Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1904

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh híp mắt lại, bóng đêm ẩn nửa gương mặt cô trong bóng tối: "Anh ở đây làm gì?"
"Đi ngang qua nha." Thiếu niên rất là nhu thuận trả lời: "Hơn nữa, tôi ở đâu, có liên quan gì đến cô đâu?"
"Về sau sẽ có." Sơ Tranh nói thầm một tiếng.
"Cô nói cái gì?" Thiếu niên không nghe rõ, truy vấn một câu.
"Không có gì."
Sơ Tranh quay đầu đi lên phía trước, đáy lòng suy nghĩ xem có nên thừa cơ bắt người lại không.
Sơ Tranh nghe thấy đằng sau có động tĩnh do người xuống xe ngựa làm ra, tiếp đó thiếu niên bước mấy bước đuổi theo, sóng vai cùng cô mà đi.
Sơ Tranh phát hiện bên ngoài thiếu niên che một chiếc áo choàng, sắc điệu hoa văn nhất trí với đồ hắn mặc bên trong, khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo tự phụ.
"Sàn Đấu Thú của tôi cô còn chưa quét dọn đâu."
"Tôi tặng anh một con rồng, không thể hòa nhau?" Hơn nửa đêm mi còn đến nói với ta chuyện này? Thú vị lắm sao? Mi thấy ta giống người sẽ đi quét dọn Sàn đấu thú cho mi chắc?
"... Được rồi." Nể tình con rồng kia, thiếu niên thỏa hiệp: "Cô muốn đi đâu thế?"
"Không biết."
Sơ Tranh cảm giác thiếu niên không đi cùng nữa, vừa quay đầu liền phát hiện hắn đã trở về xe ngựa, cũng bảo phu xe lái xe chạy như một làn khói.
Sơ Tranh: "??"
Có ý gì đây?
-
Hôm sau.
Chuyện trang viên Charles đổ một mảnh kiến trúc truyền đi nhốn nháo.
Kẻ cầm đầu Sơ Tranh này dù sao cũng được xem như người của gia tộc Charles, nếu Charles gióng trống khua chiêng bắt cô, thì không phải là tuyên dương việc xấu trong nhà sao?
Charles người này rất sĩ diện.
Cho nên chuyện lần này, ông ta bịa ra một lý do loạn thất báo tao —— tin hay không cũng không biết.
Lúc đó, Sơ Tranh đang mua nơi ở tương lai của mình.
Làm xong tất cả thủ tục, Sơ Tranh xách giỏ vào ở, tặng kèm thêm quản gia người hầu.
Sơ Tranh đối với mấy chuyện này không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể giảm bớt phiền phức cho cô là được.
Cách một ngày sau Sơ Tranh mới đến học viện, dù sao một người không biết ma pháp như cô có đi hay không cũng không có đạo sư để ý.
Sơ Tranh vào học viện liền bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ vây xem.
"Chính là cô ta?"
"Đúng, chính là cô ta."
"Tôi nghe nói cô ta chính là đứa con mà mẹ kế của Elsa mang đến, vậy Charles đại nhân không phải chính là bố dượng của cô ta sao? Sao cô ta lại tranh ςướק với Charles đại nhân?"
"Chuyện này ai mà biết được."
"Nói như vậy, cô ta rất có tiền nha."
"..."
Đêm hôm đó người đến Sàn Đấu Thú cũng không chỉ có mấy người ngồi ở đằng sau cô, còn có rất nhiều người đi theo người nhà đến.
Chuyện Sơ Tranh tiêu ba trăm triệu mua một con rồng, bây giờ cơ hồ toàn trường đều biết.
Sơ Tranh: "..."
Đại lão có tràng diện gì mà chưa từng thấy qua, quen rồi, quen rồi.
Trong đông đảo ánh mắt vây xem, Sơ Tranh lấy tư thái lãnh đạo tuần tra trấn định đi đến phòng học.
Khi cô đến phòng học, Elsa đã ở đó, đang nói chuyện với người khác.
Ánh mắt tiếp xúc đến cô, vô thức muốn đứng dậy đi tới, nhưng đi hai bước lại ngừng lại.
"Elsa sao thế?" Đồng bạn kỳ quái hỏi.
"Không..."
Elsa oán hận trừng Sơ Tranh một chút.
"Nhà cậu... Thật sự không có chuyện gì sao?"
"Tớ nghe người ta nói động tĩnh rất lớn đấy."
Chủ đề lại chuyển tới nhà Elsa bị sụp đổ, nội tâm Elsa vô cùng táo bạo, tìm cái cớ không nói chuyện với bọn họ nữa.
Sơ Tranh không có hứng thú nghe, vào lớp trực tiếp nằm sấp ở phía sau ngủ.
Trước khi tan học, đạo sư ngăn học sinh xông ra ngoài lại, tuyên bố một tin: "Ba ngày sau, học viện tổ chức cho mọi người đi tham quan di tích Bình Dương, mọi người chuẩn bị kỹ đồ đạc."
Sơ Tranh đổi từ tư thế gối lên cánh tay thành tay chống cằm.
Di tích Bình Dương là cái gì?
Sơ Tranh quét quanh phòng học một vòng, phát hiện không ít học sinh đều rất kích động, không để ý đến đạo sư còn nói chuyện trên bục giảng, trắng trợn thảo luận.
"Không cần đi học, thật tốt quá."
"Lần này đến di tích Bình Dương không tới năm sáu ngày thì không về được, các cậu đã nghĩ xem nên chuẩn bị gì chưa?"
Sơ Tranh: "..."
Mặc kệ là ở đâu, không cần đi học, có thể đi ra ngoài chơi đều là chuyện mà các học sinh thích nhất.
Sơ Tranh chờ bạn học đi gần hết, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.
"Bạn học Shelleya."
Alice ôm một quyển sách đứng ở bên ngoài phòng học, cẩn thận gọi cô.
"Có việc?"
"Không có... Không có việc gì, chỉ là muốn mời cậu cùng ăn cơm? Được... Được chứ?"
"Ồ."
Sơ Tranh không nói được, cũng không nói không được, đi thẳng xuống lầu.
Alice đuổi theo sát, ăn cơm ở trong phòng ăn, Alice chủ động gánh chịu trách nhiệm mua cơm.
Sơ Tranh mừng rỡ vì thanh nhàn, để Alice làm thay.
"Chuyện di tích Bình Dương, đạo sư của các cậu đã nói chưa?" Alice ăn được một nửa, bỗng nhiên hỏi Sơ Tranh.
"Rồi." Trong trí nhớ của nguyên chủ không có ấn tượng gì, cô dừng một chút: "Di tích Bình Dương ở đâu?"
"A?" Alice ngây người một chút: "Cậu... Cậu không biết sao?"
Sơ Tranh gõ gõ cái bát bên cạnh: "Nói nghe một chút."
Di tích Bình Dương được phát hiện vài chục năm rồi, nhưng mà trước đó cũng không mở ra.
Trước đây không lâu mới mở ra, nhưng cũng chỉ mở cho một chút thế lực lớn, học viện lấy được danh ngạch, cho nên tổ chức cho học sinh qua tham quan.
"Tôi nghe nói đó là di tích do một vị Thánh ma đạo sư để lại."
"Thánh ma đạo sư?"
"Ừ." Alice gật gật đầu: "Nhưng cũng chỉ là tôi nghe nói, không biết có phải là thật hay không."
Thánh ma đạo sư từ xưa đến nay đã không có nhiều.
Nếu như quả thật là Thánh ma đạo sư, vậy nhất định sẽ lưu trong lịch sử, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
Loại tham quan di tích này, cũng không khác gì tham quan khu du lịch hoặc di chỉ nào đó, nhưng nếu như vận khí tốt, cũng có thể lĩnh hội được thứ gì đó từ đồ vật lưu lại trong di tích.
Chuyện này hoàn toàn chính là xem thiên phú và vận khí.
-
Buổi chiều tan học Sơ Tranh phát hiện bên ngoài có người chờ, có vẻ là người Charles phái tới bắt cô.
Sơ Tranh không sợ hãi chút nào đi từ cửa chính ra ngoài, ngay trước mặt bọn họ leo lên xe ngựa.
Nhưng mà chờ đám người kia đuổi theo lên xe ngựa, thì trong xe làm gì còn có người, ngay cả phu xe cũng không thấy.
"Rõ ràng đã trông thấy cô ta đi lên, sao lại không thấy đâu nữa?"
"Đại nhân nói cô ta không biết ma pháp..."
"Có phải là dùng quyển trục ma pháp không?"
"Các người tìm tôi?"
Giọng nói thanh thúy của cô gái vang lên từ phía sau, mấy người đồng loạt quay đầu.
Sơ Tranh tựa ở bên tường, khoanh tay trước иgự¢ nhìn bọn họ.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau vài lần, người cuối cùng phát lệnh: "Lên!"
"Ai."
Sơ Tranh thở dài, Ϧóþ cổ tay đứng thẳng người.
Đây chính là bọn họ tự đưa tới cửa.
Ta muốn dốc lòng làm người tốt!
Đều là bị ép!
【...】
-
Sơ Tranh phủi phủi tro bụi không cẩn thận dính vào, mặt không cảm xúc lên xe ngựa: "Trở về."
Phu xe không biết chui từ chỗ nào ra ngoài, lưu loát nhảy lên xe ngựa, lái xe rời đi.
Ngay sau khi Sơ Tranh rời đi không bao lâu, hai bóng người xuất hiện từ chỗ tối.
Thiếu niên vuốt vuốt kim tệ, dạo bước đến vị trí vừa rồi Sơ Tranh đứng, rũ mắt dò xét mặt đất: "Uno, vừa rồi anh nhìn thấy không?"
"Có." Uno cung kính đứng ở phía sau.
Thiếu niên một tay chống cằm, rất là tò mò: "Cô ta dùng ma pháp gì?"
"..." Uno làm sao mà biết được.
Anh ta căn bản không cảm giác được thiếu nữ kia dùng ma pháp.
Thiếu niên dùng cái chân cao quý của hắn đạp đạp mặt đất, một chút bụi bay lên, thật lâu sau thiếu niên khẽ cười một tiếng: "Móng vuốt của mèo con trưởng thành thật sự rất hung nha. Uno, anh nói đúng không?"
"..."
Ngài cảm thấy đúng thì là đúng.
Tôi chỉ là người gỗ, không có tình cảm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc