Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1700

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh thăm dò được chỗ ở hiện tại của Tang Ngung, cách trường học không xa, mở một tiệm chụp ảnh không lớn, làm ăn cũng không tốt, bởi vì ông chủ mở cửa rất tùy hứng, muốn mở thì mở, không muốn mở thì không mở.
Cũng không biết trường học làm sao tìm được hắn.
Sơ Tranh đi qua nhìn một chút, tiệm không mở cửa, cô tản bộ ở bên ngoài một hồi, cửa tiệm kia vẫn đóng chặt như cũ, Sơ Tranh đành phải về trước.
Sơ Tranh mua chút đồ, đi bộ về nhà.
Khi lên lầu gặp phải bác gái cả.
Hai người đồng thời dừng lại trên cầu thang, ánh mắt bác gái cả không tốt quan sát cô một phen, hừ lạnh một tiếng, lắc lắc cái eo thùng phi, cạch cạch cạch đi xuống lầu.
Sơ Tranh: "..."
Sao bà ta lại ở đây?
Sơ Tranh về đến nhà, phát hiện trong nhà cũng không có gì dị thường.
Mẹ Lộ đang nói chuyện điện thoại với chị em của mình, có lẽ cha Lộ cũng vừa tan làm về, đang chuẩn bị nấu cơm.
"Tiểu Sơ tan học rồi à?"
"Hôm nay không đi học."
Cha Lộ bừng tỉnh: "Ôi chao, xem trí nhớ của cha này, tăng ca đến quên cả thời gian luôn rồi. Đi ra ngoài chơi với bạn học à?"
Sơ Tranh thuận theo đáp: "Vâng."
"Vậy con đi đọc sách một chút đi, cha nấu cơm." Cha Lộ cười.
"Vừa rồi con mới gặp bác gái, bà ta tới làm gì?"
"Hả?" Vẻ mặt cha Lộ rất mờ mịt: "Cha cũng không nhìn thấy bà ấy, em yêu, chị dâu có tới à?"
Nghe thấy hai chữ chị dâu mẹ Lộ đại khái là mang bóng ma tâm lý, nói với người ở đầu dây bên kia vài câu rồi cúp máy: "Không có mà."
Sơ Tranh: "..."
Cô xuất hiện ảo giác rồi?
Không thể nào.
Sơ Tranh xác định cô thật sự trông thấy.
Bà ta không phải đến gặp cha mẹ Lộ, vậy tới để làm gì?
"Bác gái của con nói gì với con?" Cha Lộ có chút ngập ngừng hỏi.
"Không nói chuyện." Sơ Tranh nói: "Con về phòng trước đây."
Có lẽ cha Lộ cảm thấy truy hỏi cũng không tốt, lại nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, vừa rồi có mấy gói hàng đưa đến, cha để trong phòng con cho con rồi đó."
Sơ Tranh trở về phòng liền trông thấy gói hàng đặt trên bàn học.
Cô không mua đồ gì, có lẽ là trước đó nguyên chủ mua.
Sơ Tranh tìm dao nhỏ mở ra, bên trong ba cái hộp có hai bộ quần áo, một đôi giày phong cách lolita.
Sơ Tranh lật ra tài khoản taobao nào đó của nguyên chủ, tìm được đơn đặt hàng, là đồ mua từ hai cửa hàng, ba hộp này cộng lại chính là mười ngàn tệ.
"..."
Rốt cuộc bình thường cha Lộ cho nguyên chủ bao nhiêu tiền tiêu vặt?
Sơ Tranh lướt lướt hai cửa hàng kia, kết quả đồ nguyên chủ mua đều là món có giá thấp nhất, mấy thứ khác càng đắt hơn.
Đồ chơi của bé gái thực sự không thể trêu vào.
Sơ Tranh vừa chuẩn bị bỏ di động xuống, trên màn hình có tin nhắn nhảy ra.
【 Meo Meo Meo: Cậu nhận được quần áo rồi sao? 】
Người gửi tin nhắn là người nguyên chủ quen qua mạng, có điều cũng đã gặp mặt, tấm ảnh chụp trước kia chính là do vị này chụp.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn quần áo vừa đến một cái, hẳn là cái này đi?
Nội dung mà hai người này trao đổi cơ bản cũng không đề cập đến thứ khác, cho nên...
【 Đáng yêu nhiều một chút: Ừ. 】
【 Meo Meo Meo: mau mau mau, quay cái video gửi qua đây nào! 】
So với cô Meo Meo Meo càng kích động hơn.
Đương nhiên nếu nguyên chủ ở đây, đại khái cũng sẽ rất kích động.
【 Đáng yêu nhiều một chút:... 】
Sơ Tranh hợp lý hợp pháp từ chối thỉnh cầu của Meo Meo Meo, Meo Meo Meo thất vọng gửi qua mấy cái icon khóc lóc.
【 Meo Meo Meo: Vậy mấy ngày nữa đến triển lãm Anime cậu mặc cho tớ xem!! 】
Sơ Tranh: Hả hả hả???
Đây lại là tình tiết ẩn giấu gì?
【 Meo Meo Meo: Khách sạn tớ cũng đã đặt xong rồi, sẽ không đen đủi như lần trước nữa đâu, hơn nửa đêm còn đi tìm khách sạn, ôi, thật sự là mệt muốn chết. 】
【 Meo Meo Meo: Khi nào thì cậu đến? 】
【 Meo Meo Meo: Người đâu rồi? 】
【 Đáng yêu nhiều một chút: Kiểm tra, không đi nữa. 】
【 Meo Meo Meo:... 】
【 Meo Meo Meo: Không phải chứ người chị em, ngày đó được nghỉ mà, trường học của các cậu là thứ quỷ gì, ma quỷ như vậy sao? Tớ muốn gọi điện thoại khiếu nại!! 】
【 Meo Meo Meo: Cậu gạt tớ đúng không! 】
【 Meo Meo Meo: Cậu thật sự nhẫn tâm ném tớ ở đó một mình sao?! 】
Cũng chỉ qua có một lát, Meo Meo Meo đã chiếm cứ cả màn hình.
【 Đáng yêu nhiều một chút:... 】
Sơ Tranh thật sự không có ý định đi, nơi khắp nơi đều lộ ra vẻ đáng yêu này, làm sao thích hợp với một đại lão như cô đi chứ.
Không đi không đi, tuyệt đối không đi!
Sơ Tranh từ chối Meo Meo Meo, cũng đem tin nhắn của cô ấy thiết lập thành không thông báo, ngẫu nhiên trông thấy mới trả lời một câu.
-
Thứ hai.
Sơ Tranh mang túi sách đến trường học, còn chưa tiến vào cổng trường, đã trông thấy Lộ Thiến ngăn Bạch Đông Ải ở bên ngoài trường học.
Không biết hai người đang nói cái gì, Bạch Đông Ải không mang vẻ mặt cười đùa như ngày thường, mà không có biểu tình gì đứng bên kia.
Từ đầu đến cuồi cũng chỉ mấy chục giây, Bạch Đông Ải liền lách qua Lộ Thiến, đi về phía trường học.
Sơ tranh vào trường đến phòng học trước cậu một bước, Bạch Đông Ải vác bản mặt khó ngửi đi vào, trực tiếp ném balo lên bàn, chống bàn cúi người nói chuyện với Sơ Tranh: "Người anh em, người tên Lộ Thiến kia có phải muốn thông qua hại tớ sau đó hố cậu không?"
Sơ Tranh: "??"
"Vừa rồi cô ta chặn tớ lại, hỏi tớ có thời gian không."
Sơ Tranh nhướn mày, nhẹ đến mức khó mà nhận ra.
Nói mới nhớ tướng mạo của Bạch Đông Ải còn đẹp trai hơn mấy phần so với người nguyên chủ thích lúc học đại học, nhưng trong kịch bản dường như Lộ Thiến chưa từng tiếp xúc với Bạch Đông Ải ở trường học.
Đương nhiên... Cũng có thế là từng tiếp xúc rồi, nguyên chủ không biết mà thôi.
Dù sao đoạn thời gian kia cô ấy bị Lộ Thiến làm tức muốn ૮ɦếƭ, làm gì có tâm tình quan tâm người khác.
"Sau đó thì sao?"
Bạch Đông Ải hừ một tiếng: "Học bá như tớ trầm mê học tập, đương nhiên là không có rồi."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Cậu là học bá, cậu nói là được.
Ta thì không giống, học bá như ta có nhiều thời gian.
-
Vài ngày kế tiếp, Lộ Thiến không ngừng lắc lư trước mặt Bạch Đông Ải.
Khi Bạch Đông Ải chơi bóng thì đứng bên ngoài xem, còn đưa nước các thứ.
Có điều chuyện Bạch Đông Ải được nữ sinh đưa nước cho có quá nhiều, đồng bọn của cậu cũng không cảm thấy kì quái, cũng lười quan tâm nữ sinh kia là ai.
Buổi sáng còn nhét đồ ăn sáng, đồ ăn vặt, đồ uống các thứ vào hộc bàn của Bạch Đông Ải.
Còn có tầng tầng lớp lớp đủ loại quà nhỏ.
Bạch Đông Ải ném toàn bộ đồ cho bạn học phía sau, vừa phun tào với Sơ Tranh: "Lộ Thiến đột nhiên lấy lòng tớ, căn bản là muốn hại cậu!"
"Có lẽ là do người ta thích cậu."
"Đùa cái gì vậy." Bạch Đông Ải không tin: "Nếu thích tớ, sao trước kia lại không đến, sau khi chụp ảnh tuyên truyền lần trước, đột nhiên bắt đầu, đây không phải âm mưu thì là gì?"
Sơ Tranh không chút để ý xoay bút trong tay: "Tự tin với bề ngoài của mình chút đi."
Bạch Đông Ải cầm lấy cái gương ở phía sau, soi soi trước gương, tự kỷ không thôi: "Gần đây có phải anh lại đẹp trai hơn rồi không?"
Sơ Tranh: "..."
Thu hồi câu nói phía trước.
Bạch Đông Ải soi gương còn chưa vừa lòng, duỗi cổ đến trước mặt Sơ Tranh: "Mau nhìn xem, bạn cùng bàn của cậu có phải càng đẹp trai bức người hơn hông nè?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh yên lặng mở một quyển sách ra, làm ra vẻ nghiêm túc đọc sách.
Bạch Đông Ải lườm một cái, trả gương lại cho bạn học phía sau: "Tình cảm bạn học của chúng ta sắp phải đi đến hồi kết rồi đó người anh em à! Cậu như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất đi tớ đấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc