Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 164

Tác giả: Mặc Linh

Phòng thí nghiệm của căn cứ.
Ninh Ưu và Sơ Tranh đứng ở hai bên riêng biệt, ở giữa là Mộ Kiệt, cũng là người dẫn đầu của đám người kia.
Trước khi mạt thế đến, bọn họ nhận được tin tức, là có manh mối của tiểu tư mất tích nhiều năm.
Không ngờ chưa tìm được người thì mạt thế đã đến.
Bọn họ cũng coi như còn may mắn, vì đa phần mọi người đều thức tỉnh dị năng.
Vốn cho rằng không thể tìm thấy tiểu thư.
Không nghĩ tới sẽ gặp gỡ ở căn cứ Khánh An.
Ngọc bội kia là do Mộ Kiệt nhặt được, hắn tìm khắp căn cứ cả mấy ngày mới tìm được người.
Nhưng bây giờ lại được cho biết...
Sai lầm?
Trong tay bọn họ quả thật có mang theo mẫu thử để làm giám định ADN, là vì sau khi tìm được tiểu thư để làm xác nhận sơ bộ.
Khi tìm được Ninh Ưu, thì bọn họ có nhờ căn cứ Khánh An làm xét nghiệm giúp, kết quả là đúng...
Mộ Kiệt chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm nhìn đám người bận rộn qua cửa kính trong suốt của phòng thí nghiệm.
Sơ Tranh đứng đến có chút mệt, nên dựa lên cửa kính, bọn người Dũng ca không đến, Sơ Tranh bảo bọn họ đưa Lục Nhiên về biệt thự trước, rồi ở biệt thự trông chừng hắn.
Ninh Ưu đứng ở một bên khác, cúi thấp đầu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ...
Giám định ADN xong sẽ lộ tẩy hết.
Nhưng bây giờ cô ta có chạy cũng chạy không thoát, không làm được gì nữa hết...
Vì sao cô không mất trí nhớ?
Vì sao cô không ૮ɦếƭ!
Vì sao...
Oán hận nơi đáy lòng Ninh Ưu càng ngày càng đậm hơn.
Giám định ADN cần thời gian, trong lúc đó Sơ Tranh và Ninh Ưu đều không mở miệng, Mộ Kiệt chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trên hành lang.
"Ông có thể ngồi im một chỗ không?" Sơ Tranh không kiên nhẫn.
Mộ Kiệt quay đầu nhìn nữ sinh dựa vào cánh cửa thủy tinh, cả người cô đều lộ ra vẻ xa cách lãnh đạm.
Nữ sinh ngũ quan tinh xảo, hai đầu lông mày đạm mạc, làm cho cô có thêm mấy phần khí khái hào hùng.
Giữa hai đầu lông mày mơ hồ có vài phần rất giống với tiên sinh.
Lại nhìn Ninh Ưu, đến một chút giống tiên sinh cũng không có...
Nhưng tất thảy phải chờ kết luận mới biết được.
Chờ kết quả ra, Một Kiệt lập tức chạy đến xem trước, càng xem, thần sắc càng khó coi hơn.
Kết quả hiển thị Ninh Ưu và tiên sinh nhà hắn không hề có quan hệ huyết thống.
Mà người có quan hệ huyết thống lại chính là... cô gái mà bọn họ đã từng sinh ra địch ý bởi lời nói của Ninh Ưu.
Để bảo đảm độ chính xác, nên Mộ Kiệt đã tự tay lấy mẫu thử trên người Sơ Tranh và Ninh Ưu, đưa vào hai phòng thí nghiệm tách biệt.
Thí nghiệm tiến hành dưới sự giám sát của hắn, nên căn bản không ai có thể gian lận được.
"Bốp!"
Mộ Kiệt ném kết quả lên cánh cửa thủy tinh bên cạnh Ninh Ưu, từng trang giấy tung bay trước mặt Ninh Ưu rồi rơi xuống đất.
Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, làm Ninh Ưu sợ hãi: "Chú Kiệt..."
Mộ Kiệt vuốt tóc, cố đè nén lửa giận: "Ninh Ưu, đây là chuyện gì."
"Tôi..." Ninh Ưu rơm rớm nước mắt.
Mẫu thử của lần giám định trước là Ninh Ưu cho, nên có sai lầm thì cũng chỉ có thể ở bước này của cô ta.
Cho nên cô ta đã sớm biết, cô ta không phải là người mà bọn họ muốn tìm.
"Tôi không biết." Ninh Ưu lắc đầu: "Chính các ông nói tôi là... nên tôi mới tin tưởng, tôi không biết gì hết..."
"Cô cho tôi mẫu thử mà cô còn nói không biết à?"
"Vậy... có thể sai lầm khi làm giám định, tôi chưa từng nói tôi là... luôn luôn là các ông nói, có quan hệ gì với tôi!" Ninh Ưu cắn răng nói: "Chính các ông sai lầm, có thể trách tôi sao?"
Mộ Kiệt nhớ lại một chút, hình như nữ nhân này thật sự chưa từng chủ động nói thế.
"Ngọc bội thì sao?"
"Tôi... nhặt được!" Dù sao chuyện lúc đó cũng không có ai biết, cho dù Sơ Tranh nói ra, thì đó chỉ là lời nói từ một phía của cô, chỉ cần cô ta chắc chắn không thừa nhận là được.
"Lục soát người cô ta một chút, chắc trên người cô ta còn giữ tóc của tôi." Ý nghĩ của Ninh Ưu tưởng như rất tốt, nhưng Sơ Tranh căn bản không bận tâm đến khối ngọc bội kia.
Ninh Ưu tất nhiên sẽ không ngốc như vậy, cho là thông qua một lần thì xong chuyện.
Cho nên để đề phòng vạn nhất, chắc chắn cô ta còn giữ lại một ít, mà những thứ như thế này, khẳng định phải đặt bên người mới an toàn.
Lúc trước con chó điên này giật rất nhiều tóc của ta đấy!
Phản ứng của Ninh Ưu cũng đã chứng minh Sơ Tranh đoán đúng.
Quả nhiên Mộ Kiệt tìm được trên người Ninh Ưu một cái túi nhỏ chứa tóc, Mộ Kiệt để cho người ta làm giám định so sánh chỗ tóc này cũng với tóc của Sơ Tranh.
Cuối cùng xác nhận được đó là tóc của Sơ Tranh.
Lần này Ninh Ưu hết đường chối cãi.
"Thật xin lỗi tiểu thư, đã để cô chịu khổ rồi." Mộ Kiệt đi sang phía Sơ Tranh, cúi đầu chín mươi độ: "Chuyện lúc trước, rất xin lỗi, là chúng tôi không phân biệt được chân tướng, xin tiểu thư trách phạt."
Chuyện này hoàn thành như vậy.
Lúc trở về không phải hắn sẽ bị lột da luôn à.
Sau khi mạt thế bắt đầu, Mộ Kiệt chỉ liên lạc được với bên kia mấy lần, bây giờ đường truyền thông tin đã bị chặt đứt, nhưng Mộ Kiệt vẫn kiên trì với nhiệm vụ này, thì có thể thấy được thế lực của Mộ gia lớn như thế nào.
"Không sao." Sơ Tranh nhìn thời gian: "Tôi có thể đi được chưa?"
Thẻ người tốt mà chạy mất thì khó bắt lắm đấy.
"Tôi đưa tiểu thư về nghỉ trước." Mộ Kiệt lập tức nói: "Về phần Ninh Ưu, tiểu thư định xử lý thế nào?"
Dám giả mạo tiểu thư, ở trong hoàn cảnh bây giờ, nếu muốn Mộ Kiệt có thể trực tiếp giết luôn cô ta cũng được.
"Đuổi ra khỏi căn cứ đi." Người này không thể trực tiếp xử lý được, cô còn có thể làm sao? "Tiện thể cạo đầu giúp cô ta luôn đi*."
(*Thù giật tóc chị nhớ mãi không quên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc