Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1567

Tác giả: Mặc Linh

"Cái này à." Sư thúc suy nghĩ một chút: "Đây là khế ước đồng sinh, là một loại khế ước mà đạo lữ sử dùng."
Diệp Lạc truy vấn: "Nhất định phải là đạo lữ sao?"
"Cũng không phải, chỉ là cái này có một điều kiện, chính là hai người nhất định phải..." Sư thúc kia ngừng lại, dường như cảm thấy nói chuyện này với một tiểu cô nương không tốt lắm, hàm hồ qua loa: "Có tiếp xúc da thịt, khế ước này mới có thể có hiệu lực."
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Sư thúc kịp phản ứng: "Không phải là ngươi muốn..."
"Sư thúc, con chỉ trông thấy ở ngoài, tò mò hỏi một chút." Diệp Lạc vội vàng khoát tay.
Sư thức kia ngờ vực nhìn ả hai lần, không tiếp tục truy vấn.
Diệp Lạc rời khỏi Tàng Thư Các, đáy lòng vẫn còn nhảy thình thịch.
Sơ Tranh và sư tôn...
Tướng mạo kia của Đông Lẫm tiên tôn, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu nữ tu.
Cho dù là Diệp Lạc thì cũng từng ảo tưởng đến.
Thế nhưng đó là người có thể tùy tiện động vào sao?
Nhưng bọn họ thế mà lại...
Diệp Lạc nghĩ tới đây, đáy lòng lại phun lên một trận ghen ghét.
Cô chỉ là một con yêu, dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì mà hưởng thụ những thứ này.
Ả nhất định phải vạch trần cô!
-
Đại hội tông môn.
Loại thịnh hội này sẽ kéo dài vài ngày, từ trên xuống dưới tông môn náo nhiệt giống như ăn tết.
Đông Lẫm là Tiên tôn, cần ở phía trên làm linh vật trấn bãi, Sơ Tranh chỉ có thể đợi ở bên cạnh một mình.
Hai ngày đầu tiên khảo hạch đều là đệ tử bình thường, không có gì đáng xem.
Đệ tử thông qua vui đến phát khóc, đệ tử không thông qua ôm đầu khóc rống.
Chờ những đệ tử này khảo hạch xong, chính là những đệ tử tinh anh như bọn họ.
Nội dung khảo hạch của bọn họ cũng không giống đệ tử bình thường, là ở trong một không gian nhỏ độc lập, thu hoạch được bảng gỗ đã sớm bố trí ở trong đó.
Bảng gỗ có thể ςướק đoạt, cuối cùng lấy số lượng bảng gỗ làm xếp hạng, mười hạng đầu có thể nhận được được phần thưởng khác biệt.
Còn có một điều kiện tiên quyết là không thể gây tổn thương cho người khác, phải có điểm dừng.
Sơ Tranh và Diệp Lạc cùng nhau đi vào, có thể là nguyên nhân truyền tống, sau khi vào Sơ Tranh cũng không gặp phải Diệp Lạc.
ςướק đồ không phải chính là dựa vào thực lực ——
【 Không, dựa vào phá sản! 】
Nắm đấm của Sơ Tranh còn chưa vung ra, thì đã bị Vương bát đản Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Sơ Tranh ở bên trong dùng linh thạch đổi bảng gỗ, rất nhanh tích lũy được không ít bảng gỗ.
Bọn họ khảo hạch không có thiết lập đào thải, những đệ tử cảm thấy mình không có hi vọng chen vào top mười, dứt khoát dùng nó đổi linh thạch với Sơ Tranh.
Lợi ích thật sự, so với tranh giành nửa ngày còn không tiến vào được top 10 không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Cho nên Sơ Tranh căn bản cũng không cần động thủ, ngồi ở đằng kia là có thể lấy được hạng nhất.
-
Diệp Lạc vốn nghĩ sẽ đi tìm Sơ Tranh vào lúc khảo hạch, kết quả đến gần đó mới phát hiện bên cạnh Sơ Tranh đều là người.
Khóe miệng Diệp Lạc hơi co giật, không dám đi qua.
Thời gian khảo hạch từng giây từng phút trôi qua, tấm bảng gỗ trong tay Diệp Lạc cũng không nhiều.
Nhưng ả chỉ cần nói mấy câu, những sư huynh đệ kia tự nhiên sẽ đưa tấm bảng gỗ cho ả.
Cho nên chờ khảo hạch kết thúc, tấm bảng gỗ trong tay Diệp Lạc cũng không ít, nhưng mà trong tay Sơ Tranh càng nhiều hơn.
Sơ Tranh dốc ngược cái túi, ào ào giũ ra không ít tấm bảng gỗ.
Người phía dưới lập tức vỡ tổ.
"Tiểu sư tỷ nhiều bảng gỗ như thế sao?"
"Tiểu sư tỷ lợi hại vậy à?"
"Có phải là sư huynh sư tỷ bọn họ khảo hạch tương đối đơn giản không?"
"Đơn giản cái gì, bảng gỗ của bọn họ có thể ςướק, ngươi cho rằng giống chúng ta một đối một? Tiến vào khảo hạch, mọi người đều là đối thủ..."
"Cũng đúng, vậy sao tiểu sư tỷ kia lại có nhiều bảng gỗ như vậy?"
Số lượng bảng gỗ Sơ Tranh đổ ra quá nhiều, ngay cả bọn người tông chủ phía trên, biểu cảm cũng vô cùng đặc sắc.
Diệp Lạc cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Không công bằng!" Đột nhiên có đệ tử đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh cáo trạng: "Tiểu sư tỷ gian lận!"
Gian lận!
Lục Tông chủ nhíu mày: "Gian lận?"
"Đúng." Đệ tử kia lòng đầy căm phẫn, xem mình như sứ giả chính nghĩa, mong muốn vạch trần bộ mặt gian ác: "Tiểu sư tỷ căn bản không động thủ, nàng dùng linh thạch mua bảng gỗ của mọi người."
"..."
Trong không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Ttrước đó Sơ Tranh vung tay quá trán tiêu linh thạch trong trấn, không ít đệ tử đều biết.
Nhưng nhiều bảng gỗ như vậy, rốt cuộc cô tiêu bao nhiêu linh thạch đi mua?
"Quy tắc không viết, ta không thể mua bảng gỗ." Sơ Tranh đánh vỡ sự trầm mặc quỷ dị này: "Nếu ta không làm trái với quy tắc, thì sao lại tính là gian lận?"
Đám người: "..."
Mặc dù cảm thấy lời này có bệnh, nhưng không cách nào phản bác.
"Tất cả mọi người đều dựa vào thực lực, tiểu sư tỷ ngươi dựa vào linh thạch, sao lại không phải gian lận?"
"Đúng thế, thế này quá không công bằng."
Lưng Sơ Tranh thẳng tắp, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Ta có linh thạch, đây cũng là thực lực của ta."
Mặc dù ta cũng muốn dựa vào thực lực, nhưng Vương bát đản không cho phép.
Ta có cách nào!
Ta có thể có cách nào!!
Phía dưới có rất nhiều đệ tử không phục, lúc này dồn dập mở miệng ủng hộ người đệ tử kia.
Diệp Lạc đứng phía sau đám người, xuyên qua đám người lắc lư nhìn Sơ Tranh, khóe miệng khẽ câu lên, nhỏ bé đến không thể nhận ra.
Lục Tông chủ thương nghị với mấy vị trưởng bên cạnh lão một lát, nói: "Sơ Tranh không làm trái với quy tắc, khảo hạch kết quả vẫn hữu hiệu như cũ."
"Tông chủ!"
Các đệ tử hô to.
Nhưng chuyện này trên quy tắc không quy định, cho dù Lục Tông chủ bọn họ cảm thấy không ổn, thì cũng không thể nói gì.
Muốn trách chỉ trách bọn họ không thể sớm biết sẽ có loại thao tác này.
"Được rồi!"
Lục Tông chủ đập bàn, quát một tiếng.
Các đệ tử ầm ĩ phía dưới, trong nháy mắt an tĩnh lại.
"Còn ra thể thống gì nữa, cho rằng đây là nơi nào?"
"..."
Lục Tông chủ nhìn về phía Đông Lẫm bên kia một chút, từ đầu đến cuối Đông Lẫm đều không nói một câu, giống như chuyện Sơ Tranh làm, hắn tuyệt không quan tâm.
Đông Lẫm đâu có không quan tâm, hắn là không kịp phản ứng.
Tiểu đồ đệ lần nào cũng cho hắn kinh hỉ... Không, đó là kinh hãi.
Lục Tông chủ mở miệng, chúng đệ tử dù có không phục đi nữa, thì cũng chỉ có thể để không phục trong lòng.
"Nhưng mà... Tại sao tiểu sư tỷ có thể có nhiều linh thạch như vậy?"
Trong đám người không biết là ai nhỏ giọng nói một câu.
"Đúng thế, mỗi đệ tử chỉ có thể được phát từng ấy linh thạch, tại sao tiểu sư tỷ có thể có nhiều linh thạch như vậy mà tiêu xài? Ta còn nghe nói tiểu sư tỷ tốn không ít linh thạch ở thị trấn phía dưới."
Từ dùng tiền mua bảng gỗ gian lận đến chuyện Sơ Tranh lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đám người ầm ĩ túi bụi.
Sơ Tranh làm người trong cuộc, ngược lại lộ ra rất nhàn nhã.
"Tiểu sư tỷ, chẳng lẽ ngươi không giải thích một chút sao?"
Sơ • tiểu sư tỷ • Tranh: "..."
Giải thích cái gì mà giải thích, giải thích ngươi nghe hiểu được không?
"Ta cho, có vấn đề gì?" Đông Lẫm một mực không lên tiếng, không hề có điềm báo trước đứng ra.
Hắn vừa nói ra câu này, toàn trường lặng ngắt như tờ, yên lặng đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
Đông Lẫm không biết Sơ Tranh lấy đâu ra linh thạch, nhưng tình huống bây giờ hắn nhất định phải đứng ra, bằng không thì việc này chắc chắn không xong.
Quả nhiên hắn vừa lên tiếng, phía dưới không ai lên tiếng nữa.
Đây là Đông Lẫm tiên tôn...
Bọn họ có thể nói gì?
Lấy thân phận của Đông Lẫm tiên tôn, cho dù có mỏ linh thạch cũng chẳng có gì lạ.
Diệp Lạc đứng sau đám người, âm u nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Ả vừa muốn đi ra ngoài, hai đệ tử lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, vừa chạy vừa hô.
"Không xong rồi không xong rồi!! Có Yêu tộc đánh vào rồi!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc