Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1723

Tác giả: Mặc Linh

Tiếp xúc với nhau, mặc dù Mễ Nghiễn cũng cảm thấy Tang Ngung rất lợi hại, nhưng lòng cạnh tranh của đàn ông con trai vốn đã mạnh, hắn ta tự nhiên không nhìn được mình bị hạ thấp đi.
Nhưng kết quả của mỗi lần, vĩnh viễn đều là năng lực của Tang Ngung vượt qua hắn ta.
Chuyện này khiến Mễ Nghiễn rất khó chịu.
Bình thường Mễ Nghiễn đều đi theo chân Tang Ngung, nhưng đáy lòng hắn ta căn bản chưa từng chịu phục.
Đến sự kiện đằng sau kia...
Tin tức vị đại sư kia sắp đến, hắn ta đã sớm biết.
Nếu Tang Ngung nhận lời mời thành công, thì làm sao còn có chỗ cho hắn ta nữa. Thủ đoạn bình thường không cạnh tranh được, hắn ta chỉ có thể nghĩ ra những cách khác.
Đáy lòng Tang Ngung phát lạnh: "Chỉ bởi vì như thế."
Mễ Nghiễn không đáp lời.
"Nếu như học trưởng đã biết, vậy tôi không còn gì để nói, thế giới này vốn chính là như thế, anh không tính kế với tôi, thì tôi sẽ tính kế anh, tôi cũng không cảm thấy mình làm sai, tôi chẳng qua là vì tiền đồ của mình mà thôi."
Cho tới bây giờ hắn ta cũng chưa từng hối hận.
Dù sao ngay từ đầu hắn ta đã không chân tình xem Tang Ngung như học trưởng.
Mà lúc ban đầu hắn ta đã xem người này như đối thủ cạnh tranh.
"Nhưng mà, học trưởng để một người phụ nữ tới đối phó với tôi, thật là làm cho tôi ngoài ý muốn."
Đây mới là mục đích hôm nay của Mễ Nghiễn.
Người phụ nữ kia núp trong bóng tối, khó lòng phòng bị.
Bây giờ người duy nhất có thể ra tay chính là Tang Ngung.
"Chuyện này tôi không biết."
"Bây giờ học trưởng biết rồi." Mễ Nghiễn nói: "Anh muốn báo thù tôi cũng được, nhưng tôi hi vọng học trưởng tự làm, đừng mượn tay một người phụ nữ mà làm, như thế sẽ chỉ làm tôi xem thường học trưởng thôi."
Mễ Nghiễn ném ra câu nói này rồi xuống xe rời đi.
Tang Ngung nhìn Mễ Nghiễn biến mất ở trong dòng người, nhíu mày, lái xe quay về chỗ ở.
"Tiểu Sơ."
Tang Ngung đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên trông thấy Sơ Tranh đang bá chiếm bàn đọc sách của hắn, đang lật một quyển sách chuyên ngành.
"Về rồi?" Cô gái lật sách không ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi.
Tang Ngung rút sách trong tay Sơ Tranh đi, nhẹ giọng hỏi cô: "Em tìm người đối phó với Mễ Nghiễn sao?"
"Cái gì?"
"Em tìm người đối phó với Mễ Nghiễn sao?"
"Em đối phó với hắn ta làm gì, em rảnh rỗi thế chắc?"
"..."
Tang Ngung nhìn chằm chằm Sơ Tranh, người sau một mặt đứng đắn và nghiêm túc nhìn hắn, giống như cô thật sự không liên quan gì hết.
"Không phải em?" Tang Ngung ngờ vực.
Sơ Tranh trấn định tự nhiên hỏi lại: "Vì sao lại nói là em, có chứng cứ không?" Chó điên còn dám cáo trạng với thẻ người tốt, ta cạo ૮ɦếƭ hắn.
Mễ Nghiễn xác thực không cho hắn chứng cứ, nhưng người đầu tiên Tang Ngung nghĩ đến chính là Sơ Tranh.
Nhưng mà Sơ Tranh phủ nhận đến lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu nói dối.
Tang Ngung nửa tin nửa ngờ: "Tiểu Sơ, anh không cần em làm nhiều chuyện vì anh như thế, có đôi khi anh có thể tự làm."
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Em không làm gì cả."
Tang Ngung: "..."
-
Sơ Tranh đuổi Tang Ngung đi, quay đầu liền tặng cho Mễ Nghiễn một món quà lớn, làm phần thưởng vì hắn ta đến cáo trạng.
Lúc trước chuyện của Tang Ngung xảy ra thế nào, bây giờ Sơ Tranh phục chế lại y đúc trả cho hắn ta.
Tang Ngung vừa hỏi Sơ Tranh xong, quay đầu Mễ Nghiễn bên kia lập tức xảy ra vấn đề, còn giống chuyện của mình năm đó như đúc, không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng đi hỏi Sơ Tranh, cô lại chỉ có một câu: Em không có, không phải em, anh đừng nói lung tung.
Tang Ngung có thể làm sao?
Hắn không có cách nào cả.
-
Chuyện lần này của Mễ Nghiễn, còn nghiêm trọng hơn Tang Ngung nhiều, huống chi bây giờ truyền thông phát triển, tiếng tăm của Mễ Nghiễn bây giờ cũng lớn hơn Tang Ngung lúc ấy.
Bất kể Mễ Nghiễn giải thích thế nào, cũng không ai tin tưởng hắn ta.
Tựa như Tang Ngung yếu ớt giải thích khi trước.
Mọi người chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy, giải thích của hắn ta chính là giảo biện.
Trong vòng có không ít người gọi điện thoại tới hỏi, có những người nhìn như bạn rất thân từng trải qua bao nhiêu chuyện, vậy mà lúc này đều nói gần nói xa chế nhạo.
Mễ Nghiễn thật sự cảm nhận rõ ràng được loại cảm giác bất lực kia.
Lúc trước hắn ta cảm thấy cho dù Sơ Tranh đối phó với hắn ta, cũng chỉ là làm hắn ta không nhận được đơn hàng, chèn ép hắn ta.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ dùng loại cách này tới đối phó với mình...
Có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này Mễ Nghiễn sống những ngày thế nào.
Bây giờ Mễ Nghiễn còn không dám ra khỏi cửa.
Leng keng ——
Mễ Nghiễn bị chuông cửa làm bừng tỉnh, hắn ta có chút tố chất thần kinh nhìn về phía cửa.
Leng keng ——
Chuông cửa không nhanh không chậm vang lên, nhắc nhở người trong nhà đi mở cửa.
Mễ Nghiễn cũng không phải minh tinh, sẽ không có người chạy đến nhà hắn ta theo dõi, chỉ là khoảng thời gian này khiến cho Mễ Nghiễn có chút tố chất thần kinh.
Ứớc chừng một phút đồng hồ sau Mễ Nghiễn đứng dậy đi mở cửa.
Người ngoài cửa làm Mễ Nghiễn rất bất ngờ, con ngươi hắn ta hơi rút vào, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Cô tới làm gì?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Đương nhiên là có chuyện tìm anh."
Lửa giận đọng lại mấy ngày gần đây của Mễ Nghiễn bộc phát: "Chuyện này là do cô làm đúng không?"
Sơ Tranh đương nhiên gật đầu: "Đúng thế. Lúc trước không phải anh làm thế với thẻ... Tang Ngung sao? Tôi chỉ trả lại cho anh, anh không thích?"
Mễ Nghiễn: "..."
Cách này dùng trên người người khác thì hắn ta thích, dùng trên người mình, hắn ta thích kiểu gì được, hắn ta cũng không có máu M!
Mễ Nghiễn siết chặt nắm đấm: "Bây giờ cô còn tới làm gì?"
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Anh muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản."
Mễ Nghiễn thần sắc cổ quái, cô hại mình thành thế này, bây giờ lại đến nói với mình là: Muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản?
Sơ Tranh nhìn hắn ta: "Làm sáng tỏ chuyện ban đầu."
"Cô nói đùa gì thế?" Làm sáng tỏ chuyện ban đầu, đó không phải là muốn nói cho mọi người biết, sự kiện kia là hắn ta làm ra sao? Sau khi làm sáng tỏ hắn ta có chỗ tốt gì!
"Anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lựa chọn cõng tội danh hiện tại, bị người phỉ nhổ, bị người xa lánh, sống cuộc sống giống như Tang Ngung trước kia. Hoặc là làm sáng tỏ sự kiện lúc trước."
Sơ Tranh cảm thấy mình thật sự quá tốt rồi.
Còn cho con chó điên này cơ hội lựa chọn.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm một người tốt đó!
【... Tiểu tỷ tỷ ngài có thể bỏ qua cho người tốt được không. 】
Sơ Tranh: Không phải mi bảo ta đừng bỏ qua cho nó sao? Hệ thống bọn mi sao có thể lật lọng thế hả!
【...】 Thật xin lỗi, nó sai rồi.
Mễ Nghiễn xanh mặt, lạnh cả người.
Hai lựa chọn này, không có người nào có thể chọn được cả.
Mặc kệ chọn cái gì, cuối cùng hắn ta cũng sẽ không rơi vào chỗ tốt.
"Suy nghĩ thật kỹ, anh chỉ có thời gian một ngày." Sơ Tranh chắp tay rời đi.
-
Một ngày sau, Mễ Nghiễn đăng một bài lên vòng kết nối bạn bè, làm sáng tỏ chuyện Tang Ngung lúc trước, là một tay hắn ta trù hoạch.
Sau khi Sơ Tranh nhìn thấy, bảo Mễ Nghiễn đăng lại trên Weibo.
Mễ Nghiễn: "..."
Mễ Nghiễn liên tục cân nhắc, sỡ dĩ lựa chọn làm sáng tỏ, là bởi vì hắn ta cảm thấy sự kiện kia đã trôi qua lâu như vậy rồi, có lẽ cũng không có nhiều người nhớ kỹ Tang Ngung.
Mễ Nghiễn hận không thể P0'p ૮ɦếƭ Sơ Tranh, những cuối cùng vẫn không thể không dựa theo lời cô nói mà làm.
Xác thực không có nhiều người nhớ kỹ Tang Ngung, nhưng luôn có người sẽ nhớ kỹ.
Một số người trong vòng đột nhiên trông thấy một tin tức nặng ký như thế, lập tức truyền cho người cùng nghề bên cạnh xem.
Tin tức này rất nhanh liền truyền ra.
Sơ Tranh cũng không lừa gạt Mễ Nghiễn, xác định sau khi hắn ta đăng rồi, Sơ Tranh cũng cho người giải thích cho Mễ Nghiễn, nói là có cô gái thích hắn ta, tỏ tình không thành, cố ý nói xấu.
Nhưng mà hai chuyện một trước một sau phát sinh, chuyện này không thể không làm mọi người suy nghĩ lung tung được.
Về phần suy nghĩ của những người này là thế nào, vậy thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Sơ Tranh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc