Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1595

Tác giả: Mặc Linh

Buổi tối ông Trì trở về, nghe nói Sơ Tranh về, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Ban đêm Sơ Tranh đang định đi ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tịch.
"Cái kia... Cô có thể ra ngoài một chút không, tôi ở bên ngoài khu nhà cô."
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Anh ở bên ngoài khu nhà tôi làm gì?"
An Tịch: "Ách... Tôi đưa sách đến cho cô."
Sơ Tranh vừa mặc quần áo vừa nói: "Nhất định phải đưa tới vào ban đêm sao?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một trận.
Sơ Tranh: "Tôi ra ngay đây."
An Tịch thấp giọng đáp: "Ừ, tôi chờ cô."
An Tịch không tắt điện thoại, Sơ Tranh đã điểm đến màn hình, ngón tay treo trên nút cúp máy, cuối cùng vẫn không ấn xuống, cứ như vậy cầm điện thoại đi ra ngoài.
"Tiểu Sơ, muộn như vậy rồi con còn ra ngoài sao?"
Sơ Tranh đi ra ngoài liền ***ng vào Vạn Doanh đỡ bụng chuẩn bị vào phòng.
Sơ Tranh không phản ứng với bà ta, trực tiếp xuống lầu.
"Tiểu Sơ... Tiểu Sơ..."
Vạn Doanh gọi hai tiếng.
Ông Trì nghe thấy âm thanh đi ra: "Sao thế?"
Vạn Doanh lập tức đổi thành thần sắc lo lắng: "Hình như Tiểu Sơ ra ngoài, muộn như vậy..."
Trì phụ nhíu mày: "Mặc kệ nó, em mau vào nghỉ ngơi đi."
Ông Trì đỡ Vạn Doanh vào phòng, Vạn Doanh lộ vẻ rất lo lắng: "Thật sự mặc kệ sao? Đã trễ thế này rồi, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao?"
"Em ít quản những chuyện này đi, nó cũng không biết cảm động với tấm lòng của em đâu."
Vạn Doanh bày ra hình tượng mẹ kế lương thiện trước mặt ông Trì xong, ông Trì khuyên hai câu, sau đó bà ta cũng không nói lại nữa.
-
Trì gia là khu cao cấp, sẽ không tùy tiện cho người tiến vào.
An Tịch đứng ở bên ngoài, trong *** ôm một quyển sách, đi tới đi lui.
Lúc này thời tiết đã rất lạnh, An Tịch chỉ mặc một chiếc áo len đơn bạc, dưới ánh vàng mờ nhạt của đèn đường làm nổi bật, lộ ra vẻ trống vắng và cô đơn.
"An Tịch."
Sơ Tranh kêu một tiếng.
An Tịch ngước mắt nhìn qua, lập tức đi tới.
Dường như An Tịch có chút xấu hổ, rất cẩn thận hỏi: "Có phải quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi không?"
Sơ Tranh: "Sáng mai đưa cho tôi không được sao?"
Cánh tay ôm sách của An Tịch hơi siết chặt, âm thanh vang lên trong bóng đêm mịt mờ cũng lộ ra vẻ nhẹ nhàng chậm chạp: "Muốn cô là người đầu tiên được đọc."
Sơ Tranh: "Người đầu tiên đọc không phải là biên tập của anh sao?"
An Tịch: "..."
An Tịch đưa sách trong *** cho Sơ Tranh: "Tặng cô."
Không biết An Tịch ôm bao lâu rồi, sách cũng đã nhiễm lên nhiệt độ của hắn.
Bởi vì là loại hình huyền nghi, cho nên trang bìa hơi tối sắc, năm chữ "tuổi xế chiều quay lại" trên bìa rất dễ thấy.
"Anh chỉ đến để đưa cho tôi cái này?" Sơ Tranh dịch chuyển ánh khỏi mắt bìa.
Có cần phải vậy không?
Đêm hôm khuya khoắt!!
"... Còn muốn gặp cô."
An Tịch nói rất nhỏ, Sơ Tranh không xác định mình có nghe lầm hay không.
"Anh nói cái gì?"
"Không có... Không có gì." An Tịch lắc đầu.
Vừa rồi hắn nói muốn gặp ta đúng không?
Sơ Tranh không hỏi lại nữa: "Anh có lạnh không?"
An Tịch lắc đầu, nhu thuận cười một tiếng: "Không lạnh."
Kề bên này không có cửa hàng gì, Sơ Tranh cũng không thể dẫn hắn về Trì gia, chỉ có thể đón xe, rồi theo hắn lên xe.
An Tịch rõ ràng có chút không biết làm sao: "Đi đâu?"
"Đưa anh về." Đêm hôm khuya khoắt tôi cũng không thể để anh về một mình được!!
"A?"
-
Mãi đến khi An Tịch ngồi xuống ghế sofa trong nhà mình, nhìn người bên cạnh, mới hơi lấy lại tinh thần.
Vì sao hắn đi đưa sách, mà bây giờ cô lại đưa ngược mình về rồi.
An Tịch nhìn cô không chớp mắt: "Tại sao cô lại dọn đi?"
"Tôi không dọn đi, tôi chỉ về nhà." Sơ Tranh uốn nắn một chút: "Nhà kia là tôi thuê."
An Tịch nhấp môi dưới: "Ồ..."
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn: "An Tịch, vừa rồi có phải anh nói muốn gặp tôi không?"
An Tịch sững sờ, trên mặt hiện lên mấy phần bối rối, muốn phản bác, lại không biết phản bác thế nào.
Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy, khi An Tịch còn chưa kịp phản ứng, đẩy người lên trên ghế sofa, lấn người qua.
An Tịch lấy lại tinh thần, trước mắt chính là gương mặt phóng đại của Sơ Tranh.
"Muốn gặp tôi?"
Hơi thở khi cô gái nói chuyện cơ hồ phả vào trên mặt hắn, thân thể An Tịch cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì.
"Ừ... Tôi muốn gặp em." An Tịch nghe thấy giọng nói của mình.
Ngón tay Sơ Tranh xoa lên gương mặt hắn, lòng bàn tay nhẹ cọ lên khóe môi hắn một chút, cô sát lại gần thêm, cánh môi cơ hồ dán lên khóe môi hắn.
An Tịch nghe thấy cô hỏi: "Có thể chứ?"
Có thể cái gì?
Loại tư thế mập mờ này, sau khi An Tịch mê man một lúc ngắn ngủi, rất nhanh hiểu rõ cô đang hỏi cái gì.
Thật lâu sau, An Tịch nhẹ gật đầu.
Đôi môi mềm mại dán tới, hô hấp của An Tịch hơi dừng lại, trong đầu giống như có pháo hoa nổ tung...
-
"Hít thở. Anh muốn ngạt ૮ɦếƭ mình à?"
An Tịch dùng sức hít thở hai ngụm không khí mới mẻ, trên gương mặt trắng nõn thanh tuyển mang theo vài phần đỏ ửng mất tự nhiên.
"Chưa từng hôn bao giờ?"
Bên tai An Tịch đỏ bừng, gương mặt nóng lên, hắn im ắng lắc đầu.
Sơ Tranh chờ hắn trở lại bình thường, lần nữa hôn qua.
-
Sơ Tranh cũng không làm gì hắn, hai người kết thúc một nụ hôn, nhưng vẫn duy trì tư thế kia.
"Em... Từng làm với người khác sao?"
"Hả?" Sơ Tranh lui lại, ngồi xuống bên cạnh: "Làm gì?"
"Chuyện vừa rồi..."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Không có."
"..." Vậy vì sao em thành thục như thế?
An Tịch không hỏi ra, lời này hắn hỏi ra, cũng sợ biết đáp án.
"Còn muốn thử không?"
Cô gái hỏi đến đặc biệt nghiêm túc, giống như không phải muốn hôn hắn, mà là hỏi hắn một vấn đề rất nghiêm túc.
Nhưng càng như vậy, nhịp tim An Tịch đập càng nhanh: "Anh..."
Điện thoại trong túi An Tịch đột nhiên rung lên, hắn tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, lấy điện thoại ra nghe.
Không biết bên kia nói cái gì, biểu cảm của An Tịch đột nhiên trầm xuống.
An Tịch cúp điện thoại.
Sơ Tranh thấy vẻ mặt hắn không đúng, hỏi một câu: "Sao thế?"
An Tịch không đáp, chỉ là nhanh chóng mở Weibo ra.
Sơ Tranh trông thấy giao diện điện thoại của An Tịch, nội dung phía trên cũng thấy rất rõ ràng.
Nội dung là mẹ của An Tịch làm tiểu tam cho người khác, hắn là một đứa con riêng.
Thời gian vạch trần là một tiếng trước, bị mấy acc marketing share lại, bây giờ fan vào chất vấn và dân mạng ăn dưa không rõ chân tướng đang mở ra hình thức anh hùng bàn phím cãi nhau loạn cả lên.
Tay cầm điện thoại của An Tịch khe khẽ phát run.
Hắn không tham gia ký bán, không để lộ bất cư tin tức cá nhân gì, chính là vì sợ hãi... Sợ có một ngày, sẽ bị người đào ra.
—— Mẹ mày là loại đàn bà hư hỏng, mày là con riêng.
—— Quá không biết xấu hổ, có phải mày cũng giống như mẹ mày, cũng không biết xấu hổ như thế không!
—— Đến cha mình là ai cũng không biết.
Điện thoại trong tay An Tịch bị người rút đi, Sơ Tranh kéo người tới ôm: "Không sao."
Cơ thể An Tịch hơi phát run, trong đầu toàn là hồi ức quá khứ.
Từ tiểu học đến cao trung, hắn cơ hồ đều bị bao vây giữa những lời đồn đại vô căn cứ như vậy.
Mỗi lần đổi trường học, không được bao lâu, thì sẽ xảy ra chuyện.
Sau đó những người kia không tìm thấy mẹ hắn, thì sẽ chạy tới trường học gây chuyện, cho là tìm được hắn thì có thể tìm được mẹ hắn.
Đáng tiếc...
Lần nào cũng chờ những người này gây chuyện xong, mẹ hắn mới xuất hiện.
Nếu như không nghiêm trọng, bà ta sẽ làm như không có chuyện gì phát sinh.
Nếu như huyên náo quá nghiêm trọng, bà ta sẽ dẫn hắn chuyển sang nơi khác... Vòng đi vòng lại, vòng đi vòng lại...
Tận đến khi hắn lên đại học, hắn mới hoàn toàn thoát khỏi thời gian như thế.
Nhưng về sau lại phát hiện không thể nào...
Hắn có một người mẹ như vậy.
Cả đời này hắn cũng không thể nào thoát khỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc