Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1622

Tác giả: Mặc Linh

Cô gái rời khỏi đó, đi đến bên cạnh chàng trai đi cùng.
Bọn họ lên muộn, không có chỗ ngồi trống, chỉ có thể ngồi xổm ở trong góc hẻo lánh.
Chàng trai kia vẫn không hề nói chuyện, cúi đầu nên không nhìn rõ hình dạng, lúc này vẫn còn hơi run.
Cô gái tới đỡ lấy bờ vai của cậu ấy, ghé vào lỗ tai cậu ấy nhỏ giọng nói: "Cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai."
"Ai?" Giọng nói chàng trai khàn khàn.
"Công chúa điện hạ."
Chàng trai lập tức bắt lấy tay cô gái: "Ở đâu?"
Cô gái nói: "Ở bên trong, nhưng mà... Công chúa điện hạ hơi kỳ quái, dường như cô ấy không biết tôi."
Ánh mắt đó quá xa lạ...
Chàng trai giãy dụa muốn đứng lên: "Tôi đi xem một chút."
"Đừng, nhiều người như vậy." Cô gái ngăn lại, cẩn thận nói: "Nhìn kỹ rồi nói."
Chàng trai cắn răng: "Nhưng..."
Cô gái rất bình tĩnh lý trí: "Bây giờ chúng ta không biết tình huống, lỡ như công chúa điện hạ có kế hoạch khác, chúng ta mạo hiểm đi qua, nói không chừng sẽ hỏng việc."
Chàng trai thở mạnh hai cái, cuối cùng dường như bị cô gái thuyết phục, thân thể lại dựa xuống.
-
Tốc độ thuyền chạy không nhanh, lung la lung lay như đang ngồi trên nôi, hầu như nghe không được âm thanh gì, Sơ Tranh hoài nghi bọn họ dùng tay chèo.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, tránh né thủ vệ tuần tra.
Sơ Tranh dựa vào tấm ván gỗ, nghiên cứu thứ đồ giống như máy định vị trong tay.
Thứ này gồm một cái màn hình, không có nút, cũng không có chỗ nào để thao tác.
Sơ Tranh đang nhìn nhìn, màn hình lúc đầu chỉ có điểm đỏ, đột nhiên xuất hiện điểm màu nh xlục.
Sơ Tranh: "!!!"
Cơ hồ là đồng thời, giọng nói của Vương Giả vang lên.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Lâu Hành, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi, Lâu Hành là ai?
【 Chính là người lúc trước cô gặp phải nha. 】
Sơ Tranh: "..."
Ta biết ngay mà!
Mẹ nó ta đã ςướק đồ của hắn rồi... Chờ chút! Hình như hắn không biết!
Tuyệt đối không thể để cho hắn biết!
Sơ Tranh nhìn điểm màu xanh lục trên màn hình càng ngày càng gần, Sơ Tranh đứng dậy ra ngoài, anh Huy giật mình: "Sơ Tranh tiểu thư, cô..."
"Không có việc gì, không cần đi theo tôi."
Sơ Tranh ra ngoài.
Lúc này người trong khoang thuyền hầu như đều đã ngủ, một số ít không ngủ, cũng không lên tiếng, an tĩnh tựa ở một bên.
Sơ Tranh đi đến mép tàu chỗ có thể trông thấy phía ngoài, bên ngoài nham thạch dưới mạch nước ngầm, có sinh trưởng một loài thực vật kỳ quái.
Thẻ người tốt ở chỗ này làm gì?
Sơ Tranh nhìn màn hình, điểm màu xanh lục vẫn không nhúc nhích, dựa vào vị trí của cô bây giờ, hẳn là ở bên bờ...
Mẹ nó!
Đừng bảo là đi bắt người nhập cư trái phép nhé?
Mắt thấy vị trí của bọn họ sắp giao nhau, Sơ Tranh xoay người đi tìm thuyền gia.
"Dừng?" Thuyền gia lắc đầu: "Không được, tuyến đường và thời gian này chúng tôi có quy định, không thể ngừng, nếu không sẽ ***ng phải tuần tra!"
Sơ Tranh cho thuyền gia thêm tiền.
Thuyền gia: "..."
Cô cho tôi thêm tiền, tôi cũng không thể cầm đầu mạo hiểm được!
Sơ Tranh tiếp tục thêm tiền.
Thuyền gia: "..."
Tôi thật sự sợ ૮ɦếƭ mà!
Sơ Tranh lại thêm tiền.
Thuyền gia: "..."
Thuyền gia nới lỏng miệng: "Cô muốn làm gì thế?"
"Lên bờ xem một chút." Sơ Tranh nói: "Sẽ không trì hoãn lâu đâu."
Mặc kệ thẻ người tốt muốn làm gì, trước tiên đánh ngất rồi nói.
Ừm!
Cứ làm thế đi!
【...】
Thuyền gia nhìn ra bên ngoài, đáy lòng cân nhắc một lượt, nói: "Tôi chỉ có thể chờ cô ở phía trước, đến lúc đó cô thuận theo bờ mà đuổi theo lên, nhưng cô chỉ có nửa tiếng."
Nửa tiếng tuần tra một lần, ông ta có thể đợi cô ở chốt tránh né tiếp theo.
"Được."
Thuyền gia cho thuyền cập bờ, Sơ Tranh dặn dò anh Huy hai câu, trực tiếp đi vào trong bụi thực vật tươi tốt kia.
Những bụi thực vật này nhìn qua hơi quen mắt, nhưng lớn nhỏ hoàn toàn không quen mắt.
Cũng không biết có độc không, Sơ Tranh cũng không dám ***ng, tránh những vật kia đi vào bên trong.
Điểm màu xanh lục cách cô càng ngày càng gần, Sơ Tranh không ngừng điều chỉnh vị trí, cuối cùng cũng trùng điệp lên điểm màu xanh lục.
Thế nhưng...
Nơi này ngoại trừ thực vật không bình thường ra, thì còn có gì nữa?
Quỷ cũng không có con nào!
Thứ đồ chơi nát này đang chơi ta à.
Tâm tình Sơ Tranh khó chịu, trên mặt không hiện ra, nhưng hành vi lại biểu hiện, cô đạp một phát lên thảm thực vật bên cạnh.
Mắt cá chân chợt mát lạnh, cảm giác dinh dính trên mắt cá chân truyền lên.
Sơ Tranh động cước theo bản năng.
Bịch ——
Sơ Tranh nghe thấy một tiếng vang trầm, trong lòng cô giật mình.
Cô còn chưa kịp xem xét tình huống, thì giọng nói của Vương Giả đã truyền đến.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】
-
Khi cảm giác dinh dính truyền đến lần nữa, Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn đạp người, cúi đầu quan sát.
Một bàn tay bẩn thỉu đang gắt gao bắt lấy mắt cá chân cô, cảm giác kia giống như xương trắng bò từ trong đất lên... Phi phi phi!
BUM quỷ dị biến mất.
Sơ Tranh đẩy lá cây to lớn ngăn trở tầm mắt cô ban nãy ra, lúc này mới trông thấy bên cạnh có cái hố.
Mà bàn tay vừa nắm lấy mắt cá chân cô, rõ ràng là mới từ trong hố bò lên.
Sơ Tranh nhô người ra, nhìn vào trong hố.
Bên trong toàn dùi đá bén nhọn dựng đứng lên, vừa rồi đạp xuống như vậy... ૮ɦếƭ cũng không oan.
Sơ Tranh xem xong hố, lực chú ý rơi vào trên người đàn ông.
Hắn vẫn mặc trang phục chiến đấu màu xám bạc, đáng tiếc đã rách tung toé, bẩn thỉu, sắp không nhìn ra hình dạng nữa.
Ngón tay người đàn ông đang chậm rãi buông ra, thân thể cũng đang trượt xuống.
Sơ Tranh níu lấy quần áo hắn, kéo người lên.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trên, bên trên là một con đường, là con đường duy nhất thông tới khu hai ngoại trừ mạch nước ngầm ra.
Chắc hẳn thẻ người tốt rơi từ trên kia xuống trong hố.
Sơ Tranh nhìn hắn thở dài.
Ta thật quá đáng thương.
Nhóc đáng thương giống ta, tại sao phải gánh chịu những thứ này sớm như vậy.
-
*** Lâu Hành ngột ngạt khó chịu, đau từng đợt.
Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, trần nhà trắng tinh đập vào mắt, chóp mũi có mùi thuốc sát trùng.
Bệnh viện sao?
Lâu Hành cảm giác *** như bị khối đá lớn đè nặng, thở khó khăn, hắn hơi chật vật giơ tay, ấn lên ***, nghiêng đầu quan sát xung quanh.
Không đúng...
Nơi này không phải bệnh viện.
Hoàn cảnh xung quanh giống khách sạn hơn.
Vả lại kiểu trang trí này hắn không lạ gì, đây là khách sạn tốt nhất khu hai —— khách sạn Aigues.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Đầu óc Lâu Hành không rõ ràng, chờ hắn chậm rãi một hồi, cuối cùng nhớ lại chuyện phát sinh trước đó.
Khi đang đuổi bắt một đào phạm, bởi vì dự đoán sai lầm, dẫn đến kế sách của hắn phạm sai lầm, lâm vào tình cảnh tứ cố vô thân, cuối cùng còn trúng bẫy của đối phương.
Lâu Hành cảm thấy việc này hơi kỳ quặc, nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Lâu Hành thử ngồi dậy, sau khi phát hiện thực sự không được, đành từ bỏ, nằm trên chiếc giường rộng rãi thoải mái dễ chịu, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ai đưa hắn tới đây?
Tuyệt đối không phải người của hắn... Nếu như bọn họ phát hiện ra mình, thì hẳn sẽ đưa mình về phòng điều trị của tổ hành động đặc biệt.
Hoặc cùng lắm là sẽ đưa đến bệnh viện, chứ sao lại đưa hắn đến khách sạn.
Lâu Hành nằm hơn một tiếng, cũng không ai tiến vào phòng.
Hắn trơ mắt nhìn giọt dịch truyền cuối cùng trong bình rơi xuống ống truyền dịch...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc