Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1586

Tác giả: Mặc Linh

Khi dùng cơm hai người đều không nói lời nào, im lặng ăn xong cơm.
An Tịch dùng dư quang quét qua Sơ Tranh, tâm tình không tốt do gặp Hồ Mai trước đó, dường như sau khi nhìn thấy cô đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều...
Có điều để cô thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình, còn để cô chờ lâu như thế, đáy lòng An Tịch có chút ảo não.
Sơ Tranh chờ An Tịch ăn xong, lúc này mới buông dao nĩa xuống.
Phía sau còn có hoa quả và điểm tâm ngọt, có vẻ như An Tịch thích ăn điểm tâm ngọt, cả khuôn mặt đều hiện lên sự vui thích.
Nhà hàng như thế này, hương vị của món điểm tâm ngọt, tuyệt đối là món ngon nhất mà An Tịch từng nếm qua.
Sơ Tranh ngoắc tay, quản lí bước nhanh qua.
"Lát nữa gói giúp tôi một phần." Sơ Tranh thấp giọng dặn dò.
"Vâng."
-
"Ăn xong chưa?"
An Tịch gật đầu: "Xong rồi."
An Tịch muốn giành thanh toán, một bữa cơm như vậy chắc chắn không rẻ, còn là đặt bao hết, nhưng hắn cũng có thể gánh vác được.
Chỉ là Sơ Tranh cũng không có ý định thanh toán, cô trực tiếp đứng dậy: "Đi thôi."
"..."
Quản lý bên cạnh mỉm cười nhìn theo, cũng không có ý tứ muốn bọn họ trả tiền, An Tịch đành phải nuốt lời nói về.
Khi Sơ Tranh rời khỏi đó, cầm bó linh lan trên bàn lên, đưa cho hắn: "Cho anh."
Bó linh lan này được gói cực kỳ xinh đẹp, không hề giống hoa mà những nhà hàng khác cắm trong bình, hoàn toàn có thể tặng cho người khác.
An Tịch sững sờ một chút: "Tặng... Tôi?"
Sơ Tranh: "..."
Vừa rồi ta nói là cho mà nhỉ?
Nhưng mà không quan trọng, thẻ người tốt hiểu thế nào thì là thế đó đi.
"Cầm lấy."
"Tại sao lại... Tặng tôi?" An Tịch không nhận, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn cô.
Ngữ khí Sơ Tranh lãnh đạm: "Muốn tặng thì tặng, cần gì lý do, anh có muốn không?"
Thật lâu sau An Tịch mới nhận lấy, ôm trong ***.
"Cảm ơn."
-
Hai người đi tới cửa, quản lí đưa điểm tâm ngọt đã được đóng gói kỹ càng lên: "Trì tiểu thư, An tiên sinh, hoan nghênh lần sau lại đến."
An Tịch không nghĩ tới Sơ Tranh còn có thể đóng gói một phần đồ ngọt cho hắn.
"Cảm ơn cô nhé." Giọng nói của An Tịch hơi trầm thấp: "Vốn dĩ hôm nay muốn mời cô ăn cơm, kết quả lại biến thành như vậy..."
Sơ Tranh hỏi hắn: "Bây giờ anh có vui không?"
"Hả?"
An Tịch chưa kịp phản ứng lại.
Sơ Tranh lặp lại không sai một chữ: "Bây giờ anh có vui không?"
An Tịch sửng sốt vài giây, mặt mày thanh tuyển giãn ra, cười nói: "Rất vui, cảm ơn."
Sơ Tranh: "Vậy là tốt rồi." Không uổng công ta tiêu nhiều tiền như vậy.
An Tịch về đến nhà, muốn lấy linh lan ra cắm vào trong bình hoa, lúc này hắn mới để ý thấy trên giấy đóng gói dán một tấm thẻ.
—— Hạnh phúc giáng lâm.
An Tịch cầm thẻ lên, nhìn chằm chằm mấy chữ kia hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm linh lan.
Ngôn ngữ của loài hoa: hạnh phúc trở về. Theo truyền thuyết, chỉ cần nhận được hoa linh lan sẽ nhận được sự quan tâm của thần may mắn.
Có thể là bị mấy dòng chữ kia kích thích đến, nhịp tim An Tịch cũng tăng tốc hơn không ít.
An Tịch trượt theo tường ngồi xuống đất, nhìn bó hóa trong tay, hồi lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.
Không biết qua bao lâu, An Tịch mở điện thoại ra.
Phía trên dừng lại trên khung trò chuyện của Sơ Tranh, đầu ngón tay trượt trên bàn phím, nhập vào lại xóa đi.
Nói gì đây?
Hỏi cô tại sao lại tặng mình loại hoa này sao?
Nhưng mỗi một cái bàn ở đó đều có hoa, cũng gói cực kỳ đẹp đẽ như nhau, ngộ nhỡ cô chỉ tùy tiện ngồi, cũng không biết hoa này có ý nghĩa gì thì sao?
Cuối cùng An Tịch xóa hết chữ trong khung chat, đánh lên hai từ.
[ Tịch: Ngủ ngon. ]
[ Tam Dã: Ừ. ]
An Tịch nhìn tin nhắn hồi đáp, khóe miệng nhịn không được cong lên, hắn đứng dậy tìm bình hoa, bỏ cả bó hoa linh lan vào trong, phần đồ ngọt được An Tịch đặt trong tủ lạnh.
An Tịch chưa ngủ, mà mở máy tính ra, mở ra văn bản đã rất nhiều ngày rồi không hề động đến.
Thong thả gõ xuống một dòng chữ ——
Một đời này, bạn có thể gặp được bao nhiêu may mắn.
-
Bên kia An Tịch đã đàm phán xong thủ tục xuất bản, hắn cho rằng Hương Duyệt bên kia sẽ phái người quấy rối, ai biết được lại tiến hành vô cùng thuận lợi.
Trong tay hắn đã có một quyển sách viết xong, có điều bản thân An Tịch cũng chưa thực sự vừa lòng, bày tỏ sẽ sửa lại sau đó mới gửi cho phía nhà xuất bản.
[ Tịch: Thời gian này, tôi phải ở nhà bế quan làm việc một thời gian. ]
An Tịch gửi cho Sơ Tranh một tin nhắn.
[ Tam Dã: Viết sách? ]
[ Tịch: Tôi... Hình như chưa từng nói với cô. ]
Sơ Tranh: "!!!"
[ Tam Dã: Là ông chủ nói. ]
Sơ Tranh lập tức quăng nồi.
An Tịch cảm thấy có chút kỳ quái, Phí Tu chắn hẳn sẽ không chủ động đề cập đến chuyện này với người khác.
Nhưng cũng có thể là Phí Tu ở trong quán bar trong lúc uống say mơ hồ lỡ miệng nói ra.
[ Tịch: Như vậy à... ]
[ Tịch: Cô từng đọc sách tôi viết chưa? ]
[ Tam Dã: Chưa. ]
Loại thời điểm này đương nhiên không thể thừa nhận, ngộ nhỡ để thẻ người tốt biết nguyên chủ từng bôi đen hắn, cái nồi này cuối cùng không phải vẫn do ta đến cõng hay sao?
Cõng nồi là không thể nào cõng nồi, đời này cũng không thể.
[ Tịch: Vậy lần sau tôi tặng cô hai bản. ]
[ Tam Dã: Ừ. ]
-
An Tịch muốn sửa bản thảo, cả ngày đóng cửa không ra ngoài.
Sau đó Sơ Tranh triệt để không nhìn thấy người.
Ước chừng hai tháng sau, Sơ Tranh đột nhiên nhận được tin nhắn từ điện thoại không biết ông Trì dùng của ai gửi tới, bảo cô nhất định phải về nhà, bởi vì đến sinh nhật của bà nội Trì rồi.
Bà nội Trì rất chướng mắt Vạn Doanh, liên đới cả ông Trì cũng không được chào đón lắm.
Chuyện duy nhất khiến cho tâm tình của bà tốt lên, chỉ còn lại đứa cháu gái này.
Ông Trì từ trước đến nay rất sĩ diện, vì để bữa tiệc sinh nhật không xảy ra nhiễu loạn quá lớn, nên nhất định phải yêu cầu Sơ Tranh trở về.
Sơ Tranh không muốn đi lắm, có điều cuối cùng ngẫm lại, vẫn cứ đi thôi.
Bà nội Trì không ở cùng ông Trì, Sơ Tranh trực tiếp đi đến chỗ bà nội Trì.
"Bà nội, Tiểu Sơ đến rồi." Bảo mẫu mở cửa cho Sơ Tranh, rất vui vẻ nghênh đón cô vào: "Ngày nào bà nội cũng nhắc tới cháu, mau vào đi."
Sơ Tranh đưa đồ đã mua cho bảo mẫu, tiến vào bên trong.
Bà nội Trì đã không thể đi lại, chỉ có thể dùng xe lăn thay thế.
Lúc này bà tự mình đẩy xe lăn qua, trên mặt đều mang ý cười: "Tiểu Sơ à, sao bây giờ cháu mới đến thăm bà nội."
"Gần đây hơi bận." Sơ Tranh tiến lên đẩy bà nội đến phòng khách.
"Một đứa bé như cháu, bận cái gì hả? Cũng không đến thăm bà nội cháu, học thói xấu của cha cháu rồi phải không!!"
Bà nội Trì giả vờ tức giận.
"Không có, cháu chuyển ra ngoài rồi."
"Sao lại chuyển ra ngoài rồi?" Bà nội Trì vừa nghe liền kinh ngạc, sau đó nhớ tới cái gì đó: "Có phải Vạn Doanh kia giở trò quỷ không?"
Sơ Tranh nói: "Là cháu tự chuyển ra ngoài."
Tuy rằng do nguyên chủ cãi nhau mâu thuẫn với Vạn Doanh nên ông Trì ngừng thẻ của cô ấy, nhưng chuyển ra ngoài quả thật là do nguyên chủ tự quyết định.
"Cha cháu đúng là đồ hỗn đản, khốn nạn..."
Bà nội Trì mắng đến phi thường hăng say.
Lúc trước ông Trì Ng*ai t*nh, mẹ nguyên chủ tự sát, bà nội Trì tức giận đến mức nộ khí công tâm, sau đó chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi.
"Sao bà lại dạy ra đứa con trai như thế chứ, bà có lỗi với mẹ cháu..." Bà nội Trì nói xong đột nhiên khóc lên, lòng tràn đầy áy náy.
Sơ Tranh có chút hoảng.
Cô ngập ngừng lấy tay vỗ vai bà nội Trì: "Bà nội, không sao."
Khi Sơ Tranh nói chuyện với bà nội Trì, ông Trì dẫn theo Vạn Doanh tiến vào: "Mẹ."
Ông Trì thấy Sơ Tranh đã tới rồi, biểu tình hơi thả lỏng ra, đại khái cảm thấy Sơ Tranh vẫn nghe lời mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc