Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1826

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh vừa định đóng cửa xe, không biết có mấy cô gái từ đâu lao ra.
"Chồng kìa chồng kìa, thật đúng là anh ấy rồi a a a a!!"
"Không được, tôi sắp hôn mê rồi!"
"Tôi đã nói không nhìn lầm mà, chắc chắn là chồng tôi."
"Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, yên tĩnh chút đi nào, dẫn những người khác tới thì làm sao bây giờ!"
Có người nói một câu như vậy, mấy người lập tức yên tĩnh lại, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ vô cùng kích động.
Mấy cô gái hết sức kích động, trong mắt sáng lấp lánh, tất cả đều là chờ đợi: "Chồng ơi, có thể ký tên không?"
Sơ Tranh nhìn Cố Ngự, Cố Ngự gật gật đầu.
Mấy cô gái lập tức lấy giấy Pu't ra, Cố Ngự kí tên rất nhanh -- dù sao Sơ Tranh cũng xem không hiểu đó là ký cái quỷ gì.
Bọn họ cũng không trì hoãn quá lâu, ký xong tên liền mang tâm tình kích động, thay họ đóng cửa xe lại.
"Tần tiểu thư, mặc dù chúng tôi không thích cô, nhưng chúng tôi sẽ yêu ai yêu cả đường đi, xin cô nhất định phải nghiêm túc đóng phim! Sớm ngày thành danh, như thế thì chúng tôi mới có thể dễ tiếp nhận cô hơn!"
"..."
Ta cũng không cần các ngươi thích.
Các ngươi tiếp nhận ta có ích lợi gì.
Đáy lòng Sơ Tranh phun tào hai câu, trên mặt không có bất cứ dị thường nào, khẽ gật đầu, đóng cửa sổ xe lại.
"Kỳ thật Tần tiểu thư cũng rất đẹp, làn da của cô ấy đẹp quá đi thôi, cảm giác vô cùng mịn màng, mà cô ấy còn không trang điểm đấy!!"
"Hơn nữa cảm thấy rất có khí chất!"
"Tôi từng xem ảnh chụp tuyên truyền của cô ấy rồi, chắc kỹ thuật diễn của cô ấy cũng không kém đâu."
-
Sơ Tranh nhìn mấy cô gái vẫn còn đứng ở bên kia, cô quay đầu nhìn Cố Ngự một chút: "Về sau anh còn đóng phim nữa không?"
"Không đóng nữa."
"Vì sao?"
Cố Ngự rũ mi mắt xuống, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Kế thừa gia nghiệp."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Anh có gia nghiệp anh trâu bò.
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, cảnh sắc ngoài cửa sổ bay lượn mà qua, hai người riêng phần mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí cũng không lộ vẻ xấu hổ.
"Cô và Phó Tinh Thần đi cùng một chuyến bay?" Giọng nói của Cố Ngự đánh vỡ tĩnh mịch trong xe.
"Ừ."
"Cô thật sự không thích hắn à?"
"Không thích." Chính là chưa từng thích, nguyên chủ thích không liên quan gì đến ta!!
Ánh mắt Cố Ngự đảo qua người cô: "Lúc trước không phải cô rất thích hắn sao? Sao bây giờ nói không thích là không thích rồi?"
Phó Tinh Thần là đối thủ của hắn, Cố Ngự biết vị hôn thê của mình thích đối thủ của mình, tâm tình không cần nghĩ cũng biết.
"Không thích chính là không thích... Anh hỏi nhiều như thế làm gì? Anh cứ nhắc đến hắn ta mãi làm gì?" Sơ Tranh bị hỏi đến không kiên nhẫn.
"..."
Hắn còn không thể hỏi một chút được à?
Cô còn rất dữ!
Cố Ngự hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa.
Đoạn đường sau đó, Cố Ngự vẫn không nói chuyện, trở lại biệt thự Cố Ngự cũng đi vào không quay đầu lại, căn bản không để ý tới Sơ Tranh.
Vệ sĩ đẩy Cố Ngự vào, Sơ Tranh tự đi lấy vali hành lý ra.
"Tần tiểu thư, để tôi làm." Không biết quản gia từ đâu xuất hiện, tiếp nhận vali hành lý trong tay Sơ Tranh: "Tần tiểu thư, vali hành lý này cất vào phòng ngài sao?"
"Không cần, để ở phòng khách trước đi."
"Vâng." Quản gia đưa vali hành lý vào trong phòng khách.
Sơ Tranh mở vali hành lý ra, Cố Ngự còn chưa lên lầu, bảo vệ sĩ để hắn ngồi trên ghế sofa.
Sơ Tranh mở vali hành lý ra, lấy đồ vật ngổn ngang bên trong ra ném lên bàn trà.
Ngay từ đầu Cố Ngự không để ý, tùy tiện nhìn lướt qua, nhưng mà một giây sau lập tức dời mắt về.
Đồ vật Sơ Tranh ném ra đại bộ phận đều không đóng gói, rất nhiều thứ đều dùng một túi vải nhung để đựng, có cái thậm chí còn không gói lại, bị cô lấy từ trong vali ra.
Cố Ngự cảm thấy cái vali hành lý kia của cô... Giá trị không ít hơn mấy chục triệu.
Cô lên máy bay kiểu gì vậy!!
Nhiều đồ như vậy, mang lên máy bay mà không bị kiểm tra sao?
Cô không sợ bị ςướק sao?
... ςướק chắc cũng không nghĩ tới, cô sẽ nhét nhiều vật phẩm quý giá như thế trong vali.
Cố Ngự tỉnh táo một chút, hắng giọng: "Cô mua nhiều đồ như thế làm gì?"
"Mua cho anh chơi." Sơ Tranh "bộp" một tiếng, hào khí khép vali lại, xách vali lên lầu.
"???"
Mua cho hắn chơi?
Hắn không nghe lầm chứ?
Hắn cần đồ vật như thế sao?
Quản gia ra nhìn thấy đồ vật chất đống trên bàn, và Cố Ngự đang ngẩn người, cũng hơi ngơ ngác: "Tiên sinh, những thứ này từ đâu tới?"
Cố Ngự giơ tay che trán: "Đưa đến phòng cho Tần tiểu thư đi." Hắn cần cô mua đồ sao?!
Quản gia: "..." Chẳng lẽ là tiên sinh tặng cho Tần tiểu thư? Nhưng mà... Vì sao lại mở hết hộp đóng gói ra rồi?
Quản gia lòng tràn đầy ngờ vực đưa đồ vật đến gian phòng Sơ Tranh, kết quả bị Sơ Tranh từ chối nhận, Quản gia bưng lấy một đống đồ vật không có chỗ xếp.
Cuối cùng đống đồ này vẫn bỏ vào thư phòng của Cố Ngự.
-
Ban đêm.
Vừa rồi Sơ Tranh ở trong phòng ngủ một giấc, cơm tối cũng chưa ăn, lúc này ngủ dậy cảm thấy đói bụng đến hoảng, từ từ đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh có không ít đồ ăn... Đáng tiếc đều là đồ sống.
Lúc này người giúp việc đã ngủ rồi, Sơ Tranh cảm thấy mình vẫn nên gọi đồ ăn bên ngoài thì tốt hơn, cô thất vọng đóng tủ lạnh lại.
Kết quả không nghĩ tới đằng sau tủ lạnh có người, Sơ Tranh lui lại một bước theo phản xạ có điều kiện: "Cố tiên sinh, hơn nửa đêm anh mộng du à?"
Hù ૮ɦếƭ người.
Hình dáng Cố Ngự mơ hồ, không thấy rõ mặt của hắn, giọng nói thấm vào đêm lạnh: "Cô đang làm gì thế?"
"Đói bụng, tìm đồ ăn." Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh.
Cố Ngự nhìn hai tay cô một chút: "Không tìm được?"
Sơ Tranh không lên tiếng, nhấc chân rời khỏi tủ lạnh, điềm nhiên như không có việc gì rót cho mình cốc nước lót bụng. Cố Ngự khống chế xe lăn đi qua, mở tủ lạnh ra nhìn một chút.
Dường như hắn đã rõ vì sao cô không động thủ.
Ánh mắt Cố Ngự liếc qua phía người bên cạnh, cô gái mặc đồ mặc ở nhà, giẫm dép lê, bưng ly nước chậm rãi uống... Đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.
Phi phi phi!!
Hắn đang suy nghĩ gì thế này.
Cố Ngự hất ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra, mở đèn trong phòng bếp lên, lấy ra mấy thứ đồ: "Qua giúp đỡ chút."
"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh theo bản năng nói một câu.
Cố Ngự cười lạnh: "Cô có ăn không?"
Sơ Tranh: "..."
Không ăn!
Đại lão sao có thể vào phòng bếp chứ!
-
"Dấm."
Sơ Tranh mặt lạnh lấy đồ đưa cho Cố Ngự, Cố Ngự cũng thấy may mắn vì vị đại tiểu thư này nhìn qua không biết nấu cơm, nhưng đồ vật thì đều biết, không cầm loạn.
"Bát."
Sơ Tranh mở ngăn tủ ra, tìm cái bát ra, rửa rồi đưa cho hắn.
Cố Ngự nhìn cái bát kia, chịu đựng lửa giận: "Hai cái!"
Sơ Tranh: "Anh muốn ăn?"
"Nếu không thì tôi nấu làm gì?" Mẹ, hắn nấu đó, cô lại còn muốn ăn một mình à!
Hắn nhìn qua dễ nói chuyện như thế chắc, sẽ nấu cơm cho một mình cô? Cô nghĩ hay lắm đấy!
Sơ Tranh lại lấy thêm một cái bát ra, sau đó Sơ Tranh vẫn rất hiểu chuyện, chủ động bưng hết đồ sang.
Trù nghệ của Cố Ngự không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, hai người ăn đều không nói chuyện.
Quản gia đi tiểu đêm phát hiện phòng ăn bên này có ánh sáng, kỳ quái tới xem, sau đó liền nhìn thấy tràng cảnh hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn mì.
Quản gia núp trong bóng tối, lặng lẽ meo meo chụp một tấm hình gửi cho Cố lão phu nhân.
Quan hệ của Tiên sinh và Tần tiểu thư nhìn có vẻ tốt hơn trước đó nhiều...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc