Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1860

Tác giả: Mặc Linh

Tân Trục chưa bao giờ biết tay con gái lại mềm như vậy, cũng ấm áp như vậy, giống như một đám lửa trong trời đông giá rét.
Ngón tay hắn cũng không dám động loạn.
Hắn đột nhiên nhớ tới, trong quyển sách hắn từng xem rất nhiều lần, bên trong có một chút miêu tả, dường như cũng tương tự với hắn lúc này.
Cho nên, thế này là... Thích sao?
-
Bọn họ rất nhanh liền đi đến trong làng, Sơ Tranh thừa cơ lén lút thả con chuột bạch lớn kia ra ngoài.
"Chít chít!!"
Chuột bạch lớn xông tới lập tức chạy sang bên người Tân Trục.
Tân Trục kinh ngạc ôm nó: "Tiểu Thất, mày ở đây sao."
Chuột bạch lớn bị đói đến gầy đi trông thấy, hữu khí vô lực ôm tay Tân Trục, mắt nhỏ nhìn thấy Sơ Tranh, đột nhiên lại kích động chỉ về phía cô: "Chít chít chít!!"
Tân Trục hiển nhiên không get được ý tứ chân chính của chuột bạch lớn: "Cô ấy giống như tao, nơi này còn có những người khác, có phải mày cũng rất kích động không?"
"Chít chít chít!!" Chính là người phụ nữ này giam giữ ta!
"Tôi ôm giúp anh." Sơ Tranh chủ động lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm chuột bạch lớn, có chút bất thiện.
Chuột bạch lớn dường như nhìn ra, nắm thật chặt cánh tay Tân Trục: Đừng, đừng đưa ta cho người phụ nữ ghê tởm này, cô ta chính là ma quỷ!
Không chỉ nô dịch nó, cầm tù nó, còn không cho nó ăn, là muốn bỏ đói nó đó!!
Tại sao có thể có người xấu xa như vậy chứ!!
Không biết có phải Tân Trục nhìn ra chuột bạch lớn không thích không, lắc đầu: "Không sao, nó có thể tự đi theo."
Thế là Tân Trục thả chuột bạch lớn xuống dưới đất, chuột bạch lớn lập tức chuyển phương hướng, đi theo một bên khác của Tân Trục, thỉnh thoảng liếc trộm Sơ Tranh.
Trong doanh địa không có bất kỳ ai, đồ vật hơi loạn, nhìn có vẻ khi rời đi hơi vội vàng.
Tân Trục dẫn Sơ Tranh đi tắt, rất nhanh liền trông thấy có một người đổ xuống đất cách đó không xa.
Sơ Tranh nhìn một chút là nhận ra người kia là ai —— Diêu Thanh.
Tân Trục chạy tới bên cạnh Diêu Thanh, vươn tay chuẩn bị đỡ người dậy, Sơ Tranh ngăn hắn lại: "Để tôi, đứng bên cạnh."
"Tôi có thể giúp..."
Cô gái mặt mày đạm mạc lạnh lẽo, giọng nói cũng mang lãnh ý: "Đứng ở bên kia đi."
Tân Trục: "..."
Hung ác như thế làm gì.
Sơ Tranh đỡ Diêu Thanh dậy, để cô ấy dựa vào gốc cây đằng sau.
Chân Diêu Thanh bị thương, còn đang chảy máu.
"Diêu Thanh." Sơ Tranh vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Diêu Thanh: "Diêu Thanh, tỉnh lại đi."
Sơ Tranh kêu mấy tiếng, Diêu Thanh mới giật giật lông mày, yếu ớt tỉnh lại.
"Liễu... Liễu tiểu thư?" Giọng nói Diêu Thanh suy yếu: "Cô... Sao cô lại ở chỗ này? Cô không sao thật quá tốt rồi."
Nói đến phần sau Diêu Thanh lại nở nụ cười.
Sơ Tranh chỉ về phía chân cô ấy: "Làm sao mà bị?"
Mới vừa rồi bị tê liệt cảm giác đau, trong nháy mắt khi Sơ Tranh nhắc nhở, cảm giác đau lại quay về, trên trán Diêu Thanh dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
"Tôi... Chúng tôi gặp sói."
"Sói?" Sơ Tranh quay đầu nhìn Tân Trục, Diêu Thanh theo bản năng nhìn theo ánh mắt Sơ Tranh sang.
Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, đứng dưới tán cây xanh biếc, dung mạo đẹp đẽ rêu rao, lóa mắt như minh tinh trên TV.
Quanh thân lộ ra một cỗ khí chất trí thức, cho người ta cảm giác không hề nguy hại chút nào.
Bên chân còn có một con thỏ trắng lớn ngồi xổm? Không... Đó là con chuột?
Người kia là ai?
Trong đội ngũ của bọn họ hình như không có người như vậy.
"Bọn họ đâu?"
Diêu Thanh hoàn hồn, gập ghềnh nói: "Không... Không biết, anh Cao bảo tôi chạy về nơi đóng quân, tôi... Tôi bị ngã, ngất đi, tỉnh lại đã nhìn thấy cô."
"Còn có thể đi không?"
Diêu Thanh vốn chính là một cô gái yếu ớt nhu nhược, thử một chút rồi đỏ mắt lắc đầu.
"Để tôi đi..." Tân Trục muốn tiến lên.
"Không cần!" Sơ Tranh đưa tay: "Tôi làm!"
Tân Trục: "..."
Sơ Tranh xách Diêu Thanh về nơi đóng quân, Tân Trục muốn giúp đỡ mấy lần, đều bị Sơ Tranh cự tuyệt.
Sơ Tranh ghét bỏ dùng ngón tay gẩy gẩy quần cô ấy, ngay trước mặt thẻ người tốt, Sơ Tranh lại không thể thô lỗ bắt cô ấy *** ra, càng không thể vung tay để thẻ người tốt đến làm.
Cuối cùng chỉ có thể tự mình xắn tay áo xem vết thương cho cô ấy.
Nếu như không có thẻ cảm ơn, ta sẽ nhấn cô ta vào trong bùn!
Ừm!
Cứ quyết định như vậy đi.
Quần bị kéo cắt bỏ, trông thấy vết thương, Sơ Tranh khẽ nhướn lông mày: "Đây là do sói cắn?"
"Ừ..."
Diêu Thanh đại khái là nhớ tới tình hình lúc đó, thân thể cũng run lên.
Vết thương không sâu lắm, chất lượng quần áo rất tốt, răng cạp vào quần, chỉ rách mất một ít ***.
Sơ Tranh tìm túi thuốc xử lý cho cô ấy.
Tân Trục lần nữa thỉnh cầu gia nhập đội ngũ cứu viện, bị Sơ Tranh vô tình cự tuyệt, cũng bảo hắn đứng cách xa hơn một mét.
Tân Trục: "..."
Diêu Thanh: "..."
Diêu Thanh không phải chưa từng bị thương, nhưng dù là bác sĩ hay là bạn bè giúp cô ấy xử lý, thì cũng không thô lỗ như vị này.
"Được rồi."
Diêu Thanh thở phào: "Cảm ơn... Cảm ơn Liễu tiểu thư."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn x 1 】
Ôi, không thể nhấn cô ta vào trong bùn rồi.
Diêu Thanh kéo quần xuống che lại, liếc nhìn chàng trai đứng ở một bên, đánh bạo hỏi: "Liễu tiểu thư, tôi có thể hỏi một chút, hắn là ai không?"
"Người đến thám hiểm trên đường nhặt được, lạc khỏi đám người đi cùng." Sơ Tranh thuận miệng nói.
"Vậy à..." Diêu Thanh lại nhìn kỹ Tân Trục một chút, đáy lòng mang theo chút nghi hoặc.
Nếu là người đến thám hiểm trên đường gặp phải thì sao hắn lại nghe lời cô như vậy?
Hơn nữa nơi này vắng vẻ như thế, sao lại còn có...
Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên người Tân Trục, hạ giọng nói: "Gặp phải người, thì cứ nói anh cũng đến thám hiểm, lạc khỏi đám người đi cùng, mặc kệ bọn họ hỏi thế nào, cũng không thể nói ra chuyện của anh, hiểu chưa?"
"Ừ."
-
"Đám người anh Cao sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Diêu Thanh đợi một hồi, vẫn không thấy ai trở về, có chút gấp gáp: "Tại sao lâu như thế rồi vẫn chưa trở lại."
Sơ Tranh sẽ không giúp cô ấy đi tìm người, nhưng Tân Trục là một đứa nhóc hảo tâm.
Hắn ở lại nơi này năm hai mươi tuổi, thời gian mặc dù trôi qua, nhưng hắn ở đây trừ cô độc, thì cũng không trải qua bất kỳ chuyện gì trên xã hội để bị xâm nhiễm.
Cho nên Tân Trục thế này cũng có thể hiểu được —— nếu không phải như thế, thì trong kịch bản hắn cũng không bị hại thành thế kia.
Nhưng mà...
Hiểu thì hiểu, cứu người cô chắc chắn sẽ không đi.
Cô nhìn giống người rảnh rỗi như thế sao?
Sơ Tranh bên này nói với Diêu Thanh hai câu, bên kia vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi Tân Trục đâu.
Diêu Thanh chần chờ chỉ chỉ một phương hướng: "Hình... Hình như hắn đi về hướng kia."
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt treo rồi kéo ngược lại đi.
Nội tâm Sơ Tranh tức thành quả bóng, quay đầu đuổi theo sang hướng kia.
"Cô đi theo làm gì?"
"Tôi... Tôi không yên lòng về đám anh Cao." Vết thương trên đù* Diêu Thanh không nghiêm trọng, mặc dù khá đau, nhưng còn chưa đến mức không thể bước đi: "Hơn nữa tôi ở lại đây một mình tôi cũng sợ."
Câu nói sau cùng mới là trọng điểm.
Sơ Tranh mặt lạnh cảnh cáo cô ấy: "Tôi sẽ không quản cô, chính cô phải chịu trách nhiệm với bản thân mình."
"Tôi... Tôi biết."
Sơ Tranh không để ý tới cô ấy nữa, tiếp tục đuổi theo về phía trước.
Trên mặt đất có dấu chân, cũng không khó tìm, Sơ Tranh rất nhanh liền trông thấy thân ảnh của Tân Trục, đang khom người nhìn xuống, bên kia cỏ hoang mọc thành bụi, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Sơ Tranh kìm nén một hơi, khí thế hung hăng đi qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc