nói: "Vậy tôi kể cho em đi."
Không đợi Sơ Tranh trả lời, thiếu niên liền phối hợp nói về nó.
Cực kỳ lâu trước kia, có một vị Thánh ma đạo sư cực kỳ lợi hại. Tục truyền vị Thánh ma đạo sư kia là vị có thiên phú tốt nhất, thực lực lợi hại nhất trong lịch sử ma pháp.
Y từng lấy sức một mình cứu người của toàn thành, có được năng lực dời núi lấp biển, không có ma pháp y không biết, chưa từng thua trận.
Hơn nữa bản thân y còn tự khai sáng ra rất nhiều ma pháp.
Có thể tự mình khai sáng ra ma pháp mới, có ai mà không tiếng tăm lừng lẫy, ghi tên sử sách?
Tóm lại vị Thánh ma đạo sư này là một nhân vật rất trâu bò.
"Lợi hại như vậy, sao trong sách sử không ghi lại?" Quyển sách lịch sử của nguyên chủ, khi Sơ Tranh nhàm chán đã lật ra xem một lần, cũng không có người nào phù hợp với vị vĩ nhân này.
"Đương nhiên không có, bởi vì hắn phạm sai lầm." Thiếu niên lật đến một trang tranh minh hoạ nào đó.
Đó là cảnh một người và một con rồng chiến đấu, bối cảnh có chút dọa người, dùng núi thây biển máu để hình dung cũng không quá đáng.
"Dila..." Thiếu niên chỉ vào con rồng kia: "Nó đến từ vực sâu của đại lục Đông Tây, bởi vì làm một chút chuyện không tốt lắm, cho nên bị người đuổi giết."
Dila đại khái là nghe thấy được, thấp giọng rống lên một tiếng.
"Đừng kêu nữa, sẽ bị người nghe thấy." Thiếu niên chậm rãi nói, giọng nói kia cũng không có một chút ý tứ lo lắng bị người nghe thấy gì.
Suweb tiếp tục nói tiếp.
Dila quấy rối khắp Tây đại lục, rất nhanh liền có được phong hào "Ma Long".
Nhân loại liên hợp không ít người tiêu diệt Dila, nhưng đáng tiếc cuối cùng đều không thành công, ngược lại chọc giận Dila, làm Dila càng thêm không cố kỵ gì cả.
Lúc này, vị Thánh ma đạo sư này ra sân.
Một mình y chiến đấu với Dila, cuối cùng thành công phong ấn Dila.
Y vốn nên là anh hùng của nhân loại, nhưng sau khi chuyện này xảy ra không bao lâu, thì có người phát hiện ra một mặt âm u của vị Thánh ma đạo này sư.
Không biết y đang luyện ma pháp tà ác gì, tóm lại đoạn thời gian kia ૮ɦếƭ không ít người.
Khi mọi người phát hiện ra y, vị Thánh ma đạo sư kia đã thay đổi.
Anh hùng giết rồng lại bước theo gót rồng.
Khi nhân loại vây quét y, cũng không tận mắt nhìn thấy y ૮ɦếƭ, nhưng sau khi y chạy trốn, thì từ đó không ai nhìn thấy y nữa, cũng không xuất hiện bất kỳ chuyện gì không hay nữa.
Không lâu sau, có người phát hiện ra ma pháp trượng của y.
Ngay cả ma pháp trượng cũng mất đi, vậy chắc chắn là đã ૮ɦếƭ rồi.
Tên của y không xuất hiện trên sử sách, bởi vì y không xứng trở thành anh hùng.
-
Sau khi vị Thánh ma đạo sư kia chạy trốn, cũng không tử vong, mà là dùng lực lượng cuối cùng, kiến tạo ra một chỗ như vậy.
"Nơi này, đã từng là một tòa thành trì." Suweb lơ đãng nói: "Bị cải tạo thành thế này, thành nơi mai táng của hắn."
"Một tòa thành trì biến mất mà không có ai phát hiện ra sao?" Đây là một tòa thành, không phải một cái làng. Nhìn quy mô này, ở lúc ấy trình độ nghe danh có thể thấp sao?
"Thời gian thành trì biến là khi Dila bị phong ấn."
Dila và Thánh ma đạo sư có lực lượng cường đại đến nhường nào, mọi người chỉ cho là tòa thành trì kia biến mất trong lực lượng của bọn họ mà thôi.
Cho nên sự thật là, vị Thánh ma đạo sư kia, từ khi phong ấn Dila đã có mưu đồ.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ một lát, ánh mắt lại chuyển tới trên người Suweb.
"Anh thì sao? Anh và chuyện này có liên quan gì đến nhau?" Sơ Tranh đối với mấy chuyện này không có hứng thú gì, thứ cô quan tâm hơn chính là thẻ người tốt.
Suweb bưng mặt, trừng mắt nhìn: "Không có quan hệ gì với tôi nha."
"Thật sao?" Sao ta lại thấy không đáng tin nhỉ?
"Thật..." Suweb đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, không khỏi dừng một chút, sau đó nhanh chóng bổ sung xong: "Đó!"
Nói xong còn cười với Sơ Tranh một cái.
Sơ Tranh không nói gì, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
Nụ cười của thiếu niên dần dần thu lại, hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Thời gian không nhiều lắm.
Còn không nhanh chút...
Không biết thiếu niên nghĩ đến cái gì, lại từ từ cười lên, bàn tay chống lên lưng cự long, dời sang phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn phía dưới, cảm giác được thiếu niên dựa tới, theo bản năng giơ tay đỡ hắn.
Sơ Tranh vừa muốn quay đầu, thân thể đột nhiên mất đi cân bằng, đổ vào trên lưng rộng lớn của cự long, gió mang theo một chút ý lạnh thổi qua gương mặt, hơi ngứa.
Hơi thở mang theo mùi hương đặc thù của thiếu niên bao vây tới.
Dila hận không thể hất hai tên tiểu nhân hèn hạ không biết xấu hổ trên lưng xuống, nhưng mà lực lượng khế ước áp chế nó, không dám động.
-
Chỗ sâu trong phế tích.
Ma pháp trận dần dần sáng lên, ánh sáng xoay chuyển phóng lên ngút trời.
Người từ nơi xa chạy tới, nhìn thấy rồng bay trên bầu trời, cũng trông thấy ánh sáng của những ma pháp trận đang vận chuyển kia.
Dila chỉ xoay quanh trên bầu trời, cũng không làm ra tư thế công kích, cho nên đám người lập tức đuổi tới khu vực có ánh sáng ma pháp trận.
Trong ma pháp trận, những người biến mất lúc này đều ở bên trong.
Trong mỗi ma pháp trận đều có một số người, có người tuyệt vọng ôm đầu khóc rống, có người đang thử xông ra khỏi ma pháp trận.
"Có người... Có người đến!!"
"Cứu mạng!"
"Cha!! Cứu con!!"
"Người đến rồi, được cứu rồi! Được cứu rồi, không thể ૮ɦếƭ ở nơi không hiểu thấu này, mau cứu chúng tôi ra ngoài."
Người trong ma pháp trận trông thấy có người đến, lập tức trông thấy hi vọng.
Người đuổi tới trông thấy con mình, lòng nóng như lửa đốt muốn qua cứu người, lại bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại.
"Đừng đi qua!"
"Đầu tiên chờ chút đã, xem tình huống đã rồi nói!"
"Con gái tôi còn ở bên trong."
"Bình tĩnh chút đi!!"
Bọn họ dừng ở vị trí an toàn, cách không hô lên.
Những ma pháp trận này nhìn rất kỳ quái, không giống những ma pháp trận vận hành bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc