Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1872

Tác giả: Mặc Linh

Diêu Thanh bị Sơ Tranh dọa cho phát sợ, lúc này còn không có ai bảo vệ cô ấy, bị Sơ Tranh dọa sợ, có gì cũng nói ra hết.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy vẫn luôn mơ thấy một vài giấc mơ.
Trong mơ toàn là chuyện liên quan đến Hạ Di Tộc, vì chuyện này mà cô ấy học khoa lịch sử, nhưng vào tìm hiểu rồi mới biết Hạ Di Tộc căn bản không có trong lịch sử.
Vất vả lắm cô ấy mới phát hiện được một chút manh mối lẻ tẻ.
Nhưng chỉ biết Hạ Di Tộc trong giấc mơ của cô ấy xác thực có tồn tại, chứ không biết nhiều hơn.
Đại khái là hơn hai năm sau, cô ấy kiểm tra ra mình mắc một loại bệnh hiếm thấy, những giấc mơ kia lại càng thêm chân thực hơn.
Sau đó cô ấy gặp anh Cao.
Ngay từ đầu Diêu Thanh cũng rất phòng bị anh Cao, nhưng anh Cao từng li từng tí chiếu cố, Diêu Thanh cũng dần dần mở rộng lòng ra, nói cho anh ta nghe về những chuyện quấy nhiễu mình.
Cũng không lâu lắm, anh Cao nói với cô ấy, có lẽ sẽ tìm được cách cứu cô ấy, cũng có thể biết rõ ràng nguyên nhân vì sao cô ấy lại mơ thấy những giấc mơ kia.
Sau đó...
Bọn họ đến nơi này.
-
Anh Cao là người đầu tiên tỉnh lại, anh ta giống như người ngột ngạt hồi lâu, đột nhiên hít thở được không khí mới mẻ, bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Ánh mắt quét qua, phát hiện Diêu Thanh và Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa.
"Thanh Thanh!"
Anh ta lập tức kêu một tiếng.
Kêu xong tiếng này, anh Cao phát hiện trên người mình có cảm giác trói buộc, anh ta bị trói lại!
Anh Cao cấp tốc nhìn xung quanh, trừ anh ta, còn có Lê Điềm, Lam Thần và chú Dân, đều bị trói.
Ánh mắt của bọn họ đờ đẫn, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Liễu tiểu thư, đây là ý gì?" Anh Cao cấp tốc trấn định lại, khóa chặt ánh mắt trên người Sơ Tranh.
Diêu Thanh lúc này càng giống như bị hù dọa hơn, cho nên kẻ đầu têu duy nhất, chắc chắn là Sơ Tranh.
"Không có ý gì, phòng ngừa Cao tiên sinh gây bất lợi cho tôi mà thôi." Bây giờ không trói thì còn chờ khi nào nữa?
Ánh mắt anh Cao trầm xuống: "Liễu tiểu thư, tôi không muốn gây bất lợi cho cô, có phải cô có hiểu lầm gì rồi không?"
"Đã nói là phòng ngừa." Sơ Tranh lơ đãng nói.
Anh Cao: "..."
Sơ Tranh hơi nghiêng người sang bên cạnh, chỉ vào cái cây phát sáng đằng sau: "Cao tiên sinh, thứ anh muốn tìm là nó sao?"
Trong mắt anh Cao nháy mắt bị ánh sáng nhỏ vụn phủ kín, chùm sáng phiên bản thu nhỏ phản chiếu trong mắt anh ta.
Hô hấp của anh ta cũng trở nên ngưng trệ.
Đây là...
Thật sự tìm được rồi!!
Kích động của anh Cao rất nhanh liền biến mất, bây giờ anh ta còn đang bị trói.
Anh Cao xuất ra tư thế đàm phán: "Liễu tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng không hiểu nhiều về những thứ này đâu nhỉ?"
"Không khéo, vừa hiểu rõ." Sơ Tranh lung lay hai bản chép tay đã ố vàng trong tay.
Anh Cao: "..."
Anh Cao nhìn về phía Lam Thần bên kia, đáy lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tên phế vật Lam Thần này, giấu đồ cũng không giấu cho tốt.
Anh ta chỉ từng xem qua một bản, nhưng cũng có thể đoán được, một bản khác chắc chắn có ghi lại một vài thứ.
Anh Cao hít sâu một hơi: "Liễu tiểu thư, tôi tới nơi này, chỉ là muốn chữa khỏi bệnh cho Thanh Thanh. Chúng ta không phải là địch nhân."
Sơ Tranh: "..."
Đánh rắm!
Ở trong kịch bản, các ngươi đã trực tiếp nộp thẻ người tốt ra để bị đem đi giải phẫu!
Chúng ta đương nhiên là địch nhân!
Anh Cao nói tiếp: "Liễu tiểu thư, chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác? Anh như bây giờ, có tư cách gì mà nói chuyện hợp tác với tôi?"
"..."
Anh Cao tự tin nói: "Dựa vào tôi biết nhiều chuyện hơn."
"Ồ."
Anh Cao không biết tiếng "ồ" này của Sơ Tranh là có ý gì, phản ứng này sao lại không giống như anh ta nghĩ tới chứ?
Anh Cao hơi chần chờ, quyết định tiếp tục ném mồi nhử: "Cây này là thần tích của Hạ Di Tộc, bọn họ thu hoạch được lực lượng từ trên người nó, Liễu tiểu thư, chúng ta hợp tác, chúng ta có thể dùng cây này để làm được nhiều chuyện hơn."
"Nó có thể cho người ta thu hoạch được lực lượng, cũng có thể làm cho người ta trường thọ, chữa khỏi bệnh tật, Liễu tiểu thư, cô suy nghĩ kỹ đi, cô thật sự không động tâm sao?"
Anh Cao hướng dẫn từng bước.
Sơ Tranh khoanh tay trước иgự¢, không thèm để ý nói: "Tôi rất hài lòng với lực lượng của mình, không cần ngoại lực."
Hả?
Trong lòng anh Cao chỉ cảm thấy Sơ Tranh có chút bản lĩnh, nhưng lực lượng thu hoạch được ở đây, không phải là lực lượng bình thường.
Cô không hề động tâm chút nào sao?
"Liễu tiểu thư, tôi nghĩ cô vẫn còn chưa biết rõ, cây này có thể mang cho cô lực lượng gì..."
Anh Cao muốn giải thích cho Sơ Tranh hiểu rõ chỗ trân quý của nó.
Sơ Tranh chậm chạp giơ tay, đầu ngón tay trắng thuần đảo qua không khí, yết hầu anh Cao bỗng nhiên xiết chặt, giống như bị bóp chặt yết hầu, dưỡng khí khó mà tiến vào được, đáy mắt anh Cao phun lên sự khi*p sợ và không thể tin.
Một giây sau, không khí mới mẻ tràn vào phổi.
Cô gái thu tay lại, lặng lẽ liếc nhìn anh ta: "Anh cảm thấy tôi cần sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Anh Cao ho khan một trận, rất muốn dùng tay sờ cổ mình một chút, nhưng đáng tiếc không cách nào động đậy.
Sắc mặt anh Cao chuyển từ xanh thành trắng, cánh môi cũng run rẩy đến mấy lần.
Chỉ có một hồi như vậy, mà anh ta cảm giác được từng đợt hàn ý, giống như cô thật sự sẽ Gi*t mình.
Lực lượng của cô gái này từ đâu đến?
Cô là ai?!
"Bây giờ tôi cần nghe những gì Cao tiên sinh biết, Cao tiên sinh phối hợp với tôi một chút chứ?"
"..."
Anh ta không phối hợp thì sẽ thế nào?
-
Tập hợp tin tức của mấy người, Sơ Tranh đã có thể nắm rõ mạch lạc toàn bộ câu chuyện.
Năm 88, một đám người đến tìm kiếm Hạ Di Tộc, hơn nữa bọn họ còn tìm được.
Nhưng nửa đường có mấy người ngấp nghé cái gọi là thần tích kia, trộm lá cây ăn, cũng có được lực lượng.
Sau khi bị người phát hiện, bọn họ chạy ra ngoài.
Nhưng lại cảm thấy không cam tâm, lần nữa trở về, ỷ vào lực lượng thu hoạch được, Gi*t ૮ɦếƭ tất cả mọi người.
Nhưng vào lúc bọn họ định chuyển trọn gốc cây kia ra ngoài, thì toàn bộ lối đi dưới lòng đất bắt đầu lắc lư, đủ loại nguy hiểm xuất hiện.
Vì bảo mệnh, chỉ có thể từ bỏ gốc cây kia, rời khỏi đó.
Sau khi rời khỏi đó, hai người trong đó không bao lâu liền qua đời, không ai điều tra ra được nguyên nhân cái ૮ɦếƭ.
Mà ba người còn lại, sau khi rời đi cũng đánh mất lực lượng, đồng thời già yếu nhanh hơn so với người bình thường.
Lam Thần, anh Cao và Diêu Thanh đều là con cháu đời sau của ba người kia.
Lam Thần lấy được bản ghi chép của ông nội gã, anh Cao nghe được từ cha anh ta, Diêu Thanh thì không biết gì cả, chỉ là luôn nằm mơ thấy.
"Sao lại trùng hợp như thế, các người đồng thời đến đây được?" Anh Cao và Diêu Thanh là cùng nhau đến, vậy Lam Thần thì sao?
Vì sao gã lại khăng khăng muốn tới đây.
Còn là dưới tình huống mang theo một kẻ vướng víu như nguyên chủ?
Tin đồn về Hạ Di Tộc, ở trong vòng đặc biệt nhất định có nghe đồn, năm đó người tới nơi này cũng nói cho người ngoài biết, còn có một số tư liệu nghiên cứu lưu truyền đi, có người biết cũng không kỳ quái.
Nhưng sao có thể trùng hợp đến mức đồng thời đến đây được.
Trùng hợp?
Vậy cái trùng hợp này thật làm cho người ta khó hiểu.
"Sao lại thế này?"
"Ai trói ông!"
Lam Thần cũng tỉnh lại, phát hiện mình bị trói, há miệng liền mắng.
Chú Dân và Lê Điềm lần lượt tỉnh lại trong tiếng mắng chửi của Lam Thần.
Không biết Lê Điềm trải qua chuyện gì, lúc này sắc mặt tái nhợt, cả người đều run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Liễu Sơ Tranh!"
Lam Thần nhìn thấy Sơ Tranh đứng trước mặt anh Cao, lập tức rống lên với cô: "Có phải do cô làm không? Mẹ nó cô thả ông đây ra! @#%..."
Lời phía sau quá khó nghe, đại khái là tức điên lên rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc