Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1620

Tác giả: Mặc Linh

Đến cũng đã đến...
Đương nhiên là làm cái đắt nhất!
Quách mù bảo Sơ Tranh đi vào bên trong chụp ảnh, sau đó bắt đầu chế tác, khuôn mẫu của ông ta đều có sẵn, Sơ Tranh cũng chỉ đợi hơn một tiếng là có thể nhận được thẻ căn cước mới ra lò.
"Ngày mai tin tức của cô mới có thể truyền lên, trong khoảng thời gian này không thể sử dụng." Quách mù dặn dò Sơ Tranh.
"Ồ."
Sơ Tranh thanh toán nốt chỗ tiền còn lại, anh Huy ở bên cạnh nhìn xem, hai mắt tỏa sáng.
Quách mù nhìn những ngân tệ đó, trong con mắt duy nhất hiện lên một ánh nhìn u ám.
Có thể có nhiều ngân tệ như thế, còn tới làm giả thẻ căn cước...Không biết chừng là phạm phải tội gì.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến ông ta.
Quách mù bỏ ngân tệ vào két sắt khóa lại.
Đi ra khỏi cửa tiệm kia, anh Huy lập tức nói: "Cô gái, cô thiếu người không? Tôi có thể làm vệ sĩ cho cô, tôi đánh nhau rất giỏi."
Anh ta bán cá chỉ có thể kiếm được mấy đồng.
Cô gái nhỏ này tiện tay là quăng ngân tệ, đi theo cô còn lo không có tiền tiêu sao?!
Sơ Tranh: "..."
Ta không thiếu người, cảm ơn.
Tự ta có thể đánh!
Sơ Tranh suy nghĩ một lúc, hỏi anh ta: "Anh biết tiêu tiền không?"
Trên khuôn mặt hung thần ác sát của anh Huy toàn là dấu chấm hỏi: "Tiêu tiền có gì mà không biết?"
Sơ Tranh đánh giá anh ta từ trên xuống dưới vài lần, ngẫm lại bây giờ cô không quen thuộc với nơi này lắm, miễn cưỡng đồng ý cho anh ta đi theo.
-
"Tránh ra!"
Rầm --
Một người chạy nhanh như bay đâm phải đồ vật hai bên đường, chạy tới nhanh như làn gió.
Sơ Tranh và anh Huy vừa mới đi ra, suýt nữa ***ng vào người này.
Đằng sau người đó có mấy người mặc trang phục chiến đấu màu xám bạc đang đuổi theo, quần áo kia có chút tương tự như đồ của thủ vệ, nhưng lại không giống nhau.
Người đàn ông dẫn đầu tóc vàng lóa mắt, Sơ Tranh còn chưa nhìn rõ, người kia đã xẹt qua người cô, đuổi theo người phía trước, biến mất ở góc đường.
Những người này xuất hiện đột ngột, biến mất cũng đột ngột.
"Tại sao bọn họ lại ở đây?" Anh Huy thì thầm.
Sơ Tranh tùy ý hỏi một câu: "Bọn họ là ai?"
"Tổ hành động đặc biệt..." Anh Huy nói: "Những người này chỉ hoạt động ở khu một, khu ba bốn năm rất khó nhìn thấy bọn họ."
Đội thủ vệ là đơn vị bảo vệ toàn bộ thành phố dưới đất, thì tổ hành động đặc biệt, chỉ phục vụ cho những người có quyền lực tối cao.
Nếu nỗ lực và cố gắng, có lẽ có thể vào đội thủ vệ.
Còn tổ hành động đặc biệt thì mặc kệ bạn có nỗ lực đến đâu, cũng không thể nào vào được.
"Không biết vừa rồi bọn họ đuổi theo ai..." Anh Huy tấm tắc hai tiếng.
Mặc kệ đuổi theo ai, cũng không liên quan đến ta.
Sơ Tranh rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu.
Sơ Tranh muốn về Lôi gia trước, cô chắc chắn sẽ không ở khu ba, dù sao đối tượng nghịch tập của cô hẳn là Ngũ tỷ của nguyên chủ.
Người chị tiện nghi kia, sao có thể ở khu 3 chứ.
Cho nên bây giờ cô phải giải quyết xong chuyện Lôi gia.
Lôi Minh và bà Lôi đều ở nhà, thấy cô trở về, Lôi Minh lập tức chạy tới: "Cô đi đâu vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?"
Cậu ta trở về nhưng không thấy người, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
"Người lớn thế rồi, có thể xảy ra chuyện gì được." Bà Lôi ở bên cạnh âm dương quái khí nói.
Lôi Minh xấu hổ cười: "Mặc kệ bà ấy."
Bà Lôi bị làm lơ rất bất mãn: "Còn không đi làm việc, chỉ biết ăn, cho rằng đây là chỗ nào?"
Lời này rõ ràng là nói với Sơ Tranh.
Ngày thường nguyên chủ cũng phải làm một chút việc nhà, ví như giặt quần áo nấu cơm...
Lúc đầu nguyên chủ chắc chắn không biết làm, nhưng cũng may năng lực học tập không tồi, rất nhanh đã làm được ra dáng ra hình.
Nguyên chủ ở đây cũng biết ngại, không cần bà Lôi nói, tự cô ấy cũng sẽ làm.
Nhưng Sơ Tranh sẽ không... Bởi vì cô không biết ngại nha!
"Không sao, chắc cô bị dọa rồi, lên nghỉ ngơi trước đi, để tôi làm." Lôi Minh kéo Sơ Tranh lên lầu.
Bà Lôi ở bên cạnh tức giận đến mức muốn tát cho Lôi Minh hai cái.
Khi Lôi Minh và bà Lôi sắp gà bay chó sủa, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh.
Bà Lôi và Lôi Minh đồng thời dừng lại, liếc nhau, Lôi Minh lập tức chạy đến cửa nhìn ra bên ngoài.
Lôi Minh vội vàng chạy về: "Hình như có người tới tuần tra... Tiểu Sơ, cô mau trốn đi. Không thể ra ngoài... Trốn trên lầu đi, nhanh lên!"
Bà Lôi đổi sắc mặt, nếu để người ta tra được nhà bà ta có người không có thẻ căn cước, chẳng phải xong đời rồi sao?!
Sơ Tranh bị ép trốn lên lầu.
Sơ Tranh nhanh chóng nghe thấy bên dưới có âm thanh, giống như có không ít người vào nhà.
Sau đó là các loại âm thanh.
Sơ Tranh đứng trong phòng ngủ của cô, rất nhanh có người vén rèm lên đi vào, mắt đảo qua căn phòng nhỏ hẹp, dường như cảm thấy không có chỗ có thể giấu người, chỉ nhìn một lượt rồi đi xuống.
"Bên trên có người không?"
"Không có."
"Đi lên xem lần nữa."
Người vừa xuống lại đi lên, lần này không phải nhìn nữa, mà lại động tay tìm kiếm.
Đương nhiên cuối cùng vẫn không tìm được gì cả.
Sơ Tranh cho rằng như vậy là xong rồi, kết quả lại có một người đi lên.
Sơ Tranh còn thấy người này hơi quen mắt, người có mái tóc vàng kim siêu chói mắt ở tổ hành động đặc biệt lúc trước nhìn thấy.
Người đàn ông thân hình cao ngất, không gian nhỏ hẹp nơi đây hoàn toàn ủy khuất cho hắn.
Lúc này Sơ Tranh mới thấy rõ bộ dạng của người đàn ông này.
Lọn tóc vàng kim chói sáng lướt qua cái trán trơn bóng của người đàn ông, con mắt màu đồng, mũi cao mà thẳng, ngũ quan của hắn khá giống con lai, tinh xảo thâm thúy, trong nháy mắt có thể hấp dẫn tầm mắt người khác.
Đồng phục chiến đấu màu xám bạc giúp vòng eo của hắn hoàn toàn lộ ra, vai rộng eo thon, tiêu chuẩn tỉ lệ hoàng kim.
Trên người hắn quanh quẩn vẻ trầm túc uy nghiêm, có khí chất tự phụ của vương giả.
Tầm mắt hắn đảo qua không gian chật chội nhỏ hẹp, đáy mắt như bị một tầng mực đậm xâm nhiễm, yên lặng lại uy nghiêm.
Sơ Tranh đứng ở ngay vị trí cách hắn hai bước, cô khoanh tay trước ***, tầm mắt càn rỡ đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Người đàn ông hơi cúi đầu, mái tóc màu vàng kim rơi xuống, ngăn trở đôi mắt hắn.
Sơ Tranh thấy hắn lấy ra một đồ vật hình tròn, mở chốt ra.
Sơ Tranh cũng không sợ, trực tiếp đi qua đó, nhìn vào vật hình tròn kia.
Bên trên đánh dấu hai điểm, một điểm màu xanh lục, một điểm màu đỏ, cách nhau rất gần, cơ hồ là trùng lên nhau.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đang xem, người đàn ông đột nhiên ngước mắt, tầm mắt sắc bén quét về vị trí Sơ Tranh đứng, tiếp đó ra tay không báo trước, tập kích về phía cô.
Sơ Tranh: "!!!"
Sơ Tranh nhanh chóng bước sang một bên.
Điểm đỏ di chuyển theo động tác của Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Thứ đồ chơi gì!!
Sao có thể hiện ra vị trí của cô!
Điều này không phù hợp với lẽ thường!
Rõ là gian lận!
Công kích của người đàn ông rơi vào khoảng không, hắn nhanh chóng xoay người, lần nữa dựa theo vị trí điểm đỏ mà công kích.
Sơ Tranh nhắm ngay mục tiêu vào đồ vật hình tròn trong tay người đàn ông, ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy mình, lắc mình qua đó, bắt lấy vật kia rồi trực tiếp ςướק đi.
Xạch ——
Trên cổ tay người đàn ông kéo ra một dây xích thật nhỏ, vật kia buộc liền với cổ tay hắn.
Đậu... má!
Người đàn ông trở tay bắt lấy dây xích, túm sang phía bên cạnh.
Sơ Tranh nhanh chóng quyết định, chỉ huy ngân tuyến bao vây xích sắt.
"Keng ——"
Dây xích vang lên tiếng đứt.
Thân thể người đàn ông đột nhiên hơi lảo đảo, lùi đến phía trước rèm.
Mất đi VK gian lận, tầm mắt hắn đảo qua bốn phía, không có tiêu điểm.
Sơ Tranh gõ trên cửa sổ mấy tiếng, khiến người ta cho rằng cô nhảy cửa sổ ra ngoài rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc